Mộ Bắc Yên hừ một tiếng, phất tay áo muốn đi gấp, lại dừng thân, quay đầu nói ra: "Ta thích A Nguyên, cực kỳ thích.
Nếu như nàng cảm thấy gả cho Cảnh Từ so với gả cho ta tốt hơn, ta không ngăn cản; nhưng nếu như trong nội tâm nàng hoàn toàn nguyện ý cùng ta bên nhau, chẳng lẽ ta còn nói với nàng, Cảnh Từ không có nàng sẽ mất mạng, nàng tranh thủ thời gian gả cho Cảnh Từ? Con mẹ nó chứ không phải đầu óc có bệnh ư?"
Tiêu Tiêu nghe hắn giọng điệu tuy hung hãn, đã có ý buông lỏng, bất giác gật đầu nói: "Cũng đúng......Có thể vấn đề lại tới nữa.
Nàng rốt cuộc có nhớ ra không? Nếu như nhớ ra, vì sao lại còn giận Đoan hầu? Nghe nói nàng tuy bị Đoan hầu trả thù sâu sắc, nhưng Đoan hầu bị nàng hại còn nhiều hơn.
Chẳng những đánh gãy chân, còn suýt chút cho sói ăn, khiến hắn đầy thân bệnh nặng......Dù thế nào đều nên huề nhau nhỉ?"
Mộ Bắc Yên nói: "Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?"
Tiêu Tiêu suy nghĩ một lát, cuối cùng chỉ có thể thở dài: "Những chuyện xưa này, kỳ thật mở ra để mọi người nói rõ là tốt nhất.
Hôm nay thì sao......Chúng ta bỗng nhiên được ăn ngon! Trước kia A Nguyên thật sự có phúc khí.
Đã ăn bao nhiêu năm đồ ăn ngon như vậy......"
Được rồi, hắn càng nghiêng về phía Cảnh Từ, một nửa bởi vì những thật tình ngày qua ở chung, một nửa khác không phải là bởi vì Cảnh Từ có tài nấu ăn rất giỏi ư......
Hai người này rõ ràng có quan hệ nhân quả.
Ngày đó hắn chợt nghe Hạ cô cô nghiến răng nghiến lợi phàn nàn, Miên Vãn kia tay chân vụng về đến rau cũng không nấu được, Cảnh Từ đem nàng sủng lên trời, mới có thể mặc kệ chính mình có thân phận gì, liền học được trù nghệ tốt.
Vì vậy, hắn trù nghệ cho dù tốt, cũng chỉ chịu làm cho một mình A Nguyên ăn.
Về phần những người khác, đều là đi theo ánh sáng của A Nguyên, ăn theo cơm của A Nguyên.
Nhưng Quân Vương ngày thứ hai cũng không thể lại ăn cơm của Cảnh Từ nấu.
Cảnh Từ sáng sớm vừa tìm ra đồ uống trà đến phân trà cho mọi người, Quân Vương liền nhận được một phong thư mật hàm từ kinh thành đến.
Hắn vội vàng đi tới, cũng bất chấp thưởng trà, nhân tiện nói: "Trong kinh tựa hồ có chút việc bình thường, đệ cần trở về xem thử."
Cảnh Từ khẽ nhíu mày, "Trong nội cung đã xảy ra chuyện?"
Quân Vương lắc đầu nói: "Chưa hẳn có việc, chẳng qua là nghe nói phụ hoàng hai ngày này bệnh tình tăng thêm, luôn ở Kiến Chương Điện tĩnh dưỡng, Nguyên phu nhân đã ở trong nội cung bầu bàn, nhưng thủy chung không lộ diện.
Có lẽ cũng là bởi vì nguyên nhân phụ hoàng sinh bệnh, Tam hoàng huynh cũng không đi Lai Châu nhậm chức.
Trong kinh có ít người điều động, cũng không coi là thần kỳ.
