Nguyên phu nhân đã không còn bộ dáng dịu dàng thường ngày, hình dạng tốt đẹp chính là nước mắt chảy dài, nhưng lại có sự ngoan độc cùng dữ tợn như lưỡi rắn.
Bà chợt nắm chặt vạt áo trước của Cảnh Từ, thở mạnh bổ nhào vào khuôn mặt Cảnh Từ, như báo mẹ nổi giận, giống như một khắc sau liền muốn bổ nhào qua cắn đứt cổ của hắn.
Bà nghiến lợi nói: "Ở kiếp này, ta oan, nữ nhi của ta càng oan! Ta một lòng say mê, bị phụ thân ngươi coi như kỹ nữ mà chơi A Nguyên là nữ nhi gia thanh bạch, cũng bị ngươi kẻ súc sinh này coi như kỹ nữ mà chơi! Bất quá ta vẫn là so với A Nguyên may mắn hơn, phụ thân ngươi nếu lần nữa lại nghĩ muốn hi sinh nữ nhi của ta, còn không nghĩ tới muốn hi sinh ta! Mà ngươi! Ngươi mà tiếp tục tiếp tay cho những kẻ ti tiện ở nhà ngươi đẩy A Nguyên của ta vào tử lộ! Nếu A Nguyên có điều gì không hay xảy ra, ta phải cho phụ tử các ngươi chôn cùng nàng! Chôn cùng! Các ngươi những tên cầm thú vô tình vô nghĩa, chẳng biết xấu hổ còn dám tự cho là chính nghĩa! Sao không hết thảy đi tìm chết đi! Đi tìm chết đi!"
Bà ra sức đẩy, Cảnh Từ cuối cùng bị bà đẩy đến lảo đảo, xoay người ho khan không thôi.
Hắn chợt nhớ lại ngày đó người trọng thương, bị đàn sói truy cắn, khó khăn bò tại nơi hoang dã lúc cũng đều chưa từng chật vật như thế.
Sai lầm rồi sao?
Tại lúc ban đầu, đúng là hắn sai lầm rồi sao?
Rốt cuộc là nàng thực có lỗi với hắn, hay là hắn thực có lỗi với nàng?
Mà Nguyên phu nhân cong eo xuống, run rẩy tại chỗ, không ngờ khóc rống nghẹn ngào.
Nhập Thất canh giữ ở phụ cận, thấy Nguyên phu nhân thần sắc không đúng, vội chạy lên đến dđó, đỡ lấy Nguyên phu nhân, vội vàng nói: "Phu nhân, phu nhân, đừng khóc! Trời nóng thế này, giận dữ quá lỡ trúng nóng thì không tốt? A Nguyên tiểu thư vẫn chờ chúng ta nghĩ cách mà!"
"A Nguyên, A Nguyên......"
Nguyên phu nhân nhắc tới hai tiếng, đôi mắt thất thần lo sợ không yên chuyển động một lát, rốt cục khôi phục vài phần trấn định, vịn tay Nhập Thất lảo đảo rời đi.
Mà Cảnh Từ đã nhịn không được nhìn về phía phương hướng giam giữ A Nguyên, khàn giọng thấp gọi: "Miên Vãn, Miên Vãn......"
Thế gian vốn không nên có Miên Vãn, nhưng lại hết lần này tới lần khác đã có nàng.
Nàng tựa hồ là kiếp số trong sinh mệnh hắn nhưng càng có khả năng, hắn mới là kiếp số trong sinh mệnh nàng.
Hết thảy sai lầm, đúng là từ những thị phi khó phân tranh đoạt giữa thê thiếp khi bọn họ còn chưa ra đời......
A Nguyên từng đưa không ít tiểu tặc đưa vào lao ngục, nhưng nàng lại bị người đưa vào lao ngục, lại là đưa vào lao ngục của Đại Lý Tự, quả thực là lần đầu tiên.
