Nghe Lâm Trục Lưu nói vậy,Tiêu Mị sững sờ, ngẩn ngơ nhìn Lâm Trục Lưu đang đè trên người y.
Nàng có một mái tóc dài thẳng đen nhánh, ngũ quan xinh đẹp cổ cao thanh tú, vầng trán đầy đặn lấm tấm mồ hôi, chiếc cằm thon gọn mang độ cong hoàn hảo.
Cơ thể cao ráo săn chắc, dường như mỗi một bộ phận trên cơ thể nàng đều được tận tâm điêu khắc mà nên, toát lên một vẻ đẹp đầy sức sống.
Nữ tử này, trên chiến trường tay cầm cung nỏ, khiến Phong Mộ và Diêu Khê nghe tiếng đã sợ mất mật; trên điểm tướng đài nàng phóng khoáng hiên ngang, khiến binh sĩ Qua Tỏa tâm phục khẩu phục.
Nhưng nữ tử này… là của y…
Nàng nói nàng không thể rời khỏi y, nàng muốn y mãi mãi dẫn nàng theo bên cạnh…
Ma xui quỷ khiến, Tiêu Mị đặt tay lên gò má nàng, làn da mang sắc màu khỏe mạnh có xúc cảm ấm nhuần.
“A Trục…” Trong mắt Tiêu Mị lấp lánh ánh nước.
Lâm Trục Lưu cười tươi tắn, khẽ cúi đầu, ngậm lấy bờ môi y.
Hai tay Tiêu Mị phủ lên gáy cổ lâm Trục Lưu, khẽ kéo gần khoảng cách của hai người, đón nhận toàn bộ trọng lượng của nàng. Môi lưỡi hai người cứ như vậy quấn quýt lấy nhau, dường như muốn nuốt trọn đối phương vào bụng.
“Tiêu ca… ta đi tắm trước đã…” Hơi thở của Lâm Trục Lưu rối loạn, chống người dậy nói.
Tiêu Mị khẽ cười, cũng ngồi dậy theo nàng.
“A Trục có đói không?” Y thấy Lâm Trục Lưu bước xuống khỏi giường bèn hỏi.
Lâm Trục Lưu ngẩn người, quả thực cảm thấy đói bụng.
“Đúng là hơi đói thật, từ sáng sớm ra khỏi cửa đến giờ vẫn chưa ăn gì.” Nàng thấy Tiêu Mị hơi cau mày, vội vàng xoay người bước tới hai bước, đưa tay xoa xoa ấn đường của y, “Ta sốt ruột mà, ban nãy ở chỗ Tần Ly nghe huynh ấy nói thế, ta nghĩ chắc chắn là chàng giận ta, nên vội vàng trở về ngay. Chứ bình thường đâu có như vậy, sức khỏe của bản thân ta biết giữ gìn mà.”
“Ừm.” Tiêu Mị xuống giường, khoác áo choàng rồi đi ra cửa, gọi người hầu đang đứng bên ngoài mang thức ăn lên cho nàng.
Phòng tắm dành cho khách cách tẩm điện không gần lắm, một nô tì dẫn Lâm Trục Lưu chầm chậm đi về phía trước.
Nha hoàn này đi bộ rất chậm, trong lúc buồn chán nàng ngoảnh đầu lại nhìn Tiêu Mị đang đứng đợi ở cửa.
Thấy y đứng tựa vai vào khung cửa, cúi đầu đợi người hầu mang cơm đến, chiếc bóng thon dài đổ xuống nền đất đầy vẻ thướt tha, đôi vai rộng và vòng hông săn chắc tạo nên một đường cong hoàn hảo.
“Lâm tướng quân, Tiêu tướng quân trông đẹp thật đấy.” Thị nữ bên cạnh thấy nàng ngoảnh đầu nhìn về phía sau, cười nói.
Lâm Trục Lưu cười với thị nữ kia, gật đầu đáp: “Chàng ấy đẹp thật.”
Trong phòng tắm có một suối nước nóng không lớn lắm, cố ý chất đá cuội bên trong, bọt sủi sùng sục.
Lâm Trục Lưu cởi y phục, khẽ khoát nước lên cánh tay màu bánh mật. Thác tóc dài đen như mun phủ kín lưng, lộ ra bả vai hơi gầy gò.
Trời đã về đêm, không thể nhìn rõ dung mạo của nàng. Chỉ cảm thấy nàng giống như một tinh thể lấp lánh dập dờn trong giếng nước sâu.
Lâm Trục Lưu vừa chà lau cơ thể, vừa nghĩ về chiến loạn của Ẩn Vu.
Đoạn Trầm Phong thái tử của Ẩn Vu quốc từ nhỏ đã gần gũi với nàng, Đoạn vương cũng được xem là một nửa sư phụ của nàng. Lần này ngoài thái tử, các phiên vương khác ai nấy đều dấy lên làm phản, đồng loạt bao vây đế đô của Ẩn Vu, trận chiến này e rằng không dễ xử lý.
