Lương Tướng

Chương 17

Căn phòng trên Nhung sơn là một gian phòng bằng gỗ không lớn lắm, bên trong có củi, đồ ăn, áo khoác da, vv… những vật dụng để phòng lạnh.

“Thế nào rồi? Còn chịu được không? Càng lên cao thì hít thở sẽ càng khó khăn, nếu huynh khó chịu, thì nhất định phải báo trước cho ta biết.”

“Vẫn ổn, bây giờ chưa thấy mệt gì cả.”

Lâm Trục Lưu hài lòng gật gù, “Khá lắm, ta nhớ lần đầu tiên đưa Khương Tề lên Nhung sơn, mới đi được đến căn phòng đầu tiên thì hắn đã chịu hết nổi, sau đó được Hàn Tiểu Tứ khiêng đi lên một đoạn nữa, nhưng mà cuối cùng chịu hết nổi phải đi xuống. Hắn còn là người Qua Tỏa chính gốc đấy, đúng là mất mặt!”

“Sống trong nhung lụa quen rồi mà.” Tiêu Mị cười cười, nói với Lâm Trục Lưu: “Ta thấy mấy căn phòng này cũng gần nhau, thật ra chúng ta không cần phải căn nào cũng vào nghỉ đâu.”

“Ta không có thói quen nghỉ ngơi trong này, nhưng đây là lần đầu tiên huynh lên núi, thế nên nghỉ ngơi ở đâu huynh cứ bảo ta là được.”

Tiêu Mị gật đầu, hai người bèn tiếp tục bắt đầu lên núi.

Đường lên núi Nhung vô cùng gập ghềnh khúc khuỷu, nhưng đối với người Nhu Lam đã quen thuộc với đường núi, thì thật ra sự gập ghềnh khúc khuỷu này chẳng là gì. Điều khiến Tiêu Mị khó chịu nhất thật ra là nhiệt độ càng lúc càng lạnh.

Tiêu Mị đi theo Lâm Trục Lưu lên đến căn phòng thứ sáu, thì cảm thấy bản thân đã lạnh sắp cóng cả người, nhưng trông thấy Lâm Trục Lưu mặt mày vẫn như thường, thì cắn răng cố nhịn. Nhưng lên đến căn phòng thứ mười, không cần Tiêu Mị nói, Lâm Trục Lưu rõ ràng đã cảm giác được y đã vô cùng khó chịu rồi.

“Nghỉ một lúc nhé?” Nàng hỏi.

“Ừm.” Tiêu Mị gật đầu, sau khi bước vào gian phòng y nằm ngửa mặt lên trời thở hổn hển.

“Còn sáu căn nữa, khoảng ba mươi dặm. Nếu huynh không chịu được, thì có thể ở đây đợi ta, ta lên trên đó bàn giao một số chuyện rồi xuống tìm huynh.”

“Nàng tưởng ta làm bằng ngọc lưu ly hả?” Tiêu Mị trở người, buồn cười nhìn Lâm Trục Lưu.

“Có liên quan gì đến ngọc lưu ly đâu, cho dù huynh được làm từ đá kim cương, cũng chưa chắc chịu được lên đến đỉnh núi đâu.” Lâm Trục Lưu lục lọi trong chiếc tủ sát tường, sau đó tìm được một bình rượu, lắc lắc với Tiêu Mị, “Có muốn uống rượu không?”

“Sao ban nãy không đưa cho ta?” Tiêu Mị bỗng chốc vực dậy tinh thần.

“Đến căn phòng thứ mười mới có rượu.”

“Tại sao vậy?”

“Không đi được đến căn thứ mười, sao mà xứng được uống rượu của Qua Tỏa?” Lâm Trục Lưu cười cười, ném bình rượu trong tay cho Tiêu Mị.

Lúc ra khỏi căn phòng đã vào giờ Mùi (*13-15 giờ), Tiêu Mị nhìn mặt trời trên đỉnh đầu rồi nói: “Mấy căn phòng kia chúng ta đừng vào nghỉ ngơi nữa, đi thẳng một mạch lên núi đi.”

“Huynh có được không đấy?” Lâm Trục Lưu híp mắt, mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn y.

