Mộ Bắc Yên ôn nhu nói: "Đây là nàng không hiểu được thân thế của huynh ấy.
Phụ thân huynh ấy vốn là tâm phúc thị vệ thân nhất của Hoàng Thượng, là hảo hữu của cha ta, năm đó ở trên chiến trường vì cứu Hoàng Thượng mà chết.
Hoàng Thượng thương tiếc huynh ấy còn nhỏ dại, mới để cho cha ta đem về nuôi dưỡng, nhưng cũng không sửa họ, đã nói ngày sau còn muốn làm người con lo hương khói cho Tả gia, cũng như phụ thân huynh ấy cũng vào dưới trướng Hoàng Thượng.
Cho nên mặc dù huynh ấy không tài không nghệ, cũng có thể làm ảnh vệ của Hoàng Thượng.
Lần này huynh ấy bị áp giải hồi kinh, bị nhốt trong tù, Đoan hầu lo lắng, ta cũng không quá sốt ruột, cũng chính là nguyên nhân này.
Nhớ kỹ tình cũ của cha đẻ huynh ấy, chỉ cần không phải tội ác tày trời, Hoàng Thượng cũng sẽ không thật sự trừng phạt huynh ấy quá nặng."
A Nguyên chậm rãi xoay trà chén nhỏ, cúi đầu nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình phản chiếu trong nước trà, dừng sau nửa ngày, mới nói: "Vì vậy, hắn giết người, cũng có thể không chỗ nào cố kỵ?"
Mộ Bắc Yên nghe giọng điệu của nàng, cũng ngơ ngẩn, "Nàng thật giống như đã biết chút ít chuyện gì?"
A Nguyên nói: "Ngày đó án Linh hạc tủy, nha sai Thấm Hà là Đinh Tào trúng độc sau đó trượt chân ngã chết, ta một mực nghi hoặc, Khương Tham bệnh tật yếu nhược, làm sao có thể nửa đêm canh ba đuổi giết hắn trong núi, để thả ra độc xà.
Về sau Tả Ngôn Hi thừa nhận hắn yêu Khương Tham, ta mới dám nhất định là đêm đó đuổi theo Đinh Tào chính là họ Tả Ngôn Hi hắn muốn dùng độc xà giết Đinh Tào, lại làm rơi mất phật châu Khương Tham tặng ở trong núi.
Về sau Đinh Tào trượt chân ngã chết, hắn mới yên tâm rời đi."
Mộ Bắc Yên còn muốn phủ nhận, chợt nghĩ tới một chuyện, lập tức thay đổi sắc mặt, "Ta nhớ được, nàng tra án Chu Thực, đã từng bị độc xà cắn? Nàng......cho rằng người nọ là Ngôn Hi?"
A Nguyên thở dài: "Không phải ta cho rằng, mà ta khẳng định, chính là Tả Ngôn Hi.
Hắn lúc ấy còn muốn giết ta, nhưng Cảnh Từ vừa xuất hiện, hắn sợ bị nhìn thấu thân phận, lập tức vội vàng rời đi.
Nhưng ta nhớ được kiếm cùng kiếm tuệ của hắn.
Về sau tại án Hạ Vương, lúc lục soát phòng của hắn thật sự đã tìm ra kiếm tuệ giống hệt.
Ta còn từng bởi vì Tiêu Tiêu có bảo kiếm cùng kiếm tuệ giống vậy liền hoài nghi Tiêu Tiêu."
Nàng lấy ra cái kiếm tuệ tua cờ hoa văn song tước, đưa cho Mộ Bắc Yên.
"Ta về sau từng nghe ngóng, kiếm của Tả Ngôn Hi cùng kiếm của Tiêu Tiêu là một đôi, đều là Hoàng Thượng ban tặng.
Hoàng Thượng trước cho Tả Ngôn Hi một thanh, về sau Tiêu Tiêu bị Thanh Ly trêu đùa, vứt bỏ Phá Trần kiếm chạy trối chết, Hoàng Thượng liền đem một thanh khác cho Tiêu Tiêu.
Ngôn Hi đã muốn dùng thanh kiếm kia giết ta."