Ngoài binh sĩ của Tử doanh và Lam doanh, đế tọa và Tần Ly đã điều một số binh sĩ của ba doanh khác cho nàng, ngày mai tập hợp. Theo kế hoạch thì sẽ hành quân đến thành Mão Đan nơi Đoạn Trầm Phong đang đóng quân, bổ sung quân số sau đó trực tiếp tiến vào thủ đô.
Lâm Trục Lưu đang nghĩ, ánh mặt chợt trầm xuống, quét gáo gỗ sang phía bên trái hơi chếch ra sau, gạt rơi hai mũi tên phóng tới.
“Chuyện gì!” Nàng khẽ hét một tiếng, khoác y sam đuổi theo, thấy một bóng đen luồn qua xà nhà, chỉ trong phút chốc đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Lâm Trục Lưu nhún người nhảy vọt lên nóc nhà, song nàng chỉ thấy một bóng đen thoáng qua trong chớp mắt, dõi mắt nhìn, thì chỉ còn lại một mảnh trống không. Nàng cau mày, nhảy xuống khỏi mái nhà.
Trấn Bắc vương canh phòng cẩn mật, rất ít khi có gian tế trà trộn vào. Nhưng nay bỗng xuất hiện một kẻ có thân thủ tốt đến vậy, hơn nữa hiển nhiên là nhắm vào nàng, chi tiết này khiến nàng không thể không hoài nghi đây là hành động của ám vệ Ẩn Vu quốc.
Ám vệ của Ẩn Vu cũng giống với ẩn vũ của Đoan Nguyệt, bồi dưỡng để bảo vệ đế tọa và đế đô. Chẳng qua là chế độ của Ẩn Vu và Đoan Nguyệt không giống nhau, ngoài mặt Ẩn Vu do Đoạn vương chấp chính, nhưng thật ra quyền lợi của năm phiên vương lại không hề nhỏ, mỗi phiên vương đương nhiên đều sẽ bồi dưỡng ám vệ của riêng mình.
Nếu những phiên vương làm phản này dùng ám vệ để đối phó với binh sĩ của Qua Tỏa, thì những binh sĩ đã quen với việc chiến đấu chính diện của nàng, e là thật sự không có khả năng để đối đầu với những trò bất minh này.
Nghĩ đến đây, nàng bất giác cau chặt hàng mày, không bao lâu sau lại đột nhiên giãn ra.
Tiêu Mị từng là ẩn vũ bên cạnh Phong Lăng Vận, chắc chắn rất quen thuộc với việc ám sát, phải bàn bạc chuyện này với chàng ấy mới được. Lâm Trục Lưu nghĩ vậy, liền cảm thấy người chủ chốt của trận chiến này, có lẽ là Tiêu Mị chứ không phải nàng.
Không tìm được hành tung của ám vệ kia, Lâm Trục Lưu bèn trở về phòng tắm sửa soạn lại y sam, sau đó đi về phía phòng khách của hai người.
Trời đã về đêm, lúc đi đến trung đình thì có thị nữ cầm đèn tới, Lâm Trục Lưu phất tay bảo nàng ta lui xuống.
Thị lực của nàng vốn đã tốt hơn người thường, trời tối cũng vẫn có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, hơn nữa nàng đi rất nhanh, một lúc sau đã đến gốc lê cổ thụ bên ngoài tẩm điện.
Ánh trăng hôm nay rất đẹp, rọi xuống những bông hoa lê màu trắng càng khiến nó trở nên bắt mắt hơn bao giờ hết.
Lâm Trục Lưu đang ngắm hoa lê, thì chợt phát hiện dưới gốc cây có một người đang đứng. Nàng hơi giật mình, vội vàng bước tới phía đó.
“Nhóc con.” Người dưới gốc cây khẽ mỉm cười.
“Lê bá bá.” Lâm Trục Lưu nắm lấy tay Trấn Bắc vương, trách cứ nói: “Đêm lạnh sương dày, sức khỏe người vừa mới khởi sắc, nếu như có chuyện cần tìm con chỉ cần phái người thông báo một tiếng là được mà.”
Ngày mai con phải xuất chinh, nên ta muốn đến thăm.” Trấn Bắc vương vỗ lên vai nàng, “Lần này xuất chinh không giống những lần trước, tuy con từng đến Ẩn Vu nhiều lần, nhưng lần nào cũng đều đến đất phong của thái tử và đế đô của Ẩn Vu. Lần này nếu như chiến chinh quá khốc liệt, có lẽ sẽ phải tiến sâu vào đất phong của các phiên vương khác, huống hồ ám vệ của Ẩn Vu mạnh nhất trong bốn nước, đây cũng là tử huyệt của binh sĩ Qua Tỏa, con phải cẩn thận.”
