Qua Tỏa nức tiếng về chế tạo thần binh lợi khí, khoáng sản trên Bất Quy sơn phong phú, những thứ này đều là thiếu hụt của hai nước Dao Khê và Phong Mộ. Lại bởi vì nằm ngay sát biên giới với Đoan Nguyệt, dễ công khó thủ, vậy nên thường xuyên gặp phải xâm phạm của hai nước này.
Để bảo vệ quặng sắt ở biên giới, đế tọa đã phái những binh sĩ tinh nhuệ nhất, những chiến mã khỏe mạnh nhất Đoan Nguyệt quốc đến Qua Tỏa, bổng lộc mỗi năm của binh lính Qua Tỏa cũng cao nhất so với những nơi khác.
Kể từ ngày Đoan Nguyệt lập quốc, Qua Tỏa quanh năm đều xảy ra chiến loạn, quy mô có lớn có nhỏ.
Phong Mộ quốc khá nhát gan, chỉ thường phái binh sĩ của Phần Khâu thành sát bên Qua Tỏa sang cướp mấy xe quặng sắt. Còn Dao Khê quốc từ gã hoàng đế bị câm tới các thần tử bên dưới đều là một lũ lang sói, tam vương gia Phụng Nghịch thường đóng quân ở Xung thành kế bên, rất hay ngấp nghé Qua Tỏa thành.
Lần này Lê Vệ gặp phải chỉ là binh lính của Phần Khâu đến cướp binh khí, thế nên Lâm Trục Lưu hoàn toàn không coi bọn chúng ra gì.
Nàng dẫn một trăm kỵ binh chạy đến Ca Khâu cổ đạo nằm giữa Lạc Du quan và Bắc Ly quan, thì trông thấy binh sĩ của Phần Khâu đã dồn xe chở quặng sắt của quan sai vào sơn cốc ba mặt giáp núi.
Nhóm người Lâm Trục Lưu đứng trên vách đá của một trong ba mặt giáp núi của Ca Khâu cổ đạo quan sát một lúc, binh sĩ của Phong Mộ ít nhất cũng phải hai ngàn tên, xem ra Kiều Tất Tín thật sự chịu bỏ vốn liếng vì quặng sắt.
Người của Hồng doanh bên này không nhiều, nhưng điểm mạnh là dũng mãnh, đặc biệt là Lê Vệ người dẫn đội, chỉ thấy hắn chém đầu của quân địch giống như xắt đậu hủ, ngoảnh đầu nhìn Lâm Trục Lưu đứng trên vách núi hét: “Lâm Trục Lưu, mẹ kiếp ngươi còn đứng đó xem kịch à!”
Lâm Trục Lưu cười ha hả, bấy giờ mới nhấc cung tên đã cầm sẵn trong tay lên, từ trên vách núi bắn một mũi tên xuyên qua cổ họng của một binh sĩ Phần Khâu.
Lúc này Tiêu Mị quả thật hơi ngạc nhiên, trước đây từng nghe nói cung thủ của Qua Tỏa không tầm thường, không ngờ thế mà lại thần kỳ như vậy. Không nói đến kỹ thuật bắn tên chuẩn xác của Lâm Trục Lưu, chỉ nói đến việc mũi tên có thể bắn được đến khoảng cách 4 dặm, thì trên chiến trường cũng đủ để người ta kinh hồn bạt vía.
“Thế nào? Giỏi không?” Hàn Tiểu Tứ ngoảnh đầu, cười hì hì với Tiêu Mị, “Thủ lĩnh xuất thân từ cung thủ, không có ai bắn chuẩn bằng cô ấy đâu! Mấy cung thủ của chúng ta đều là do cô ấy chỉ dạy cả.”
Lâm Trục Lưu khụ một tiếng, Hàn Tiểu Tứ lập tức ngậm miệng, dùng ngón cái và ngón trỏ cụp lại đặt bên miệng huýt một tiếng dài, một trăm cung thủ lập tức đi xuống sườn núi, họ giương nỏ lên, mũi tên bay vút như màn mưa đâm về phía đám binh sĩ Phần Khâu đến cướp vũ khí.