Tiêu Mị khẽ véo lên sau gáy Lâm Trục Lưu, hai cánh tay thon dài xiết chặt lấy nàng, mỉm cười ghé sát môi vào bên tay nàng hà hơi, “Tướng quân, ta có được hay không, nàng phải rõ nhất mới đúng chứ…”

Ơ… đây có phải là bị đùa bỡn không hử? Lâm Trục Lưu nhìn vẻ mặt vô sỉ hiếm thấy của Tiêu Mị, gò má đỏ bừng, vội vàng vùng ra đi thẳng lên trên.

Điều khiến Lâm Trục Lưu kinh ngạc là, Tiêu Mị thật sự không cần nghỉ ngơi mà leo thẳng lên đến căn phòng thứ mười sáu, đi lên trên nữa, chính là đoạn đường hung hiểm nhất của Nhung sơn.

“Đây là Diêm Vương nhai.” Lâm Trục Lưu nói với Tiêu Mị: “Đoạn đường này thường bị tuyết lở, chúng ta lúc nào cũng phải chú ý trên đỉnh núi.”

Tiêu Mị nhìn lên đỉnh, rồi lại nhìn khu rừng thông cách nơi bọn họ đứng khoảng một dặm, im lặng gật đầu.

Có lẽ là dự cảm của Lâm Trục Lưu chính xác, cũng có lẽ hai người họ hơi đen đủi, đi lên Diêm Vương nhai không bao lâu, Lâm Trục Lưu liền cảm thấy dưới chân hơi chấn động, tiếp đó, thác tuyết trắng xóa đổ xuống từ trên đỉnh núi như hồng thủy.

Nàng chưa kịp làm gì, thì phát hiện Tiêu Mị ôm lấy eo của mình, sau đó cả người nhanh chóng di chuyển ngược với hướng tuyết lở, mãi đến đoạn rừng thông bên kia mới dừng lại. Động tác này xảy ra quá nhanh, Lâm Trục Lưu chỉ cảm thấy Tiêu Mị kéo nàng tránh đến phía sau một gốc thông to lớn, rồi sau đó quay lưng ngược với hướng tuyết lở kia ôm chặt lấy nàng vào lòng.

Nàng nghe thấy tiếng tuyết lở rơi xuống đất kêu rền vang, sau đó thì trông thấy rất nhiều những tảng tuyết vụn nhanh chóng sụp xuống trước mặt mình, không lâu sau, trên núi lại khôi phục lại dáng vẻ im lìm như ban đầu.

“Tiêu Mị… ban nãy là sao thế?” Lâm Trục Lưu không thể tin được đứng thẳng dậy từ sau gốc cây thông, lúc này mới phát hiện vị trí hiện tại của bọn họ cách nơi xảy ra tuyết lở khoảng hơn một dặm. Nếu muốn di chuyển được xa đến vậy trong thời gian ngắn như thế, ngay cả ngựa cũng không thể làm được, huống chi là người?

“Nếu ban nãy không có ta ở đây, nàng làm thế nào để tránh trận tuyết lở này?”

Lâm Trục Lưu nghe thấy phía sau vang lên giọng nói tức giận của Tiêu Mị, sững người một chốc, rồi đáp: “Còn có thể trốn thế nào nữa? Cố gắng chạy được bao xa thì chạy, sau đó sẽ bị vùi xuống, rồi đào tuyết mà chui lên. Đương nhiên nếu bị vùi sâu quá, vậy thì chỉ đành coi như xui xẻo thôi. Có điều vận may của ta khá lắm, bị vùi hai lần nhưng đều trèo ra được.”

Nàng nhìn Tiêu Mị, phát hiện y đang mặt mày tái mét sắp xếp lại chiếc lược trên cổ tay.

“Đây là gì?”

“Chúc long của Ẩn Vũ ở đế đô, vì bình thường ta hay nấp trong chỗ kín, lúc nấp trên xà nhà hay nóc nhà dùng cái này đều rất được, ban nãy ta phóng vũ câu móc lấy thân cây thông này, sau đó khởi động công tắc thu dây lại, chúc long tự nhiên sẽ kéo chúng ta đến chỗ này.

“Cái này là huynh làm ra hả?”

