Lương Tướng

Chương 90

Đoan Nguyệt và Ẩn Vu không giáp ranh liền kề với nhau, ở giữa cách khoảng một ngày đường, phải băng qua quốc thổ của Dao Khê. Nguyên nhân Lê Vệ dẫn người của Hồng doanh đến đón Lâm Trục Lưu, là vì sợ gặp phải mai phục của quân Dao Khê tại đây.

Gã hoàng đế câm họ Phó của Dao Khê đã một đao đoạt đi tính mạng của ca ca Lâm Trục Lưu, nếu Lâm Trục Lưu cũng gặp phải bất trắc trong tay gã, vậy thì Dao Khê và Đoan Nguyệt e là sẽ thật sự tuyên chiến.

Thế nên sau khi chữa trị cho Triệu Mạt tại thành Mão Đan xong, theo tính cách mạnh mẽ dứt khoát của chủ tướng của Hồng doanh Lê Vệ, đại đội nhân mã không nán lại thêm dù chỉ một ngày, mà khởi hành tiến thẳng về phía thành Qua Tỏa.

Từ Mão Đan đến Qua Tỏa, ngăn cách bởi hoang mạc và vực núi, dọc đường không một bóng người. Tuy không lo lắng sẽ có bão cát như ở mạc bắc, nhưng thời tiết cũng rất nóng nực.

Chặng đường hành quân buồn chán, ngay cả tiếng chim kêu cũng không thấy, nhưng trong xe ngựa của Lâm Trục Lưu lại thường xuyên truyền ra tiếng tranh cãi ầm ĩ, đến mức các tướng sĩ bên ngoài không nhịn được giật giật khóe miệng. Nếu không phải đã biết đó là giọng nói của võ khôi, nói không chừng họ còn tưởng rằng người ngồi trong xe là một nữ nhân đanh đá.

Trong xe ngựa chỉ có ba người Lâm Trục Lưu, Tiêu Mị và Triệu Mạt.

Cả đời này Triệu Mạt cũng chưa từng trải qua kiếp nạn nào nguy hiểm như lần này, thế nhưng tinh thần lại cực kỳ tốt, không hề cảm thấy sợ hãi.

Từ khi Tiêu Mị tỉnh táo lại, lòng Lâm Trục Lưu không xót xa nữa, bụng cũng không đau nữa, mặt mày rạng rỡ hệt như một đóa mẫu đơn.

Tại sao lại ví võ khôi đại nhân là đóa mẫu đơn ư? Tính khí của võ khôi đại nhân hiện tại cực kỳ ngang bướng, trước đây Triệu Mạt cảm thấy nàng giống một con sói nhe nanh giương vuốt, nhưng bây giờ lại giống một con báo mắt xanh đang lim dim, vừa kiêu ngạo vừa cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi nóng, hơn nữa điều đặc biệt ở đây là hỉ nộ vô thường!

Chuyện khiến Triệu Mạt thấy khó hiểu là, rõ ràng Tiêu tướng quân trọng thương chỉ vừa mới khởi sắc, ngoại thương vẫn chưa khỏi hẳn, tình hình nội tạng lại càng bất ổn. Nhưng bắt đầu từ khi đến thành Mão Đan, lúc vui vẻ thì võ khôi đại nhân nhìn chằm chằm phu quân nhà mình, lúc không vui thì liên tục sai khiến phu quân nhà mình làm này làm nọ. Không cho người khác động tay vào, tất cả mọi chuyện đều bắt Tiêu Mị làm giúp, điều này khiến nàng ta cảm thấy bất bình thay cho Tiêu tướng quân.

Hơn nữa không biết võ khôi đại nhân uống nhầm phải thuốc gì, không chỉ sai khiến Tiêu tướng quân làm việc, còn thường xuyên vin vào cái cớ mình đang mang thai mà cãi cọ với Tiêu tướng quân. Thực ra không được tính là cãi nhau thật, toàn bộ đều là một mình võ khôi đại nhân tự biên tự diễn, còn Tiêu tướng quân thì cưng chiều nhượng bộ và dỗ dành nàng, nàng nói cái gì thì là cái ấy.

Cũng giống như hiện tại, Tiêu tướng quân đang bưng bát thuốc an thai, dùng chiếc thìa bằng sứ màu trắng đưa đến miệng nàng, đợi rất lâu, nhưng Lâm Trục Lưu vẫn nhắm tịt mắt, ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái.

“A Trục, uống một ngụm thôi được không? Một ngụm thôi.” Tiêu Mị nuông chiều vuốt vuốt tóc nàng, tay phải vẫn cầm chiếc thìa kia, tay trái đặt bát thuốc xuống khẽ nắm lấy tay nàng, lắc lư.

