Lương Tiên Khó Cầu

Chương 69

Linh Nhạc rời đi, Thiên Âm vội vã đuổi theo nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng y. Trong lòng vô cùng bối rối, chỉ sợ lỡ may y lại làm ra chuyện gì rồi bị trách phạt thì sao. Nghĩ như thế, nàng càng hoảng loạn vội vã hơn.

Đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng tranh luận gay gắt, nàng căng thẳng chạy về hướng đó, hai người phía xa quả nhiên là Viêm Kì và U Nhu. Nàng nhất thời nhẹ nhàng thở ra, không phải Linh Nhạc là tốt rồi, đang muốn quay trở về yến hội lại bất chợt bị câu nói của U Nhu làm cho dừng bước.

“ Ta hận nàng ấy!” U Nhu nước mắt giàn dụa, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng và uất ức: “ Ta biết không nên như thế nhưng ta thật sự hận nàng ấy. Vì sao…..vì sao nàng ấy có thể ngồi bên cạnh huynh, vì sao huynh lại đối xử với nàng ấy tốt như thế? Huynh phải là của ta, là của ta!”

“ U Nhu……..” Viêm Kì lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, lúc này chỉ biết cố gắng trấn an nàng ấy mà thôi.

“ Viêm Kì ca ca…..” Nàng lại khóc lớn hơn, “ Nghĩ tới huynh gọi nàng ấy là phu nhân, ta vô cùng đau lòng. Biết không phải là sự thật, nhưng ta vẫn thương tâm. Vì sao lại là huynh, vì sao nàng ấy lại muốn cướp huynh của ta.”

“ U Nhu, việc này không phải lỗi của nàng ấy.”

“ Vậy đó là lỗi của ai? Là của ta sao?” Hận ý trong mắt U Nhu hiện lên rõ ràng, gằn từng câu: “ Vì sao nàng ta phải trở lại, vì sao phải trở về Thiên giới chứ? Nếu nàng ta không trở lại thì tất thảy mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra rồi.”

Thiên Âm giật mình, bước chân chậm chạp lùi từng bước. Đúng vậy, vì sao nàng phải trở về? Vì sao phải trở về nơi đây chứ? Ngay từ đầu nàng đã là một người không được hoan nghênh ở nơi này mà.

“ Nếu nàng ấy không ở đây thì thật tốt, nếu cho tới bây giờ không trở về thì có phải rất tốt không.”

Nếu cho tới bây giờ nàng không hề tồn tại, nếu nàng ngay từ khi còn là phàm nhân đã hồn phi phách tán, hồn vía lên mây, có phải tất cả mọi ngươi sẽ đều vui vẻ mà sống hay không. Viêm Kì có thể cưới U Nhu, Linh Nhạc có thể vô ưu vô lo mà sống, có lẽ……..nếu nàng không trở lại sự phụ cũng có thể sống lại.

Thật ra nàng chỉ muốn an an ổn ổn mà sống thôi, không hy vọng xa vời gì cả, cho dù chỉ là nửa năm cũng tốt lắm rồi. Nhưng hiện tại nàng bất chợt hiểu ra, bản thân nàng còn sống đã chính là một loại hi vọng xa vời rồi. Nàng lại thấy hận chính bản thân mình, vì sao còn tồn tại? Vì sao còn muốn sống thêm nửa năm nữa chứ? Có phải … ngay từ đầu, nàng đã không nên tồn tại hay không?

“ Viêm Kì ca ca… Dẫn ta đi được không? Chúng ta bỏ đi thật xa, không bao giờ trở về nữa được không?” Thanh âm của U Nhu càng thêm trầm thấp, từng câu từng chữ đều giống như đang cầu xin, khiến cho lòng Viêm Kì rối loạn, càng khiến lòng Thiên Âm dậy sóng.

Cuối cùng……

“ …Được, ta mang muội đi.”

