Lại nói chuyện Lưu đại nhân trong lúc đang suy nghĩ miên man, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy phía nam thôn Sa Hà Trạch hiện ra trước mắt. Từ đó tới thôn Sa Hà chỉ còn năm, sáu dặm đường nữa. Bên đường có một quán cơm. Lưu Đại nhân cưỡi ngựa tới trước quán, nhìn thừa sai Trần Đại Dũng, nói:
- Ta hãy dừng chân tại đây dùng tạm bữa cơm trưa rồi đi tiếp cũng không muộn.
Thừa sai ứng tiếng, đỡ đại nhân xuống ngựa. Lưu đại nhân vào quán, chọn một bàn, ngồi xuống. Trần Đại Dũng cột ngựa vào tàu rồi mới vào quán. Tới bên đại nhân, đứng hầu. Lưu Đại nhân thấp giọng, nói:
- Người cũng ngồi xuống đi. Hôm nay không cần câu thúc lễ nghĩa.
- Dạ.
Trần Đại Dũng ứng tiếng, ngồi xuống nơi đầu bàn. Chủ quán thấy vậy, không dám chậm trễ, vội chạy lại, mỉm cười, nói:
- Hai vị khách quan dùng gì? Xin dặn để chúng tôi còn chuẩn bị.
Lưu đại nhân nghe vậy, nói:
- Không cần phải hỏi. Có món gì ngon nhất hãy mang ra đây
Chủ quán ứng tiếng, xoay mình bước đi. Không lâu sau đã bưng ra bày cả lên mặt bàn. Là nhũng món gì vậy? Thì ra chỉ là những thứ như bánh bao, cơm, canh mà thôi. Lưu Đại nhân và Trần Đại Dũng vừa ăn cơm vừa dỏng tai lắng nghe xung quanh.
Lưu đại nhân lắng tai nghe, chợt thấy một người cất giọng bực bội, nói:
- Làm quan ở phủ Giang Ninh này khó thật. Luôn phải cầu cạnh kẻ khác.
Người khác nói:
- Thái thú tiền nhiệm họ Vương đã ngang ngạnh với Triệu gia.
Người kia nói:
- Vương thái thú thế lực sao lớn bằng họ Triệu? Chỉ một phong thư của họ Triệu cũng đủ khiến ông ta phải về quê.
Người này nói:
- Nhắc đến gã họ Triệu thực là lợi hại. Hoành hành bá đạo thực chẳng coi ai ra gì!
Người kia nói:
- Nếu Triệu Thông nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp thì dù ở giữa đường cũng không ngại giở trò cưỡng bức.
Người này nói:
- Tên ác tặc này mặc sức hoành hành mà quan lại trong vùng vẫn vờ như không biết.
Ngươi kia nói:
- Nghe nói viên tri phủ mới này là do Hoàng đế Càn Long đích thân phê chọn tới phủ Giang Ninh này.
Người này nói:
- Ngoại hiệu của ông ta là Lưu Gù ai ai cũng biết. Chứ tên thật của ông ta là Lưu Dung. Nghe nói, vị lão gia này rất ngang ngạnh, chỉ biết làm theo phép công, không hề nể sợ thế lực. Ông ta tới đây nhậm chức hơn một tháng rồi, tại sao vẫn chưa thấy sờ tới Triệu Châu đồng ở Sa Hà Trạch? Nhất định là do lão gù này sợ, chỉ biết lo cho riêng mình mà không biết lòng tận trung! Tiếng tăm anh minh thường ngày của lão chỉ toàn là giả. Lẽ nào lão chịu mở to đôi mắt mà húc vào đinh? Thế lực của Lưu gù sao lớn bằng thế lực nhà họ Triệu? Đại quản gia Táng Môn Thần nhà họ chỉ cần nhíu cặp lông mày là chức tri phủ của ông ta đi tong.
Lưu đại nhân nghe tới đây, khí tức dâng lên tận cổ. Thầm nghĩ: "Thôi rồi, quả nhiên Triệu Thông là kẻ vạn ác không từ. Nếu bản phủ không bắt tên côn đồ này, dân chúng quanh đây sẽ bị hắn sách nhiễu không ít". Lưu đại nhân vừa ăn vừa nghĩ, chẳng mấy chốc, cơm canh đã hết. Thừa sai Trần Đại Dũng trả tiền cơm. Lưu đại nhân đứng lên, đi thẳng ra ngoài.
Rời khỏi quán cơm, Trần Đại Dũng đi dắt ngựa tới, đỡ đại nhân ngồi lên. Thừa sai đi theo phía sau. Hai thầy trò lại nhắm hướng thôn Sa Hà Trạch thẳng tiến. Không lâu sau, họ đã tới đầu thôn. Lưu đại nhân dõi mắt nhìn, thấy một ông lão đang ngồi dưới bóng cây liễu bên đường. Lưu đại nhân tiến tới gần, xuống ngựa, trao cương cho viên thừa sai, tiến thêm hai bước, nhìn thẳng vào ông lão, mỉm cười, nói:
- Lão trượng, tại hạ xin hỏi, phía trước có phải là Sa Hà Trạch không?