Tiểu Lộc đương nhiên cũng là lần đầu.
Tuy là thị nữ, nhưng nàng trải qua mạo hiểm lớn nhất ước chừng chính là cùng tiểu thư bắt tiểu tặc tại Thấm Hà.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy con nhện trên đỉnh lao ngục, rụt người vào góc tường, cúi đầu sang bên lại nhìn thấy con gián ở bên người, kêu lên sợ hãi bổ nhào trên người A Nguyên, kêu khóc nói: "Tiểu thư, ngồi ở chỗ này, làm thế nào đây?"
A Nguyên nhìn xiềng xích nặng nề trên tay chân, cười khổ một tiếng, nói: "Tiểu Lộc, em không phải nói phải bảo vệ tiểu thư ư? Em xem trên tay tiểu thư như ta con đeo xiềng nặng gấp đôi em, đang cần em chăm sóc, còn em đến con gián con chuột đều sợ ư?"
Tiểu Lộc giật mình, vội nói: "Em không sợ, em mới không sợ!"
Nàng giơ chân lên, nửa nhắm mắt, nhắm vào góc tường liên kích đạp vào, rốt cục cũng đuổi được con gián kia, lại dũng mãnh đạp vào mấy cước, liền đem con gián nghiền thành một đám màu đen không phân biệt ra hình dạng.
A Nguyên khen: "Tiểu Lộc lợi hại, thật là lợi hại!"
Tiểu Lộc che ngực chưa tỉnh hồn, nhưng được tiểu thư khen như vậy, lập tức cũng thấy chính mình lợi hại, không khỏi thẳng tắp lưng, cầm chặt nắm đấm cao giọng nói: "Đúng, em phải bảo vệ tiểu thư!"
Nàng ngẩng đầu nhìn con nhện trên đỉnh đầu, suy nghĩ xem từ góc độ nào có thể đem con nhện kia đánh xuống, tránh khỏi nó leo lên mặt các nàng lúc ngủ.
A Nguyên bóp chết hai con muỗi đậu trên tay nàng, nói: "Trước đừng giằng co, nơi đây vừa buồn chán vừa nóng, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, bảo tồn thể lực quan trọng hơn."
Tiểu Lộc nghe nàng vừa nói như vậy, cũng thấy trời nóng khó dằn nổi, một bên dùng tay đeo xiềng xích quạt gió cho nàng, một bên giúp nàng đuổi muỗi, nôn nóng nói: "Phu nhân chúng ta không phải tới rồi sao? Vì sao còn không thả chúng ta ra? Chẳng lẽ lại phải ở chỗ này qua đêm?"
A Nguyên thở dài: "Ước chừng qua đêm là tránh không được......Hơn nữa, đây là Đại Lý Tự......"
Tiểu Lộc ngạc nhiên nói: "Đại Lý Tự làm sao vậy? Đâu có khác nhà giam khác phải không?"
Đương nhiên là có khác.
Đại Lý Tự khanh Kiều Lập là người của Dĩnh Vương, lúc trước đã kết thù hận, hắn luôn gì Hạ Vương phủ cùng Nguyên phủ gặp chuyện không may, chính như Mộ Bắc Yên có cơ hội, cũng sẽ không bỏ qua kẻ chủ mưu giết phụ thân hắn là Dĩnh Vương.
Đối phương đã dám động thủ với nàng, không thể nghi ngờ sớm có chuẩn bị, mặc dù Nguyên phu nhân đi cầu Lương đế, mặc dù Lương đế cố tình khoan thứ, quan hệ đến thái độ của Triệu Vương thế lực một phương, việc này cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nếu Lương đế muốn đẩy A Nguyên đi gánh tội thay, dẹp loạn sự phẫn nộ của Triệu Vương, A Nguyên tuy không thể nào biện bạch là Lương đế cũng có nghi hoặc, có ý định tra rõ việc này, đám người Dĩnh Vương không cam lòng bỏ qua cơ hội, cũng sẽ thừa dịp A Nguyên bị bắt tại Đại Lý Tự mà ám động tay chân.
