“Dữ Nhi…” Minh Phương phu nhân bỗng nhiên ngước đầu lên, ngồi thẳng dậy.
“Mẫu thân, người tỉnh rồi ạ?” Tiêu Mị đỡ bà dậy, bản thân cũng ngồi thẳng người lên, khẽ xoa bóp bả vai tê nhức.
“Dữ Nhi, con với A Trục đã ở bên nhau bao lâu rồi?”
Tiêu Mị ngẩn người, hai người đã bên nhau được bao lâu, chuyện này quả thật y chưa từng tính thử lần nào. Y ngẫm nghĩ rồi đáp: “Khoảng mấy tháng ạ, sao vậy mẫu thân?”
“Chỉ mấy tháng thôi sao…” Minh Phương phu nhân cười, “Cũng không có gì, chỉ cảm thấy A Trục…”
Minh Phương phu nhân vẫn chưa dứt lời, thì Tiêu Mị đã vội vàng ngắt lời: “Mẫu thân, A Trục không thể tốt hơn được nữa. Tuy nàng mạnh bạo hơn những nữ tử khác, nhưng nàng là võ khôi của Đoan Nguyệt, kiểu gì cũng sẽ khí khái hơn những nữ tử thông thường khác. Tuy nàng trông có vẻ mạnh mẽ, nhưng lại cực kỳ dịu dàng lương thiện, trước đây con chỉ là phó tướng của nàng, nhưng nàng chưa hề coi thường con vì thân phận ấy. A Trục thực sự là một cô nương cực kỳ, cực kỳ tốt.”
Minh Phương phu nhân nhìn dáng vẻ sốt sắng của Tiêu Mị, che miệng cười, “Con xem con khẩn trương chưa kìa, mẫu thân có nói nàng không tốt đâu, chỉ ngạc nhiên bởi vì thời gian các con ở bên nhau chưa được bao lâu, mà tình cảm lại tốt đến vậy thôi.”
Tiêu Mị bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị lên tiếng, thì thấy Lâm Trục Lưu vén rèm đi vào.
Nàng thấy Minh Phương phu nhân đã tỉnh, vội vàng bảo: “Mẫu thân tỉnh rồi sao? Để con mang cho người bát nước mơ nhé.”
“Được.” Minh Phương phu nhân mỉm cười, gật đầu với nàng.
Lâm Trục Lưu lui ra khỏi xe ngựa, Minh Phương phu nhân cũng không nói chuyện phiếm với Tiêu Mị nữa, chỉ rủ mắt mỉm cười.
Một lát sau, Lâm Trục Lưu bưng một bát nước mơ đi vào, kính cẩn đưa cho Minh Phương phu nhân.
Minh Phương phu nhân nhìn bàn tay nàng, xót xa nhíu mày.
Đây không phải bàn tay một nữ tử nên có, đôi tay này tuyệt đối không thể gọi là xinh đẹp, tuy mười ngón tay thon dài, nhưng lòng bàn tay, bụng ngón tay và mu bàn tay chằng chịt những vết chai và vết sẹo.
Minh Phương phu nhân nhận lấy bát nước trong tay Lâm Trục Lưu, ngón tay vô tình chạm phải bụng ngón tay của nàng, chợt cảm thấy nhoi nhói.
“A Trục, tay của con…” Minh Phương phu nhân kiềm nén một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.
Lâm Trục Lưu ngẩn người, sau đó sực hiểu ra bà đang ám chỉ điều gì. Nàng nhìn Minh Phương phu nhân, sau đó nhìn Tiêu Mị, hơi ngượng ngùng giấu bàn tay vào trong ống tay áo.
Minh Phương phu nhân thấy nàng như vậy, cũng không biết nên nói gì mới phải, chỉ đành đổi chủ đề: “A Trục, còn bao lâu nữa mới về đến Qua Tỏa.”
“Tầm khoảng một ngày rưỡi nữa ạ, chập tối hôm nay có thể đến được Liễu Nam.”
“Hôm nay đã đến Liễu Nam rồi ư? Chúng ta nghỉ ngơi ở Liễu Nam một ngày, ta có một vị bằng hữu cũ ở đấy, ngày mai đi thăm hỏi một chút.” Minh Phương phu nhân nhìn Tiêu Mị và Lâm Trục Lưu, “Hiện tại đang là mùa hạ, cảnh sắc ở Liễu Nam đẹp lắm, các con có thể thăm thú ở đấy một hôm, không cần đi theo ta, ta có chuyện phải làm.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, ra ngoài dặn dò người dẫn đoàn, sau đó trở lại xe ngựa.
Chập tối, đoàn người đến ngoại ô thành Liễu Nam.
Bởi vì Hàn Tiểu Tứ đã truyền tin cho thành chủ của thành Liễu Nam, nên ông ta đã dẫn một đội binh mã, đứng chờ ngoài thành mười dặm để nghênh đón thái hậu và hai vị hầu gia.
