Lương Tướng

Chương 43

Từ hôm Lâm Trục Lưu rời khỏi thành Qua Tỏa, Tiêu Mị liền tạm thời tiếp quản vị trí của nàng, dẫn các tướng sĩ của Tử doanh luyện binh ở thao trường.

Qua Tỏa lúc này chỉ còn lại hai doanh là Lam và Tử, mỗi khi luyện binh, Triệu Thiết Khâm đều phải chào hỏi với Tiêu Mị.

Triệu Thiết Khâm là con cháu đời sau của gia tộc họ Triệu rất có danh vọng tại Qua Tỏa, vậy nên họ nuôi dạy người con trai này cũng kiêu ngạo hệt như các trưởng bối đời trước của nhà họ Triệu.

Hắn vẫn luôn coi thường Tiêu Mị, nhưng lại ngưỡng mộ Lâm Trục Lưu, hơn nữa từ trước đến nay luôn cho rằng trong thành Qua Tỏa này chỉ có Võ khôi của Đoan Nguyệt mới đủ tầm sánh vai với mình.

Tiêu Mị chỉ là một quân nô, vậy mà Lâm Trục Lưu lại đối xử với y tốt đến vậy, điều này vốn không hợp quy củ.

Triệu Thiết Khâm nhìn Tiêu Mị đang nghiêm túc luyện binh, càng lúc càng cau mày chặt hơn.

Trời hôm nay nắng gắt hơn ngày thường, cho dù các binh sĩ Qua Tỏa đã quen với cảnh nóng bức, cũng không thể không lui vào bóng râm tạm thời nghỉ ngơi sau hai tiếng đồng hồ tập luyện.

Lúc này Tiêu Mị bỗng phát giác La Lưu đã không còn đứng trong đội ngũ.

Y cau mày, hỏi Tề Phong: “A Tề, ngươi có trông thấy La Lưu không?”

“Không, tính tình hắn ta, từ sáng đến tối thần thần bí bí, không thấy đâu nữa cũng không có gì lạ. Nhưng Triệu Thiết Khâm ngày thường kỷ luật đến vậy, thế mà lại rời khỏi nửa canh giờ trong lúc luyện binh, đây mới là chuyện lớn đấy.”

Được Tề Phong nhắc nhở, Tiêu Mị nhìn về phía Lam doanh, phát hiện Triệu Thiết Khâm quả thật đã không còn trong quân ngũ nữa.

Y ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói với Tề Phong: “A Tề, ngươi trông binh sĩ một lúc nhé, ta có chút việc phải làm.”

“Được, đệ với Tiểu Tứ ở đây là được rồi, huynh có việc thì đi đi.”

Triệu Thiết Khâm định đến Bạch doanh tìm Trấn Bắc vương, Tần Ly trở về đế đô báo cáo công tác, nên Trấn Bắc vương chỉ đành tạm thời chấp quản thay.

Trấn Bắc vương Lê Viễn Nhạc ôn hòa hơn Tần Ly rất nhiều, hắn muốn hỏi ông ta, tại sao một người thấp kém như Tiêu Mị, lại có thể thay thế Lâm Trục Lưu huấn luyện binh sĩ Tử doanh.

Lúc hắn đi vào doanh trại vắng vẻ im lìm của Bạch doanh, trong lúc đi ngang qua một trong những doanh trướng, thì bỗng nhiên bị kéo mạnh vào một doanh trướng tối thui.

Sự tình phát sinh quá đột ngột, Triệu Thiết Khâm bị người nào đó một đao chém đầu ngay tại Bạch doanh, chết ngay tại chỗ, hắn cũng không biết người giết mình rốt cuộc là ai.

Thi thể của hắn nằm sõng soài trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, thần sắc hoang mang.

La Lưu nhìn thi thể nóng hổi trên nền đất, cầm khăn lụa màu trắng, lau sạch vết máu trên cây chủy thủ mạ vàng, bỗng nhiên trong lều chợt sáng bừng lên.

Hắn ngoảnh đầu, phát hiện người vén rèm lên chính là Lê Viễn Nhạc.

Chuyện này quá mức trùng hợp, Lê Viễn Nhạc đã lâu không canh giữ doanh trại, hiện tại toàn bộ binh sĩ của Bạch doanh đã đi theo Tần Ly đến đế đô, ông ta cảm thấy rất buồn chán, nên muốn đến kho binh khí kiểm kê số lượng. Nhưng cho dù thế nào ông cũng không thể ngờ được, lúc mình vén mành trướng của kho binh khí lên, lại trông thấy một màn này.

