Hành quân liên tục không ngừng nghỉ rất tẻ nhạt, huống hồ trong quân lại toàn là nam tử đang nung nấu một bầu nhiệt huyết, nếu không kiếm chuyện gì đó đùa vui, thì chắc là sẽ ngột ngạt chết mất.
Thế nên Hàn Tiểu Tứ người không chịu được cô đơn tịch mịch nhất quân doanh, cười tí tửng nói với Lâm Trục Lưu: “Thủ lĩnh, làm một trận đi! Kể từ khi gả cho Tiêu ca, cô hiền lương thục đức đến nỗi sắp sánh ngang được với mấy cô gái Liễu Nam rồi đấy, cứ ẻo lả miết như vậy, chúng huynh đệ sẽ chê cười cho mà xem.”
“Vớ vẩn!” Lâm Trục Lưu lắc lư trên thân ngựa, cười ngặt nghẽo.
Hàn Tiểu Tứ nói một trận có nghĩa là, mỗi lần hành quân gấp rút, binh sĩ của Tử doanh đều sẽ thi xem ai là người cưỡi ngựa nhanh nhất. Trò chơi này là do Lâm Trục Lưu nghĩ ra, vừa có thể tăng cường tiến độ hành quân của binh sĩ, vừa có thể giải khuây cho mọi người, vậy nên thông thường Lâm Trục Lưu đều hứa sẽ cho người chiến thắng một số phần thưởng.
Song kỹ thuật cưỡi ngựa của Lâm Trục Lưu thuộc dạng đỉnh của đỉnh, Nam Phong lại là thiên lý mã hiếm có, vậy nên giải thưởng này đến nay vẫn chưa một ai nhận được.
Các binh sĩ của Tử doanh đều đang hò hét muốn đấu với thủ lĩnh một trận, Lâm Trục Lưu nghĩ ngợi một chút, ngẩng đầu cười, nói với họ: “Được thôi, chúng huynh đệ nghe đây, ai đuổi kịp lão tử, thì thưởng cho người đó nửa năm bổng lộc.”
Dứt lời nàng khẽ kéo dây cương của Nam Phong, ngựa hí vang một tiếng rồi giơ vó phóng thẳng về phía thành Mão Đan.
Thấy Lâm Trục Lưu hứa hẹn như vậy, tướng sĩ của Tử doanh phóng vọt về phía trước như tên đã lên nỏ, binh sĩ Lam doanh duòng như cũng nóng lòng muốn thử.
Hàn Tiểu Tứ ghì dây cương, nói với Tiêu Mị: “Ơ, Tiêu ca, huynh không dẫn huynh đệ đuổi theo à?”
Tiêu Mị cười cười, nói với các tướng sĩ Lam doanh: “Các huynh đệ Lam doanh chỉ cần xông về phía trước, ai đuổi kịp A Trục, cũng sẽ được thưởng nửa năm bổng lộc.”
Hàn Tiêu Tứ làm động tác cắt cổ, hậm hực nói: “Tiêu ca, có kiểu chiều vợ thế này ư?”
Tiêu Mị quất một roi lên mông của con ngựa đen mà Hàn Tiểu Tứ đang cưỡi, nhếch khóe miệng cười gian xảo nói: “Còn không mau chạy, nếu như đến chót, thì đêm nay đi gác cổng nhé!”
Từ Nam Ly quan đến thành Mão Đan, phải băng qua một sa mạc rộng lớn, mấy hôm nay thời tiết nắng nóng như thiêu như đốt, đối với những tướng sĩ Qua Tỏa đã quen với khí hậu này thì không sao, nhưng họ lại khá lo lắng cho Tiêu Mị và Lý Lộc phó tướng mới đến từ Ung Đồng của y.
Lâm Trục Lưu dẫn đội ngũ phóng như bay về phía trước, đội ngũ của Tiêu Mị và Lý Lộc theo sau, đi sau cùng còn có cả Tưởng Sơ người vừa mới được thăng lên làm quân tá đội cung kỵ của Lam doanh.
Tưởng Sơ là người bản địa, hắn nhìn hai vị tướng lĩnh đến từ Ung Đồng, bất giác cảm thấy lo lắng thay cho hai người: “Tướng quân, ngài và Lý phó tướng có ổn không? Nếu không chịu được thì chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một lúc. Phóng ngựa chạy nhanh trong sa mạc không phải chuyện đùa đâu, đừng vì mặt mũi mà lấy tính mạng ra đùa giỡn.”
Tiêu Mị khẽ ghìm dây cương, mặt mày khoan thai khoát tay nói với Tưởng Sơ: “Không cần.”
Mới ban đầu Tưởng Sơ còn cho rằng Tiêu Mị đang cậy mạnh mà thôi, nhưng trải qua hơn hai ngày hành trình, Tiêu Mị và Lý Lộc vẫn mang dáng vẻ khoan thai, hiển nhiên còn dễ thích ứng với hoàn cảnh khắc nghiệt hơn cả những binh sĩ Qua Tỏa.