Mộ Bắc Yên cầm kiếm tuệ kia trong tay, sắc mặt rốt cục cũng không dễ nhìn, "Dường như chưa bao giờ thấy nàng nói qua việc này? Ngôn Hi......làm sao lại muốn giết nàng?"
A Nguyên nói: "Cảnh Từ từng nói, năm đó người trong lòng hắn cắt đứt gân chân hắn, rồi bỏ hắn vào núi hoang cùng bầy sói.
Ta về sau nghĩ đến, người hắn nói chính là ta năm đó? Cho nên những người ngày xưa hắn thân cận kia, nhìn thấy ta đều là một bộ dáng muốn bóp chết ta.
Buồn cười ta lúc ấy còn tưởng rằng Tả Ngôn Hi cùng Cảnh Từ có chút quan hệ không thể miêu tả, hình như người mà Tả Ngôn Hi thích rõ ràng là nữ nhân bệnh tật Khương Tham, chứ không phải nam tử bệnh tật như Cảnh Từ......"
Nàng cố gắng nói thật nhẹ nhàng, trong ngôn ngữ không thiếu trêu chọc, nhưng Mộ Bắc Yên thật sự đã cười không nổi.
Hắn nói khẽ: "A Nguyên, nàng không phải nữ nhân ác như vậy."
A Nguyên nói: "Ta cũng hiểu được ta sẽ không.
Mặc dù không nhớ ra được chuyện của Phong Miên Vãn, nhưng ta nhớ được cảm giác của Phong Miên Vãn."
Trong những mảnh kí ức thưa thớt, trong cảnh trong mơ hoặc ảo giác, nàng cẩn thận chặt chẽ, bao giờ cũng phải nhìn xem ánh mắt của người khác, căn bản không có chuyện như người thuyết thư kia nói nàng có uy phong của mưu nữ đảo lộn càn khôn, thao túng triều chính.
Trong lòng nàng, trong mắt nàng, chỉ tràn đầy duy nhất bóng dáng của một người.
Nàng bắt đầu thấy không rõ, nhưng hôm nay rốt cục có thể phân biệt được, người nọ đúng là Cảnh Từ.
A Nguyên đột ngột cười đứng lên, che giấu cơn quặn đau mãnh liệt ở ngực, cười to nói: "Ta trước kia như là chú dê nhỏ ai cũng có thể tới đạp mấy cước......Bắc Yên, huynh biết ta vì sao phải nuôi dưỡng chim ưng không? Ta trước kia cũng nuôi dưỡng một con, có lẽ gọi là Tiểu Phong.
Hình như nó đã chết thảm ở trước mặt ta, cho nên trong tiềm thức ta còn nhớ rõ nó, ngày Tiểu Hoài bị thương quay về, ta đã gọi thành Tiểu Phong......Thật buồn cười, ta là Phong Miên Vãn, ta nuôi dưỡng chim ưng Tiểu Phong, nhưng có thể hiểu được, ta cùng chim ưng của ta thật ra là cùng một loại, cũng chỉ là đồ chơi nhỏ được người bên ngoài nuôi dưỡng giúp trông coi giữ nhà, ngẫu nhiên còn có thể lấy ra tìm niềm vui?"
Mộ Bắc Yên bỗng nhiên cũng có chút thở không nổi.
Hắn tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thấp giọng nói: "Nàng......chớ suy nghĩ quá nhiều.
Nếu như Tả Ngôn Hi có tham dự việc này, vậy chuyện nàng mất trí nhớ, cũng có thể có quan hệ với huynh ấy.
Một lát nữa ta tìm huynh ấy, hỏi thử xem có đơn thuốc có thể trị khỏi không."
A Nguyên há miệng thở, ép những giọt nước mắt lấp lánh nơi đáy mắt để chúng đừng tuôn ra, mới nói: "Không cần! Ta hiện tại rất tốt, không muốn quay về làm Phong Miên Vãn hèn mọn kia.
Đừng nói một mình Cảnh Từ, dù tất cả người trong thiên hạ vứt bỏ ta, ta cũng sẽ không để ý, ta cũng sẽ không lại sống hèn mọn như vậy."