Ông lão nghe hỏi, đưa mắt đánh giá đại nhân một hồi. Thấy đại nhân ăn vận theo lối thương gia, không tiện tỏ thái độ khinh khi, lập tức nở nụ cười, nói:
- Có phải khách quan muốn hỏi ngôi làng đằng trước kia không?
Đại nhân nói:
- Chính phải.
Ông lão ấy đưa tay ra chỉ, nói:
- Khách quan nhìn xem. Phía tây bắc thôn cây cỏ vây kín, gọi là Sa Hà Trạch. Khách quan tuyệt đối không nên đi theo lối ấy. Kinh khủng lắm.
Lưu đại nhân đang định hỏi tiếp, chợt thấy từ hướng ấy có mấy thớt ngựa đang phóng như bay tiến lại. Không lâu sau, đã tới trước mặt khiến ông lão sợ hãi rụng rời, cuống cuồng bỏ chạy biệt dạng. Lưu đại nhân đưa mắt nhìn lên, thấy giữa đám ấy có người cưỡi con ngựa xanh, trên đầu đội mũ trắng, tuổi chỉ độ hai nhăm, hai sáu, mình mặc bộ quần áo vô cùng sặc sỡ. Bên cạnh hắn là một người cưỡi con bạch mã, đầu trọc, mắt rắn, tuổi độ bốn mươi. Phía sau chúng có nô bộc theo hầu rất đông. Chỉ thấy hắn ngồi trên lưng ngựa, dùng roi chỉ về phía trước mấy cái, không biết nói gì với nhau rồi quất ngựa đen đét, phóng ào qua trước mặt đại nhân.
Lưu đại nhân thấy vậy, nghĩ thầm: "Nhìn kỹ thì đám người khi nãy tướng mạo không giống như của người lương thiện. Chẳng lẽ chính là tên côn đồ ác bá ư? Có phải hắn là Triệu Thông đang đợi chức châu đồng không?"
Đại nhân còn đang suy nghĩ miên man, chợt thấy ba, bốn thớt ngựa phóng ngược trở lại, chỉ trong chớp mắt đã tới nơi "Họ, họ, họ". Chúng nhất tề ghìm cương ngựa lại. Đám hào nô đưa mắt nhìn đại nhân, nói:
- Khách quan. Bọn tôi phụng mệnh chủ nhân, mời khách quan mau theo chúng tôi.
Lưu đại nhân nghe xong, nói:
- Chủ nhà các anh tên gọi là gì? Tại hạ với ông ta chưa từng gặp mặt, không hiểu sao lại mời chúng tôi?
Đám gia nô nghe hỏi vậy, lập tức trả lời, nói:
- Khách quan nghe cho rõ đây, chủ nhân của bọn tôi vốn họ Triệu, hiện đang đợi phong làm châu đồng. Chớ có nấn ná, mau đi đi. Còn lôi thôi, bọn ta quyết không tha!
Lưu đại nhân nghe đám gia nô nói vậy, bất giác khẻ giật mình nghĩ thầm: "Quả đúng là tên ác bá ấy. Chẳng lẽ hắn đã nhận ra lai lịch của bản phủ? Nay nếu ta đi theo bọn chúng, chỉ e trúng phải kế của ác tặc. Còn nếu không đi theo, xem ra, đám hào nô đông đảo này quyết không chịu để yên. Thôi thôi. Nay ta đã cải trang đi thăm dò tin tức, không thể không vào hang cọp một chuyến. Lần này không dò la cho rõ thật hư, nỗi oan của dân làm sao giải nổi".
Lưu đại nhân nghĩ xong, nói:
Quý vị hãy nghe tôi nói, nếu chủ nhân đã có lòng mời, tôi đây đâu dám từ chối thịnh tình ấy.
Đại nhân nói xong vội lên ngựa. Đám hào nô cũng nhất tề lên ngựa. Trần Đại Dũng theo sát phía sau, tiến thẳng vào giữa thôn Sa Hà Trạch. Không lâu sau đã tới trước cổng lớn nhà Triệu Thông. Ác tặc và đám hào nô nhất tề xuống ngựa. Đại nhân cũng chậm rãi leo xuống. Trần Đại Dũng tiến lên đỡ lấy dây cương.
Tịnh Giới Vương Tam đưa mắt nhìn Sâm Cao Tiển Tử Vương Hổ nói:
- Vương đại ca, anh ở đây trông chừng bọn họ, chớ để chúng chạy, tôi vào trong bẩm với chủ nhân.
