Tỉnh Ất thấy Cảnh Tri Vãn đi qua, bận rộn nói nhỏ: "Điển sử đại nhân, Chu phu nhân đây là tái giá, cũng không phải là mẹ của nhị công tử Chu gia. Mẹ đẻ của Chu Hội Phi sớm đã qua đời, còn Chu Kế Phi là do thiếp thất sinh ra."
Lý Phỉ đã nghe được, "Chậc"một tiếng, lập tức phân phó nói: "Đi lục soát phòng của Chu Kế Phi!"
Hắn nói xong, liền gọi nha dịch đi sắp xếp một phòng, đưa Cảnh Tri Vãn và những người khác ra ngoài, đến phòng khác ngồi đợi.
Cái gọi là quân tử không nhịn được việc nhỏ, mắt thấy vị công tử béo của Chu gia sắp khóc tới sập phòng, bọn hắn nên cách xa một chút, còn có thể uống chút trà, trò chuyện.
——
Lý Phỉ buồn bực vì không hiểu tại sao lại xuất hiện một Cảnh Điển sử, một lòng muốn do thám để biết lai lịch của Cảnh Tri Vãn cùng với nguyên nhân hắn đến đây nhậm chức.
Về phần bản án trước mặt, hôm nay xem ra không giải quyết được gì, vì phân nửa đều là đấu đá trong nhà, nếu đủ lớn có thể chuyển giao Tông Chính phủ xử trí, nhất thời liền không gấp lắm.
(
Tông Chính phủ (Tông Nhân phủ): là cơ quan quản lý nội bộ hoàng tộc thời quân chủ Trung Hoa và Việt Nam. Nhiệm vụ chính của cơ quan này là trông nom sổ sách của hoàng tộc, soạn thảo ngọc phả, việc ghi chép ngày sinh và ngày mất cùng sơ yếu lý lịch của mọi thành viên trong hoàng tộc, cộng thêm việc thờ cúng đền miếu trong hoàng tộc. Ban đầu, Tông Nhân phủ chỉ là nơi lưu giữ ghi chép, song về sau thì cơ quan này cũng có quyền hạn giải quyết các vấn đề có liên quan đến các Thân vương, Công tử và Công tôn trong hoàng tộc.) A Nguyên lại không hề nhớ được sự việc trước lúc hôn mê, vương hầu, võ tướng trong kinh nàng đều không biết, đối với việc uống trà bắt chuyện và vân vân cũng không hề hứng thú, nàng liền đi xem huynh đệ phụ tử thâm tình khóc lóc, một lúc sau, liền dẫn nhóm sai dịch đi lục soát phòng.
Tỉnh Ất đi cùng nàng, nhỏ giọng cười nói: "A Nguyên, bây giờ có thêm một điển sử, đối với chúng ta cũng không phải chuyện xấu."
Nhưng những vấn đề phát sinh trộm cắp cướp giết người các loại ở trong khu vực, phá án truy tìm hung thủ, chính là trách nhiệm của bộ khoái, thường ngày được quy định sẽ phạt đánh bằng roi.
Nếu làm không được nhiệm vụ, sẽ bị trách phạt vào lương bổng. Hôm nay có thêm một điển sử, mặc dù đã hạn chế quyền lực của mỗi người, nhưng thực sự sẽ chia sẻ mạo hiểm với bọn họ.
A Nguyên từ khi đến Huyện Thẩm Hà, mặc dù cũng gặp những tên tội phạm liều mạng chạy trốn, nhưng nàng tài cao gan lớn, lại có Lý Phỉ bảo vệ, cũng chưa từng chịu thiệt bao giờ.
Nàng nghe vậy, vuốt vuốt huyệt thái dương, nói: "À... Ngươi biết rằng hắn làm cấp trên sẽ uy hiếp chúng ta, sẽ trực tiếp đẩy chúng ta đi làm người chết thay?"
"Cái này......"
Tỉnh Ất sợ run lên, "Người ôn hòa hữu lễ vậy, có lẽ là đệ tử thế gia, không đến mức vậy đâu nhỉ?"
