Lưỡng Thế Hoan

Chương 219


Kiều quý tần vỗ tay cười nói: "Ta đã biết! Nhất định là Đoan hầu cùng A Nguyên khi còn bé?"
Thanh âm của nàng trầm thấp, khẽ cười nói: "Ta mặc dù không biết Nguyên đại tiểu thư khi còn bé vì sao lại có cơ hội kết bạn với Đoan hầu, nhưng theo lời cô nói lúc trước, bọn họ tựa hồ như là thanh mai trúc mã của nhau?"
Vương Tắc Sênh ngồi vào bên cạnh án, khuấy nước trà, nói ra: "Không phải nàng, là ta.

Ta cùng Cảnh Từ ca ca.

Kỳ thật trong lòng của huynh ấy luôn luôn chỉ có nàng, đáng tiếc ta rốt cuộc nhìn không ra.

Được rồi, hôm nay huynh ấy đã không còn một lòng vì ta, một lòng đem ta gả cho người khác, ta nên thấy trước rồi mới phải."
Kiều quý tần giật mình, phất tay lệnh cho cung nhân đều thối lui, lúc này chuyển đến bên người nàng, trầm thấp hỏi: "Làm sao vậy? Lần trước cô cô kia của cô không phải nói, Đoan hầu từ hôn, vì chính là lấy cô sao?"
Vương Tắc Sênh thấy bốn bề vắng lặng, vành mắt đã đỏ lên, nhưng mặt mày còn coi là bình tĩnh.

Nàng nói: "Chỉ có cô cô là tình nguyện mà thôi.

Cảnh Từ ca ca bị bà ấy nói dài dòng, ngay cả ta cũng không chịu gặp, bởi vì Hạ cô cô dẫn ta đi Đoan hầu phủ tìm huynh ấy, huynh ấy không nói một tiếng liền đi, rất lâu mới nghe nói đến ở một tiệm bán thuốc, còn gặp thích khách......"
Kiều quý tần kinh ngạc, "Thực gặp thích khách à? Đến cùng ai lại gan to bằng trời, đến Đoan hầu cũng dám hành thích?"
Vương Tắc Sênh lắc đầu, "Không biết.

Huynh ấy từ trước đến nay không nguyện ý nói những chuyện này với ta, chê ta là hài tử nhỏ biết cái gì......Lại không nghĩ, Miên......A Nguyên không lớn hơn ta bao nhiêu, có thể ngày xưa mặc kệ huynh ấy đi đâu, làm gì, đều mang theo nàng bên người.

Mà ta......ta một mực trong mắt huynh ấy chẳng qua là tiểu muội muội chưa lớn lên mà thôi!"

Kiều quý tần nói: "Bởi vì cô quý giá, không nỡ để cô lo lắng bị liên lụy?"
Vương Tắc Sênh nói: "Ta từng nghĩ, nếu như người cùng với huynh ấy vào Nam ra Bắc, chia sẻ những chuyện trong lòng huynh ấy chính là ta, huynh ấy ước chừng tựu cũng không chỉ nhớ tới A Nguyên thôi? Thật sự......đáng giận!"
Nàng tiếng nói đã nghẹn lại, hít vào tự giễu mà cười một tiếng, cúi đầu yên lặng uống trà.
Kiều quý tần vỗ vỗ tay nàng, an ủi: "Hắn nhớ hay không nhớ, hôm nay cũng không cần gấp? Dù sao bọn họ đã từ hôn, hơn nữa A Nguyên cũng sắp gả vào Hạ Vương phủ rồi, bọn họ sẽ không khả năng ở cùng một nhau.

