Lưu Công Kỳ Án

Chương 142

Lại nói chuyện Lý Tam Lăng vốn là một hảo hán thẳng tính tuy bị thua thiệt nhưng cũng không so đo gì. Tục ngữ nói: "Hảo hán yêu hảo hán, anh hùng quý anh hùng". Bèn cười hì hì, tiến lên một bước, chắp tay vái Hoàng thượng một vái, nói:

- Tiên sinh, là tôi sai rồi, mong ngài bỏ qua cho.

Hoàng thượng nói:

- Không trách ngươi. Ngươi đi làm việc của ngươi, ta dẫn con gái ta về nhà, hai ta không làm khó dễ cho nhau nữa.

Lý Tam Lăng nói:

- Người ta nói rất đúng: Không đánh không thành anh em. Tôi có ý muốn hai ta kết nghĩa với nhau, ngài thấy thế nào?

Hoàng thượng nói:

- Từ xưa tới nay ta chưa từng kết nghĩa anh em bao giờ.

Lý Tam Lăng nói:

- Vậy là hai ta hôm nay đều là lần đầu tiên kết nghĩa anh em. Thực đúng như câu tục ngữ nói: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng". Ta kết nghĩa thôi.

Hoàng thượng thấy Lý Tam Lăng là người nghĩa khí, chính trực cũng là một trang hảo hán, trong lòng cũng có ý yêu tướng, nói:

- Ngươi muốn kết nghĩa thì chúng ta kết nghĩa.

Tam Lăng nói:

- Không cần phải về nhà mua hương nến, vàng mã làm gì. Chúng ta chỉ cần đứng giữa đường lớn này mà thề, khai tuổi tác ra là xong.

Hoàng thượng nói:

- Ta năm nay ba mươi hai tuổi.

Lý Tam nói:

- Tôi hai mươi chín. Ngài là anh, tôi là em, nghe tôi thề đây.

Rồi quỳ xuống, Hoàng thượng cũng quỳ xuống. Lý Tam nói:

- Có thiên thần chứng giám. Tôi Lý Vinh Hỷ cùng vị thầy bói đây kết nghĩa anh em sinh tử, nếu hai lòng, tất không có kết cục tốt đẹp. Xin các ngài làm chứng.

Hoàng thượng nói:

- Lời em vừa thề cũng như ý ta. Ta cũng thề vậy.

Lý Tam Lăng nói:

- Vậy đâu có được!

Hoàng thượng chẳng biết làm sao, đành phải thề qua loa vài câu.

Hai người đứng dậy, Lý Tam nói:

- Xin hỏi quý tính đại danh của nghĩa huynh? Nhà ở đâu?

Hoàng thượng nói:

- Nếu nói ra nhà ta ở đâu, chỉ e đệ sẽ sợ.

Lý Tam Lăng nói:

- Anh chớ dọa em. Em bán đậu phụ, thường tới ngũ phủ, lục bộ, từng gặp rất nhiều vương gia. Đừng nói anh chỉ là một gã thầy bói, cứ việc nói ra.

Hoàng thượng nói:

- Ta sống tại quan ngoại, huyện Thừa Đức, thành Thẩm Dương, tỉnh Phụng Thiên.

Tam Lăng nói:

- Anh nói dối đấy à? Anh nói giọng Bắc Kinh - Phải rồi, anh nói nhà ở thật xa vì sợ em tới nhà ăn cơm, uống rượu chứ gì?

Hoàng thượng nói:

- Tổ tiên ta theo Hoàng thượng vào Bắc Kinh, sống trong Tử Cấm thành. Ta tên Triệu Thanh Long, ở đất Bắc Kinh này rất nổi tiếng.

Lý Tam Lăng hỏi:

- Anh đã nổi tiếng vậy, chắc coi tướng, xem bói phải kinh nghiệm lắm. Anh nổi tiếng vậy, quen được bao nhiêu quan viên văn võ ở Bắc Kinh này.

Hoàng thượng nói:

- Nếu kể tới những người đội mũ cắm lông chim thì ta quen nhiều lắm. Người đầu tiên là tam triều nguyên lão Tô Đại Quý, cửu môn đề đốc Anh Công, lại bộ Lưu Hoán Chỉ, bố chính ty Diêu Tổ Đồng. Đông Lộ vương là anh em với ta, tam cung, lục viện luôn theo ta đi chơi.