Đối mặt với màn mưa tên, binh khí Phần Khâu rất nhanh liền thảm bại, số người chết quá nửa, những tên còn sống sót cũng lập tức tháo chạy ra khỏi sơn cốc. Lê Vệ vẫy tay với thuộc hạ của hắn, binh sĩ Hồng doanh áp tải vũ khí liền kéo xe ra khỏi sơn cốc.
Thấy Lê Vệ mặt mày nhếch nhác, Lâm Trục Lưu trêu ghẹo: “Lê Tử, mang có mấy mống đi áp tải vũ khí, doanh của ngươi đã sa sút đến mức này rồi ư?”
Lê Vệ nghe nàng nói vậy, vội vàng đáp: “Lão tử vội vàng đi đón ngươi đấy! Chạy nhanh quá, binh sĩ đằng sau không theo kịp đội ngũ, bà nội nó lại vừa đúng lúc gặp phải lũ chó của Phong Mộ! Nhưng A Trục này, kỹ năng bắn cung của ngươi càng ngày càng siêu phàm ấy nhỉ, bắn từ trên đấy xuống, bét nhất cũng phải bốn dặm nhỉ?”
“Bớt nói nhảm, lần sau còn kêu lão tử làm chuyện miễn phí kiểu này, thì bảo binh sĩ của doanh các ngươi đến doanh của bọn ta giặt vớ nửa tháng trước đã.”
Thủ hạ của Lê Vệ lập tức gào rú thảm thiết.
Vì mấy người Lâm Trục Lưu vội vàng về Qua Tỏa, qua đoạn đường này sẽ không gặp phải uy hiếp của Phong Mộ nữa, nên Hồng doanh và Tử doanh bèn mỗi người một ngả.
Trên đường trở về Qua Tỏa, Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị sóng vai đi một đoạn, nàng bỗng lên tiếng: “Tiêu Mị, ta dạy huynh bắn cung nhé?”
“Hả?” Tiêu Mị khựng lại, “Đội cung nỏ của Tử doanh, trước giờ đều rất mạnh mà…”
Trước giờ y cảm thấy khả năng cận chiến của mình khá mạnh, không có ý định nhất thiết phải học bắn cung. Y có sở trường dùng trường đao, nhưng càng giỏi dùng trảm mã đao hơn, sau này bất luận là thống lĩnh đội khinh kỵ hay là trọng kỵ đều tốt hơn là đội cung kỵ. Huống hồ vì Lâm Trục Lưu xuất thân từ đội cung nỏ, thế nên Tử doanh hẳn là không thiếu nhân tài có sở trường bắn tên, trái lại bộ binh và khinh kỵ tương đối yếu hơn, y nên giúp đỡ tướng quân của y về hai doanh này nhiều hơn mới phải.
“Cung nỏ của Tử doanh đương nhiên là tốt nhất, nhưng bởi vì tốt nhất, nên mới phải dạy cho huynh mấy thứ này.” Lâm Trục Lưu cười với y: “Huynh thật sự định làm thuộc hạ của ta cả đời sao? Cho dù ta có chịu, thì đại tướng quân với Lê lão đại cũng không chịu đâu. Tuy huynh là văn tướng, nhưng võ nghệ không tệ, rèn luyện ở Qua Tỏa mấy năm, sau này Lê lão đại hứng lên phong cho huynh làm tướng quân thì sao? Lần sau khi huynh về đế đô báo cáo công tác, đưa kỹ thuật bắn cung theo, Phong có lẽ Lăng Vận hứng lên, sẽ ban cho huynh một quan hàm ngay tại chỗ luôn.”
“Thủ lĩnh!” Hàn Tiểu Tứ gào toáng lên: “Nếu đế tọa hứng lên, thưởng cho Tiêu ca một mỹ nhân, vậy thì cô lỗ to rồi đấy!”
