Lương Tướng

Chương 25

Trong Tây Uyển, Lâm Trục Lưu càng lúc càng đuối vì bệnh dịch, nàng có thể cảm nhận rõ ràng sức khỏe của mình càng lúc càng suy yếu.

Chẳng lẽ thật sự phải bỏ mạng thế này sao? Lâm Trục Lưu nàng chinh chiến một đời, nếu như không tử chiến nơi sa trường, mà lại chết trên giường bệnh, thì đúng là mẹ kiếp mất mặt!

Ngự y từ đế đô đến này là đại phu Mông Cổ, ngay cả tình hình dịch bệnh cũng không khống chế được, đến bây giờ ngoài bệnh tình của cả nhà quận chủ đã thuyên giảm, thì khắp nơi trong thành đâu đâu cũng thấy tiếng khóc than dậy trời.

Nhất định phải gắng được đến khi Liễu Kỳ tới đây. Lâm Trục Lưu vừa nhẫn nhịn sự khó chịu trên người vừa suy nghĩ, không bao lâu sau, bèn cảm thấy có người đẩy cánh cửa gỗ của Tây Uyển ra.

“Tiêu Mị…” Nàng khẽ gọi, thầm nghĩ lần này Tiêu Mị đi lấy thuốc đúng thật là hơi lâu.

Người đến không lên tiếng, lặng lẽ đi đến cạnh giường nàng, chỉ nghe thấy tiếng kim loại khẽ ma sát với nhau, Lâm Trục Lưu cảnh giác mở choàng mắt, thì trông thấy một thanh kiếm dài đâm thẳng vào yết hầu nàng.

Lâm Trục Lưu không kịp né tránh, chỉ đành dùng tay nắm lấy mũi kiếm, tay kia bóp một cái lên gan bàn tay người nọ, kiếm trong tay người kia lập tức rơi xuống.

“Trì Bình!” Lâm Trục Lưu nắm lấy chuôi kiếm xoay người xuống giường, đạp một phát lên mạn sườn Trì Bình, một dòng máu tươi chảy ra khỏi miệng y.

Người hành thích Lâm Trục Lưu là Trì Bình thủ tướng của thành Tiểu Xuân, người này ngày thường có quan hệ khá tốt với Lâm Trục Lưu, nàng thật sự không hiểu tại sao hắn lại nổi lên sát tâm với mình.

Lâm Trục Lưu đè Trì Bình xuống đất, mũi kiếm cắm vào vị trí cách cổ hắn một tấc, vì cơ thể không khỏe, nên động tác này khiến sự đau đớn của nàng gia tăng không ít. May mà Lâm Trục Lưu trước nay giỏi chịu đựng, nàng hít sâu một hơi rồi hỏi: “Ai phái ngươi đến giết ta?”

Trì Bình khẽ động đậy khóe môi, một mũi kim màu lam bạc phun ra khỏi miệng, Lâm Trục Lưu né người tránh đi, nhưng bị hắn chưởng một cái thật mạnh lên bả vai.

Nếu là bình thường, thì e rằng chẳng thể gây nên thương tích gì cho Lâm Trục Lưu. Nhưng bây giờ bệnh tình nghiêm trọng, một chưởng này tựa như trên tuyết thêm sương vậy.

Lâm Trục Lưu bị bức lui vài bước, vung tay áo khua bình hoa bằng sứ trên đầu giường đập về phía Trì Bình, nhân lúc hắn né tránh nàng duỗi tay rút Long Nha Nhung Dữ bên hông ra, vụt một roi lên mặt hắn. Nàng đang định mở gai nhọn trên thân roi, thì trông thấy cửa phòng bị mở ra, Khâu Thương đi từ bên ngoài vào.

Chính vào khoảnh khắc nàng lơi lỏng này, Trì Bình nhặt thanh kiếm dài dưới đất lên, đâm vào ngực Lâm Trục Lưu.

“Tướng quân!” Khâu Thương kinh ngạc kêu lên, muốn nhào đến đã không kịp nữa rồi.

Lâm Trục Lưu cười lạnh lùng, Long Nha Nhung Dữ trong tay nhanh như cắt quấn tay hai tay của Trì Bình, gai nhọn nhô lên, chỉ nghe thấy Trì Bình gào lên một tiếng, gân tay đã bị khều đứt.