Ồ, cô vừa nói cái gì? Đoan hầu muốn đem cô gả cho người khác? Hắn.....không phải là điên rồi?"
Vương Tắc Sênh nhịn không được lại rơi lệ, khẽ cười nói: "Huynh ấy không điên......Huynh ấy nói mình đã cân nhắc đã qua, dùng tính tình của ta, Bác Vương so với Dĩnh Vương thích hợp hơn, nói sẽ hướng Hoàng thượng đề nghị, để cho ta gả cho Bác Vương."
"Gả cho Bác Vương? "
"Ta hỏi huynh ấy, có nghĩ tới hay không, trong nội tâm của ta muốn gả là ai? Huynh ấy nói, muốn gả cho người khác cũng được, nếu Hoàng Thượng không chịu, huynh ấy bỏ ra đồ cưới.

Huynh ấy sẽ coi như gả muội muội nhìn ta xuất giá.

Huynh ấy còn nói, ta đã đến tuổi trưởng thành, mặc dù là thân huynh muội cũng nên tránh xa để bớt hiềm nghi, để cho ta đừng nghe Hạ cô cô xúi giục, hủy đi thanh danh chính mình."
"Đây là......Nói chuyện rơi xuống nước lần trước?"
"Đúng vậy.

Trong miệng huynh ấy không nói, trong nội tâm không biết oán ta bao nhiêu.

Huynh ấy một lòng tin ta, lại bị A Nguyên xếp đặt thiết kế nói ta hãm hại, cũng như trước mặt mọi người bị vả vào mặt.

Huống chi, A Nguyên không tốt, là người huynh ấy không tiếc tính mạng muốn lấy làm thê tử, lại bị kích động từ hôn, mắt thấy nàng sắp gả cho người khác.


Tính tình của huynh ấy rất cao ngạo, mặc dù chưa từng vì thế mà trách cứ ta, nhưng bởi vậy ngày đêm không yên, thân thể mới ngày càng sa sút hơn." Vương Tắc Sênh dường như có chút lạnh nên ôm lấy vai mình, đôi mắt đen sẫm đã không nhịn được rơi xuống vài giọt nước mắt, "Ta chán ghét A Nguyên, lại không thể nhìn Cảnh ca ca gặp chuyện không may."
Kiều quý tần giơ lên khăn tay giúp nàng lau nước mắt, "Yên tâm, Đoan hầu có Hoàng Thượng yêu thương, danh y thuốc hay nào lại tìm không thấy? Huống chi hôm nay Tả Ngôn Hi một tấc cũng không rời ở bên người Đoan hầu, y thuật võ nghệ của hắn cũng không có gì phải nói, còn lo lắng cái gì?"
Ánh mắt Vương Tắc Sênh càng phát ra ảm đạm, nức nở nói: "Bệnh tình của huynh ấy ta một mực rất rõ ràng, tính tình lại như vậy, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ càng ngày càng tệ hơn.

Ta không phải A Nguyên, ta làm không nhẫn tâm được như nàng.

Chuyện này là vì ta mà xảy ra, ta sợ ta đã hại huynh ấy."
Nàng rốt cuộc đè nén không được, gục người trên bàn khóc nức nở.
Kiều quý tần khẽ vuốt lưng của nàng, thở dài: "Thật đúng là nha đầu ngốc, tội gì lại ôm hết lên người mình? Cô cũng nói, chỉ trách A Nguyên kia không biết liêm sỉ, trước mặt mọi người không cho Đoan hầu mặt mũi, mới khiến cho Đoan hầu gặp phải tâm bệnh."
Vương Tắc Sênh lắc đầu nói: "Kỳ thật trước kia còn từng xảy ra rất nhiều chuyện, không tiện cùng Quý tần nói tỉ mỉ......Cảnh ca ca kỳ thật quá đáng thương, A Nguyên quả thực đối xử với huynh ấy không tốt, ta không thể cứ như vậy nhìn huynh ấy gặp chuyện không may."
"Cô......định làm như thế nào?"
"Cởi chuông phải do người buộc chuông, ta đi tìm A Nguyên nói rõ ràng."
"Cái này có thể nói rõ ràng ư?"
"Nói rõ ràng chứ.

