Vương thị thương chồng, không phân biệt nổi thật giả. Hơn nữa cũng vì Thôi bảo chính là người cùng làng, lại là người cùng làm việc quan với chồng mình. Với lại, số bạc chồng nàng mang về tháng trước, nếu không phải do hắn nói ra, Thôi bảo chính sao lại biết được? Vì vậy, nàng đã lấy ra bốn đỉnh bạc, trao cho Thôi bảo chính, lại dặn dò thêm mấy câu.
Thôi bảo chính nói:
- Còn hai vị đầu mục ở phủ Giang Ninh tới đây cùng tôi để lấy bạc. Chị cũng biết rồi đấy. Nhà ta phòng ốc chật chội, chẳng ra sao cả. Thôi thì chuẩn bị cho bữa cơm rượu để chúng tôi ăn xong còn lên đường ngay. Hơn nữa, hai người này là chỗ có quan hệ với đại ca, mỗi khi vào dịp ngày lễ, ngày tết thường sai tôi tới nhà họ chúc mừng. Chỉ cần chị ra nói với họ một câu, chắc vụ này sẽ được lo nhanh thôi.
Vương thị nói:
- Dễ thôi, dễ thôi? Chú cứ ra ngoài trước, ta bảo người chuẩn bị là xong.
Thôi bảo chính ứng tiếng, đi ra ngoài. Tới phòng khách, gặp Trần Đại Dũng, trao bạc lại cho ông ta. Đại Dũng đón lấy bạc, xem xét, Dương cử nhân đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ, nói:
- Trần đại gia đưa cho tôi xem qua một chút.
Trần Đại Dũng trao qua một đỉnh. Võ cử chăm chú quan sát, ghé tai, hạ giọng, nhìn Trần Đại Dũng, nói:
- Trần đại ca, xin hãy nghe tôi nói: Khi nãy tại hạ chú ý xem xét, thì ra đây toàn là bạc của nhà tại hạ.
Trần Đại Dũng nghe vậy, gật đầu, nói:
- Dương gia xin chớ lớn tiếng. Bạc đã là của nhà ông, sự việc này tự nhiên sẽ được làm rõ thôi.
Tạm gác chuyện khách đang nói chuyện với nhau ở phòng ngoài lại, giờ ta lại nói tới chuyện Vương thị ở phòng trong. Nàng vội vàng sai nhà bếp giết gà, đem luộc, lại cấp tốc sai nướng vài cái bánh. Sau đó xếp bánh thịt gà vào một cái bát lớn sắp lên với vài món ăn khác cùng bát, đũa. Tên người ở chuẩn bị xong xuôi, vội bưng ra nhà ngoài, sắp cả lên mặt bàn.
Trần Đại Dũng nói:
- Bảo chính cũng ngồi xuống luôn, nơi này không cần giữ lễ như ở nha môn.
Quan bảo chính tạ qua, ngồi xuống, vội vàng với tay lấy bình rượu, rót ra, mời Trần Đại Dũng và Dương Văn Bính trước. Mọi người cùng nhau cạn chén. Quả thực, bọn họ người nào người nấy đều đói mõm bụng, nay lại có bánh thịt gà cùng rượu ngon nên họ ăn no, uống đủ rồi mới chịu gác đũa. Lại sai người hầu cho ngựa ăn no xong mới lên đường. Ngựa được ăn no, người hầu dắt ra đợi ngoài cổng trước. Thôi bảo chính đưa mắt nhìn tên người hầu, nói:
- Ngươi hãy vào nói với chị hai rằng bọn ta đi đây. Sau này sẽ tạ ơn sau.
Nói xong, bước ra cổng. Cả ba người nhảy lên lưng ngựa, ra roi. Bảo chính đi trước dẫn đường, trên đường đi, Trần Đại Dũng nói:
- Dương gia, khi nãy tại sao ngài lại nói, bạc trong nhà họ Ngô chính là bạc của nhà ngài?
Cử nhân nghe thừa sai nói vậy, trả lời, nói:
- Trần gia xin hãy nghe tôi nói: Bạc trong nhà tôi vốn có đánh ký hiệu, trên đó có bút tích của chúng tôi khắc vào, nay bạc ở trong nhà hắn, nhất định phải có ẩn tình chi đây.