Nhưng nghĩ đến vẫn không yên tâm, đệ định lần này hồi kinh nhìn xem phụ hoàng bệnh ra sao.
Đoan hầu huynh cũng chưa thể khôi phục, không bằng cùng với Nguyên đại tiểu thư trước tiên ở bên này tĩnh dưỡng.
Nếu như phụ hoàng thật sự bệnh tình không nhẹ, đệ lập tức đưa tin cho huynh."
Hắn chần chờ, đôi mắt đen sẫm nhìn về phía Cảnh Từ, "Nếu thật là phụ hoàng sinh bệnh, còn trông mong Đoan hầu mau chóng vào cung kiến giá.
Dù sao......cũng đều là người một nhà."
Đôi mắt Cảnh Từ tối đi, trầm thấp nói: "À!"
Hắn cầm trong tay một chén trà đưa tới.
Quân Vương đứng ở nơi đó uống cạn, ngập ngừng mà đi.
Mộ Bắc Yên cũng cầm một chén thưởng thức, thuận tiện nhìn xem trà văn đã phân, buồn bực nói: "Vì sao chỉ có mai trúc cúc? Còn hoa lan đâu?"
Cảnh Từ không đáp, ngước mắt nhìn về phía A Nguyên.
A Nguyên miễn cưỡng nói: "Các huynh chậm rãi uống, ta lại đi nằm một lát, mệt quá."
Mộ Bắc Yên vội bỏ qua chén trà nhỏ, cười nói: "Trong buồn rất nóng, ta đi lấy quạt gió cho nàng!"
Mắt thấy hai người rời đi, Tiêu Tiêu lặng lẽ đẩy Cảnh Từ, "Công tử, người mặc dù không tiện chủ động cùng nàng nhận lỗi hoà giải, bất quá có lẽ cũng nên xuống nước, lấy quạt gió quạt cho nàng?"
Cảnh Từ trầm ngâm, sau đó hỏi hắn, "Nếu ta chủ động nhận lỗi với nàng, nàng sẽ cùng ta hoà giải ư?"
Tiêu Tiêu nghe xong trừng mắt, "Người......nguyện ý nhận lỗi với nàng?"
Cảnh Từ lặng im một lát, lắc đầu, "Mà thôi......Có lẽ nàng đi theo Mộ Bắc Yên rất tốt."
Hắn trầm thấp ho khan vài tiếng, tự giễu cười cười, "Muốn sống cùng nhau, đầu tiên là phải còn sống.
Chẳng lẽ lại ta lại mạnh mẽ kéo nàng theo ta sau đó thủ tiết?"
Tiêu Tiêu há to miệng, sẽ không dám vì vị tỷ tỷ hoặc muội muội này của hắn nói cái gì.
Mặc dù hắn là thân huynh đệ của A Nguyên, cũng không thể sắp xếp tương lai cho A Nguyên.
---------------------
Ngày hôm đó lúc chạng vạng tối thời tiết càng thêm oi bức, trong biệt viện bọn hắn ở nhờ cũng không bởi vì Quân Vương mang Cấm Vệ quân rời đi mà trở nên quạnh quẽ.
Các nhóm người cũng tới tới lui lui, có Hạ vương phủ, Nguyên phủ, Đoan hầu phủ, thậm chí có mật hàm của Trường Nhạc công chúa theo Tạ Nham quý phủ truyền đến.
Cảnh Từ như cũ làm cơm tối, so với lúc trước còn phong phú hơn rất nhiều.
Đợi mọi người ăn xong, hắn nhìn Tiêu Tiêu nói: "Gọi người của chúng ta thu thập nhanh một chút, chuẩn bị trở về kinh."
Mộ Bắc Yên đang muốn lấy nước súc miệng, nghe vậy thiếu chút nữa bị nghẹn, vội hỏi: "Ngươi thân thể này, còn có ý định suốt đêm hồi kinh? Kỳ thật chẳng qua là có chút tin tức nói Hoàng Thượng sinh bệnh, có thể ngài lần trước chinh phạt Tấn thất bại đã luôn tổn thương mang bệnh bên người, tuy chậm chạp chưa lành, có lẽ cũng không có trở ngại gì lớn? Nếu có chuyện gì, Quân Vương đã sớm truyền tin tức cho chúng ta!"