Khiến cho nàng biến thành người trước kia......" Vương Tắc Sênh chậm rãi ngồi thẳng người, trong tay áo lấy ra một cái bình ngọc bích nhỏ, "Ta đã xin Tả Ngôn Hi cho ta thuốc, có thể làm cho nàng nhớ lại chuyện cũ......!Nếu nhớ lại hết thảy những chuyện trước kia, nàng còn có thể lòng dạ ác độc, hung ác, dứt khoát như vậy, ta cũng phục nàng!"
Kiều quý tần kinh hãi, "Cô hy vọng sau khi nàng nhớ lại chuyện cũ sẽ đi hoà giải cùng Cảnh Từ, thậm chí hồi hôn tiếp tục cùng Cảnh Từ ở bên nhau? Vậy......cô làm sao bây giờ?"
"Bọn họ ở bên nhau, ta dĩ nhiên là gả cho Bác Vương rồi......" Vương Tắc Sênh miễn cưỡng cười, lại chua chát nói, "Vô luận như thế nào, Cảnh ca ca sống khoẻ mạnh quan trọng hơn tết cả mọi thứ.

Ta cũng không đợi huynh ấy nói với Hoàng Thượng, sau khi ta cùng A Nguyên đàm phán tốt, chính mình sẽ đi theo Hoàng Thượng nói, ta muốn gả cho Bác Vương.


Tránh để Cảnh Từ ca ca cảm thấy là huynh ấy đang miễn cưỡng ta, lại thêm tâm sự."
Đôi môi giống như cánh hoa của Kiều quý tần giật giật, một hồi lâu sau mới khẽ cười nói: "Ngươi xác định sau khi Nguyên đại tiểu thư khôi phục trí nhớ nhất định sẽ cùng Cảnh Từ hòa hảo? Ta mơ hồ nghe nói, Nguyên đại tiểu thư gặp chuyện không may cùng mất trí nhớ, tựa hồ cũng có chút ẩn tình, ngược lại không hiểu được cụ thể là như thế nào.

Tả Ngôn Hi lại có thể trị bệnh mất trí nhớ của Nguyên đại tiểu thư? Thật sự là chuyện lạ.

Vậy sao không cho nàng ấy thuốc sớm chút?"
Vương Tắc Sênh do dự một lát, rốt cuộc không chịu nói tỉ mỉ, chỉ nói: "Ước chừng là gần đây rảnh rỗi, mới tìm ra đơn thuốc trị liệu?"
Kiều quý tần gật đầu, "Tính tình ban đầu của Nguyên đại tiểu thư, quả thật dịu dàng động lòng người.

Dù cho hơi phong lưu một chút, nhưng nếu trượng phu lợi hại, sẽ có thể kìm nén nàng lại."
Nàng im lặng một lát, thấy Vương Tắc Sênh không có ý nói tiếp, chỉ đành ngừng lại, khua quạt tròn khẽ cười nói: "Nếu thật sự muốn gặp Nguyên đại tiểu thư, tốt nhất lặng lẽ mà gặp, đừng cho Hạ cô cô biết rõ, bà ấy cùng Nguyên đại tiểu thư như nước với lửa, nếu bà ấy kiên trì cùng đi, theo tính tình trước mắt của Nguyên đại tiểu thư, không đánh nhau tại chỗ cũng sẽ có tính toán khác, cô cho thuốc cũng tuyệt đối không dám uống! Chỗ Nguyên đại tiểu thư, kinh động càng ít người càng tốt.

Mộ Bắc Yên không cần phải nói, ngay cả Nguyên phu nhân, hôm nay ước chừng một vạn lần không muốn Nguyên tiểu thư cùng Cảnh Từ hòa hảo?"
Vương Tắc Sênh ngồi ngơ ngác, nhìn bọt trà tản đi, nước trà dần dần nguội, nói khẽ: "Vì vậy, trừ ta ra, hôm nay đã không có người trông mong bọn họ hòa hảo? Ngay chính bọn họ cũng đã không muốn hòa hảo nữa? Ta......có phải hay không rất ngu ngốc?"
Quạt tròn trong tay Kiều quý tần che nửa khuôn mặt như ngọc, đôi mi dày đang chớp chớp cùng đôi mắt sáng ngời lộ ra vẻ chân thành tha thiết.