“La Lưu… ngươi… ngươi thế mà!” Lê Viễn Nhạc không thể tin nổi nhìn La Lưu.

La Lưu vẫn bình thản như thường, cất chủy thủ vào bên hông, nói với Lê Viễn Nhạc: “Vương gia, La Lưu trước giờ rất kính trọng ngại, nhưng nay ngài đã nhìn thấy cảnh này, thì không chết không được.”

“La Lưu… người dụ A Trục đến Phần Khâu chính là ngươi? Mật thám ở Qua Tỏa cũng là ngươi? Ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng!” Bàn tay già nua của Trấn Bắc vương cuộn chặt lại thành nắm đấm.

La Lưu mỉm cười, khẽ nói: “Ta không thể để Hạ Lan đế tọa thất vọng, thế nên, chỉ đành để các ngươi thất vọng thôi.”

Hắn rút trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, tấn công về phía Lê Viễn Nhạc. Bấy giờ Lê Viễn Nhạc không có binh khí trong tay, chỉ đành tiện tay nhặt một cây phác đao, miễn cưỡng chống đỡ thế công kích của hắn.

Nếu nói về tỉ thí chiêu thức, thì La Lưu sẽ kém hơn Lê Viễn Nhạc một bậc. Nhưng vũ khí của Lê Viễn Nhạc chất lượng kém, lại không có áo giáp bảo vệ, còn La Lưu đã được trang bị toàn thân, nên hiện tại hắn đang chiếm trọn ưu thế.

Lê Viễn Nhạc nay đã quá bảy mươi, sức lực yếu hơn rất nhiều so với trước đây, nhiều năm không xông pha chiến trường đã khiến đao pháp của ông không còn khí thế hung tàn như trước đây. La Lưu ban nãy vừa mới giết người, nên lúc này giống hết như Tu La khát máu, càng đánh càng hăng.

Chiêu thức của hắn hiểm độc, khiến Trấn Bắc vương gần như không còn khả năng chống trả, toàn bộ đều nhờ vào kinh nghiệm để ứng chiến.

Lê Viễn Nhạc gắng gượng tránh né một lượt các thế tấn công của La Lưu, đang định dừng lại thở dốc một hơi, lúc này La Lưu liền nhắm chuẩn thời cơ thay đổi thế kiếm, nhắm thẳng vào gáy cổ ông.

Mũi kiếm dừng ở vị trí cách cổ họng của Trấn Bắc vương ba tấc, thì không thể nào tiến thêm được nữa, chỉ thấy một sợi dây da màu đen quấn chặt lấy cán kiếm của hắn.

Hai người nhìn về phía sau, thì thấy Tiêu Mị đang cầm ở đầu bên kia của sợi dây da, vững vàng giữ chặt lấy thành trường kiếm trong tay La Lưu.

“La Lưu, ngươi thật sự khiến ta rất thất vọng.” Tiêu Mị khẽ nhấc sợi dây da trong tay, gạt mũi kiếm của La Lưu ra. Sau đó y rút thanh Trục Lưu kiếm bên hông ra khỏi vỏ, xoay người đứng chắn trước mặt Trấn Bắc vương, tiếp tục nói: “Tướng quân tin tưởng người đến vậy, thế mà ngươi lại phản bội nàng ấy?”

La Lưu nghiến răng đáp: “Ngươi tưởng ta là ngươi ư?”

Tiêu Mị cau mày, đâm thẳng mũi kiếm Trục Lưu về phía La Lưu, hai người giao đấu một lúc, La Lưu phát giác được rằng trước đây trong lúc tỉ thỉ, có lẽ Tiêu Mị chỉ thi triển một hoặc hai phần mười thực lực của mình mà thôi.

“Ngươi giấu dốt ư?!” La Lưu nói.

“Chẳng phải là để đề phòng ngươi đấy sao?” Tiêu Mị khẽ cười, sau đó tấn công liên tiếp mấy chiêu, khiến thanh trường kiếm của La Lưu rơi xuống đất.

Y rút dây da bên hông, khéo léo trói chặt La Lưu lại, xoay người nói với Lê Viễn Nhạc: “Vương gia, ngài không bị thương chứ? Phải xử lý La Lưu thế nào?”