“Trì Bình, ba năm không gặp, ngươi đánh giá thấp lão tử thế sao…” Lâm Trục Lưu nghiến răng lau vết máu bên khóe miệng, vung tay rút Nhung Dữ ra khỏi tay hắn, rồi quật hắn văng vào góc tường. Chỉ nghe thấy một tiếng “ầm”, Trì Bình đụng đầu vào tường ngất xỉu.

“Tướng quân, nàng vẫn ổn chứ?” Khâu Thương hỏi, rồi định tiến lại gần nàng.

Lâm Trục Lưu lùi về phía sau vài bước, ngồi xuống giường, thở hồng hộc rồi khản giọng nói: “Tránh xa lão tử ra, ngươi muốn hai oắt con nhà ngươi cũng nhiễm bệnh luôn à?”

Khâu Thương nghe thế thì khựng lại, rồi không lại gần nàng nữa.

Lâm Trục Lưu nghỉ ngơi một lát, lại hỏi hắn: “Ngươi đến chỗ ta làm gì?”

“Ta đến thăm nàng. Tướng quân, Trì Bình hắn… chuyện này là thế nào?”

“Ngươi hỏi ta, ta còn định hỏi… thôi bỏ đi, ngươi ra ngoài đi, ta thấy ngươi cũng đỡ nhiều rồi, nếu lại bị lây bệnh ở chỗ này của ta, thì ta không biết phải ăn nói thế nào với phu nhân của ngươi đâu.”

Lâm Trục Lưu tựa như cực kỳ mệt mỏi, ngả người xuống giường. Khâu Thương vẫn muốn nói chuyện với nàng, nhưng Lâm Trục Lưu xoay lưng lại chẳng buồn để ý đến hắn, thế là hắn chỉ đứng ở cạnh giường, vừa mất mát vừa lưỡng lự nhìn bóng lưng của nàng.

Tiêu Mị về đến phòng, thì trông thấy Lâm Trục Lưu nằm trên giường, còn Khâu Thương đứng ở đầu giường, hai người không nhìn nhau cũng chẳng nói năng gì.

Cảnh tượng này hơi quỷ dị, Tiêu Mị nhìn bát thuốc trong tay mình, vội vàng đi đến bên giường nói với Lâm Trục Lưu: “Tướng quân, thuốc hôm nay mang đến rồi.”

Lâm Trục Lưu nghe thấy tiếng Tiêu Mị, bèn xoay người đối diện với y. Tiêu Mị ngồi xuống đầu giường, khẽ đỡ nàng dậy, nhìn thấy vết máu vẫn chưa lau sạch nơi khóe miệng nàng, cau mày hỏi: “Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Trục Lưu chỉ về phía góc tường, lúc này Tiêu Mị mới chú ý đến Trì Bình bị ngất xỉu ở đằng kia.

Người này chắc chắn là do Dao nữ phái đến, nếu y có thể phát hiện ra được ý đồ của Dao nữ sớm hơn một chút, thì tướng quân cũng không cần phải chịu khổ sở như bây giờ. Tiêu Mị nghĩ vậy, thì càng cảm thấy khó chịu trong lòng, đưa bát thuốc đến bên miệng nàng: “Tướng quân, uống thuốc nào.”

Lâm Trục Lưu gật đầu, khẽ há đôi môi nứt nẻ ngậm lấy miệng bát nếm một ngụm. Nàng nhìn Tiêu Mị, rồi bỏ miệng ra khỏi bát thuốc, “Thuốc hôm nay… mùi vị không giống lắm với bình thường.”

Tiêu Mị khẽ ngẩn người, không rõ ý trong lời nói của Lâm Trục Lưu.

Khâu Thương nghe nàng nói vậy, thì tiến về phía trước hai bước hất đổ bát thuốc trong tay Tiêu Mị, nhấc cổ áo y lên hỏi: “Có phải ngươi đã táy máy gì trong thuốc không? Ngươi định mưu hại tướng quân?”

Tiêu Mị lạnh lùng nhìn hắn, rồi xoay đầu nhìn Lâm Trục Lưu, chỉ thấy nàng cúi đầu, cũng không rõ vẻ mặt nàng thế nào.