Cảnh Từ lắc đầu, "Nơi đây cách kinh thành cũng một khoảng cách khá xa, nếu chờ hắn truyền tin tức đến, sớm nhất cũng là tin tức hôm trước."
Mộ Bắc Yên cau mày nói: "Ngươi sẽ không cho là trong kinh đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Cảnh Từ trầm ngâm nói: "Quân Vương mặc dù tuổi trẻ mặc kệ sự tình, nhưng rốt cuộc là người lớn lên bên người Hoàng thượng, tâm tư rất nhanh nhẹn.
Hắn vội vàng rời đi, nhất định cảm giác ở đâu có gì không ổn.
Trường Nhạc công chúa là con gái được Hoàng Thượng thương yêu nhất, nhưng mấy ngày nay đến nàng đều không gặp được Hoàng Thượng, đặc biệt thông qua Tạ Nham gửi tin tức này cho ta, rõ ràng cũng là có chỗ nghi ngờ.
Dĩnh Vương cũng không đi nhậm chức Lai Châu, cũng chưa từng nghe nói Hoàng Thượng truyền gọi Bác Vương hồi kinh, tăng thêm binh mã có thể điều động trong kinh, nhìn xem rõ ràng rất không thích hợp.
Bất quá có lẽ là ta quá lo lắng, hôm nay thủ vệ hoàng cung chính là Long Hổ quân cùng hoàng thượng chinh chiến nhiều năm, dũng mãnh thiện chiến, trung thành và tận tâm, nếu như có người có ý muốn sinh sự tại hoàng cung, ước chừng cũng không dễ dàng như vậy."
"Long Hổ quân! " Mộ Bắc Yên chợt nghẹn ngào kêu lên, "Hàn Kình! Ta làm sao lại quên mất hắn!"
Cảnh Từ hít vào, "Hàn Kình làm sao vậy?"
Mộ Bắc Yên sắc mặt có chút trắng bệch, kêu lên: "Lúc Tiểu Ấn Tử bị ngộ hại, Cần Cô từng tận mắt thấy Tả thống lĩnh Long Hổ quân Hàn Kình xuất hiện ở Lãm Nguyệt Hồ, hầu như có thể khẳng định, là hắn giết Tiểu Ấn Tử cùng Sắt Sắt.
Chúng ta một mực nghi ngờ là hai cung nhân này đã biết cái gì không nên biết, mới bị Hoàng Thượng diệt khẩu......Nhưng hôm kia tại Kiến Chương Điện, Lâm Hiền Phi còn nói Tiểu Ấn Tử cùng Sắt Sắt là vì đã biết bí mật của Dĩnh Vương cùng Kiều quý tần mới bị diệt khẩu......Ta lúc ấy nghe thấy không đúng, đang muốn nói, liền nghe nói A Nguyên đoạt mã mà đi, liền phải tranh thủ thời gian đuổi theo nàng, cũng liền đã quên chuyện này......"
A Nguyên nghe vậy, liền nhớ chuyện cũ nảy sinh, vuốt Phá Trần kiếm trầm ngâm nói: "Khương Tham ngày đó đã từng bí mật cùng Hàn Kình gặp nhau......Vốn ta đoán có thể là hai người là quan hệ cá nhân, chưa từng nghĩ sâu xa bên trong.
Còn có, người dẫn chúng ta đến chỗ trưởng công chúa có ý đồ giá họa cho chúng ta, lúc đó chẳng phải thuộc hạ Hàn Kình ư?"