Thành chủ quỳ xuống bái kiến, nhìn ba mũi giày trước mặt, ông ta cảm thấy gia đình nhà này quả là rắc rối, từ mẫu thân đến nhi tử rồi đến cả con dâu, không người nào dễ mạo phạm.
Thành chủ đón ba người vào phủ đệ của mình, Minh Phương phu nhân nói muốn nghỉ ngơi.
Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị nghỉ ngơi một lúc trong phủ, sau đó bàn bạc chuẩn bị ra ngoài thăm thú một vòng.
“Tiêu ca, chàng từng đến thành Liễu Nam bao giờ chưa?” Lâm Trục Lưu hỏi.
“Lúc đế tọa vi phục xuất tuần, ta từng đi cùng ngài ấy đến đây, nhưng luôn túc trực bên cạnh đế tọa, nên không được đi đến đâu cả, cũng chẳng khác gì so với chưa đến.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, híp mắt phấn khích nói: “Tối nay, ta dẫn chàng đến nơi đẹp nhất của thành Liễu Nam.”
Nàng dắt tay Tiêu Mị, nhưng đột nhiên rụt tay lại.
Tiêu Mị vốn dĩ đang vui vẻ vì được ở riêng cùng Lâm Trục Lưu, nhưng thấy hành động này của nàng, nụ cười trên mặt vụt tắt.
“A Trục, sao vậy?”
Lâm Trục Lưu bối rối không đáp lời, chỉ lặng lẽ giấu tay vào ống tay áo điên cuồng chà xát, dường như muốn mài phẳng những vết sẹo trên tay mới cam lòng.
Tiêu Mị đương nhiên hiểu rõ động tác này của nàng, quyết đoán nắm lấy tay nàng, đặt lên môi hôn.
“Hồi trưa, mẫu thân cảm thấy thương nàng đấy thôi.” Tiêu Mị đan mười ngón tay với Lâm Trục Lưu, nói: “A Trục, ta thích nắm tay nàng.”
Ngoại ô phía nam của thành Liễu Nam có một tòa tháp cao bảy tầng, tên là Hàn Lam. Trước đây nơi này là thư viện của học đường Bạch Lộc, sau này học đường Bạch Lộc dời đến thành Bắc, tháp này được một gia đình phú thương trong thành mua lại, mở một thiện phòng.
Thuở nhỏ Lâm Trục Lưu từng đến Liễu Nam học hành hai năm, song bản tính nàng lại ưa thích rong chơi khắp nơi, vậy nên gần như thuộc nằm lòng hết tất cả các ngóc ngách của tòa cổ thành ngàn năm này.
Liễu Nam là một tòa thành mang đậm chất văn hóa của Đoan Nguyệt quốc, hơn nữa nó còn có tên gọi khác là Đăng thành và Liễu thành.
Gọi Liễu thành là bởi vì nơi đây có rất nhiều những rặng liễu rủ bóng um tùm, còn gọi là Đăng thành không phải là vì trong thành có bao nhiêu ngọn đèn dầu được thắp sáng, mà bởi vì mỗi khi vào hạ, sẽ có vô vàn đom đóm bay lượn khắp nơi, khiến cả không trung sáng rực như ban ngày, cực kỳ xinh đẹp lộng lẫy.
Lan hồ dưới chân tháp Hàn Lam là nơi có nhiều đom đóm và liễu rủ nhất thành Liễu Nam.
Lâm Trục Lưu dẫn Tiêu Mị đi vòng quanh thành, đi xuyên qua hẻm Nam Trường, thì đến ngay chân tháp Hàn Lam.
Lúc hai người vào tháp, tiểu ca ca hầu bàn nhìn bọn họ ngây ngốc một lúc lâu.
Không phải bởi vì hai người ăn mặc rất bắt mắt, tháp Hàn Lam vốn là nơi quan lại quyền quý thường xuyên lui tới, phong cách ăn mặc của Tiêu Mị và Lâm Trục Lưu ở nơi này chỉ có thể coi là bình bình.
Nguyên nhân khiến hầu bàn kinh ngạc là do tướng mạo của Tiêu Mị quả thực quá xuất chúng.
Đoạn đường từ phủ đệ của thành chủ đến tháp Hàn Lam, Lâm Trục Lưu cảm thấy rất ấm ức. Nàng không phải là người có tướng mạo cực kỳ thu hút, tuy không xấu, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu khiến người khác vừa gặp đã phải thốt lên: Ôi chao, mỹ nhân.
Còn Tiêu Mị thì ngược lại, Tiêu Mị là người thu hút ánh mắt của người khác từ cái nhìn đầu tiên, sau đó càng nhìn càng thấy đẹp. Thế nên, suốt đoạn đường, nhận được vô số ánh nhìn của các tiểu nương tử trong thành, nếu không phải đang nắm tay Lâm Trục Lưu, e là đã bị các cô nương muốn gả khiêng về nhà từ lâu rồi.
