Lương Tướng

Chương 98

Trong khoang thuyền tối tăm u ám, tuy đã thắp đèn nhưng cũng chỉ có thể nhìn được đại khái.

Hạ Lan Nhung Tương ngồi trong khoang thuyền u ám này, qua khung cửa sổ hắn đăm đăm nhìn bóng người thoắt ẩn thoắt hiện ngoài kia: Khoác áo choàng màu tím, một thân giáp bạc, dù giơ tay hay nhấc chân đều hiên ngang khí phách.

“Võ khôi Qua Tỏa, gan dạ ghớm nhỉ…” Hạ Lan Nhung Tương nheo mắt, trong ánh mắt như có sự tán thưởng, lại như có một vài điều khiến người ta nhìn không thấu.

“Đế tọa, có cần tiếp tục bắn pháo nữa không? Ban nãy pháo binh trên boong thuyền đã chết không ít.” Kiều Tất Tín nói.

“Không cần gấp.” Khóe miệng Hạ Lan Nhung Tương nhếch lên nụ cười khát máu, “Chẳng phải Lâm Trục Lưu muốn yểm trợ cho ba quân rút lui sao? Trẫm tác thành cho ả, trái lại trẫm muốn xem thử cung nỏ của ả có thể chống đỡ được đến lúc nào. Truyền khẩu dụ của trẫm, toàn quân án binh bất động, khi nào Lâm Trục Lưu ngừng bắn tên, thì khai pháo bắn cho đội nhân mã đang ở lại cố thủ này nát bươm đến cả mẩu vụn cũng không chừa!”

“Đế tọa, dù sao thì nàng ta cũng là phu nhân của Dữ điện hạ…” Kiều Tất Tín nhắc nhở hắn ta.

“Hắn đã nói với trẫm, hắn là Tiêu Mị, không phải Hạ Lan Nhung Dữ. Hắn đã không màng đến người huynh trưởng như trẫm, thì trẫm tác thành cho quyết tâm một lòng hy sinh vì thành Qua Tỏa của hắn. Cho dù phòng thủ của chúng có tỉ mỉ cách mấy, thì trận chiến này Hạ Lan Nhung Tương ta cũng thắng chắc rồi. Nàng nói có phải không, tiểu mỹ nhân.”

Hạ Lan Nhung Tương dứt lời, đưa tay nâng cằm một người đang khoác áo choàng, đeo mạng che mặt. Người nọ có đôi mắt to tròn rất có thần, trong tay cầm một quả cầu thủy tinh lấp lánh long lanh, nàng ta nhàn nhạt đáp: “Ta chỉ muốn giết Lâm Trục Lưu, những chuyện khác tùy ông.”

Hạ Lan Nhung Tương véo mạnh lên cằm nàng ta, rồi hất mặt nàng ta sang một bên: “Ẩn Vu các cô quả là nhiều kẻ phản nghịch, chắc Đoạn Hy có nằm mơ cũng không ngờ tới, người dẫn đường giỏi nhất ở đất phong của hắn sẽ lặn lội đường xá xa xôi đến Phần Khâu, còn mang theo cả kỹ thuật chế tạo hỏa pháo.”

Thời gian ba nén nhang trôi qua rất nhanh, Lâm Trục Lưu nhìn số mũi tên càng lúc càng vơi dần, nàng nheo mắt, nhìn tướng sĩ ba doanh đã rút xa, quay sang nói với Tề Phong bên cạnh: “Tề Phong, truyền lệnh xuống, bảo các binh sĩ hãy luôn chú ý đến lá cờ màu tím trong tay ta. Lúc ta giơ cao lá cờ thì toàn quân vừa phóng tên vừa rút lui, không được rối loạn đội hình. Còn khi lá cờ trong tay ta hạ xuống thì toàn quân cất cung nỏ, từ đèo Thập Lý chạy trở về Giảo Trường quan.”

Tề Phong gật đầu, phóng vọt ra khỏi chiến hào.

Thời gian trôi qua liên tục, mũi tên cũng vơi dần đều. Mồ hôi trên mặt Lâm Trục Lưu trượt khỏi cằm, rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Một khi ngừng bắn tên, chắc chắn Hạ Lan Nhung Tương sẽ dùng hỏa pháo bắn nát bãi cỏ này. Có thể chạy thoát được bao nhiêu người, hoặc giả nói nàng có thể chạy thoát được hay không, chính bản thân nàng cũng không hề nắm chắc.

Trong lòng thầm sợ hãi, có lẽ một khắc sau nàng và đứa trẻ trong bụng sẽ hoàn toàn biến mất trong màn khói mịt mùng này, mà Tiêu Mị vẫn còn sống.

Chắc chắn chàng sẽ đánh bại quân đội của Hạ Lan Nhung Tương, sau đó bảo vệ được cả thành Qua Tỏa.