“Tướng quân, tôi cứ tưởng rằng các ngài đã quen hưởng thụ ở Ung Đồng, chắc là không thể thích ứng được với khí hậu của bắc mạc.”
Tiêu Mị lắc đầu, “Từng rèn luyện ở Nhiếp Chi vài năm, hoàn cảnh ở bên ấy còn ác liệt hơn bên này nhiều.”
Hành quân gấp rút ba ngày trôi qua rất nhanh, khi cách thành Mão Đan chỉ còn một dặm, Lâm Trục Lưu nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tanh phảng phất trong không khí.
Nàng cau mày, phất tay ra hiệu cho đội ngũ dừng lại.
Lúc này Tiêu Mị dẫn Lý Lộc đi đến phía trước đội ngũ. Y trông thấy cổng thành bị che phủ bởi màn sương mù buổi hoàng hôn, ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, cũng cau mày.
“Thủ lĩnh, thành Mão Đan… có phải bị mấy huynh đệ Đoạn gia công chiếm rồi không?” Hàn Tiểu Tứ hỏi.
Lâm Trục Lưu cúi đầu ngẫm nghĩ, lắc đầu, “Không phải, thành Mão Đan dễ thủ khó công, đại quân của phản vương lại đang tập trung hầu hết ở đế đô, một nhánh binh lực nhỏ không thể công hạ được thành Mão Đan.”
“Tuy nói vậy, nhưng Lâm Trục Lưu vẫn ra lệnh cho đại quân đứng đợi tại chỗ, phái thám tử vào trong thám thính thực hư.”
Chưa đầy một nén hương, thám tử nọ đã quay trở lại, còn dẫn theo một tướng lĩnh. Lâm Trục Lưu biết người này, hắn là Mạc Lăng, tướng quân đắc lực nhất bên cạnh Đoạn Trầm Phong.
“Lâm tướng quân, Tiêu tướng quân.” Mạc Lăng thấy hai người, vội vàng khom lưng hành lễ.
“Mạc tướng quân, thành Mão Đan hiện giờ thế nào? Thái tử đã dẫn quân đến đế đô rồi ư?”
“Vâng, đại quân của phản vương tiến thẳng vào đế đô, nên thái tử đã đến chi viện cho đế tọa, để ta ở lại thủ thành. Bởi thành Mão Đan không phải là mục tiêu chính của phản vương, chỉ có một nhánh nhỏ phản quân đến công thành thôi, vậy nên thủ thành không phải là chuyện quá khó khăn gì. Lâm tướng quân, ta dẫn mọi người vào thành, đưa bộ binh mà thái tử điện hạ để lại sáp nhập vào quân đội của ngài, rồi các ngài hãy đến đế đô chi viện.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, hỏi Mạc Lăng: “Mạc tướng quân, bộ binh thái tử để lại, tính đâu ra đấy tổng cộng có bao nhiêu?”
“Không đến một vạn.”
Lâm Trục Lưu lại hỏi: “Binh mã thủ thành còn lại bao nhiêu?”
“Ba ngàn khinh kỵ, năm ngàn cung nỏ, năm ngàn bộ binh.”
Lâm Trục Lưu hài lòng gật đầu nói: “Bộ binh Đoạn Trầm Phong để lại cho ta, rút ra năm ngàn cho ngươi, rồi để lại Tề Phong trong doanh ta và Tưởng Sơ trong doanh của Tiêu tướng quân cho ngươi.”
“Lâm tướng quân… chuyện này…”
“Phải giữ cho bằng được thành Mão Đan, nếu như đế đô thất thủ, đây sẽ trở thành nơi trọng yếu tránh tình huống giang sơn Ẩn Vu đổi chủ. Đoạn Trầm Phong muốn dốc toàn lực để bảo vệ đế đô, nhưng ta muốn giữ lại thành Mão Đan. Chỉ cần tòa thành này vẫn còn, những nơi khác đều có thể đánh để đòi trở về. Lăng tướng quân, phải bảo vệ được thành Mão Đan, Tần tướng quân đang ở đế đô nhìn ngươi đấy.”
Mạc Lăng nghe vậy, nghiêm trang hành lễ với Lâm Trục Lưu, rồi dẫn họ vào thành.
Lâm Trục Lưu đi chính giữa, Tiêu Mị và Mạc Lăng hai người đi hai bên. Tiêu Mị làm như vô ý hỏi: “Mạc tướng quân, ban nãy ở ngoài thành, chúng tôi có nghe thấy mùi máu thoang thoảng.”
Mạc lăng gật đầu, “Tiêu tướng quân nói chí phải, thành Mão Đan dễ thủ khó công, quân bị vật tư đều cực tốt, chỉ có một điểm, đó là bị dãy núi chắn ngang che khuất mất hướng gió, vậy nên mọi mùi hương ở nơi này đều rất chậm tan. Mọi người ngửi thấy mùi tanh của máu, ấy chính là máu của nhánh phản quân tập kích vào thành Mão Đan.”
Tiêu Mị khẽ gật đầu, đáp: “Vậy Mạc tướng quân hãy bố trí thêm nhiều đại phu trong thành, nếu phản quân hun khói độc vào trong thành, thì chúng ta sẽ rất khó để chống đỡ đấy.”
