Lưu Công Kỳ Án

Chương 7

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không lâu sau đã tới cửa Bắc huyện Cú Dung. Họ tiến vào thành, tới một quán rượu, tiến vào hỏi thăm.

- Quan Âm Đường diễn kịch ở ngã tư nào?

Hai người không chút chậm trễ, cứ theo đường lớn đi về phía nam. Chỉ một lúc sau đã tới ngã tư. Lại rẽ về hướng đông là đã nhìn thấy sân khấu. Thấy ở đó không ít người đang vây lấy xem diễn kịch. Hai người tới gần, dừng lại, đưa mắt nhìn lên. Thấy một người cởi trần, mặt bôi đen, tay cầm cây cuốc đang diễn kịch ở trên. Chu Thành thấy vậy, hỏi:

- Không biết đang diễn vở gì vậy? Không giống vỡ "Điếu Ngư", cũng không giống vở "Đả triều".

Có một người đứng cạnh, nói:

- Ông không biết vở này hay sao? Đây là vở "Đỗ Vương Gia tảo Bắc, ngự giá thân chinh, đại chiến xuất Lưu Oa".

Hai viên thừa sai nghe vậy, nói:

- Đây đúng là một vở kịch mới.

Hai người nói xong, lần tới chiếc bàn đối diện sàn diễn, ngồi xuống. Rót đầy hai chén trà, chợt thấy một người ở phía đông nói:

- Hai vị đi thi hành công vụ ư? Lâu lắm mới gặp! Tới đây làm gì vậy?

Chu Văn, Chu Thành nghe thấy vậy, vội đưa mắt nhìn qua, nhận ra người ấy là mã khoái của huyện Cú Dung tên Kim Lục.

Hai người nhận ra, liền hỏi:

- Là bác Kim Lục đó ư? Lâu lắm không gặp.

Nói xong bưng bát trà tới bàn Kim Lục. Ba người ngồi chung một bàn. Kim Lục nói:

- Hai bác tới đây có việc gì vậy?

Chu Thành nói:

- Thứ nhất là tới xem kịch, thứ hai là tìm một người bạn.

Kim Lục nghe vậy, nói:

- Gần đây có quan tri phủ mới nhậm chức là Lưu gù. Ông này cũng thực thà, chỉ lo chuyện đâu đâu.

- Chớ nhắc tới ông ta. Đây cũng là điều khó khăn của bọn tôi. Nhưng bọn tôi cũng không tiện nói rõ ra đây.

Kim Lục nói:

- Hai bác ở đây xem kịch làm gì. Vở kịch này cũng chẳng hay đâu. Các bác thử nghĩ xem, sáu xâu tiền, hai đấu gạo, mười cân dưa, hát năm ngày, thế còn gì gọi là kịch hay nữa. Chẳng qua cũng chỉ vui nhộn hơn hai con chó cắn nhau một chút mà thôi. Theo ý tôi, hãy tới nhà tôi chơi. Ở nhà tôi có trò vui, có một gã họ Ngang rất giàu có. Tôi đã hẹn với hai người nữa, cùng với Lục hòa thượng của Quan Âm Đường. Bốn người bọn họ đang chơi bạc với nhau. Mỗi người họ có hai mươi xâu tiền mặt. Chúng ta tới đó xem. Nếu là người của ta thắng, chúng ta sẽ đi ăn nhậu. Còn nếu là người bên kia thắng, hai bác hãy đánh theo sự liếc mắt của tôi. Khi tôi nháy mắt, các bác hãy ra tay, vớ lấy con súc sắc, làm rối tung cả lên. Ta nhân lúc rối loạn lấy hết tiền của bọn họ. Vậy là xong.

Hai viên thừa sai nghe mã khoái Kim Lục nói vậy, họ đều vui vẻ nói:

- Bác Lục, vậy thì chúng ta thắng chắc rồi. Ta đi thôi.

Nói xong, ba người cùng đứng dậy. Mã khoái Kim Lục tranh trả tiền trà nước rồi ba người mới lên đường. Vượt đường lớn, ngõ nhỏ, chỉ một lúc sau đã tới trước nhà Kim Lục.

Kim Lục dẫn Chu Văn, Chu Thành vào trong. Vừa ngồi xuống, đã thấy gã trẻ tuổi đang ném con súc sắc, nói:

- Kim Lục gia, ông còn tiền không, cho tôi mượn hai xâu?

Một lúc nữa trở về phòng trọ sẽ trả lại ông.

Mã khoái Kim Lục nghe hắn nói vậy, trong lòng thầm mừng rỡ. Người của ông ta đã thắng! Tuy gã thanh niên này đã thua sạch hai mươi xâu tiền nhưng Kim Lục biết hắn vẫn còn tiền nên cố ý nói với một người trong đám là Vương Ngũ rằng:

- Vương Ngũ ca, hãy đưa cho đại ca Chu văn đây năm xâu tiền để anh ấy chơi một lúc. Cứ nghe theo tôi, đảm bảo sẽ ăn.

Vương Ngũ giả bộ ngần ngừ, nói:

- Cứ cầm tạm một xâu chơi trước đã.