"Ôn hòa hữu lễ?"
A Nguyên nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng nghi ngờ có phải mắt hắn có vấn đề hay không.
Tỉnh Ất cũng nghiêng đầu nhìn nàng, lòng nghi ngờ không phải mắt nàng có vấn đề gì chứ.
Hắn sinh ra là dân thường, đã làm lâu năm tại nha môn, ánh mắt rất tốt, đã sớm nhìn ra Cảnh Tri Vãn không phải nhân vật tầm thường.
Như hắn là một tiểu bộ khoái, chỉ cầu bình an giữ gìn bát cơm của chính mình, nếu có thể dính líu chút ít quan hệ, cuộc đời cơm áo của hắn sẽ không cần phải lo, đúng là quá tốt.
Nhưng A Nguyên là người có tài trí, xem chừng cũng không thiếu tiền, chắc cũng là nhân vật không tầm thường. Cho nên đột nhiên xuất hiện một người lãnh đạo trực tiếp, trong lòng không vui cũng là điều có thể dự liệu.
Đi vào gian phòng của Chu Kế Phi, hai sai dịch được phân phó sớm đã lục lọi bốn phía.
Chu Hội Phi cùng Chu Kế Phi nói mấy câu, xoa đôi mắt ửng đỏ, đi lên trước vài bước, đuổi theo hỏi: "Vì sao lại lục soát phòng của đệ đệ ta?"
Tỉnh Ất hạ thấp người, tươi cười chân thành nói: "Đại công tử, chúng ta đây cũng là làm theo phép."
Chu Hội Phi liền chỉ A Nguyên, "Có phải là gã bất lương này muốn gây phiền toái cho chúng ta không? Ta đã nói với ngươi, tiểu tử, ngươi dám dùng quan báo tư thù, xem các ngươi đối phó với ta như thế nào! Vị Cảnh điển sử kia của các ngươi lại là hảo hữu của ta đó"
"À!"
A Nguyên bỏ qua ánh mắt khiển trách của Chu Hội Phi, nàng ôm vai đi về hướng giường bên cạnh, rảnh rỗi nói, "Hảo hữu......Rất tốt. Ta sẽ báo cáo tri huyện đại nhân, sẽ để cho Cảnh điển sử tránh đi."
- -- lời nói với người xa lạ---
( của tác giả) Muội muội, thích hay không thích, nhớ nói rõ nói cho ta biết. Có đề nghị gì cũng ngàn vạn hãy nói cho ta biết, lúc ta mới sáng tác làm chút ít điều chỉnh. Đa tạ mọi người! ( Edit + Beta: Hàn - Mai) °°°°°°°°°°°°Chương 12: "Này, ngươi......"
Chu Hội Phi vén tay áo lên, rất muốn xông lên đánh nàng để bù lại những đau nhức hắn nhận phải trước đó, khiến nàng mở mang kiến thức rằng nắm đấm của Chu đại công tử có bao nhiêu hung ác, khí khái, mãnh liệt.
Chỉ là vừa đi về phía trước một bước, mông hắn đã bị A Nguyên đạp sang một bên, dưới chân liền có hơi cà nhắc, khí thế mới có không lâu đã tan thành mây khói.
Hắn sờ lên mông mình, nghi ngờ nhìn ngón tay trắng nõn của A Nguyên.
Nắm đấm nhỏ như vậy, đánh vào người thì nên như Phó cô nương vậy, mềm nhũn, bay bổng, làm cho người ta mê hồn, chứ không phải đau nhức tận xương như vậy.
A Nguyên chẳng muốn nhìn hắn, đi lên trước xem sai dịch lấy đồ vật ra từ dưới gối.
Hai viên dược hoàn màu nâu, mùi thơm mê người.
Tỉnh Ất tiến lên chỉ nhìn liếc một cái, đã hít và một hơi, "Đây chính là thứ tiên đan làm Chu lão gia đắc đạo thăng thiên?"