Những sự tình này đối Tiểu Lộc mà nói thật là quá mức phức tạp, A Nguyên không muốn nói ra làm Tiểu Lộc kinh hãi.
Nàng lặng im một lát, ngón tay nhẹ nhàng vỗ vộ trên vai nàng, ôn nhu nói: "Kỳ thật cũng không cần sợ, trời sập xuống có đại tiểu thư nhà em đỡ! Thực sự có người hỏi em cái gì, em theo tình hình thực tế trả lời là được, nếu như đáp không được, cứ để ý đẩy trên người của ta."
Tiểu Lộc gật đầu, "Tiểu thư yên tâm, em hiểu được trả lời thế nào.
Mặc dù tiểu thư cao hơn em, dùng kiếm nhanh hơn em, nhưng em cường tráng hơn tiểu thư, ta sẽ không tiếc một cái giá lớn, bảo hộ tiểu thư!"
A Nguyên giúp nàng quấn mái tóc dài rối bời của nàng thành một búi tóc nhỏ, cười nói: "Có chí khí! Có chí khí!"
Hai người đang nói giỡn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, sau đó có một quan viên mang theo mấy tên tùy tùng đi vào, cao giọng nói: "Kiều Đại nhân lệnh dẫn phạm nhân Nguyên Thanh Ly tiến đến thẩm vấn!"
Tiểu Lộc kinh hãi, vội nắm tay A Nguyên, lo sợ không yên nói: "Tiểu thư, em......em cùng người đi!"
A Nguyên vỗ vỗ tay của nàng, nói khẽ: "Không có việc gì, em ngoan ngoãn đợi ở chỗ này đi."
Nàng xoa lấy xiềng chân nặng nề bước về hướng bên ngoài ngục, quan viên kia tiện tay ở bên giúp nàng kéo còng tay sắt trên người đứng lên, cao giọng giễu cợt nói: "Nguyên đại tiểu thư xuất thân danh môn, tài mạo song toàn, tội gì làm những chuyện thương thiên hại lí kia, đây là làm trò cười cho đám người Đại Lương bọn ta, hay là hãm hại mẫu thân ngươi?"
Lúc hắn nói như vậy, trong tay áo chợt tìm được bàn tay A Nguyên, nhẹ nhàng nhét vào một vật.
A Nguyên cảnh giác, lặng yên nắm, âm thầm dò xét phục sức của quan viên này, ở Đại Lý Tự có nhiều loại quan chức.
Tìm cơ hội xem vật trong tay, đó là một chiếc khăn lụa nhỏ, bên trong bọc lấy một viên dược hoàn.
Trên khăn lụa dùng nước Phụng Tiên hoa viết chữ, "Nếu chịu hình, hãy uống vào."
Đúng là Nguyên phu nhân tự tay viết.
Nguyên phu nhân rốt cuộc ở trong triều nhiều năm, mặc dù Kiều Lập là Đại Lý Tự khanh, lại có Dĩnh Vương làm chỗ dựa, bà rốt cuộc còn có thể ở Đại Lý Tự an bài hạ nội ứng, tạo đường lui cho con gái sống qua cơn vạn bất đắc dĩ này.
Lần thẩm vấn này, cũng không an bài tại công đường, cũng không có đám người Trường Lạc công chúa, Cảnh Từ dự thính.
Bên trong hình thất nhỏ, chỉ có Kiều Lập cùng vài tên nha sai, hai gã thư lại, còn có chính là đầy tường treo đủ hình cụ nhìn thấy mà giật mình.
Ngoại trừ nhìn thấy mấy loại roi trượng ở nha môn Huyện Thẩm Hà, trượng tra tấn, cái kẹp ngón tay, kẹp côn các loại, rất nhiều hình cụ không biết tên, đều đã bẩn đục đến mất đi màu sắc, toả ra mùi hôi thối đáng sợ.