“Đắng, không uống.” Lâm Trục Lưu ngoảnh đầu sang một bên.

“Ta không biết nàng sợ đắng, nên không mang theo đồ ngọt. A Trục ngoan nào, chỉ uống tạm một miếng thôi, chuyện gì ta cũng đồng ý với nàng, được không?” Tiêu Mị thủ thỉ thì thầm khiến Triệu Mạt nghe mà đỏ hết cả mặt.

“Ngồi trong xe chán lắm, chàng cho ta cưỡi ngựa thì ta uống.” Lâm Trục Lưu hiếng một mắt ra nhìn y.

“Chuyện này…” Tiêu Mị khựng lại, thuốc không thể không uống, nhưng sức khỏe hiện tại của Lâm Trục Lưu, cưỡi ngựa là không thể nào. Ban nãy y vừa hứa với nàng, chỉ cần uống một ngụm thì thế nào cũng được, y tuyệt đối không thể thất hứa với nàng.

Bây giờ… phải làm sao đây…

Tiêu Mị cau mày, bàn tay đang nhấc chiếc thìa hơi run rẩy, ngượng ngùng không biết phải làm sao.

Đúng là bắt nạt người ta quá đáng! Triệu Mạt máu nóng dội lên đầu, giật lấy bát thuốc: “A Trục tỷ, để ta bón cho tỷ, tiện thể cho ta hỏi một câu, Lê tướng quân là nhi tử của Trấn Bắc vương ư?”

“Tên côn đồ kia ấy hả, không biết giống với Lê bá bá ở điểm nào nữa, đúng là làm mất thể diện của ngài ấy! Muội hỏi thì hỏi đi, còn bát thuốc kia cứ đặt sang một bên, ta không cần muội bón.” Lâm Trục Lưu mở mắt hời hợt đáp một câu.

Triệu Mạt hết cách, chỉ đành mặt dày hỏi tiếp: “Vậy… A Trục tỷ, Lê tướng quân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hắn? Chắc tầm hai mươi bảy, già cả rồi, chậc chậc…” Lâm Trục Lưu nhướng mày với nàng ta.

“A Trục tỷ, Lê tướng quân có người trong lòng chưa?”

“Không biết.” Lần này nàng dứt khoát nhắm hẳn mắt lại.

Triệu Mạt hỏi cả buổi trời, cũng không giành được một nửa sự chú ý của võ khôi đại nhân, điều này thật sự khiến nàng ta chắc chắn một điều rằng Lâm Trục Lưu thật sự chỉ cần một mình Tiêu Mị mà thôi, những chuyện bên lề nàng đều không màng tới.

Nhưng Lâm Trục Lưu thích Tiêu Mị đến vậy, tại sao lại bắt nạt y đến mức kia? Triệu Mạt khó hiểu nghiêng đầu suy nghĩ.

Tiêu Mị thấy Triệu Mạt hỏi xong, bèn ra hiệu bằng mắt ý bảo nàng ta ngồi nhích sang một bên, còn mình xán tới trước mặt Lâm Trục Lưu, bưng bát thuốc lên vừa dỗ dành vừa lường gạt cho nàng uống, ngay cả chiêu làm nũng cũng dùng luôn. Lâm Trục Lưu cũng không làm khó y đến cùng, càm ràm một hồi cũng uống hết bát thuốc.

Y thở phào nhẹ nhõm như vừa đánh xong một trận chiến, cử động cơ thể cứng đờ từ nãy đến giờ.

Ban nãy cầm thìa quá lâu, nếu như là trước đây đương nhiên không vấn đề gì, nhưng quả nhiên Đoạn Trầm Phong đã khiến y bị thương quá trầm trọng, chỉ nâng chiếc thìa khoảng độ một nén hương, mà tay của y đã nhức mỏi khó chịu.

Triệu Mạt nhìn Tiêu Mị, cảm thấy y rất đáng thương, thế nên tức tối nói: “May mà tính khí của Tiêu tướng quân tốt, nếu như là người khác, thì đã quẳng bát thuốc bỏ đi từ lâu rồi.”

Tiêu Mị nghe thấy lời này có vẻ như rất vui, ôn tồn đáp: “Bởi vì dạo gần đây A Trục đang mang thai, tính tình không tốt, bình thường nàng ấy tốt lắm. Đương nhiên bây giờ cũng rất tốt, rất đáng yêu.”

Triệu Mạt cười giễu, “Hồi mẫu thân ta mang thai muội muội, cũng có thế này đâu!”

Uống thuốc xong, cảm xúc của Lâm Trục Lưu rõ ràng trở nên tốt hơn. Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau khi tỉnh dậy bắt đầu phấn khích nhìn chằm chằm Tiêu Mị.