Lý Tam Lăng chạc lưỡi, nói:

- Hay quá! Thì ra anh là một tên thần kinh. May mà không có binh lính ở đây, nếu để họ nghe anh nói vậy, chắc anh em ta không thoát nổi trận đòn. Anh hãy bảo cháu cùng chúng ta về nhà em bước.. Một là nghỉ ngơi sưởi ấm, hai là uống bầu rượu. Ta rán ít đậu phụ, sau đó ngồi tâm sự chuyện gia đình.

Hoàng thượng nói:

- Đi, quấy nhiễu em một bữa.

Rồi cùng đi về nhà Lý Tam Lăng.

Ba người đang đi, chợt thấy trước mặt có hơn chục người, ai nấy đều tay cầm gậy gộc. Chỉ thấy một tên trong đám chúng nói:

- Phía trước chẳng phải là khuê nữ nhà họ Thang sao? Mau bắt lấy nó mang về lĩnh thưởng.

Thì ra bọn chúng là bốn tên giáo tập, tám tên ác nô của phủ họ Hoàng tại Song Quan phố đang đi tìm Thang Mĩ Dung vì sợ nàng đi kiện cáo. Nay gặp ở đây, đám ác nô lập tức xông lên bắt. Hoàng thượng thấy vậy, nổi giận đùng đùng, nói:

- Hiền đệ, đệ dám đánh đám người này không?

Lý Tam Lăng nói:

- Em đánh!

Hoàng thượng nói:

- Dám đánh mới thực là hảo hán. Ta sẽ đứng ra giải quyết cho. Liền rút đôi tham kim chùy ra, đưa cho Lý Tam một quả.

Hai người hét lớn:

- Giỏi cho đám ác nô, dám cậy thế cướp ngươi, vô pháp vô thiên. Đánh!

Đám ác nô nghe vậy, trợn mắt dựng mày, xông cả lên đánh.

Quân thần hai người vung chùy chặn lại, quấn vào đánh nhau.

Lý Tam Lăng vốn là người giỏi võ, chỉ trong phút chốc đã đánh cho lũ ác nô tơi bời hoa lá. Đám ác nô và bốn tên giáo tập thấy tình thế bất lợi bèn kéo nhau bỏ chạy về Song Quan phố. Quân, thần hai người đuổi tới tận Chương Nghi môn, đuổi tới Song Quan phố, thấy đám ác nô chạy tọt vào một tòa cổng lớn, đóng kín cửa lại. Hai người bèn đứng ngoài lớn tiếng chửi mắng một hồi, vẫn không thấy động tỉnh gì.

Lại nói chuyện Thang Mĩ Dung thấy cha nuôi và người em kết nghĩa của ông ta đuổi theo đám ác nô, chỉ còn trơ lại một mình đứng giữa đường. Gió lạnh thổi tới, mình lạnh, lại sợ hãi, nghĩ thầm:

- Nếu lại có ác nô của phủ họ Hoàng nhìn thấy, không có người bảo vệ, ta chết là chắc chắn. Thù của cha mẹ sẽ không rửa được.

Nghĩ xong, chầm chậm bước về lối đường lớn Cổ Lâu. Thấy một ngôi lầu lớn bèn nép vào cổng lầu tránh gió. Đây chính là nhà của bà quả phụ họ Vương. Năm nay bà ta đã hơn sáu mươi tuổi, vốn là một bà lão cô độc. Chồng bà ta là Vương Lão Khuyết, đã qua đời, không có con cái, sống bằng nghề bán hoa. Lúc này, bà quả phụ họ Vương đang tưới hoa, chợt thấy con chó nhỏ sủa ấm ĩ, bèn đặt đóa hoa thủy tiên xuống, bước ra cửa ngó, thấy một cô gái xinh đẹp hai mắt đẫm lệ đang đứng một mình cạnh cổng, bèn hỏi:

- Vị cô nương này đi đâu vậy? Tại sao lại đứng trước cửa nhà ta mà khóc?

Thang Mĩ Dung ngẩng đầu lên xem thấy người hỏi mình là một bà lão, bèn trả lời, nói:

- Cháu là gái gặp nạn.

Bà quả phụ họ Vương nghe nói là gái bị nạn, bất giác động lòng trắc ẩn, nói:

- Cháu tuổi còn nhỏ đã bị cô độc, chịu cảnh lạnh lẽo, hãy vào trong nhà sưởi cho ấm đã.

Thang Mĩ Dung nói:

- Thưa cụ, đa tạ lòng tốt của cụ. Sau này gặp thời, cháu tất hậu tạ.