“Con hiểu.” Lâm Trục Lưu gật đầu với ông, ôn tồn nói: “Ngài yên tâm, con nhất định sẽ trở về. Đợi sau khi con trở về, ngài phải đến cổng thành đón con đấy nhé.”
Trấn Bắc vương cười, lấy một lọ thuốc trong ống tay áo ra, đặt vào lòng bàn tay Lâm Trục Lưu.
“Đây là?”
“Dùng trong lúc nguy cấp, tuy ta hy vọng các con luôn được bình an, nhưng chiến trường đao kiếm không có mắt, khó tránh sẽ bị trọng thương. Nếu lúc trọng thương mà lại bị rớt khỏi đội ngũ, thì dùng tạm cái này, có lẽ sẽ chống đỡ được đến lúc viện binh đến.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, cất lọ thuốc vào lòng.
Trấn Bắc vương nhìn nàng một lúc, lại nói: “Không những phải cẩn thận ám vệ của Ẩn vu thích sát, mà cũng phải cẩn thận chiến xa của đám người Đoạn Phi. Con là người thông minh, ta nói lắm chắc con cũng thấy phiền, nhưng tóm lại…. mọi chuyện hãy cẩn thận…”
Lâm Trục Lưu nhìn nụ cười từ ái của Trấn Bắc vương, gật đầu thật mạnh.
“Được rồi, về đi.”
“Lê bá bá, con tiễn người.”
“Không cần, ta có dẫn người hầu theo. Phu quân nhà con đợi con trở về ăn cơm đấy, mau về đi, đừng để y đợi lâu.”
Trấn Bắc vương phất tay với nàng, gọi người hầu đến dìu ông trở về phòng.
Lâm Trục Lưu nhìn theo bóng lưng của ông, chợt cảm thấy buồn bã vô cớ. Nàng từng nghe mẫu thân nói, con người ta tuổi tác càng lớn, càng sợ mất mát. Nỗi buồn trong lòng Trấn Bắc vương, thật ra nàng có thể hiểu được.
Nàng khẽ thở dài một hơi, xoay người trở về phòng.
Tiêu Mị đang ngồi trên giường, dùng khuỷu tay chống lên chiếc bàn thấp vừa được kê lên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trên chiếc bàn thấp thắp một ngọn nến, bên trên có hai dĩa thức ăn và một chén cơm trắng.
Nghe tiếng cửa phòng bị kéo ra, Tiêu Mị mở choàng mắt, cười với Lâm Trục Lưu, “Tắm xong rồi ư? Có lạnh không?”
Lâm Trục Lưu lắc đầu, sau khi đóng cửa xong thì đi thẳng về phía giường.
“Tâm trạng không vui à?” Tiêu Mị nhìn nét mặt của Lâm Trục Lưu, cười hỏi.
“Cũng không có gì.” Lâm Trục Lưu dời tầm mắt, cười giễu chính mình. Chẳng qua Tiêu Mị chỉ mới nhìn thẳng vào nàng, mà nàng đã đỏ mặt, đầu óc ngọt ngào ngây ngất như rót mật vào vậy.
“Đến đây nào.” Tiêu Mị vươn tay ra với nàng, hàng mày khóe mắt đều vương ý cười nhìn nàng.
Mỗi khi Lâm Trục Lưu nhìn nụ cười của y thì mọi buồn bực đều tiêu tan, nàng bất giác đặt tay vào tay y, nương theo lực đạo khe khẽ của y mà ngã vào lòng y.
“Trời đánh tránh bữa ăn, những chuyện khác chớ nghĩ đến nữa, ăn cơm trước đã.” Tiêu Mị nói, cầm đôi đũa đang đặt trên bàn lên, gắp thức ăn đưa đến miệng nàng.
“Tiêu ca… tự ta có thể…” Gò má Lâm Trục Lưu bỗng phiếm hồng, định giành lấy đôi đũa trong tay y.
“Ngoan, đừng tránh.” Tiêu Mị ôm nàng, khẽ thì thầm bên tai, “Ngày mai phải xuất chinh, trong quân doanh chắc hẳn sẽ không có cơ hội như thế này, hôm nay hãy để ta hầu hạ nàng một lần thôi.”
Lâm Trục Lưu nắm lấy một tay Tiêu Mị, trong lòng còn căng thẳng hơn cả lên chiến trường. Do dự một lúc lâu cuối cùng mới há miệng, song tuy ăn nhưng nàng hoàn toàn không biết mùi vị ra sao.
“Thức ăn nguội rồi hả?” Tiêu Mị hỏi.
“Không, ngon lắm.”
Tiêu Mị cúi đầu khẽ cười, gắp từng đũa đồ ăn bón cho Lâm Trục Lưu.
Thật ra món ăn không có gì đặc biệt, một món là búp măng xào thịt thái sợi, một món là lá tỏi xào đậu phụ khô, nhưng nàng lại cảm thấy rất hưởng thụ.
- Shen dịch -