Trước đây Tiêu Mị chưa từng bị nàng nhìn một cách không hề kiêng nể, vừa nhìn vừa tủm tỉm cười và nhìn lâu như vậy bao giờ, y cảm thấy trong lòng ngọt ngào khôn tả. Nếu một khắc trước nàng giống như chú báo săn đang lim dim đôi mắt, thì giờ đây trông giống như chú cún đang thè lưỡi, nếu như gắn thêm cho nàng chiếc đuôi, nói không chừng sẽ vui sướng đến mức vẫy qua vẫy lại.

Lâm Trục Lưu như thế này rất mê người, rất đáng yêu, thậm chí khiến lòng y ngứa ngáy. Tiêu Mị nuốt một ngụm nước miếng, cười khan: “A Trục, nàng… sao nàng cứ nhìn ta chằm chằm vậy?”

“Bởi vì chàng đẹp chứ sao!” Lâm Trục Lưu trả lời như thể đương nhiên, đôi mắt gần như phát ra cả ánh sáng.

Thật ra Tiêu Mị rất thích ngắm Lâm Trục Lưu, gương mặt nàng rất có nét, ngũ quan rõ ràng, lúc cười rất có sức lan tỏa. Huống hồ nàng còn là người trong lòng y, dù yêu thương đến mấy y cũng vẫn cảm thấy không đủ, nếu trước đây trải qua sự chia ly như thế này, chắc chắn y sẽ nhìn nàng chằm chằm để lấy lại vốn.

Nhưng nghĩ đến diện mạo hiện tại của bản thâm… bản thân y thì hưởng phúc thật, y nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Trục Lưu, nhưng thứ nàng phải nhìn là gì đây? Lúc Tiêu Mị ở thành Mão Đan đã từng len lén soi gương một lần: Nửa mặt bên phải còn đỡ, nhưng nửa mặt bên trái nếu ví như ma quỷ, y còn sợ mà quỷ phải chịu tủi thân.

Thế nên Tiêu Mị cúi gằm mặt xuống, còn cố ý dùng tóc dài che khuất một bên mặt, cố gắng không để Lâm Trục Lưu nhìn thấy. Lâm Trục Lưu ở bên Tiêu Mị lâu đến vậy, chỉ cần y nhấc một ngón tay lên, nàng đã biết y muốn chỉ về hướng nào; chỉ cần y đảo mắt, nàng đã biết y muốn nhìn về phía nào, chút suy tính cỏn con này của y làm sao có thể qua mặt được nàng?

Nhân lúc y đang cúi đầu, nhắm chuẩn lúc xe ngựa lắc lư, nàng chồm người tới phía trước, sau đó làm ra vẻ ngã xuống.

“Ôi...” Nàng rên một tiếng, hai tay khẽ ôm lấy bụng, đầu cũng “bất cẩn” đụng vào nóc xe ngựa.

“A Trục, nàng sao thế?” Tiêu Mị và Triệu Mạt đồng thời nhào đến trước mặt nàng, hai người đều quan tâm đến nàng. Chỉ là hiển nhiên Tiêu Mị lo lắng hơn Triệu Mạt gấp trăm lần, chỉ trong một thoáng, trên trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trắng bệch.

Lâm Trục Lưu thuận thế vùi đầu vào ngực y, ra hiệu bằng ánh mắt với Triệu Mạt “muội tránh ra”. Triệu Mạt nhìn thấy ám hiệu của nàng, khựng lại, trong lòng xuất hiện một bức tranh sống động như thật, nhưng vẫn ngoan ngoãn lùi sang một bên.

“A Trục, có phải khó chịu lắm không? Nàng đừng dọa ta.” Tiêu Mị ôm lấy nàng, nâng cằm nàng lên tỉ mỉ quan sát thần sắc của nàng, dường như muốn từ đó xác định được nàng có mệnh hệ gì hay không.

Hai người cách nhau rất gần, Lâm Trục Lưu cảm thấy chỉ cần bản thân đưa đầu lưỡi ra, thì có thể chạm được đến sống mũi cao thẳng của Tiêu Mị, lên thêm chút nữa, thì có thể ngậm được hàng mi dài rậm cong vút của y.

“Tiêu ca, ta đau quá…” Lâm Trục Lưu õng ẹo một tiếng, khẽ cau mày, môi dưới bị nàng cắn trở nên tái nhợt. Giọng nói vừa anh khí vừa khàn khàn của nàng, lúc này càng khiến người ta phải xót thương.

Biết diễn ghê… Triệu Mạt khinh bỉ hừ một tiếng. May mà Tiêu Mị không nghe thấy, y toàn tâm toàn ý phủ phục bên cạnh Lâm Trục Lưu, thấy nàng hô đau thì càng bối rối, bèn nói: “A Trục… ta… ta phải làm sao?”