Bà quả phụ họ Vương nói:

- Báo với đáp gì? Mau vào nhà sưởi cho ấm người.

Hai người cùng vào phòng. Bà quả phụ họ Vương bảo Thang tiểu thư ngồi lên giường, bên cạnh chậu than hồng, hỏi:

- Cô nương, nhà cô ở đâu? Tên họ là gì? Tại sao lại gặp nạn? Hãy kể cho già này rõ.

Tiểu thư nghe hỏi, bèn kể lại một lượt câu chuyện của mình.

Bà quả phụ họ Vương nghe xong sững sờ, nói:

- Cô nương, cô gặp phải tay khó chơi rồi. Ai mà chẳng biết binh bộ Văn Hồng là cậu của chúng, chúng còn kết nghĩa anh em với hoàng thân Cao Tông Thiện. Tới nha môn không thể kiện nổi chúng, vào tướng phủ kiện chúng cũng chưa chắc đã thành

Tiểu thư nghe vậy, bất giác nước mắt đầm đìa, khóc lóc không thôi. Thấy nàng khóc, bà quả phụ họ Vương cũng phải mềm lòng:

- Ôi! Ta và con không thân không thích. Nếu thân thích, ta cũng quyết thí cái mạng già này, thay con lên quan một chuyến.

Tiểu thư nói:

- Cháu hiện không còn chỗ nương thân, nguyện nhận bà làm mẹ nuôi.

Nói xong, tụt xuống giường, nói:

- Con xin cúi đầu lạy mẹ.

Bà quả phụ họ Vương cười, nói:

- Thực là đứa con gái giỏi ăn nói. Ta sống đã hơn sáu mươi tuổi, chưa từng được ai gọi là mẹ một câu. Nay ta đã thỏa nguyện rồi. Con gái ngoan, mau đứng lên nghỉ ngơi. Ta đi nấu cơm cho con ăn.

Lại nói chuyện trên đường Cổ Lâu có một tên vô lại là Lý Năng. Suốt ngày hắn uống rượu say ngất ngưỡng, đi lại nghiêng nghiêng, vẹo vẹo, va vào bờ tường, nổi giận, nói:

- Đây là cổng nhà ai mà lại xây giữa đường thế này? Thực tức chết đi được!

Ngẩng đầu nhìn lên, nói.

- À há! Đây chính là cổng nhà mẹ nuôi ta Vương quả phụ. Ta đã đi qua đây, nếu bỏ đi thẳng, bà ta biết được sẽ nói ta mắt mù. Ta phải vào chào bà ta một tiếng rồi nhanh tay thò lấy vật gì đó mang đi đổi rượu uống chơi.

Nghĩ rồi đi thẳng vào trong, nói:

- Mẹ nuôi ơi, con tới thăm mẹ đây.

Xộc thẳng vào nhà. Thấy trên giường có một cô gái xinh đẹp đang ngồi, bất giác động lòng, lửa dục bừng bừng, hỏi:

- Cô gái này từ đâu tới đây.

Bà quả phụ họ Vương nói:

- Là con gái nuôi của ta. Cô ta muốn đi báo mối thù giết cha mẹ, nay ta dẫn nó đi báo quan. Mày từ đâu tới?

Lý Năng nói:

- Mẹ dẫn cô ta đi báo quan chỉ là chuyện nhỏ. Mẹ thấy đấy thằng con nuôi này của mẹ tới nay vẫn chưa có vợ, mẹ hãy đứng ra thành toàn cho bọn con, bảo cô ta cùng con bái đường thành thân. Sau khi chúng con đã là vợ chồng, sẽ phụng dưỡng mẹ cả đời. Việc nuôi mẹ tới lúc chết sẽ do con lo liệu.

Bà quả phụ họ Vương nghe vậy, nổi giận đùng đùng, nói:

- Giỏi cho thằng khốn nạn. Tức chết đi được! Mau cút đi!

Rồi vươn tay ra, vớ lấy cây gậy đánh tới. Lý Năng lách mình tránh, chỉ tránh được phần đầu, vai không kịp tránh, bị đập trúng một gậy, ngươi lảo đảo. Hắn tức giận, nói:

- Giỏi cho mụ quả phụ họ Vương này. Bà làm mối giúp ta hay không là việc của bà, tuyệt đối không nên đánh ta một gậy khi nãy. Hừ, cũng được. Coi như bà đã tới số rồi.

