Lưỡng Thế Hoan

Chương 28

Mặc dù nói như vậy, trong lòng nàng đã thanh thản chút ít, cầm đèn lồng, dọc theo chỗ Đinh Tào ngã xuống, cẩn thận chiếu vào dấu vết trên mặt đất, chậm rãi đi ngược lên trên tìm kiếm lộ trình đường đi khi hắn ngã xuống cùng khả năng dẫn đến manh mối.

Cảnh Tri Vãn cũng nói ra đèn lồng trong tay, nhưng lại chuyển hướng đi vào con đường nhỏ ở hướng khác, chậm rãi ung dung tìm được đi về phía trước.

Hắn thậm chí thản nhiên nói: "Nguyên bộ khoái, tìm kiếm cẩn thận một chút. Theo vết thương cùng nhiều vết xước của Đinh Tào sát, miệng vết thương nhiều mà dày đặc, hoặc trầy da từng mảng lớn, hoặc là vết cắt từ núi đá cây cối xung quanh, đủ thấy thật sự là hắn đã chạy rất nhanh, không chừng thật sự có nữ quỷ đuổi theo......"

A Nguyên ỷ vào thân thủ nhanh nhẹn, đang tìm vật có thể dựa vào để leo lên, chợt nghe được hắn nói nữ quỷ đuổi theo gì đó, mặc dù ngày bình thường nàng cũng có đụng chạm với tử thi, cũng không khỏi cảm thấy có một làn khí lạnh thổi qua lưng. Còn chưa trừng mắt với Cảnh Tri Vãn, trong bụi cỏ phía trên chợt có một bóng đen tháo chạy qua, rất nhiều cát đá liền nhanh chóng lăn xuống, cạch cạch cạch tiếng vang quỷ dị thanh lãnh trong đêm tối, nhiều tiếng giống như đập vào lòng người.

A Nguyên cả kinh, không khỏi lảo đảo. Nàng vội vươn tay nắm lấy cây cối đứng vững, trong lúc đó đèn lồng trong tay rơi xuống dưới, bị gió thổi nghiêng ngã, lập tức bị dập tắt phía dưới.

Theo hướng bóng đen xẹt qua, chợt nghe tiếng Tiểu Hoài eeee-eezz~a-a-a-a.....! Nó đáp xuống, tiêm trảo lợi hại chụp được một con thỏ rừng, rồi nhanh chóng tìm chỗ ngồi ăn.

Cảnh Tri Vãn chợt thấy bên kia có động tĩnh, lập tức tắt đèn lồng đi, không khỏi ngừng chân, kêu: "Nguyên bộ khoái!"

A Nguyên đang định đáp lại hắn, liền nhớ tới người này rất ranh mãnh và đáng giận, nàng theo hướng bóng cây hiện lên, lặng lẽ ẩn dấu thân mình, không lên tiếng.

Cảnh Tri Vãn ngưng mắt nhìn sang, thanh âm rốt cục đã có vài phần dồn dập: "Nguyên bộ khoái! A nguyên! A nguyên!"

Mưa gió buông xuống, cảnh ban đêm càng u ám. Chỗ của Cảnh Tri Vãn thấp hơn, cách chỗ A Nguyên đừng chừng bảy tám trượng, ở giữa lại cách lùm cây bụi cỏ, nhìn theo hướng đèn lồng A Nguyên đem theo mới miễn cưỡng thấy rõ. Hôm nay A Nguyên tận lực che dấu, hắn làm sao có thể nhìn thấy?

A Nguyên nhìn khoảng cách giữa hai người, cùng với cỏ cây bụi gai mọc đầy trên dốc núi, lặng lẽ làm mặt quỷ.

Với tình trạng thân thể bệnh tật của Cảnh Tri Vãn, đi điều tra mấy hiệu thuốc bên đường lớn đều cần ngồi kiệu, huống chi con đường trong núi trong màn đêm tối tăm không nhìn rõ này? A Nguyên chờ hắn lo lắng kinh sợ, tốt nhất bối rối thất thố, nhìn hắn còn có thể đối xử lạnh nhạt cao ngạo, nói năng lỗ mãng với nàng hay không.

Cảnh Tri Vãn liền gọi bảy tám lần, cuối cùng không gọi nàng nữa, chẳng qua là lẳng lặng đứng thẳng, như một pho tượng đá. Nhưng tay áo hắn nhẹ nhàng bay theo gió, rồi lại giống như trích tiên giáng trần, đột nhiên buồn phiền, dường như có ưu thương vô hạn.

A Nguyên xa xa nhìn thấy, không biết sao tiếng lòng càng kéo càng căng, liền bắt đầu suy nghĩ mình có phải đã quá đáng rồi không.

Lúc này, Cảnh Tri Vãn đã cất bước, đi về phía trước hai bước, liền bị đất đá lởm chởm ngăn lại.

A Nguyên còn chưa cảm khái hắn văn nhược, đã chợt nghe thấy tiếng tung người lên, nhanh chóng giẫm lên hòn đá, giống như phượng hoàng trắng vỗ cánh trong đêm, nhanh chóng bay theo phương hướng của hắn.

Hầu như đồng thời, đèn lồng trong tay hắn bay ra, vững vàng bay về hướng nàng, hạ xuống bên người cách chỗ nàng đứng không xa.