Tiêu Mị xua tay liên tục, “Ngài ấy ban mỹ nhân cho ta ta cũng không cần, ta có một mình tướng quân là đủ rồi.”
Lâm Trục Lưu cười toe toét nói: “Mồm miệng ngọt nhỉ, không dạy cho ra trò xem ra không được rồi. Ngày mai ta làm cho huynh một cây cung mới, huynh thử cầm cái này xem, có chỗ nào không thuận tay không, ta sửa cho huynh.”
Nàng đưa cung nỏ của mình cho Tiêu Mị. Tiêu Mị nhận lấy, theo bản năng giương cung bằng tay trái.
“Huynh thuận tay trái hả?” Lúc bấy giờ Lâm Trục Lưu mới kinh ngạc phát hiện, bất kể Tiêu Mị cầm đao, ăn cơm hay là hiện giờ cầm cung nỏ, đều là dùng tay trái.
“Đúng vậy, có điều ta cũng có thể dùng tay phải.” Tiêu Mị vội vàng đổi cung nỏ sang tay phải.
“Đừng đổi! Dùng được cả tay phải và tay trái thì càng tốt! Trước đây ta đã nghĩ, nếu trong đội cung nỏ có người có thể dùng được cả hai tay, vậy quá đẹp luôn.”
Lâm Trục Lưu rất vui, nếu như có thể dùng được cả hai tay, thì độ xa và độ chính xác của kỵ xạ đều có thể nâng cao hơn rất nhiều. Nàng hy vọng bản thân có thể bắn cung được bằng cả hai tay, vì chuyện này nàng thậm chí còn luyện tập tay phải vẽ hình tròn, tay trái vẽ hình vuông. Nhưng bắn tên bằng hai tay vẫn chưa luyện được, còn bản thân nàng suýt nữa bị điên luôn, thế nên chỉ đành buông xuôi.
“Tiêu Mị, điều kiện này của huynh không học bắn cung thì quá đáng tiếc, tối nay ta sẽ bắt đầu dạy huynh. Hàn Tiểu Tứ, ngươi mau chóng tìm một nơi để dựng trại.”
“Thủ lĩnh! Cô có còn là người không? Cô lại lên cơn nghiện võ rồi hả? Dạo này vì chăm sóc cô, mà đã bao lâu rồi Tiêu ca chưa chợp mắt? Sau đó còn bị chúng tôi lôi đi sửa nhà cho thành Tiểu Xuân, khó khăn lắm mới ra khỏi thành, lại đi giúp đỡ Hồng doanh. Cứ đà này, cho dù là trâu bò cũng mệt xỉu…”
Lâm Trục Lưu bị hắn nói cho sững cả người, sau đó liền cảm thấy cực kỳ hổ thẹn.
Hình như lần nào cũng đều là Tiêu Mị lo lắng suy nghĩ cho nàng, số lần nàng suy nghĩ cho Tiêu Mị thật sự quá ít, thế này không được, phải kiểm điểm!
Hàn Tiểu Tứ chọn một nơi gần hồ Minh Châu, binh sĩ Tử doanh bèn dựng lều tạm ở đấy, phái mấy người trực ban đêm, sau đó mọi người đều đi ngủ cả.
Ca Khâu cổ đạo cát vàng mịt mù ngày đêm, ban ngày cực kỳ khô nóng, đêm xuống lại bị hơi lạnh của hồ Minh Châu phả lên lạnh buốt.
Vì cơ thể Lâm Trục Lưu vẫn chưa khỏi hẳn, chỗ vết thương thi thoảng sẽ có nước mủ rỉ ra, dớp dính khó chịu vô cùng, thế là trước khi đi ngủ nàng bèn xuống hồ Minh Châu tắm rửa một phen. Tắm xong nàng quấn trường sam về trong doanh, lúc này Tiêu Mị đã tắm gội xong xuôi đi nằm rồi.
“Lạnh hả?” Tiêu Mị thấy nàng vào trướng, vội vàng ngồi dậy hỏi han.
“Bên ngoài hơi lạnh.” Lâm Trục Lưu gật đầu.