“Hai vị khách quan muốn dùng gì ạ?”
Sau khi hai người ngồi xuống, hầu bàn ban nãy bước đến ghi thực đơn.
Tiêu Mị nhìn thực đơn nói: “Gà bách vị, bột cua nghiền, tôm nướng mọi, đậu phụ phỉ thúy.”
“Thêm một vò Liệp Nhân Hương.” Lâm Trục Lưu tiếp lời.
Liệp Nhân Hương là danh tửu của thành Liễu Nam, sản lượng cực ít, ngoài việc tiến cống thì không bán ra khỏi thành.
“Hai vị khách quan, Liệp Nhân Hương đã bán hết rồi, tiểu điếm chỉ còn rượu Phần và Cửu Ly Hương thôi ạ.”
Ban nãy Lâm Trục Lưu nghe thấy Tiêu Mị gọi món ăn, nàng mím môi cau mày mấy bận, toan lên tiếng nhưng không biết phải nói gì.
Sau khi hầu bàn rời khỏi, nàng liền nhìn chằm chằm Tiêu Mị, trong mắt ngập tràn vẻ áy náy.
“Sao thế?” Tiêu Mị nghi hoặc hỏi nàng.
“Không có gì, chỉ là… hai chúng ta ở bên nhau đã lâu đến thế, nhưng ta không hề biết chàng thích ăn gì…”
Tiêu Mị cười nói với nàng, “Ta vốn dĩ không quá thích ăn món nào cả, sau này cũng vậy, chọn món nàng thích là được.”
“Đáng tiếc không còn Liệp Nhân Hương, mùi vị của rượu kia rất khá, chắc là chàng sẽ thích.”
“Không có cũng không sao, trước sau gì cũng có cơ hội uống thôi.” Tiêu Mị an ủi nàng.
Thiện phòng này lên món rất nhanh, không đến thời gian một nén nhang, thức ăn đã bày đủ một bàn.
Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị ngồi ở vị trí ngay cạnh cửa sổ lầu hai, nên thỉnh thoảng có thể trông thấy thuyền hoa lơ lững trên mặt hồ.
Hai người vừa ăn vừa ngắm cảnh, song lúc Lâm Trục Lưu trông thấy một chiếc thuyền hoa nọ, chợt ló đầu ra lớn tiếng gọi: “Cô nương, có Liệp Nhân Hương không? Mang đến cho chúng tôi hai vò.”
Tiêu Mị nghe nàng gọi như vậy, suýt nữa phụt ngụm rượu ra khỏi miệng. Làm gì có ai tìm ca kỹ trên thuyền hoa để mua rượu chứ?
Không ngờ chiếc thuyền hoa kia lại chầm chậm cập vào bờ, bắc tấm ván lại gần cửa sổ, một tú bà trang điểm lòe loẹt phe phẩy cây quạt bước xuống thuyền.
“Ôi chao, hai vị đại gia, thuyền đã cập bến sao còn chưa lên. Lên đi, chỗ chúng tôi có nuôi cọp ăn thịt hai người đâu mà sợ?”
Bên ngoài mấy chiếc đèn lục giác lung linh trong thuyền hoa được bao phủ bởi một lớp lụa mỏng đỏ rực, cả chiếc thuyền trông giống như được bao bọc bởi một lớp sa mỏng, tiếng cười nói vang vọng ra khỏi chiếc rèm sa, phảng phất trong gió. Các cô nương trong thuyền hoa ngực áo buông lơi, cách sa trướng cũng vẫn có thể trông thấy màu trắng nõn nà.
Mấy cô nương kia trông thấy Tiêu Mị, thì tập trung quanh cửa sổ trên lầu hai của thuyền hoa, dường như muốn dùng ánh mắt lôi xộc y lên thuyền.
Lâm Trục Lưu ngẩn người, đây là nơi nam nhân dùng để tìm vui sao? Quá ướt át. Nàng chỉ muốn mua rượu cho Tiêu Mị uống mà thôi, nhưng không ngờ lại lỗ mãng nhường này.
Sau đó nàng trông thấy tú bà kia vươn tôi tay trắng múp ra, nàng lùi về phía sau hai bước theo bản năng, thì lọt thỏm vào lồng ngực Tiêu Mị.
Tiêu Mị ôm lấy Lâm Trục Lưu, âm thầm khẽ véo một cái lên hông nàng. Y nhịn cười, đẩy nàng ra sau lưng che chắn, nói với tú bà đang muốn lôi y lên thuyền: “Vị ma ma trang điểm lòe loẹt kia, chớ làm nương tử nhà ta sợ hãi. Ta và nương tử đêm dạo Lan hồ, chỉ thiếu hai vò Liệp Nhân Hương, giá rượu trên thuyền thế nào, phí cập bến dĩ nhiên chúng tôi sẽ trả, nhưng chỉ cần đưa cho chúng tôi hai vò rượu là được.”
- Shen dịch -