Mạc Lăng gật đầu, “Tiêu tướng quân nói phải, mạt tướng sẽ sắp xếp.”
Vật tư quân bị của thành Mão Đan đầy đủ sung túc, Lâm Trục Lưu vào thành bổ sung quân nhu, chỉ nghỉ ngơi chưa đến một canh giờ, đã dẫn theo một nửa binh lực Đoạn Trầm Phong để lại cho nàng, bái biệt Mạc Lăng rồi tiến về phía đế đô.
Trên đường đi họ gặp phải nhánh quân tan rã kia, nếu có lòng phản loạn sẽ bị tiêu diệt, còn những người muốn sống thì cố gắng tiếp tế, bằng lòng gia nhập đội ngũ.
Lâm Trục Lưu là võ khôi của Đoan Nguyệt, nhưng danh tiếng ở Ẩn Vu trước giờ cũng rất vang dội.
Suốt chặng đường nàng đối xử nhân từ với tàn binh, cộng thêm tác phong kỷ luật của quân đội, cả đường chỉnh đốn quy hoạch, cuối cùng hình thành một đội ngũ hơn sáu vạn người.
“Thủ lĩnh, lúc chúng ta đến chỉ có bốn vạn, bây giờ đã hơn sáu vạn, đột kích vòng vây của phản quân chắc là không vấn đề gì nhỉ?” Hàn Tiểu Tứ vô tư hỏi.
“Tiểu Tứ, không được chủ quan. Quân đội của Đoạn đế tọa và Đoạn Trầm Phong chinh chiến lâu ngày, cũng không thể tiêu diệt được binh lực của phản vương. Tài lãnh binh của Đoạn đế tọa ngươi cũng biết rồi đấy, ông ấy cảm thấy khó nhằn, chắc chắn là sẽ không dễ dàng xử lý được ngay đâu.”
Hàn Tiểu Tứ ngoẹo đầu suy nghĩ, không kiềm được nghiêm túc hẳn lên.
Cách đế đô chỉ còn khoảng một ngày đường, Lâm Trục Lưu đột nhiên ra lệnh hạ trại. Nguyên văn lời của Lâm Trục Lưu là thế này: Ăn uống no nê một bữa, sau đó ngủ ngon lành một giấc, ngày mai sống mái với quân thù.
Thế là bánh bao bột trắng đựng đầy giỏ tre, cháo đặc, thức ăn nóng hổi được đầu bếp khiêng đến chính giữa doanh trại, muốn ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Đây là thói quen dẫn binh của Lâm Trục Lưu, trước giờ chưa từng bạc đãi binh sĩ dưới trướng mình.
Quân lính xông pha chiến trường, đều là những người ăn bữa nay không biết bữa sau có còn được ăn nữa không, nếu không được ăn no thỏa thích, ai còn lòng dạ mà liều mạng?
Lâm Trục Lưu cũng cầm bánh bao và cháo, ngồi xuống đất cùng ăn với các binh sĩ.
Tiêu Mị mới ăn được mấy miếng, liền ghé vào tai Lâm Trục Lưu nói mấy câu. Chỉ thấy Lâm Trục Lưu gật đầu, Tiêu Mị đứng dậy chọn mấy người từ trong đội ngũ, bảo bọn họ đi cùng y đến bên cạnh Lâm Trục Lưu rồi ngồi xuống.
Binh sĩ Ẩn Vu trước giờ chưa từng được thấy phu thê cùng nhau lên chiến trường, nên cảm thấy vừa tò mò vừa mới lạ.
Chỉ thấy hai người ngồi rất gần nhau, nhưng thần sắc lại không thân mật giống những cặp phu thê bình thường, mà lại vừa nghiêm túc vừa căng thẳng.
Tiêu Mị dùng đũa tre làm bút, viết viết vẽ vẽ lên nền đất. Mấy binh sĩ được Tiêu Mị gọi đến gật đầu liên tục, còn Lâm Trục Lưu không nói năng gì, chỉ nghiêm túc lắng nghe.
Chỉ thấy sắc mặt Tiêu Mị nghiêm nghị, vỗ lên vai mấy binh sĩ kia, sau đó bảo họ giải tán.
Bát cháo trong tay y vẫn còn một nửa, trông có vẻ không còn tâm trạng để ăn tiếp nữa. Lâm Trục Lưu hỏi y gì đó, sau đó cầm bát cháo lên húp.
“Ăn xong rồi à?” Tiêu Mị nhìn động tác của nàng, không biết vì sao tâm trạng trở nên khá hơn rất nhiều, đưa tay lau miệng cho nàng, hỏi.
“Ăn xong rồi. Tiêu ca, mấy hôm nay… e là phải để huynh chịu uất ức rồi.”
“Không có gì uất ức cả, a Trục, đừng nghĩ nhiều, đêm nay hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai còn phải lên chiến trường nữa.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, dặn dò các tướng sĩ một phen, sau đó đi vào doanh trướng nghỉ ngơi.
- Shen dịch -