Vương Hổ nói:
- Cứ giao cho ta. Chúng chạy sao nổi!
Vương Tam xoay mình đi vào trong.
Lưu đại nhân nghe lũ hào nô nói vậy, trong lòng thầm nghĩ: "Thôi thôi, chỉ còn biết phó mặc cho số trời. " Lưu Đại nhân lại chú tâm quan sát phủ đệ của Triệu Thông. Thấy cơ ngơi nhà hắn rộng tới bảy mẫu đất, phòng ốc san sát. Bên cửa lớn có kê hai chiếc ghế băng, trên ghế có mười mấy tên gia nô đang ngồi. Trong đó có một tên gia nhân đã cao tuổi, hắn bước tới trước mặt đại nhân, gật đầu, chép miệng:
- Ngươi không biết tìm cái chết ở đâu hay sao lại tìm tới quỷ môn quan báo danh vậy? Lúc nữa vào trong kia, gặp chủ nhân nhà ta phải hết sức cẩn thận. Chỉ còn biết trông chờ vào số kiếp của ngươi mà thôi!
Người ấy nói xong, lại quay về ghế ngồi như cũ. Lưu đại nhân bước tới trước mặt thừa sai Trần Đại Dũng, đứng lại, hạ giọng, nói:
- Một lúc nữa bản phủ vào sào huyệt giặc, hung cát khó lòng biết trước. Nếu bình an vô sự, thầy trò ta sẽ cùng về phủ.
Nếu tới giờ dậu vẫn chưa thấy bản phủ ra, ngươi hãy cấp tốc quay về. Tới nha môn của thủ bị Vương Anh kể rõ sự việc với ông ta, bảo ông ta dẫn theo binh mã khẩn cấp tới đây cứu bản phủ.
Trần Đại Dũng ứng tiếng.
Lưu đại nhân vừa nói với Trần Đại Dũng xong, chợt thấy tên gia nô Tịnh Giới Vương Tam vừa vào trong khi nãy hối hả từ trong chạy ra, đưa mắt nhìn đám ác nô, nói:
- Chủ nhân đang nổi giận lôi đình trong kia! Nay cho gọi các ngươi vào hầu kìa.
Lại nói:
- Vị khách đâu rồi? Mau theo tôi, đừng đứng ngây ra đó nữa.
Lưu đại nhân nghe vậy, không dám chậm trễ, vội theo sát Vương Tam đi vào trong.
Lưu đại nhân sải bước đi theo tên ác nô tiến vào phủ đệ giặc Đại nhân chăm chú quan sát, thấy cấu trúc bên trong vô cùng khác thường. Mười gian nhà chái phân hai bên, chính giữa là tấm bình phong bốn cánh. Lưu đại nhân theo sát Vương Tam tiến vào trong, tới tầng thứ hai, lại thấy trước mặt là năm gian đại sảnh, bậc thềm lát đá trắng lấp lánh như bạc, nhìn vào bên trong thấy sâu hun hút, không biết bên trong rộng đến cỡ nào. Vương Tam không dẫn đại nhân đi sâu vào trong mà rẽ qua khung cửa góc phía đông gian đại sảnh. Đi một hồi lại vòng qua phía đông. Tại đó có một gian thư phòng xinh xắn đáng yêu. Giữa cửa chính có treo đôi câu đối, từng hàng chữ viết chân phương ngay ngắn: Vế bên trái là: "Lãn khứ triều trung đăng khu khuyết" Vế bên phải là: "Tiêu dao lâm hạ thắng triều thần. " Hoành phi viết bốn chữ "Vạn Cổ Trường Xuân". Đằng sau khung cửa có vô số kỳ hoa dị thảo. Lưu đại nhân chưa vào qua cửa, Tịnh Giới Vương Tam đã nói:
- Ông hãy đợi ở đây, tôi vào thư phòng gặp chủ nhân đã.
Lưu đại nhân ứng tiếng, nói:
- Biết rồi.
Vương Tam sải bước đi vào trong. Lưu đại nhân đứng bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy tiếng chim ca ríu rít. Lưu Đại nhân đứng bên ngoài còn chưa kịp quan sát hết bên trong, bỗng thấy tên gia nô khi nãy.
Lưu đại nhân đúng ngoài nhìn vào, chợt nghe tiếng tên ác nô Vương Tam nói:
- Tiểu nhân phụng mệnh chủ nhân, mời khách quan vào, hiện đang đợi ngoài cửa.
Nhạn Quá Bạt Mao Triệu Thông nghe Tịnh Giới Vương Tam nói vậy, liền nói:
- Mời ông ta vào. Đã vào trong nhà, để người ta đứng ngây ngoài cửa sao đành. Chẳng lẽ còn sợ người ta chạy mất hay sao?