Cây nén trong đèn lồng mặc dù tối lại một chút, nhưng rất nhanh phát sáng lên, soi sáng khuôn mặt đang kinh ngạc của A Nguyên.

Hắn như vậy mà lại biết khinh công, hắn dĩ nhiên là cao thủ khó gặp, thậm chí còn giỏi hơn nàng nhiều......

Edit + Beta: Hàn + Mai

Chương 56:

Nàng còn chưa phục hồi lại tinh thần, gương mặt giận dỗi của hắn đã gần sát mặt nàng, nhanh như chớp một chưởng đánh vào phía trên vai nàng, nặng nề áp nàng vào cái cây phía sau, thiếu chút nữa ép nàng tới không thở nổi.

Hắn chằm chằm nhìn nàng, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh âm nhưng có chút nặng nề, "Dám gạt ta? Giờ đã học được khả năng này rồi hả!"

A Nguyên muốn tránh ra, mới phát giác sức mạnh của hắn thật lớn, thấy hắn rõ ràng đã tập qua thân thủ võ công, nhất thời lại giãy không thoát.

Nàng vội vàng đặt tay trên kiếm Phá Trần định rút ra, Cảnh Tri Vãn thò tay ép xuống, tức giận ép thanh kiếm nàng rút ra một nửa đè trở về. Hắn đảo qua cánh tay định rút kiếm của nàng, hơi mỉm cười, "Ừm, quả nhiên năng lực càng lúc càng lớn! Có lẽ......đây mới là bản tính của ngươi hả?"

A Nguyên đã biết người này nhìn như nam tử yếu ớt, lại có võ nghệ cao siêu, hơn này rất xa, tâm niệm xoay chuyển hai vòng, nàng lập tức cong khóe môi, hì hì cười nói: "Ngài đã biết bản tính của ta, cũng nên biết ta tuyệt đối sẽ không có ác ý với nam tử tuổi trẻ tuấn tú như Cảnh Điển sử thế này. Chỉ đùa một chút, ngài cũng cùng ta so đo ư?"

Tuy là giả nam trang, lúc nàng nghiêng đầu cười, hơi giống đứa trẻ quậy phá bướng bỉnh, lại giống thiếu nữ linh động giảo hoạt. Dưới ánh sáng đỏ hồng chập chờn của đèn lồng, phảng phất trông như viên ngọc thanh tú tươi sáng, xinh đẹp chói mắt.

"Ngươi......"

Cảnh Tri Vãn nhìn nụ cười của nàng, lại có chút hoảng hốt, đáy mắt như có điều gì rạn nứt.

Nhưng tay hắn vẫn ổn định như cũ, —— ổn định ép nàng không thể nhúc nhích.

Ngực A Nguyên khó chịu, dùng sức ho một tiếng, nghe được chỗ xa xa truyền đến tiếng Tiểu Hoài kêu lên, đang định gọi nó, Cảnh Tri Vãn đột nhiên nói: "Lúc trước có một cô nương vui tươi hơn ngươi gấp trăm lần, cũng nuôi một con chim ưng như vậy, lại còn hung mãnh hơn con ưng này gấp trăm lần. Ngươi có thể biết được kết quả khi nó mưu toan mổ ta không?"

Ánh mắt của hắn vẫn thanh tịnh như cũ, phảng phất ý cười, nhưng lại lạnh giống như đầm nước dưới sông băng, làm A Nguyên lập tức rùng mình.

Ảo giác khi xưa lại đột nhiên nổi lên lần nữa.

Bàn tay thon dài đẹp mắt cầm bảo kiếm, không dung tình đánh rơi vào hồ nước trong suốt lấp lánh như thủy ngân. Cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của chim ưng, những giọt máu và lông vũ trắng như tuyết bay tứ tán trong gió....

Lúc này, A Nguyên rõ ràng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một nữ tử: "Không được!"

Mơ hồ, hình như có thanh âm của nam tử truyền tới, giống như cách xa ngàn dặm, dường như nghe không rõ, nhưng lại rõ ràng biết hắn nói gì, thậm chí có thể thấy được hắn bừng bừng lửa giận.

"Vong ân bội nghĩa, càng làm cho người ta buồn nôn hơn là lấy oán trả ơn. Người như vậy, ưng cũng như vậy, ưng như chủ, đều đáng phanh thây xé xác!"

"Vậy huynh cứ trừng phạt! Thiên đao, vạn đao, ta đều chịu!"

Nữ tử dùng hết toàn lực nói ra, nghẹn ngào cùng tuyệt vọng......

- ----------------

Mồ hôi của A Nguyên toát ra như mưa, đột nhiên đầu nàng đau muốn nứt ra, cơ thể đau nhức, vô lực trượt xuống, ngã ngồi trên mặt đất.

Bên người nàng ấm ấm, là Tiểu Hoài nghe thấy động tĩnh, đã bay tới, đứng bên người nàng, nghiêng đầu cảnh giác nhìn về phía Cảnh Tri Vãn.

Cũng không biết từ lúc nào, Cảnh Tri Vãn đã buông nàng ra, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng.

Áo bào trắng phiêu dật, cao lớn mà đơn bạc, nhìn thế nào cũng giống thư sinh tay trói gà không chặt.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Bình Luận (0)
Comment