“ Thiên Âm đâu?” Một giọng nói hét lên, giống như mang theo băng giá lạnh lẽo cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Linh Nhạc không biết từ lúc nào đã đứng phía trước bọn họ, sắc mặt lạnh như băng đáng sợ, nhìn thẳng Viêm Kì, như thể ngay sau đó sẽ đem hắn ăn tươi nuốt sống.

“ Vậy còn sư tỷ của ta? Ngươi tính thế nào hả?”

“ Linh Nhạc……” Viêm Kì kinh hãi trước sự phẫn nộ của y, theo bản năng che chắn trước mặt U Nhu, lung túng nói: “ Đệ hãy nghe ta nói, sự tình không giống như đệ tưởng đâu.”

Giọng Linh Nhạc càng thêm lạnh lẽo, “ Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi bỏ mặc sư tỷ của ta một mình đối mặt với sự chế nhạo của chúng tiên, chịu nhục nhã. Còn ngươi lại chạy ra đây gặp gỡ nàng ta. Ngươi có cần ta nhắc lại cho ngươi rõ ràng không, sư tỷ của ta mới là thê tử của ngươi.”

“ Linh Nhạc, ngươi hãy nghe ta nói…………”

“ Im miệng!” Y lớn tiếng đánh ngắt lời của Viêm Kì, tức giận càng lúc càng dâng cao, sâu trong đáy mắt lại ngập nỗi bi thương, “ Sư tỷ nói……Chưa từng yêu thương ta, nàng ấy còn nói nàng lớn tuổi hơn ta. Điều quan trọng là nàng ấy nguyện ý gả cho ngươi…vì thế ta mới nguyện ý buông tay nàng. Bởi vì ta cũng tin tưởng, ngươi nhất định sẽ thật tâm đối xử tốt với nàng, sẽ không để cho nàng phải chịu bất kì tổn thương đau khổ nào. Ta… ta đã thật sự cố gắng hết sức mình để quên nàng, vậy mà ngươi….ngươi đã đồng ý với ta sẽ thay ta chăm lo che chở cho nàng ấy. Thế nhưng hiện giờ thì sao…Ngươi đang chăm lo bảo vệ nàng như thế này sao?”

Ánh mắt y lạnh lùng, bên cạnh lóe lên ánh sáng, một thanh trường kiếm lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

Viêm Kì hoảng sợ, “ Linh Nhạc!”

“ Ngay từ đầu ta đã nói rồi, nếu ngươi dám phụ bạc sư tỷ, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!”

“ Linh Nhạc, bình tĩnh…”

Viêm Kì vội vàng giải thích, nhưng lúc này Linh Nhạc đâu còn để tâm lắng nghe nữa, y vung kiếm đánh tới. Một người đánh, một người thì ra sức gào to giải thích, muốn giải thích cho Linh Nhạc hiểu, cũng là muốn giải thích cho chính mình.

“ Ngươi lại muốn cùng nữ nhân khác cao chạy xa bay, ta tuyệt đối không cho phép! Sư tỷ từng nói, nàng sợ nhất là bị người khác bỏ mặc. Ta cũng đã từng hứa với nàng, sẽ không bao giờ để nàng phải cô đơn một mình, cho dù nàng đã là người của ngươi, ta cũng không để chuyện đó xảy ra.”

Linh Nhạc giống như bị lâm vào ma chướng, từng chiêu đánh tới như quyết tâm muốn lấy mạng đối phương, hai mắt y đỏ sậm, không còn phân rõ được là phẫn nộ hay oán hận, chỉ có một điều hết sức rõ ràng, là sự thống khổ bi thương.

Viêm Kì ôm lấy U Nhu, điểm chân nhanh chóng phi thân lên không trung, bất đắc dĩ né tránh.

Từng câu từng chữ Linh Nhạc hét ra giống như hòn đá ném thẳng vào mặt hồ vốn đang âm ỷ dậy sóng trong lòng Thiên Âm, những chuyện đã qua giữa nàng và y như lần lượt hiện về. Cố gắng trấn định tâm mình, nhất định không để bản thân bật khóc.

“ Linh Nhạc, dừng tay.”
Bình Luận (0)
Comment