“Ta là Ẩn Vũ Ngân tọa, chuyện ám sát không tìm ta, đánh người cũng không có phần của ta, lúc nhàm chán chỉ có thể mày mò mấy thứ này.” Tiêu Mị nhìn xung quanh, tiếp tục nói: “Ta thấy Nhung sơn thường xuyên bị tuyết lở, lúc binh sĩ của Qua Tỏa lên núi mỗi người nên mang theo một cái. Hơn nữa không phải chỗ nào có tuyết lở cũng đều có cây cối, ban nãy ta đã quan sát rồi, có những nơi hai mặt đều là vách núi. Những nơi như vậy, thì nên gác thêm một thanh gỗ nằm ngang giữa hai chỗ cao của vách núi, lúc có tuyết lở chỉ cần dùng vũ câu quấn lấy thanh gỗ kia, rồi leo lên chỗ cao đó thì có thể tránh được trận tuyết lở. Còn nữa, lần sau nàng lên núi, nhất định phải mang theo cái này cho ta!”

“Đừng nóng giận, một bảo bối tốt thế này, lúc về ta sẽ làm cho mình một cái, sau này sẽ mang theo bên mình. Tiêu Mị, trong đầu của huynh làm bằng gì vậy? Sao lại ngon lành thế chứ!” Lâm Trục Lưu phấn khích vỗ lên vai Tiêu Mị, “Sau khi lên đến đỉnh núi, huynh vẽ cấu tạo của chúc long ra, ta bảo mấy sư phụ rèn binh khí chế tạo thử xem, binh sĩ của Qua Tỏa chắc sẽ vui đến điên luôn mất!”

Tiêu Mị gãi đầu, thầm nhủ có phải mình bị bệnh rồi không, chỉ cần trông thấy Lâm Trục Lưu cười, thì trong lòng y sẽ dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn không thể dùng ngôn từ nào để hình dung.

Đi qua Diêm Vương nhai, liền trông thấy đỉnh của Nhung sơn đang bị phủ trong màn tuyết.

Trước khi leo lên núi, Tiêu Mị cứ luôn nghĩ đỉnh núi là hình chóp nhọn, nhưng sau khi lên đến nơi mới biết hóa ra là bằng phẳng và rộng rãi.

“Lâm soái, hôm nay trông uy phong đấy. Mang thủ hạ đến kiểm tra hả?” Triệu Thất Đồng trực ca hôm nay vẫy tay với Lâm Trục Lưu, rồi lại đánh giá Tiêu Mị: “Ôi, thuộc hạ khôi ngô ghê, không phải là áp trại tướng công cướp về từ Liễu Nam đấy chứ?”

“Lão tử làm gì có trại để mà áp…” Lâm Trục Lưu cười cười, “Đây là phó tướng của ta, Tiêu Mị - Ẩn Vũ Ngân tọa của đế đô.”

Triệu Thất Đồng vội vàng đi tới, vỗ lên vai Tiêu Mị, “Ngươi chính là Tiêu Mị của Nhu Lam! Vẻ ngoài quả nhiên anh tuấn! Ta đã nghe Lê soái nhắc về ngươi rồi, ngài ấy còn tâm tâm niệm niệm muốn tỉ thí với ngươi một trận đấy.”

“Từng tỉ thí rồi.” Bị đánh cho rất thảm… nửa câu còn lại, Tiêu Mị ngại không dám nói ra trước mặt Lâm Trục Lưu.

Lâm Trục Lưu dùng ngón tay chọc chọc vào Triệu Thất Đồng, hỏi hắn: “Binh khí lần này làm thế nào? Có người bị thiệt mạng không?”

“Đương nhiên là tốt, người của Tử doanh chúng ta trấn áp, có lần nào làm ra mà không phải tốt nhất đâu? Người thì không bị thiệt mạng, nhưng tên tiểu tử Mục Vũ Thuận hình như bị bỏng, với cả, lúc Phong Long xuống núi bị sư tử tuyết cắn, bị thương cũng không nặng lắm.”

Lâm Trục Lưu khoanh tay lắc đầu, “Phong Long bị sư tử tuyết cắn? Đúng là mất mặt! tên ngốc Mục Vũ Thuận thường bị bỏng, có điều không sao, dù sao thì da hắn cũng dày.”

“Chế tạo binh khí sẽ chết người sao?” Tiêu Mị hỏi.

“Đúng thế, Nhung sơn tháng nào mà không có người chết, lão tử sẽ đi bắn pháo hoa ngay!”

“Vậy sư tử tuyết là gì?” Y lại hỏi.

“Là thú quý hung tàn nhất Nhung sơn, bình thường sẽ xuất hiện theo đàn, gặp phải chúng thì thảm luôn.” Triệu Thất Đồng trả lời.

“Lúc lên núi sao ta không thấy.”