Mộ Bắc Yên cười nói: "Nàng đương nhiên sẽ không hèn mọn.
Nàng bây giờ là Nguyên gia đại tiểu thư, tương lai là Hạ Vương phi, cho dù không hợp ý với công tử phóng đãng là ta đây, ngày sau nàng cũng có thể nuôi dưỡng một đám tiểu tình nhân mỹ mạo tầm hoan tác nhạc......Cuộc sống sau này của chúng ta không biết sẽ có bao nhiêu khoái hoạt, như thế nào lại hèn mọn?"
A Nguyên dung tay áo che mắt lại một lát, lại lộ ra khuôn mặt, đã cố gắng nở ra một nụ cười, "Có đạo lý......Bất quá Phong Miên Vãn ở Yến quốc có thể bị người ta tính toán, A Nguyên ở Đai Lương cũng sẽ không lại bị người tính toán.
Ít nhất, ta nên biết rõ ngày đó đến cùng có ai cùng tham dự án Nguyên Thanh Ly gặp tai kiếp.
Ta cũng không muốn có một ngày, lại bị người ta đổi về làm Phong Miên Vãn."
Cảm giác ngay cả mình là ai cũng không thể khống chế, thật sự thật đáng sợ.
Mộ Bắc Yên dừng lại nhìn nàng, sau nửa ngày mới nói: "Lúc đó Nguyên phủ bị ngộ hại nhiều người như vậy, chỉ sợ không phải do Nguyên Thanh Ly hoặc lúc ấy bản thân bị trọng thương, người đang ở Yến quốc là Đoan hầu lại có khả năng làm được."
A Nguyên nói: "Nguyên Thanh Ly thầm muốn rời đi, sẽ không sát hại người của Nguyên phủ đi theo, huống chi trong đó không ít đều là người hầu đã ở cùng nàng thật lâu.
Bùi Tứ, Ô Lục chẳng qua là phố phường vô lại, có gia có thất, thầm muốn mưu tài, không muốn mưu mệnh.
Dùng thân thủ của người hầu Nguyên phủ, những kẻ vô lại này căn bản không cách nào thực hiện được, cho nên chính thức hạ thủ, sẽ là một nhóm người thứ ba chưa từng bại lộ.
Bọn vô lại này chẳng qua là kẻ chết thay để yểm hộ cho nhóm thứ ba.
Bùi Tứ chịu hình quá nhiều, lời không nên nói, lại còn có việc mẫu thân của ta tự mình đi Hình bộ tra hỏi việc này, cho nên mới phải có những sự tình như nghi phạm chết bất đắc kỳ tử cùng lời khai bị xé? Có lẽ, làm nhiều điều như vậy, chỉ là vì che giấu tai mắt của mẫu thân ta, không đến mức để cho mẫu thân ta ném đi con gái cũng không được gì? A, nếu thật là như vậy, cũng là không khó đoán được là ai."
"Nàng hoài nghi......"
Mộ Bắc Yên muốn nói lại thôi, cười khan hai tiếng, vội uống trà che giấu, sau đó coi như không có việc gì dựa vào trên giường, duỗi lưng một cái, chỉ dùng ánh mắt ánh mắt liếc qua lặng yên lưu ý thần sắc của A Nguyên.
A Nguyên đã trầm mặc rất lâu, mới giống như đang tự nói: "Hiện trường Thanh Ly gặp tai kiếp, hiện trường cung nhân rơi xuống nước, hiện trường giấu xác của Cận gia nô bộc, đều xuất hiện xác đậu phộng.
Ba bản án này, vốn nên gió là trâu ngựa không có tí nào liên quan.
Chẳng lẽ là trùng hợp?"
Khi đang nói chuyện, Tiểu Lộc đã bưng cháo tổ yến đường phèn tiến đến, cười hì hì nói: "Tiểu thư, đến uống chút súp ngọt nào.
Phu nhân dặn dò, gần đây tiểu thư thân thể không khỏe, gầy nhiều, liền chuẩn bị mấy món ăn khuya bồi bổ thân thể."