Lòng y nặng trĩu, lập tức cảm nhận được nắm đấm của Khâu Thương ập thẳng vào mặt. Nhưng sau đó, y lại cảm giác được tay của Khâu Thương đang nắm lấy cổ áo y buông lỏng, chỉ thấy Lâm Trục Lưu chắn trước mặt mình, ngẩng mặt phẫn nộ nhìn Khâu Thương, “Họ Khâu kia, mẹ kiếp ngươi điên rồi phỏng? Ngươi nghi ngờ huynh ấy? Ngươi dám đánh huynh ấy? Ngươi mà xứng đánh huynh ấy hả?!”

Lâm Trục Lưu bệnh rất nặng, cộng thêm cơn tức ập đến, căn bản đứng không vững. Tiêu Mị vội vàng đỡ lấy nàng từ phía sau, bế nàng lên.

“Khâu tướng quân, mời ngài ra ngoài.” Y lạnh lùng nhìn Khâu Thương, khẽ đặt Lâm Trục Lưu nằm xuống giường, đặt bát thuốc bị hắt còn một nửa lên chiếc bàn trên đầu giường chỗ vốn dĩ đặt bình hoa.

Bát thuốc kia Lâm Trục Lưu chưa uống, thông qua chuyện của Trì Bình nàng liền biết trong thành Tiểu Xuân có người muốn hãm hại nàng. Tiêu Mị một là không muốn để nàng biết người kia là Dao nữ, hai là thật sự không thể xác định được bát thuốc kia rốt cuộc là tốt hay xấu, ba là Liễu Kỳ sắp đến rồi, uống thuốc của hắn là an toàn nhất, thế nên để mặc bát thuốc kia nguội dần trên bàn.

Sau nửa đêm, Tiêu Mị chống tay lên trán chợp mắt bên giường Lâm Trục Lưu, nghe thấy “ầm” một tiếng, cửa bị người nào đó đẩy vào từ bên ngoài, Liễu Kỳ cả người ướt đẫm xông vào trong phòng.

“Tướng quân!” Liễu Kỳ gào lên, thấy Lâm Trục Lưu mở mắt nhìn hắn khẽ gật đầu, hắn lau khuôn mặt ướt đẫm không biết là mồ hôi hay là nước mắt, mắng lớn: “Mẹ kiếp Lâm Trục Lưu, ngươi là đồ lắm chuyện, hại lão tử tưởng là sẽ không kịp…”

“Ta vẫn chưa bệnh đến mức sắp chết đâu…” Lưu Trục Lưu cười yếu ớt.

“Còn chẳng phải là nam nhân nhà ngươi! Bảo A Xả truyền tin cho lão tử, nói tình trạng của ngươi đến nỗi chỉ còn mỗi một hơi thở, hại lão tử chạy vội chạy vàng đến nỗi suýt nữa chết giữa đường!” Liễu Kỳ đi đến đầu giường của Lâm Trục Lưu, nhìn sắc mặt nàng trước, vén mí mắt lên, rồi bắt mạch, kinh ngạc đáp: “Bệnh này của ngươi có chữa trị chưa? Sao lại để đến nông nỗi này? Ngự y đều mẹ kiếp chết hết rồi hả?”

Liễu Kỳ nhìn nửa bát thuốc còn thừa trên giường, nhấc lên nhấp một ngụm, “Thuốc không có vấn đề, Lâm Trục Lưu, ngươi mẹ kiếp có phải lại không chịu uống thuốc không hả?”

Lâm Trục Lưu nhìn Tiêu Mị, dường như đã hiểu gì đấy, thản nhiên nói với Liễu Kỳ, “Lão tử định chờ huynh đến để có người hầu hạ, mau đi nấu thuốc cho lão tử uống!”

“Lâm Trục Lưu, cái mạng nát này của ngươi sớm muộn gì cũng bị ngươi chơi hỏng!” Liễu Kỳ chỉ vào mặt nàng mắng một câu, vội vàng đi về phía thiện phòng.