“Ha ha, Tiêu lão đệ, đó là vì ngươi đi cùng với Lâm soái. Có bà quỷ dạ xoa như Lâm soái đi cùng, mấy tên tiểu quỷ kia chạy còn không kịp, ai dám xông ra gợi đòn chứ?”

Lâm Trục Lưu cũng không phủ nhận, chỉ giương cằm với Tiêu Mị rồi nói: “Đi thôi, ta đưa huynh đi xem nơi rèn binh khí của Nhung sơn.”

“Tướng quân, Mục Vũ Thuận với Phong Long bị thương, cô không đi thăm à?”

“Hai tên tiểu tử đó…” Lâm Trục Lưu lắc đầu, “Hai kẻ mê kiếm, lúc này chắc chắn là đang ở chỗ rèn binh khí. Phong Long cũng coi như có cá tính, không phải binh khí mình thích thì sẽ không nhận; Tên tiểu tử Mục Vũ Thuận hoàn toàn là một kẻ nhận mệnh của thiên hạ, chỉ cần cho hắn quặng, thì bảo hắn làm gì hắn sẽ làm nấy.”

Nơi rèn binh khí của Nhung sơn, là một hang động đá vôi đen ngòm đồ sộ.

Lâm Trục Lưu đứng ở cửa động cởi áo khoác da và áo khoác bông, chỉ còn sót lại một bộ y phục cực kỳ phong phanh. Thấy Tiêu Mị vẫn đang sững sờ nhìn vào trong hang động khí thế hùng vĩ, nàng vươn tay gỡ dây lưng trên hông y xuống, giúp y cởi áo khoác da và áo khoác bông ra.

“Hết hồn rồi hả? Đi thôi.” Nàng kéo Tiêu Mị đi vào trong hang động.

Trong động và ngoài động là hai thái cực lạnh – nóng khác nhau.

Nếu nói Nhung sơn là tiên cảnh lạnh lẽo của nhân gian, vậy thì Viêm động là luyện ngục nóng bỏng của nhân gian.

Nhìn khắp nơi đều là dung nham sôi sùng sục, nham thạch bắn tung tóe vang lên tiếng nổ ran. Thỉnh thoảng trên đỉnh của sơn động có cục đá cực lớn màu đen rơi vào trong nham thạch, sẽ dấy lên một cơn sóng khổng lồ màu đỏ sẫm.

Sư phụ rèn binh khi không có bất kỳ dụng cụ bảo vệ tay chân nào, làm việc bên cạnh dung nham nóng hầm hập, nếu như có hơi chút không cẩn thận mà rơi vào trong dung nham hoặc là bị nham thạch bắn lên người, thì sẽ tan xương nát thịt.

“Tướng quân…. Cái này…” Tiêu Mị không biết phải nói thế nào.

“Giật mình à? Binh khí của Qua Tỏa tại sao lại tốt đến vậy? Đó chính là do sư phụ rèn binh khi cứ một lần rồi lại một lần dùng tính mạng để đánh đổi đấy. Nếu muốn làm đại sự, thì phải mạo hiểm. Ung Đồng, Liễu Nam đều rất tốt, nhưng ta dám đảm bảo, cho dù Ung Đồng có cố gắng thêm một trăm năm nữa, cũng không thể nào chế tạo được binh khí tốt như ở Qua Tỏa.” Lâm Trục Lưu híp mắt, nhìn về phía dung nham, “Đây là chính là quy luật của tự nhiên, có trả giá mới có thu hoạch, trả giá càng lớn, thì thu hoạch đương nhiên sẽ càng hậu hĩnh. Chúng ta đang đánh cược với ông trời, nói khoa trương hơn một chút, đó chính là đang mượn tính mạng từ ông trời, đây là niềm tự hào của người dân Qua Tỏa.”

Bấy giờ Tiêu Mị bỗng nghe thấy một khẩu hiệu chỉnh tề, nương theo phương hướng phát ra âm thanh, thì trông thấy một nhóm hán sĩ mặc y phục màu đen, vừa hô khẩu hiệu, vừa làm việc trong môi trường nóng bỏng, nhưng trên mặt họ lại trông rất hạnh phúc.

Tiêu Mị nhìn những sư phụ rèn binh khí mượn tính mạng từ ông trời này, bọn họ vừa vui vẻ vừa kiêu hãnh.

- Shen dịch-
Bình Luận (0)
Comment