Nàng ôn nhu nói: "Cô không phải ngu xuẩn, cũng không phải thật tâm trông mong bọn họ hòa hảo.

Cô chẳng qua là không muốn Cảnh ca ca của cô bởi vì tâm bệnh nặng mà có chỗ sơ xuất.

Cô là người si tình."
Vương Tắc Sênh cười nói: "Đúng, ta đương nhiên không thể để cho Cảnh ca ca có chỗ sơ xuất.

Cô không hiểu được huynh ấy đối đãi ta tốt bao nhiêu đâu.


Phàm là điều ta muốn, không có gì mà huynh ấy không cho ta.

Mặc dù là đồ vật A Nguyên yêu mến nhất, ta nói một tiếng là ta muốn, huynh ấy cũng sẽ không chút do dự bảo A Nguyên đưa cho ta.

Đáng tiếc, điều ta muốn nhất, huynh ấy thủy chung không muốn cho ta."
Cảnh Từ nguyện ý cho nàng hết thảy, thậm chí nguyện ý cho nàng hết thảy của Phong Miên Vãn.
Nhưng hắn lại cho Phong Miên Vãn chính bản thân mình.
------------------
Lúc A Nguyên lần nữa thu được thư từ trong nội cung truyền ra của Trường Nhạc công chúa, đã là mấy ngày sau lần gặp ở Thái Bạch lâu kia.
Trường Nhạc công chúa hẹn nàng đi Tây Khê chèo thuyền du ngoạn, thuận tiện có lễ vật đem tặng, cũng bảo nàng trang bị nhẹ nhàng là được, tránh khỏi ngày cuối cùng trước khi kết hôn đi du ngoạn, lại bị người ta câu thúc.
Tính ra không quá hai ngày, chính là ngày lành nàng gả vào Hạ Vương phủ.
Dĩnh Vương cùng cha con Kiều Lập cấu kết, cũng là đám người ám hại Hạ Vương, đến cùng không phải bằng lực của một hai người, trong thời gian ngắn có thể một kích thành công.

Nếu có chút không cẩn thận, bị hổ cắn ngược, khi đó cái được cũng không bù được cái mất đi.
Vì vậy, đối với Nguyên phủ cùng Hạ Vương phủ mà nói, hôn sự của hai vị Thiếu chủ nhân, mới là chuyện cần gấp nhất.
Tuy A Nguyên đã sớm cùng Mộ Bắc Yên nói rõ, cũng không đem hôn sự của hai người coi là thật, bất quá cho hài tử trong bụng nàng khi sinh ra có một danh phận mà thôi.

Nhưng mắt thấy Nguyên phu nhân thật lòng coi Mộ Bắc Yên là con rể, thiếu chút nữa cầm nửa cái Nguyên phủ cho A Nguyên làm đồ cưới, xưng hô của Mộ Bắc Yên cũng từ nhạc mẫu đại nhân thành mẫu thân, một tiếng sau so với một tiếng trước thân mật hơn, cũng không khiến nàng lo lắng, cho nên mấy ngày nay quả thực bận rộn.
Thấy Trường Nhạc công chúa truyền đến phong thư, A Nguyên cùng Nguyên phu nhân nói chuyện với nhau, Nguyên phu nhân nói: "Trời nóng thế này, cũng thiệt thòi nàng ấy nghĩ ra được.

Hẳn là cãi nhau với Tạ Nham, tìm con đến tố khổ?"
A Nguyên cười nói: "Nàng hẹn chính là chạng vạng tối, huống chi là ở mép nước, nghĩ đến chắc sẽ không quá nóng."
Edit: Hàn Mai

Bình Luận (0)
Comment