Chợt lại nghe người kia nói.

- Kim Lục ca, sao lại khổ sở thế. Gặp đúng vận xui. Thế này vậy. Ông hãy sai người tới quán trọ của nhà Vương Hổ Thần ở cổng tây, nói Chung lão thúc cần mười xâu tiền.

Vương Ngũ nói:

- Hãy lấy tạm một xâu chơi trước đã, được không?

Mã khoái Kim Lục đứng ở một bên nói chen vào:

- Hai vị không biết nhau sao?

Rồi dùng tay chỉ người trẻ tuổi, nói:

- Vương Ngũ ca, vị này là Chung lão thái gia ở phủ Giang Ninh!

Lại chỉ người kia nói:

- Còn đây là Vương Ngũ gia, chủ xưởng mộc ở cửa Đông.

Đều là người nhà cả.

Vương Ngữ nghe Kim Lục nói vậy, cố ý đưa mắt nhìn người trẻ tuổi, nói:

- Chung lão thái gia, thứ cho tôi có mắt không tròng. Thất kính, thất kính.

Chung lão nói:

- Đâu dám, đâu dám.

Mã khoái Kim Lục quay đầu lại, nói:

- Chu đại huynh, hay nhờ anh đi cho một chuyến vậy. Hãy tới quán trọ nhà Vương Hổ Thần ở cửa tây nói Chung lão thúc đang đánh bạc ở nhà tôi, cần mười xâu tiền.

Chu Thành nhận lời, khẽ đưa mắt về phía Chu Văn. Chu Văn hiểu ý. Chu Thành sải bước đi ra ngoài, Chu Văn cũng bước ra. Hai người cùng nhau rời khỏi cửa nhà Kim Lục, lúc này mới mở lời nói chuyện với nhau.

Hai người bọn họ đứng ngoài cửa. Chu Thành mở miệng nói:

- Người khi nãy đánh bạc trong kia chắc có điều gì mờ ám lắm. Tuy anh ta ăn mặc rất sạch sẽ, nhưng diện mạo hung dữ, mặt mũi gồ ghề, không giống như diện mạo của người dân lương thiện. Thằng nhãi ấy trông bộ dạng ngang ngạnh lắm. Nghe người ta gọi hắn bằng ba chữ "Chung lão thúc". Hơn nữa, xem hắn đốt tiền cũng kinh khủng, trông bộ dạng lại không giống với phong cách. Việc này thực khó xử. Sao chúng ta không tới quán trọ của Vương Hổ Thần hỏi cho rõ xem hắn là ai?

Hai người nói chuyện xong, không chút chậm trễ, vội đi xuyên đường lớn, ngõ nhỏ tiến lên, chẳng còn lòng dạ nào để ngắm cảnh phố phường nữa. Họ nhanh chóng ra khỏi huyện thành Cú Dung. Đi qua cầu treo, hướng về phía nam, thấy phía trước có một khách điếm. Đúng lúc ấy Vương Hổ Thần đang đúng trước cửa, ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai vị thừa sai của phủ Giang Ninh. Do phủ, huyện cách nhau không xa lắm nên hai vị thừa sai vẫn hay qua lại huyện này nên chủ quán cũng biết mặt. Có điều, họ chỉ chào hỏi xã giao với nhau thôi, không giao tình thân mật lắm. Vương Hổ Thần mỉm cười, hỏi:

- Xin hỏi hai vị hôm nay tới huyện này có việc gì vậy? Xin mời vào tệ quán uống chén trà.

Hai viên thừa sai nghe vậy, nói:

- Tới đây thăm lão huynh thôi.

Hai người nói xong, bước vào trong quán. Vào trong sảnh tiếp khách, thi lễ xong xuôi, nhất tề ngồi xuống. Chu Thành mở lời nói:

- Trong quý quán có một người tên "Chung lão thúc" ở. Hôm nay, anh ta tới nhà mã khoái Kim Lục đánh bạc, nhờ chúng tôi đến đây lấy mười xâu tiền.

Chủ quán nghe vậy, hướng mắt nhìn hai vị thừa sai, nói:

- Tới đây thăm lão huynh tôi thôi ư?

Chu Thành lại nói:

- Xin hỏi Vương huynh, phải chăng hắn là bạn của huynh? Nếu không chắc cũng phải là anh em họ gần.

Vương Hổ Thần nói:

- Xin nói rõ cho hai vị nghe. Hắn vốn họ Chung, sống tại Giang Ninh, tên đầy đủ gồm ba chữ "Chung Tự Minh". Hôm qua hắn cùng một người nữa tới thuê phòng trọ ở đây. Người kia chưa tới ba mươi, tuổi độ hai bảy, hai tám gì đó. Sáng hôm qua họ cùng đi ra ngoài, nói tới Bắc Trang thăm bạn bè gì đó. Khi trở về chỉ thấy có một mình hắn, hắn nói người kia ở lại nhà họ hàng có việc...

Chủ quán nói chưa dứt lời, trên mặt hai vị thừa sai đã hiện rõ nụ cười rạng rỡ.
Bình Luận (0)
Comment