Đại Dũng nghe vậy, vuốt cằm cười, nói:
- Ngô gia không biết đấy thôi. Chính vì Ngô Tín không chịu nhận tội nên đại nhân mới bày ra kế này, sai ba chúng ta tới nhà hắn lấy bạc để phân biệt thật giả. Bảo chính tới nhà hắn, nói với vợ hắn rằng chồng cô ta bị người khác hãm hại, hiện đang bị Lưu tri phủ lấy khẩu cung. Muốn cho xong chuyện, phải bỏ ra một chút bạc, hắn nhờ bảo chính về nhà lấy giùm. Tuy nói là tới lấy bạc, nhưng lại đòi đích danh bạc hắn mang về hồi tháng trước.
Trần Đại Dũng nói:
- Dương gia ngài nghĩ xem, nếu thực sự Ngô nha dịch không dính líu tới bọn cướp, bảo chính tới nhà hắn đòi lấy bạc, đương nhiên vợ hắn sẽ phải nói là không có số bạc ấy. Lưu lão gia nghĩ chắc hẳn hắn là kẻ ngồi không nhưng vẫn được chia phần. Xem ra, phần hắn được chia quả không ít, do đó mới bảo vợ hắn đưa ra bốn đỉnh bạc. Vợ hắn lấy ra ngay, chắc chắn là còn nữa. Ngài đã nhận ra đó là bạc của nhà ngài, quả đúng là Ngô Tín có liên quan tới lũ cướp. Nếu có được địa chỉ sào huyệt của lũ cướp này, mối thù của ngài sẽ được báo thôi.
Cử nhân nói:
- Nếu mối thù của nhà tôi được báo thì tôi cũng thỏa nguyện lắm rồi. Từ nay về sau, tôi chẳng còn gì tham luyến nữa. Sẽ xuống tóc đi tu, xuất gia sống qua ngày.
Đại Dũng nói:
- Phàm việc gì cũng phải do ý thích của mình, không nên nhụt chí. Khi nãy tôi đã nói, cả nhà cử nhân bị hại đều là do số trời định vậy. Nên lo cho sau này vẫn hơn. Ngài là bậc thiếu niên anh hùng, đương sự nghiệp thênh thang, lo gì sau này không có công danh hiển đạt? Nếu chỉ vì chuyện này mà nản lòng, thoái chí, há chẳng phải lỡ dở cả một đời sao? Dương gia thử nghĩ lại xem.
Cử nhân nói:
- Lời chỉ bảo của Trần gia thực đúng lắm. Có điều, lúc này trong lòng tôi đang rối như tơ vò, chỉ đợi tới khi thù nhà báo xong rồi sẽ tính tiếp vậy.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tay quất roi thúc ngựa liên hồi. Cử nhân mở lời gọi "Trần gia", nói:
- Xin ngài hãy nghe tôi nói: Thù bất cộng đái thiên nhất định phải báo. Mối oán hận của nhà tiểu nhân không nhẹ chút nào. Lần này trở về phủ Giang Ninh, gặp ân công Lưu đại nhân. Nhất định lão thái gia sẽ hỏi Ngô nha dịch xem lũ cướp hiện ẩn náu nơi nào? Nếu hắn chịu khai nhận, anh em tôi nhất định sẽ đi tìm chúng báo thù. Chỉ cần dựa vào võ nghệ của anh em tôi cũng đủ bắt hết bọn chúng! Cắt đầu chúng đem tới mộ mẹ tôi tế lễ để vong hồn những người trong nhà cũng được hả phần nào. Vậy là tôi đã được thỏa nguyện rồi.
Trần Đại Dũng vuốt cằm, cười, nói:
- Dương gia xin hãy nghe tôi nói: Việc bắt người đâu cần anh em ngài ra tay? Đại nhân tất sẽ có sự sắp đặt. Ông ta đã quyết phải kết thúc vụ án này mới nghe. Đại nhân thiên tính cao ngạo, ngay cả với quan trên cũng chẳng nể nang gì. Nếu ngài nói tới chuyện xin đi bắt cướp tất sẽ bị ông ta trách mắng, nói ngài xem thường ông ta.