“Mau vào trong mền đi ta đã ủ ấm rồi.”
Y vén một góc mền, lộ ra một mảng da từ cổ đến ngực trắng nõn săn chắc như ngọc. Lâm Trục Lưu vừa chui vào trong mền, vừa sờ mấy cái lên ngực y, quả nhiên ấm áp nhẵn nhụi, đã tay quá xá.
Lâm Trục Lưu cực kỳ thích làn da nơi lồng ngực của Tiêu Mị, lúc hai người hành phòng, cũng thích hôn lên đó. Nàng vốn dĩ vừa trở về từ bên ngoài, trên người lạnh lẽo, thấy Tiêu Mị không hề phản kháng, nên được nước lấn tới, kề gò má lạnh buốt lên lồng ngực y.
“Ui….” Tiêu Mị khẽ hít một hơi, duỗi tay ôm lấy cả người nàng vào lòng.
Da của Tiêu Mị rất đẹp, thậm chí còn mềm mại nhẵn nhụi hơn bất cứ nữ tử nào Lâm Trục Lưu từng gặp. Nàng nằm bò lên ngực y, thỉnh thoảng khẽ gặm làn da bên gáy y.
“Không ngủ được?” Tiêu Mị đã buồn ngủ ríp cả mắt rồi, nhưng vẫn gắng gượng hỏi han.
“Ừm. Huynh ngủ đi, ta nghịch một lát nữa. À, có phải ta đang chiếm lợi của huynh không? Nghe Hàn Tiểu Tứ nói, nam nhân chỉ thích chiếm lợi của nữ tử, chứ không thích bị nữ tử chiếm lợi, huynh không để ý chứ?”
Ngón tay của Tiêu Mị chưa đan vào tóc nàng, nhắm mắt khẽ cười, “Cả người này của ta đều là của nàng, sao lại so đo với nàng mấy thứ này…”
Y khẽ vỗ lên lưng Lâm Trục Lưu, không lâu sau, thì ngủ say.
Lâm Trục Lưu nằm nhoài lên ngực y, ngửi mùi hương thanh mát dễ ngửi trên người y, cảm giác thỏa mãn dâng đến tận tim.
Có thịt ăn, có rượu uống, có trận đánh, còn có phu quân điển trai làm ấm giường, ngày tháng trôi qua thật sự tiêu dao hết sức!
Ngày hôm sau Lâm Trục Lưu dậy rất sớm, Tiêu Mị vẫn đang còn ngủ, vẫn là tư thế ôm chặt lấy nàng như tối qua.
Mấy ngay nay y chắc là bận lắm, bọng mắt có vết thâm nhàn nhạt, sắc mặt cũng hơi tái. Lâm Trục Lưu không muốn đánh thức y nên vẫn nằm nhoài trên ngực y, tiếp tục gật gù thêm một lúc nữa.
Khoảng một canh giờ sau, Tiêu Mị tỉnh dậy, hai người chải chuốt xong xuôi, lúc đi ra khỏi doanh trướng, binh sĩ đã xếp hàng sẵn đang chờ xuất phát.
“Thủ lĩnh, mau lên, chỉ đợi mỗi cô thôi…” Hàn Tiểu Tứ bất mãn nói.
“Chẳng phải là ta đã đến rồi à?” Lâm Trục Lưu hào khí ngút trời vẫy tay, “Chạy một mạch về thành Qua Tỏa luôn nha!”
Đội ngũ vang lên tiếng gào thét phấn khởi, đội quân mã thuần màu đen lao như gió về phía Qua Tỏa.
“Sao đám người này…hăng hái thế?” Tiêu Mị hỏi.
Lâm Trục Lưu ngoảnh đầu cười với y, “Bọn họ đều không muốn bỏ lỡ buổi tỉ thí của thành Qua Tỏa. Trong buổi tỉ thí, hán tử dũng mãnh nhất, thì có thể cưới được nữ tử xinh đẹp nhất trong thành.”
- Shen dịch