Nhưng sau khi chiến thắng thì sao? Sao có thể để công thần lớn nhất Qua Tỏa mất đi người yêu dấu…

Lâm Trục Lưu chua xót nơi chóp mũi, chợt nhớ đến nụ hôn nàng đặt lên trán Tiêu Mị trước khi rời khỏi doanh trại.

Bắt đầu từ khi nào, mà nàng không thể rời khỏi y dù chỉ một khắc, thậm chí không thể tưởng tượng nổi cảnh hai người phải chia ly.

Lâm Trục Lưu nở nụ cười dịu dàng mà ngay cả chính bản thân nàng cũng không phát giác, sau đó chầm chậm giơ cờ tím lên, binh sĩ Tử doanh nghe lệnh bắt đầu vừa bắn tên vừa chậm rãi rút lui.

Hỏa pháo của Phần Khâu không thò ra nữa, có lẽ Hạ Lan Nhung Tương không muốn làm chuyện hy sinh vô nghĩa, dù sao thì đội cung nỏ của Tử doanh từ năm năm trước cũng đã bắt đầu vang danh khắp Liệt Xuyên Tứ Cảnh, không một ai dám bước ra khỏi mạn thuyền dùng tính mạng của mình để mạo hiểm.

Rút lui được một đoạn, Lâm Trục Lưu nheo mắt nhìn, nhắm chừng cung nỏ không thể nào bắn được đến mũi thuyền nữa, nàng bèn xoay người lên ngựa, hạ cờ tím trong tay xuống.

“Rút quân!”

Lâm Trục Lưu hét lớn một tiếng, xoay đầu ngựa phóng như bay về phía đèo Thập Lý.

Trên đèo Thập Lý khắp nơi đều là cây tùng lùn, cao khoảng hơn một đầu người, rất dễ dàng ẩn náu.

Binh sĩ Qua Tỏa vào đến rừng cây, thì binh sĩ của Phần Khâu liền bắt đầu vận chuyển hỏa pháo ra ngoài, binh sĩ Tử doanh nhân cơ hội này, gần như rút lui toàn bộ hẳn vào trong rừng cây.

Đợi đến khi hỏa pháo của Phần Khâu lên nòng lần nữa, Hạ Lan Nhung Tương cũng từ khoang thuyền đi ra đến mũi thuyền, nheo mắt nhìn phương hướng rút lui của binh sĩ Tử doanh.

“Ông đã hứa với ta là sẽ giúp ta giết chết Lâm Trục Lưu.” Người đeo mạng che mặt đứng sau lưng Hạ Lan Nhung Tương hằn học nói.

“Cô vội cái gì? Giết sớm hay giết muộn cũng đều là giết, chẳng lẽ ta phải chạy vào trong rừng tóm ả ra cho cô, để cô róc xương lóc thịt ư?” Hạ Lan Nhung Tương cười giễu, quay sang nói với Kiều Tất Tín: “Lão Kiều, chuẩn bị bốn hỏa pháo và một trăm viên đạn dược, nhắm bắn thẳng lên đèo. Số hỏa pháo còn lại vận chuyển xuống khỏi thuyền, chuẩn bị tiến quân đến Giảo Trường quan. Có nổ chết được Lâm Trục Lưu hay không, phải xem ý trời.”

Dứt lời hắn xoay người, cầm dây cương vỗ vỗ lên mặt người đeo mạng che mặt kia, rồi xoay người xuống khỏi thuyền.

“Đứng lại!” Người đeo mạng che mặt nắm lấy cánh tay hắn, nghiến răng nói: “Ông từng hứa với ta, nhất định sẽ giết chết Lâm Trục Lưu, ông chớ quên, phương pháp chế tạo hỏa pháo vẫn đang nằm trong tay ta, nếu ông không giết ả, ta sẽ không đưa cho ông đâu.”

“Cơ Na La, ta nên nói cô quá thông minh hay là quá ngu ngốc đây? Cô cho rằng cô giúp bọn ta chế tạo ra nhiều hỏa pháo như thế này, mà ta vẫn chưa học được cách chế tạo ư?” Hạ Lan Nhung Tương cười ha hả: “Chuyện mà Hạ Lan Nhung Tương ta đã hứa với nữ tử, chưa bao giờ giữ lời cả. Lão Kiều, dìm chết ả ta đi.”

Cơ Na La định lên tiếng, nhưng khi nàng ta chưa kịp phản ứng, thì đã bị một thanh chủy thủ sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực, nàng ta chỉ tay thẳng vào Hạ Lan Nhung Tương một lúc lâu, sau đó ngã gục xuống.

“Vâng.” Kiều Tất Tín khom người vâng lệnh, khiêng nàng ta ra khỏi mạn thuyền, tựa như dìm nàng ta xuống lòng hồ Minh Châu chỉ đơn giản giống như ăn một bữa sáng thôi vậy.