A Nguyên lấy một viên dược hoàn cạo một ít ở lớp ngoài, hít hà, hỏi Chu Kế Phi
"Cái này là của ngươi à?"
Chu Kế Phi giật mình, "Đây là Linh Hạc Tủy trên y phục của phụ thân ta mặc mỗi ngày, ta chưa từng sử dụng, không biết tại sao nó lại ở đây......"
Chu Hội Phi chen lên, cũng rất nghiêm túc nghiên cứu đan dược rồi nói: "Không sai, cái này là Linh Hạc Tủy. Dù cũng coi như trân quý, nhưng những người như nhà chúng ta đây muốn cái gì không có? Coi như cha ta đưa mấy viên cho Nhị đệ cũng có gì kì lạ đâu?".
A Nguyên hỏi: "Làm sao ngươi có thể nhận ra được đây là Linh Hạc Tủy?"
Chu Hội Phi cười, "Họ Nguyên kia, mắt chó của ngươi thật kém, hay ngươi coi ta là bao cỏ? Nguyên liệu để luyện chế viên Linh Hạc Tủy này vượt xa tưởng tượng của người bình thường.
Ngươi đừng nhìn viên dược hoàn thế này mà tưởng dễ tạo ra, ngươi vất vả một năm chưa hẳn kiếm được đâu!
Vì nguyên liệu chế dược đa số đều là nguyên liệu mang tính nhiệt, không thể để lâu, cho nên phải ra hải ngoại tìm chỗ bình nguyên, xích cổ hạc, đem về, ngày ngày sử dụng dược liệu, cách nửa tháng lấy máu bọn chúng một lần, sau đó dùng máu đó để luyện thuốc, vừa thêm vài phần linh khí của tiên hạc, dùng lâu liền thấy công hiệu nên đặt tên là Linh Hạc Tủy."
A Nguyên nói: "Ừm, phụ thân của ngươi dùng, công hiệu thật không tệ. Ngươi có muốn đem Linh hạc nhà ngươi dùng cho vào quan tài bằng vàng rồi đưa xuống dưới mặt đất để tiếp tục phát huy hiệu lực không?"
Đừng nói hai gã sai dịch, Tỉnh Ất cũng nhịn không được nở nụ cười.
Chu Hội Phi thẹn quá hoá giận, nói: "Đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là trong đan dược này có máu Linh Hạc, không thể giống với đan dược bình thường được!
Hai viên đan dược trên y phục của phụ thân ta xuất hiện dưới gối của Nhị đệ có gì kì lạ?"
A Nguyên nhặt viên dược hoàn kia, ung dung cười, "Thuốc này có máu linh hạc ở trong hay không thì ta không biết, ta chỉ biết mùi của viên này so với viên ở trong y phục thường ngày phụ thân ngươi mặc không giống nhau."
Chu Hội Phi không cho là đúng, liền hừ một tiếng, "Phì! Đúng là chân chó của quan phủ không phải danh bất hư truyền, mắt chó này, mũi chó này, thật sự không giống người bình thường! Ta cảnh cáo ngươi, dám đổ oan cho Nhị đệ của ta, xem ta xử lý ngươi thế nào!"
A Nguyên không để ý tới hắn, nhìn phía bên kia, thích thú đem hai cái viên dược hoàn đi làm vật chứng, phân phó nói: "Đi nào, tiếp tục lục soát phòng ngủ của Đại công tử!"
Chu Hội Phi giật mình, chợt kêu lên: "Ngươi......Ngươi quan báo tư thù! Ta muốn đi tìm tri huyện nhà các ngươi lý luận!"
A Nguyên nói: "Cha ngươi chết một cách kì quặc, ngươi không muốn tra ra chân tướng, lại đi khắp nơi cản trở công sai phá án, không lẽ trong lòng có quỷ. Không lục soát ngươi thì lục soát ai?"
Chu Hội Phi nói: "Ngươi......Ngươi dám!"
( Edit + Beta: Hàn - Mai)