Kiều Lập thấy A Nguyên nhíu mày nhìn về phía hình cụ, đã có chút vẻ đắc ý, cười nói: "Nguyên đại tiểu thư là một người thông minh, tự nhiên hiểu được hạ quan mời ngươi tới làm cái gì.
Hôm nay không có Trường Lạc công chúa và Nguyên phu nhân làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi nên biết điều chút ít, mau đem tình hình thực tế nói rõ."
A Nguyên thở dài: "Kiều đại nhân, cái gì nên, phải hỏi đã nói xong trên đại đường rồi, ngươi còn muốn hỏi cái gì?"
Kiều Lập cười lạnh nói: "Nguyên Thanh Ly, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Hôm nay nhân chứng vật chứng đều có, không để cho ngươi chống chế! Nếu chỉ chú ý miệng lưỡi, lát nữa lại phải chịu hình phạt, làm mất đi thể diện của Nguyên phủ, đừng trách hạ quan!"
A Nguyên nói: "Ai là nhân chứng? Vật chứng là cái gì? Ta bị dụ đi gặp Tắc Sênh quận chúa, có thư Tắc Sênh quận chúa giả truyền làm chứng, vạt áo có vết máu, là nhất thời khó thở thổ huyết, có thái y vào ngày ấy chạng vạng tối trị liệu cho ta làm chứng, về phần khuyên tai nhặt được, đại nhân tựa hồ là ở chỗ nam tử nào đó khi xưa thân mật cùng ta chứng thực? Nhưng những người này ít nhất nửa năm chưa đến Nguyên phủ, nào biết ta hôm nay dùng khuyên tai như thế nào? Có hay không nghe ngóng qua hôm trước ta đeo khuyên tai nào không? Vì sao liền một mực chắc chắn là của ta, mà không phải của chính hung thủ lưu lại? Đại nhân phá án quá qua loa, nên tra chính là còn có ai biết được chuyện Tắc Sênh hẹn ta ngày đó, người kia mới là kẻ hiềm nghi lớn nhất? Kiều đại nhân ban ngày không thẩm không hỏi, hết lần này tới lần khác khi trời tối mới dẫn ta tới cái nơi tốt lành này, quả thực làm cho người ta nghi hoặc Kiều đại nhân đây là rắp tâm hại ta!"
Kiều Lập kích động nói: "Tiện nhân khá lắm, miệng đầy lời xảo trá, còn dám dạy ta tra án làm sao! Xem ra ngươi chính là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ! Người đây, dụng hình! Ta xem ngươi cứng miệng đến bao lâu!"
Dùng chính là tạt hình.*
*Kẹp ngón tay
Năm cây gỗ tròn dài bảy tấc, chu vi tất cả bốn phân năm phân, dùng dây nhỏ kiên cố cột thành chuỗi, nhét vào ngón tay buộc chặc, gỗ tròn lập tức ép chặt ngón tay.
Cái gọi là tay đứt ruột xót, như vậy chỉ cần hình phạt tác động tại ngón tay, nhìn như bình thường, những lại vô cùng đau đớn, cơn đau khó dằn nổi.
Nếu là kẹp chặt hung ác, nứt xương gãy ngón tay, chính là tàn tật cả đời.
A Nguyên tuy là quý tiểu thư, nhưng trải qua khổ sở ước chừng không ít, đối với sức chịu đựng đau đớn so với người bình thường mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng thực sự đã đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân phát run.
Kiều Lập thấy nàng rõ ràng chưa từng như những phạm nhân khác khóc thét cầu xin tha thứ, cực kỳ kinh ngạc, quát mắng nói: "Kẹp tiếp, kẹp tiếp! Các ngươi buổi tối chưa ăn cơm ư?"