Rừng cây ở đèo Thập Lý tuy thấp, nhưng rất rậm rạp, Lâm Trục Lưu cưỡi ngựa, đi băng băng trong rừng.

Sau lưng là tiếng pháo vang dội, nhưng nàng không thể ngoảnh đầu lại nhìn. Có một viên pháo rơi xuống cách nàng không xa, mảnh pháo nảy lên sượt ngang qua gò má bên trái của nàng, Lâm Trục Lưu lập tức cảm nhận được một dòng máu nóng chảy dọc xuống khỏi mặt, nhầy nhụa tanh tanh mùi máu.

Lâm Trục Lưu không biết hỏa pháo đã nổ chết bao nhiêu lính kỵ nỏ trong doanh, ban đầu những người này toàn bộ đều là binh sĩ do một tay nàng dẫn dắt, sau này mới chuyển giao cho Hàn Tiểu Tứ, bây giờ lại chết trong tay nàng.

Cái chết của họ vừa xứng đáng, mà lại vừa không.

Cũng giống như Qua Tỏa chế tạo ra binh khí bằng sắt, đánh cho đám người Phần Khâu và Xung thành chỉ biết chế tạo binh khí bằng đồng không ngóc đầu lên nổi; Doanh của Lâm Trục Lưu nàng sử dụng hỏa nỏ, đánh cho đám binh lính sử dụng cung tiễn của Phần Khâu chỉ còn nước xin đàm phán hòa bình.

Luôn luôn có những thứ mới mẻ tân tiến, thúc đẩy con người ta không ngừng tiến về phía trước.

Lâm Trục Lưu cưỡi ngựa, phóng nhanh lên đỉnh đèo Thập Lý. Càng lên cao cây cối càng um tùm, cưỡi ngựa vốn không dễ di chuyển, nhưng bởi vì hiện giờ nàng đang mang thai, bảo nàng chạy bộ là điều không thể, thế nên chỉ đành miễn cưỡng cưỡi ngựa.

Tề Phong vẫn luôn chạy song song phía bên phải Lâm Trục Lưu, vì sợ lạc mất nàng, ngay cả thở cũng không dám dừng lại thở một hơi.

Tim hắn đập thình thịch, chỉ sợ một viên pháo lạc dội xuống, thì cả hai người đều không thể thoát khỏi.

Đột nhiên, một viên pháo vừa vặn rơi xuống mé bên trái Lâm Trục Lưu, cách nàng rất gần, lực đạo nó phát ra cuốn tung cả nàng và ngựa lên. Tề Phong cũng bị sức công phá mãnh liệt kia sượt qua khiến hắn phải lăn lộn mấy vòng liền trên nền đất, cuối cùng đụng phải một gốc cây.

Đầu hắn chảy máu ròng ròng, nhưng không có thời gian để kiểm tra, chỉ đứng dậy loạng choạng tìm kiếm Lâm Trục Lưu khắp nơi.

Khi hắn trông thấy con ngựa màu đỏ thẫm kia bị nổ tung chỉ còn một nửa thân, thì trái tim như ngừng đập một lúc lâu, hơn nữa bởi vì bản thân cũng bị sức công phá mãnh liệt kia dội vào, mà đầu óc bỗng chốc tối sầm, hắn dựa vào thân cây tùng lùn bên cạnh mới miễn cưỡng không ngã quỵ.

“Thủ lĩnh!”

Tề Phong nhất thời mất đi thính giác, không nghe thấy tiếng pháo nổ nữa, trong lòng chỉ nghĩ đến việc trước đây Lâm Trục Lưu đã dẫn hắn vào doanh trại thế nào, tận tình chỉ dạy hắn cách dẫn binh ra sao, nước mắt bỗng chốc chảy ròng ròng.

Chính vào lúc này, một bàn tay ấm áp cũng chống lên gốc tùng lùn kia, sau đó, nghe thấy giọng nói trầm trầm của Lâm Trục Lưu: “Đang yên đang lành khóc lóc cái gì?”

Tề Phong ngẩng phắt đầu lên, trông thấy Lâm Trục Lưu tuy cả người vừa đen đúa vừa đẫm máu, nhưng không có tổn hại gì quá lớn. Ban nãy nàng vốn nghe thấy tiếng đạn pháo xé gió mà đến, nhanh như chớp nhảy xuống khỏi lưng ngựa, rút roi Nhung Dữ bên hông móc vào thân cây, mượn lực tung người phóng đến vị trí còn xa hơn cả Tề Phong.

“Nơi này vẫn chưa an toàn hẳn đâu, đi mau.” Lâm Trục Lưu nắm lấy cổ tay Tề Phong, tiếp tục đi về phía đèo Thập Lý.

- Shen dịch -

Bình Luận (0)
Comment