Dương võ cử nghe vậy, gật đầu, nói:
- Trần gia dạy đúng lắm. Đã khiến ngu hạ tỉnh ngộ ra.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bảo chính đi trước dẫn đường tới một quán ăn dọc đường, xuống ngựa ăn uống qua loa rồi lại đi tiếp. Tới khi trời tối, ba người vào thành. Họ đoán giờ này chắc khó lòng gặp được đại nhân, nhưng có thể tới nha môn nghỉ lại. Người hầu đón ngựa, bảo chính và cử nhân bước vào trong. Đại Dũng sải bước vào nha môn, tới phòng ngủ của mình, vào phòng nghỉ ngơi. Chuyện không cần kể ra đây.
Tới ngày hôm sau, Lưu đại nhân trở dậy rửa mắt thay quần áo, gia nhân dâng trà nước lên xong xuôi. Người hầu vào bẩm, nói:
- Thừa sai Trần Đại Dũng đã tới, đang chờ lệnh của đại nhân.
Lưu lão gia nghe vậy, nói:
- Gọi anh ta vào đây!
Trần Đại Dũng vén rèm bước vào phòng, thi lễ xong xuôi, đứng sang một bên. Lưu đại nhân nói:
- Người đã về rồi à? Sự việc tiến hành ra sao?
Trần Đại Dũng trả lời, nói:
- Tiểu nhân phụng mệnh đại nhân cùng võ cử Dương Văn Bính và bảo chính thôn Bạch Sa Đồn ba người tới nhà Ngô sai nha. Bảo chính vào trong gặp vợ Ngô Tín, làm đúng như lời đại nhân dạy bảo. Quả nhiên, mọi chuyện không nằm ngoài dự kiến của đại nhân. Vừa nghe nói vậy, thị đã vội lấy ra bốn đỉnh bạc. Dương Văn Bính vừa nhìn thấy đã nói đó là bốn đỉnh bạc của nhà anh ta bởi trên bạc nhà anh ta đều có ký hiệu riêng bằng bút tích của chính anh ta. Tiểu nhân cùng anh ta trở về vào tối hôm qua nhưng bởi đại nhân đang nghỉ ngơi nên không dám kinh động, hôm nay mới dám vào bẩm báo.
Lưu đại nhân nghe vậy, trong lòng tràn đầy vui mừng, nói:
- Đại Dũng, hãy chú ý nghe ta nói đây: Trong vụ này, kẻ đáng hận nhất chính là Hồ tri huyện và tên sai nha họ Ngô kia. Chỉ vì chúng tham ăn hối lộ nên mấy chục mạng người đã chịu mất đi một cách oan uổng. Tuy hiện nay ta đã có được bằng chứng, chỉ e vẫn khó khiến chúng cúi đầu nhận tội.
Trần Đại Dũng đúng bên cạnh, nói:
- Bẩm lão gia, việc này xử lý rất dễ. Để xem trên công đường thẩm vấn Ngô Tín sẽ nói sao. Nếu hắn chịu khai ra sào huyệt của lũ cướp kia, ta lại tiếp tục bàn tới chuyện đi bắt cướp.
Lưu đại nhân nghe xong, gật đầu, nói với tên người hầu:
- Truyền lệnh của ta, bảo bên ngoài mau mau chuẩn bị. Bản phủ sẽ lập tức thăng đường.
Tên người hầu ứng tiếng, chạy ra ngoài, truyền đạt lại lệnh của Lưu đại nhân. Ba ban nha lại nhất tề đợi lệnh, chỉ còn đợi Lưu đại nhân lên công đường mà thôi. Lại nói chuyện Lưu Đại nhân bước ra ngoài, tên người hầu trương Lộc theo sau. Thoáng chốc đã tới công đường. Nha lại hét thăng đường xong xuôi. Lưu đại nhân ngồi ngay ngắn trên công đường. Vụ án này cần phải kết thúc, Lưu đại nhân mới hài lòng. Thủ tục thăng đường đã xong, Lưu đại nhân ngồi trên công đường nói:
- Dẫn tri huyện huyện Cú Dung Hồ Hữu Lễ, nha dịch Ngô Tín, chủ quán trọ Thịnh Công Phổ, khách trọ Vương Tự Thuận, cử nhân Dương Văn Bính, Dương Văn Phương cùng hai bảo chính hai thôn Dương gia trang và Bạch Sa Đồn lên công đường xử án!