Liền rút soạt thanh cương đao đeo bên hông ra, nhằm bà quả phụ họ Vương chém tới. Bà quả phụ họ Vương bị trúng một đao, ngã lăn ra đất. Thêm một đao nữa, bà ta hết thở.

Lý Năng dùng đao chỉ, nói:

- Cô gái này có chịu thành thân với ta không? Nếu không chịu, hãy lấy bà quả phụ họ Vương kia làm gương. Một đao mất mạng.

Thang tiểu thư thấy hung thủ giết chết mẹ nuôi mình, lại ép mình phải thành thân, nghĩ thầm:

- Nếu ta chết đi, mối thù của cha mẹ sẽ không rửa được.

Đôi lông mày hơi nhau lại, lập tức nghĩ ra một kế, nói:

- Chớ nên làm vậy. Ta ưng thuận là xong.

Lý Năng nói:

- San không nói sớm, làm cho ta tức giận cành hông!

Rồi vút thanh đao xuống nền, nói:

- Đi! Theo ta về nhà bái đường thành thân.

Tiểu thư giả đò hỏi:

- Nhà chàng ở đâu?

Lý Năng nói:

- Nhà ta trong ngõ Đậu Phụ.

Tiểu thư nói:

- Phải giấu xác của mẹ nuôi đi mới được. Nếu không, lỡ có người nhìn thấy, bắt chàng giải lên quan, đền mạng cho bà ta, vợ chồng ta sẽ không thể sống với nhau lâu dài được.

Lý Năng nói:

- Phải lắm. Việc này dễ thôi. Đằng sau năm có một giếng nước tưới hoa, vứt xác bà ta xuống giếng là xong.

Rồi vác cái xác lên, nói:

- Nàng cũng phải theo ta.

Tiểu thư chửi thầm:

- Ác tặc! Ta muốn lừa hắn đi ra để tìm kế bỏ chạy. Không ngờ tên ác tặc này quá xảo quyệt, bắt ta phải đi theo. Ta không thể bỏ chạy.

Chẳng còn cách nào khác, đành phải đi theo Lý Năng ra giếng sau vươn. Lý Năng ném "tõm" thi thể xuống giếng, nói:

- Tiểu thư, mau đi theo ta!

Thang Mĩ Dung nói:

- Chàng ngó xuống dưới xem thi thể nổi hay chìm? Nếu nổi thì vẫn chưa được.

Lý Năng nói:

- Có lý lắm:

Bèn vươn ngươi ngó xuống giếng. Thang Mĩ Dung nhân lúc Lý Năng không đề phòng, dùng sức xô một cái thực mạnh. Chỉ nghe "ùm" một tiếng, Lý Năng rơi xuống giếng.

Lúc ấy, nhà hàng xóm phía Tây tên gọi Vương Đồng đang quét sân, chợt nghe thấy "ùm" một tiếng, bèn vịn tay lên bờ tường, ngó đầu qua xem. Không nhìn thấy Lý Năng vứt xác bà quả phụ họ Vương xuống giếng, chỉ thấy cảnh Thang Mĩ Dung đẩy Lý Năng, trong lòng vô cùng kinh sợ, vội chạy thẳng ra ngoài đường, kêu váng lên:

- Không xong rồi! ới hàng xóm bên Đông, hàng xóm bên Tây, hương giáp, bảo địa ơi. Các ngươi mau tới đây! Không biết từ đâu có một con điên tới đây đẩy Lý Năng ngã xuống giếng rồi!

Lập tức trưởng thôn, bảo chính và các nhà hàng xóm quanh đó đổ xô tới, hỏi:

- Ở đâu?

Vương Đồng nói:

- Mau theo tôi.

Bèn kéo nhau vào, tới miệng giếng sau vườn nhà bà quả phụ họ Vương. Vương Đồng nói:

- Các vị hãy canh giữ con điên này, chớ để hắn chạy thoát.

Mau vớt Lý Năng lên mới là việc quan trọng.

Mọi người nghe vậy, vội dùng câu liêm, sào móc, chân năm tay mười thả xuống giếng khua khoắng. Vớt được một thi thể lên, nhìn vào. Mọi người cùng kinh hãi. Thì ra thi thể họ vừa vớt lên đây chính là bà quả phụ họ Vương. Vương Đồng nói:

- Rõ ràng ta nhìn thấy Lý Nang ngã xuống giếng. Mò tiếp!