A Nguyên đón lấy bát cháo tổ yến, nếm thử một miếng, tiện tay gác qua một bên, cau mày nói: "Ngọt như vậy, thật chán."
Tiểu Lộc nói: "Còn có canh gà hầm nhân sâm nữa, em đi bưng tới?"
A Nguyên bỗng dưng nhớ tới Cảnh Từ lúc trước đã làm món canh gà, chợt cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều như bị nước canh sôi trào tưới qua mấy lượt, buồn bực đau đến thở không nổi, vội hỏi: "Được rồi, cái này cũng rất tốt."
Súp ngọt trên đầu lưỡi bỗng nhiên không ngán nữa, thậm chí nếm không ra hương vị gì.
Thấy tiểu thư yên tĩnh ăn canh, Tiểu Lộc yên tâm, lại nói: "Cần cô vừa tới kia, nghe nói là theo phu nhân và tiểu thư từ nội cung trở về, một mực luôn nghe ngóng, đoán chừng là có chuyện gì."
A Nguyên tâm niệm vừa động, vội hỏi: "Mời bà ấy tiến đến!"
----------------------
Nhất thời khi Cần cô tiến đến chào xong, A Nguyên đặt chén canh xuống, hỏi: "Cô cô, người có phải muốn nói cho ta biết chuyện gì hay không?"
Cần cô ăn mặc mặc dù vẫn mộc mạc, nhưng rất chỉnh tề, nhìn xem tinh thần cũng khá tốt.
Bà cười khổ nói: "Đại tiểu thư, kỳ thật......Ta thật không hiểu việc này có nên nói cho người hay không."
Mộ Bắc Yên nằm trên giường, chi duỗi duỗi đôi chân dài của hắn lười biếng cười, "Lời nói nói......rõ ràng chính là cô cô muốn nói, lời nửa úp nửa mở như vậy thật không có ý nghĩa!"
Cần cô sớm biết A Nguyên thông minh, sẽ không liệu Mộ Bắc Yên cũng là một người tinh ý, không khỏi nhìn hắn thêm hai lần, mới nói: "Ngày ấy tiểu thư trong cung hỏi sự tình Tiểu Ấn Tử, lão thân không biết sâu cạn, có một số việc cũng không dám lộ ra nhiều."
A Nguyên chưa phát giác ra tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn bà, "Tiểu Ấn Tử kia trốn về hướng Lãm Nguyệt hồ, kỳ thật......Là muốn tìm nơi nương tựa là cô cô bà?"
Cần cô ảm đạm gật đầu, "Hắn vốn là một cháu trai trong nhà ta, vào cung không lâu liền tìm được ta, cùng ta quen biết nhau, đối đãi ta rất hiếu thuận, còn mang Sắt Sắt kia tới bái kiến ta một lần.
Chỉ là ta có thân phận là cung tỳ tiền triều, đến cùng cũng có chút ảnh hưởng, cho nên mỗi lần đều là lặng lẽ đến, cũng chưa từng nhắc tới cùng những người khác."
Mộ Bắc Yên híp đôi mắt hoa đào cười khẽ, "Chất nhi* của bà là một người thông minh.
Kiều quý tần tuy là tân sủng của Hoàng Thượng, rốt cuộc vào cung không lâu, nếu nghe nói Tiểu Ấn Tử cùng cung nhân tiền triều có lui tới, khó tránh khỏi tâm thần bất định, không chừng cũng không dám trọng dụng hắn......Bất quá thông minh cũng vô dụng, vẫn sẽ chết......"
*Chất nhi: Cháu trai
Gương mặt đầy nếp nhăn của Cần cô hơi biến thành màu đen, "Tiểu Ấn Tử đã từng đề cập cùng ta, Kiều quý tần cùng phụ thân của ả cùng với Dĩnh Vương âm thầm lui tới rất mật thiết, không giống phi tần bình thường an phận thủ thường.
Tuổi của hắn tuy nhỏ, nhưng thông minh cơ trí, nhất định là đã phát hiện ra cái gì, sẽ không vô duyên vô cớ nói lời này."