- Dạ!
Nha dịch ứng tiếng, chạy xuống dưới. Không lâu sau, nhũng người được gọi đã có mặt đầy đủ trên công đường, quỳ cả bên dưới. Tri huyện đứng sang một bên. Lưu đại nhân liếc mắt ra hiệu, Trần Đại Dũng móc bốn đỉnh bạc từ trong mình ra đặt xuống trước công đường. Lưu đại nhân cầm một đỉnh lên, gọi lớn:
- Người đâu!
- Có!
- Mang đỉnh bạc này xuống cho Ngô Tín nhìn!
- Dạ!
Người hầu cầm đỉnh bạc mang xuống, trao cho Ngô Tín xem.
Lưu đại nhân ngồi trên công đường, nói:
- Ngô Tín, người có nhận ra bạc này là của nhà ai không?
Nha dịch Ngô Tín nói:
- Tiểu nhân không nhận ra.
Đại nhân lại nói:
- Lại đưa cho Dương cử nhân xem.
- Dạ!
Ngươi hầu ứng tiếng, lại cảm bạc trao qua phía Dương cử nhân.
Dương Văn Bính nói:
- Bẩm đại nhân, đây là bạc của nhà tiểu nhân.
Đại nhân nói:
- Bạc của nhà ngươi có ký hiệu gì không?
Cử nhân nói:
- Trên đó có khắc chìm bút tích của tiểu nhân.
Đại nhân nói:
- Đã là bạc của nhà ngươi, tại sao lại có trong nhà Ngô Tín?
Lưu đại nhân ngồi trên công đường, vuốt râu, cười, nói:
- Cử nhân, trên bạc nhà ngươi có ký hiệu riêng, vậy tại sao lại có trong nhà Ngô Tín?
Nói xong, quát vọng xuống:
- Bảo chính thôn Bạch Sa Đồn đứng dậy nói xem.
Bảo chính nghe lệnh, vội thi lễ dập đầu, miệng xưng "đại nhân", hơi nhóm người lên Lưu đại nhân nói:
- Hôm qua vợ của Ngô Tín đưa bạc thế nào? Ngươi cứ việc kể ra. Thật, giả ra sao, trong lòng Ngô Tín hẳn rõ hơn ai hết.
Bảo chính quay sang phía Ngô Tín, nói:
- Ngô Tín nghe ta kể đây: Hôm qua ta tới nhà ngươi, gặp vợ ngươi. Đại tẩu thấy ta, vô cùng vui mừng, lập tức dò hỏi về tin tức của anh. Ta nói rằng anh gặp chuyện rầy rà, đang bị hỏi cung trên phủ Giang Ninh. Nếu muốn anh được vô sự thì phải bỏ ra hai trăm lạng. Tôi nói dối như vậy, tất cả đều do đại nhân sai bảo, dặn vậy mà thôi. Tôi nói cô ta đưa tiền cho tôi, phải đưa ra bốn đỉnh bạc tháng trước anh mang về. Xem ra, chị nhà cũng thuộc loại bé gan, nghe tôi nói vậy, trong lòng kinh hoảng, lại nghĩ tới tình nghĩa vợ chồng ân ái mặn nồng nên vội vàng lấy ra bốn đỉnh bạc. Trước khi tôi đi, chị ấy còn năm lần bảy lượt dặn dò tôi, nói chú ý chăm lo cho anh ở trên phủ. Tôi khuyên anh hãy khai nhận đi, tránh cho da thịt khỏi bị cảnh cực hình đau đớn. Tang chứng, vật chứng đã rành rành, có quanh co cũng chỉ vô dụng. Không khai ra, liệu đại nhân chịu dễ dàng tha cho anh sao? Tôi với anh tình nghĩa sâu đậm, lại nữa, chúng ta là chỗ người cùng thôn, lại cùng việc quan với nhau. Tôi không lo cho anh thì còn lo cho ai nữa?
Bảo chính kể hết một lượt khiến tên to gan chuyên làm chuyện đen tối, xấu xa kia sợ kinh hồn.
_________________