Rồi lại khua khoắng, cuối cùng cũng vớt được xác Lý Năng lên. Đám đông bàn tán xôn xao:

- Đây là vụ án liên quan tới hai mạng ngươi. Trưởng thôn, bảo chính vội chạy tới nha môn huyện Uyển Bình báo quan. Viên tri huyện Dục Niết vốn là người trong đội Hoàng kỳ, xuất thân từ hàng ân khoa tiến sĩ. Nghe báo vụ án liên quan tới hai mạng ngươi, không dám chậm trễ, vội sai chuẩn bị kiệu, dẫn theo ba ban nha dịch, thư lại, tế tác (người khám nghiệm tử thi), không lâu sau đã tới trường lớn Cổ Lâu, hạ kiệu, đi bộ tới hiện trường. Người khám nghiệm tử thi vội tới khám nghiệm, khám xong bẩm lên:

- Tử thi nam chết đuối, trên mình không có thương tích. Tử thi nữ chết do đao chém.

Thư lại thu nghiệm tử thi. Dục tri huyện dặn dò trưởng thôn, bảo chính mang tử thi đi chôn. Còn ông ta dẫn cô gái kia về nha môn thẩm vấn.

Lại nói chuyện Hoàng thượng và Lý Tam Lăng đứng trước cổng phủ họ Hoàng chửi bới một hồi, vẫn không thấy ai ra mở cổng, liền nói:

- Hai anh em ta trở về. Con gái ta còn đợi ta trên đừơngt

Rồi cùng vào thành. Chợt nghe người trên phố bàn tán xôn xao, nói trên đường lớn Cổ Lâu có cô gái điên giết chết bà quả phụ họ Vương làm nghề bán hoa, lại đẩy Lý Năng xuống giếng chết đuối. Lý Tam Lăng nói:

- Đây đúng là chuyện lạ.

Chợt nghe thấy tiếng hét vang:

- Tránh đường, tránh đường! Huyện thái gia tới!

Lý Tam Lăng chợt ngẩng đầu lên nhìn, nói:

- Anh xem, người bị trói kia chẳng phải là cháu Thang Mĩ Dung sao?

Hoàng thượng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên, nói:

- Đúng là nó rồi! Thiết nghĩ nó không thể hại người. Trong vụ này hẳn phải có duyên cớ gì đây.

Lý Tam Lăng nói:

- Hai anh em ta đi theo xem sao. Thử lên công đường nghe xử.

Hoàng thượng nói:

- Hay lắm!

Rồi cùng tới nha môn. Nhân lúc tri huyện xuống kiệu, chung quanh hỗn loạn, hai người lẻn vào công đường, nép một bên nghe xử. Chỉ thấy tri huyện tiến lên công đường, quát lớn:

- Giải phạm nhân lên.

Thang Mĩ Dung bị giải lên công đường, quỳ xuống, nói:

- Oan uổng quá.

Dục tri huyện hỏi:

- Ả nữ phạm nhân người nhà cửa ở đâu? Tên họ là gì? Ngươi đã hại chết hai mạng người, tại sao còn kêu oan? Hãy mau khai thực ra, chớ để ta phải dùng hình cho đau đớn thể xác.

Thang tiểu thư mắt ngấn lệ, nói:

- Nô tì ở trong ngõ Thảo Mao, cha tên Thang Danh Quý, từng giữ chức tri phủ Sơn Tây, sau cáo lão vế quê. Nô tì tên gọi Thang Mĩ Dung. Hai tên ác quốc thích Hoàng Sĩ Công, Hoàng Sĩ Long sống tại Song Quan phố thấy nô tì có chút nhan sắc nên đã bắt về phủ của hắn. Cha mẹ nô tì hay tin, tới phủ của chúng đòi con gái, bị đám ác nô nhà chúng dùng gậy đánh chết, vứt xác xuống giếng tưới hoa sau vườn. Nô tì được em gái của Hoàng Sĩ Công cứu ra khỏi phủ, đang đi kêu oan. Trên đường đi nhận một người làm cha nuôi, gặp đúng lúc đám ác nô nhà họ Hoàng đi tìm, bị cha nuôi và người em kết nghĩa của ông ta đánh đuổi. Bà mẹ nuôi họ Vương đón tôi vào nhà, chợt Lý Năng tới đòi lấy nô tài làm vợ. Mẹ nuôi không chịu, Lý Năng giết mẹ nuôi tôi, vứt xuống giếng. Nô tài bèn đẩy hắn ngã xuống giếng. Đây toàn là những lời khai thực. 
Bình Luận (0)
Comment