“Ta không sao, đưa La Lưu vào Quân Cơ doanh.” Lê Viễn Nhạc nhìn La Lưu một cái, rồi nói với Tiêu Mị: “Tiêu Mị, trước đây chúng ta nghi ngờ ngươi…”

Tiêu Mị ngắt lời ông, “Vương gia, ta đưa La Lưu đến Quân Cơ doanh, sau đó còn phải đến thao trường luyện binh nữa.”

Triệu Thiết Khâm bị giết hại, cả thành Qua Tỏa nổi lên cơn sóng lớn, hiện tại trong thành Qua Tỏa chỉ có binh sĩ của Lam doanh và Tử doanh canh phòng, Tử doanh nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Mị, nhưng Lam doanh đã không còn chủ tướng, lòng quân tan rã.

Nơi rối loạn trước nhất của Lam doanh, là hai quân tá của kỵ binh và bộ binh, họ đều là thuộc hạ dưới trướng của Triệu Thiết Khâm.

Hai người này đã nhìn chằm chằm vị trí thủ lĩnh của Lam doanh rất lâu, không hề nể phục Triệu Thiết Khâm, tất cả chỉ bởi vì thân thế của Triệu Thiết Khâm lớn mạnh, nên đành nén giận nghe theo. Nay Lam doanh như rắn mất đầu, lúc luyện binh ở thao trường hai người này cùng với thân tín liền ra tay ẩu đả với nhau.

Vốn dĩ Tiêu Mị đang luyện binh bên phía Tử doanh, trông thấy Lam doanh bên này hỗn loạn, bèn dẫn binh sĩ Tử doanh vội vàng đến tách hai phe ra, nghiêm nghị nói: “Hài cốt của Triệu tướng quân vẫn chưa lạnh, thế mà các người đã vì vị trí tướng lĩnh mà ngang nhiên ẩu đả, như thế này có thấy có lỗi với hắn không? Binh sĩ của Qua Tỏa chúng ta, không có chuyện gà nhà đánh gà nhà.”

Binh sĩ của Lam doanh chịu ảnh hưởng cực lớn từ Triệu Thiết Khâm Vĩnh Thái tiểu Hầu gia, nên không mấy tôn trọng Tiêu Mị, lúc này thấy y đứng ra nói chuyện, liền có người chế giễu nói: “Ngươi là cái thá gì? Chẳng qua chỉ tạm thế vị trí của Lâm tướng quân mà thôi, vậy mà cũng dám bới móc tướng sĩ Lam doanh? Ai cho ngươi cái quyền này?”

“Là bổn vương cho đấy.” Trấn Bắc vương chậm rãi đi đến doanh trại của Lam doanh, đám người ồn ào lập tức trở nên yên lặng.

Lê Viễn Nhạc nhìn lướt qua đám người của Lam doanh, nghiêm nghị khiển trách: “Triệu Thiết Khâm mới mất được mấy hôm, mà các người đã chuẩn bị tỉ võ để lựa chọn hiền tài rồi ư? Cũng phải hỏi thử ý kiến của ta đã chứ. Kể từ hôm nay, Tiêu Mị tạm thời giữ chức thủ lĩnh của hai doanh Lam, Hồng, Tề Phong và Hàn Tiểu Tứ tạm giữ chức phó tướng, phụ trách canh phòng toàn thành Qua Tỏa, cho đến khi tướng lĩnh từ các nơi trở về.”

Tướng sĩ Lam doanh cực kỳ kiêng sợ Trấn Bắc vương, nghe ông nói vậy, thì không dám có bất kỳ lời oán thán nào nữa.

Hàn Tiểu Tứ nhìn đám binh sĩ của Lam doanh ỉu xìu giống hệt như vừa bị rút hết xương sống, lòng thầm sung sướng, bất giác lớn tiếng nói: “Ta đi viết thư cho thủ lĩnh, ta nói Tiêu ca sẽ không làm phản, cô ấy…”

Hàn Tiểu Tứ còn muốn tiếp tục ba hoa, nhưng bị Tề Phong huých cho một cái, đau quá nên ngừng lại. Hắn xoa xoa lồng ngực, nghiến răng hỏi: “Tề Phong! Ngươi đánh ta làm gì?”

Tề Phong nhìn sắc mặt ảm đạm của Tiêu Mị, xoay người gằn giọng nói với Hàn Tiểu Tứ: “Đồ ngu si chết bầm! Mẹ kiếp sau này ngươi bớt nói lại cho ta!”

- Shen dịch -

Ps: Cảm ơn bạn Lam Hằng Huỳnh Ngọc đã des tặng mình ạ.
Bình Luận (0)
Comment