Mộ Bắc Yên thất thanh nói: "Nói cách khác, Hàn Kình khắp nơi cùng Dĩnh Vương coi như kẻ địch, chỉ là vì che dấu tai mắt người ta, không để chúng ta sinh nghi? Hắn......Hắn trung thành căn bản không phải Hoàng Thượng, mà là Dĩnh Vương?"
Cảnh Từ chậm rãi đứng dậy, sắc mặt đã cực lúng túng, "Bắc Yên, ngươi ở nơi này bảo vệ A Nguyên, trước không cần hồi kinh.
Chờ ta cùng Quân Vương truyền tin tức xác thực cho ngươi sau đó sẽ có suy tính xem sao!"
Mộ Bắc Yên vội hỏi: "Yên tâm......Xem ra thực sự vất vả Đoan hầu rồi! A Nguyên khôi phục rất tốt, ta sẽ tuỳ cơ ứng biến, không chừng liền mang nàng đi tìm các ngươi!"
Cảnh Từ hạ thấp mắt nhìn về phía A Nguyên, "Ta không ở bên người nàng, nàng......các nàng phải bảo trọng."
A Nguyên nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, quay người đi ra khỏi phòng.
Mộ Bắc Yên liền trừng mắt Cảnh Từ, "Ngươi nói nhiều thêm vài câu dễ nghe nàng sẽ chết sao? Vẫn là một lòng muốn chết, đến lời dễ nghe cũng không muốn nói?"
Cảnh Từ nhíu mày, "Ngươi há mồm ra, còn có thể độc hơn chút nào không?"
Mộ Bắc Yên nói: "Cũng vậy! Nhưng ngươi đối với nữ nhân miệng cũng độc như vậy, ban đầu làm sao lừa gạt con gái người ta vào tay vậy?"
Cảnh Từ liền không đáp, bước nhanh ra ngoài.
-----------------------
Trong nội viện đã có cảm giác mát mẻ của ban đêm, đoá hoa tử vi buồn thiu treo dưới ánh trăng mềm mại mà giãn ra, hương hoa lá nhàn nhạt theo gió trôi dạt.
Hoặc là, là vì thân ảnh dưới hoa Tử Vi thanh lệ thoát tục, mới khiến cho đêm hè đặc biệt xinh đẹp.
Trăng sáng thanh minh trong suốt, chiếu ra dung nhan người ấy.
Lông mày như ngọn núi xa, mắt như làn thu thuỷ, rõ ràng vẫn là Miên Vãn những lại được nhận ra.
Nhưng đáy mắt nàng tuyệt không phải vẻ cẩn thận chặt chẽ như lúc trước, dáng người cũng có vẻ cao gầy hơn một chút, thong dong đứng dưới ánh trăng sáng nhàn nhạt, càng cảm thấy thần thái thanh cao, thanh linh khoáng đạt, cả người giống như phát sáng dưới ánh trăng.
Bỏ qua những ánh mắt bất công của người xung quanh nhìn nàng, nàng không chỉ thanh lệ vô song, lại tăng thêm phong lưu vô hạn, chân chân chính chính là tuyệt sắc khuynh thành.
Thấy Cảnh Từ đi tới, nàng ngẩng cằm lên nhìn hắn, giữa lông mày có một tia vui vẻ, "Chàng đã đến rồi!"
Cảnh Từ cúi mắt nhìn nàng, sau đó nhẹ nhàng thở dài, gọi: "Miên Vãn!"
A Nguyên cười cười, "Trên đời này đã không còn Miên Vãn! Hoặc có thể nói, trên đời này, chưa từng tồn tại Miên Vãn.
Đây chẳng qua là một giấc mộng của ta, có lẽ......là một giấc mộng của chàng.
Chàng có thể cân nhắc tiếp tục lưu luyến cảm giác trong mộng cảnh đó, nhưng ta trong mộng đã tỉnh, ai cũng đừng nghĩ lại kéo ta trở lại tiếp tục giấc mộng kia."
Cảnh Từ lặng im, sau đó hỏi: "Đối với nàng, đó từ đầu đến cuối đều là ác mộng?"