Lưu đại nhân đứng bên ngoài nghe Triệu Thông nói vậy, trong lòng thầm nghĩ Thôi rồi, thôi rồi. Lưu mỗ ta hôm nay đã vào tới đầm rồng, hang cọp. Nay chỉ còn biết cậy vào ba tấc lưỡi đấu với hắn một trận rồi sẽ định đoạt sau.
Lưu đại nhân đang nghĩ ngợi vẩn vơ, chợt ngẩng đầu lên, thấy tên ác nô Vương Tam đang từ trong bước ra, tới trước mặt đại nhân, đứng lại, nói:
- Khách quan, chủ nhân tôi cho gọi ngài vào. Hãy cẩn thận một chút.
Lưu đại nhân ứng tiếng, cùng Vương Tam tiến vào thư phòng, tới trước mặt tên ác tặc Triệu Thông, dừng lại.
Kính thưa quý vị độc giả, gã gù Lưu đại nhân vốn là ứng số thiên tinh giáng trần, vốn làm tới chức tế tướng của triều Đại Thanh, lẽ nào ông ta chịu hành lễ với ác tặc? Lưu Đại nhân làm bộ ngu si lỗ mãng, chấp tay xá ác tặc một xá, nói:
- Quan trưởng trên cao, kẻ buôn bán tôi xin có lời chào.
Lũ hào nô đứng ở hai bên nghe đại nhân nói vậy, chúng nhất tề quát lên ầm ĩ, nói:
- Còn không chịu quỳ xuống sao? Gặp lão gia nhà ta lại dám xưng là người buôn bán. Không quỳ xuống, coi chừng bọn ta đánh gãy chân bây giờ.
Nhạn Quá Bạt Mao Triệu Thông ngồi trên cao quát vọng xuống:
- Các ngươi có biết ông ta là ai không mà dám bắt ông ta quỳ? Ông ta chính là phủ đài đại nhân phủ Giang Ninh, là cha mẹ của dân, sao dám bắt ông ta quỳ? Mau mang ghế lại đây!
Đám thuộc hạ dạ ran, vội khiêng một chiếc ghế tựa tới đặt xuống trước mặt đại nhân. Lưu đại nhân lại đưa tay lên xá tên ác tặc, nói:
- Kẻ buôn bán này xin cảm ơn đã ban cho ngồi!
Nói xong, kê mông đặt lên ghế tựa.
Triệu Thông ngồi trên cao, nói vọng xuống:
- Lưu tri phủ, chúng ta hãy thẳng thắn nói chuyện với nhau. Ông tới đây nhằm ý đồ gì tôi đều đã biết cả. Nhất định là ông cải trang thành thương nhân tới đây dọ thám tình hình. Tôi muốn ông hãy nói cho thật. Nghe nói ông là kẻ khó dây, trước mặt tuần phủ ông cũng không ngại lời nói thẳng, lại nghe ông từng giả làm đạo sĩ thăm dò nhà họ Bạch ở huyện Thượng Nguyên trong vụ án mạng ở cửa bắc, lần thứ hai đi dọ thám bắt Từ Ngũ cùng Tham Kim Đầu Giang Nhị. Lại nghe chuyện ông giả làm thành hoàng thẩm vấn Vũ Cô Tử, Kim quả phụ gặp ông cũng phải lòi đuôi ra. Chẳng trách nào tiếng tăm ông vang khắp xa gần. Nay lại tới đây thăm dò tình hình nhà tôi. Giờ tôi muốn ông nói rõ ra, nếu dùng lời gian trá, đừng hòng qua khỏi ngưỡng cửa nhà tôi. Tại sao đại gia đây lại nhận ra ông? Tất cả may nhờ một viên quản gia. Người ấy họ Trần, tên gọi Trần Tam Hoảng, Táng Môn Thần là ngoại hiệu của anh ta. Cũng bởi anh ta thường lên Giang Ninh đòi nợ, được gặp tôn dung luôn. Giờ hãy mau mau nói thật ra, may ra hai ta còn giữ được mối tình giao hảo.
Lưu đại nhân nghe hắn nói xong, bất giác trong lòng rúng động, cố làm ra vẻ cuống lên, nói:
- Trưởng quan, xin hãy nghe tôi nói, tôi vốn thực là người buôn bán, sao dám nhận xằng làm tri phủ lão gia? Cùng họ cùng tên không hiếm, cùng chung diện mạo như nhau cũng không ít. Tại hạ đang đi trên đường chợt có người gọi, không biết quan trưởng mời tới có việc chi? Xin hãy chỉ dạy. Còn nếu như không có việc gì tại hạ xin phép lên đường ngay kéo lỡ bộ đường.
Triệu Thông đang sinh lòng ngừ vực, chợt từ bên ngoài có một kẻ tiến vào.
_________________