“Xoa giúp ta.”

Lâm Trục Lưu đặt tay Tiêu Mị lên bụng mình, ý bảo y khẽ xoa lên đó. Tiêu Mị sợ đến mức rút vội tay lại, nghẹn ngào nói: “A Trục, ta không biết cái này đâu, nếu nhỡ làm bị thương bảo bối thì sao… hay là nhờ Triệu đại phu giúp nàng nhé?”

“Không cần muội ấy! Lần nào muội ấy xoa cũng đều khiến ta không thoải mái.” Lâm Trục Lưu khinh thường liếc Triệu Mạt một cái, Triệu mạt cúi đầu, cáu lắm nhưng không dám nói năng gì.

“Vậy… lực đạo này vừa phải chưa? Không được nặng hơn nữa đâu, nhỡ làm bị thương bảo bối thì sao?” Tiêu Mị không ngừng điều chỉnh tư thế và lực đạo, sợ đè phải bảo bối, sợ làm nàng đau, thật sự là luống cuống tay chân mà.

“Thế nào? Thoải mái không? Không thoải mái thì nói nhé.” Tiêu Mị lo lắng nói.

“Ừm, thoải mái lắm.” Lâm Trục Lưu ngẩng mặt nhìn y, đôi con ngươi lấp lánh khiến người khác yêu thương, nàng dụi dụi vào lồng ngực Tiêu Mị, khẽ nói: “Tiêu ca, chàng xoa cho ta thêm một lúc nhé.”

“Được, bao lâu cũng được.” Tiêu Mị khẽ cười, ôm lấy nàng đổi sang tư thế khác, tay trái vòng qua ôm lấy Lâm Trục Lưu, lòng bàn tay khẽ vỗ lên cánh tay nàng, tay phải như có như không khẽ vuốt ve lên bụng nàng.

“Ưm…” Lâm Trục Lưu thỏa mãn rên một tiếng, khẽ dụi dụi trong lòng y, dáng vẻ kia y hệt một chú cún nhỏ khi được chủ nhân yêu thương vỗ về, “Tiêu ca, vẫn là chàng tốt nhất, người khác chẳng ai tốt cả.”

Trong lòng Tiêu Mị chợt dâng lên cảm giác vừa thỏa lòng vừa yên tâm. Y không thể rời khỏi A Trục, đồng thời A Trục của y, cũng cần y…

Triệu Mạt cũng là thân nữ nhi, kể từ khoảnh khắc thấy Lâm Trục Lưu đánh mắt ra hiệu với mình, thì nàng ta đã hiểu được tiếng lòng của Lâm Trục Lưu.

Thật ra trước đây Triệu Mạt cảm thấy rất khó hiểu, những ngày nàng ta đi cùng Lâm Trục Lưu, thái độ của Lâm Trục Lưu tuyệt đối không hề giống như biểu hiện của mấy ngày hôm nay. Bây giờ xem ra, không phải nàng thật sự muốn Tiêu Mị làm chuyện này làm chuyện kia cho nàng, nếu không phải mấy ngày hôm nay Tiêu Mị biểu hiện ra cảm xúc tự ti, thì không biết chừng nàng sẽ nâng như nâng trứng nam nhân đang bị trọng thương nhà mình đến mức nào đâu! Nguyên nhân nàng giận dỗi, giở tính trẻ con, hỉ nộ vô thường thật ra đều là đang diễn!

Tiêu Mị tự ti vì diện mạo của mình bị thay đổi, nên nàng muốn để Tiêu Mị cảm thấy tính tình hung dữ cộc cằn của nàng hiện tại, ngoài y ra thì không một ai có thể chịu đựng được nữa. Nàng làm như vậy là muốn Tiêu Mị biết, bất kể y biến thành dáng vẻ thế nào, thì nàng cũng tuyệt đối không thể rời khỏi y.

Như vậy, võ khôi đại nhân thật sự rất để tâm đến người này, cũng biết diễn kịch ghê…

Triệu Mạt hằn học nhìn võ khôi đại nhân đang hoàn toàn ngó lơ mình, nàng ta rúc vào bên rèm chực khóc.

Thật sự là oan uổng chết đi được! Nhớ đến hồi ta ấn huyệt đạo cho tỷ, tỷ nói không thể nào thoải mái hơn được nữa, bây giờ có mới nới cũ, thì ta chẳng là gì nữa! Lâm Trục Lưu ơi Lâm Trục Lưu, sao hồi ấy ta không nhìn ra con người của tỷ thế này hả…

- Shen dịch -
Bình Luận (0)
Comment