Thấy Liễu Kỳ đi ra khỏi cửa phòng, Lâm Trục Lưu bỗng nói với Tiêu Mị: “Dao nữ và Khâu Thương, trước đây đều không phải thế này. Lúc mới quen biết bọn họ, Khâu Thương là một tướng lĩnh vô cùng giỏi giang, lãnh binh đánh trận đều rất có chủ kiến, vào sinh ra tử cũng tuyệt đối không chùn bước. Hồi ấy Dao nữ tuy còn nhỏ, nhưng cũng là một cô nương tốt lương thiện mạnh mẽ.”

Tiêu Mị gật đầu, “Ta biết, cuộc sống ở đế đô quá an nhàn, khiến chí khí của Khâu Thương bị mài mòn. Còn về Dao nữ… có lẽ là sau khi Khâu Thương đến đế đô, nàng ta vẫn luôn biết, người trong lòng hắn là nàng.”

“Ơ, huynh có ghen không đấy?” Ban nãy Lâm Trục Lưu đã ngủ nên giờ tinh thần khá tốt, cười híp mắt nhìn y.

Tiêu Mị tựa vào đầu giường, ngoảnh mặt vờ như không nghe thấy nàng nói.

Lâm Trục Lưu bò lên người y, xoay mặt y sang đối diện với mình hỏi: “Rốt cuộc là có ghen không?”

Tiêu Mị kéo nàng vào trong lòng mình, khẽ nói bên tai nàng: “Lão tử há chỉ ghen thôi, thật sự là muốn giết quách hắn luôn…”

Thân ở thành Tiểu Xuân, bên tai văng vẳng tiếng gào khóc thảm thiết, sống xong lúc này, có khi lúc sau đã đến điện Diêm Vương trình báo rồi. Trong lòng mọi người đều u ám giống như tầng mây đen ngòm trên đỉnh đầu, tuyệt vọng.

Phương thuốc Liễu Kỳ kê hiệu nghiệm hơn Viên Vũ rất nhiều, nhưng ở một nơi như thế này, mỗi một tấc không khí hầu như đều bẩn thỉu, khiến người ta không bệnh cũng thành bệnh.

Lâm Trục Lưu nhiễm bệnh rất nặng, rồi thêm cả mấy hôm trước điều trị không tốt, thế nên tốc độ khôi phục vô cùng chậm chạp. Mấy hôm nay tinh thần của nàng đã tốt hơn nhiều, nhưng vì Liễu Kỳ cho dùng thuốc liều nặng nên mủ độc trong cơ thể lúc chảy ra khỏi người trông càng khủng khiếp hơn.

Thị nữ mang thuốc đến mấy hôm trước nếu có nhìn nàng, thì đôi mắt hận không thể lập tức dán chặt lên, nhưng nay lại không dám nhìn lấy một cái, buông thuốc xuống rồi chạy như bay ra ngoài, cũng không quản thuốc nước bị văng ra ngoài mất một nửa.

Lúc này, tính mạng của bản thân là trên hết, Diêm Vương ở trước mặt, ai còn quan tâm võ khôi với cả không võ khôi chứ?

Tiêu Mị lặng lẽ nhặt bát thuốc dưới đất lên, lấy ống tay áo tỉ mỉ lau sạch, tự mình nếm một ngụm trước rồi mới đưa đến bên miệng Lâm Trục Lưu.

“Tiêu Mị, cái thuốc chết tiệt này còn phải uống bao lâu? Ta còn bao lâu nữa mới khỏi được?” Trên người Lâm Trục Lưu vừa nhớp vừa dính vô cùng khó chịu.

“Liễu Kỳ nói, uống hết hôm nay, ngày mai hắn sẽ có cách bài mủ độc trong người nàng ra ngoài.”

“Ngày mai? Tốt lắm! Bảo hắn bất kể dùng cách gì, nhanh là được. Bộ dạng bây giờ của lão tử, ngay cả chạm vào huynh một cái cũng sợ làm bẩn huynh.”

Tiêu Mị nghe thế thì ôm lấy Lâm Trục Lưu vào lòng, mặc kệ nàng vùng vẫy, dùng hai tay ôm chặt lấy nàng, khẽ nói: “Ta không chê nàng, nàng cũng đừng chê ta.”

Lâm Trục Lưu ngẩn người trong phút chốc, rồi mới hiểu y đang ám chỉ điều gì, tựa vào lòng y rồi nói: “Trước giờ lão tử đã chê huynh bao giờ đâu…”

- Shen dịch –
Bình Luận (0)
Comment