Lưu Hương

Chương 39


Trước sau cách nhau 1 ngày, giải đấu Đầu Bếp Đại Tái trong TV còn chưa kết thúc.
Khi về đến biệt thự, hai người vẫn giống như trước quen thuộc với phong cách của đối phương, cùng nằm trên một chiếc giường, cùng xem TV.
Loại cảm giác được lười biếng một ngày như thế này khiến cho Thương Hoài Nghiên cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Chỉ có điều, bên trong sự thỏa mãn vẫn khó tránh khỏi vài phần phiền muộn.
Dù sao, đối với một người trưởng thành vốn dĩ vẫn sa đọa như y mà nói thì chỉ đắp kín chăn - nói chuyện phiếm - ngủ như thế này y vốn cảm thấy là chuyện sau khi mình đã già, hoặc chỉ trong những lúc nhàm chán sẽ tình cờ xuất hiện trong mơ thôi.
Nhưng khi việc vốn dĩ chỉ xuất hiện trong giấc mộng lại xuất hiện ở trong đời thực, Thương Hoài Nghiên đột nhiên phát hiện: Chuyện này cũng không nhàm chán như y nghĩ.

(≧≦)
Chuyện như thế y rõ ràng còn có thể tiếp tục thêm một tháng.

(≧≦)
Sau một tháng, đồng ý với tôi, chúng ta sẽ ở cùng nhau, cùng nhau nói chuyện yêu đương được không.

(≧≦)
Trong lúc trận đấu trong TV bước vào thời gian giải lao, Dịch Bạch Đường nằm ở bên cạnh rời giường, chậm rì rì khoác áo ngủ dài lên, đi về phía phòng bếp, trước tiên là chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai.
Thương Hoài Nghiên cũng nhân dịp này lấy di động ra, cúi đầu bắt đầu xử lý công việc trên di động.
Mấy thông tin liên quan đến hợp tác thương mại, để ngày mai lại nói cũng được.
Một cuộc gọi từ gia đình, coi như không nhìn thấy.
Còn có 2-3 tin nhắn xuất hiện.
Một cái đến từ trợ lý của y.
Tiểu Tống: "Thương tổng, khoảng 6h30 hôm nay Vương tiểu thư đến trước công ty tìm ngài."
Vị Vương tiểu thư này chính là phóng viên mà trước đó Tiểu Tống đã nhắc đến.
Trong di động, ngoài những tin nhắn trên còn có hai tin nhắn do Vương Nhạc Vi gửi đến.
Thương Hoài Nghiên lại mở tin nhắn của Vương Nhạc Vi ra xem.

Vương Nhạc Vi: "Vì sao gần đây anh không nhận điện thoại của em?"
Vương Nhạc Vi: "Vì có người mới nên quên mất người cũ phải không?"
Thương Hoài Nghiên nhìn tin nhắn, trầm tư trong chốc lát, cảm thấy lúc này cũng là thời điểm tốt để nói rõ mọi chuyện, vì vậy trả lời: "Chọn thời gian, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi."
Chỉ khoảng 1 sau, Vương Nhạc Vi đã trả lời: "Cuối cùng Thương tổng cũng nhớ ra tình nhân nhỏ bé đang mỏi mắt mong chờ mình à? – hiện tại lại đồng ý gặp mặt, đáng tiếc là sắp đến Tết rồi, trong đài gần đây nhiều việc quá, mỗi ngày đều phải tăng ca đến 11-12 giờ đêm, thật sự không có thời gian rảnh để ra ngoài, hay là 6:30 chiều thừa dịp vào giờ cơm em đến công ty tìm anh nhé, đáng tiếc giờ đó cũng đã muộn, anh đã tan tầm rời khỏi đó rồi."
Thương Hoài Nghiên hờ hững nhắn tin trả lời lại: "Cô gái xinh đẹp đừng làm mình quá mệt nhọc, cũng sắp hết năm rồi, có gì muốn thì gặp Tiểu Tống nói vài lời là được."
Vương Nhạc Vi: "Em biết anh yêu em!"
Lúc này, Thương Hoài Nghiên cũng đã tắt di động đi, ném lên trên đầu giường.
Đối với người có rất nhiều tiền như y mà nói, những việc có thể dùng tiền để giải quyết tuyệt đối không phải là việc gì to lớn.
Những chuyện lớn là việc cho dù dùng bao nhiêu tiền cũng không giải quyết được, rồi lại xuất hiện trước mắt mình mỗi ngày, luôn cào tim cào phổi mình, tỷ như...
Dịch Bạch Đường xuống bếp khoảng 20 phút rồi quay lại phòng ngủ.
Trong tay hắn là hai bát sủi cảo vừa nấu xong, vẫn còn đang bốc hơi nóng hổi.
Thương Hoài Nghiên đang nằm ở trên giường lập tức ngồi dậy, đặc biệt hưng phấn giống hệt như một chú cún con đang bị nhốt trong nhà cuối cùng cũng chờ được chủ nhân trở về.
Nhưng y cũng có nghi ngờ nho nhỏ: "Sao cậu lại nấu sủi cảo?"
Dịch Bạch Đường đặt hai bát sủi cảo trong tay xuống đầu giường gần với Thương Hoài Nghiên trước, sau đó lại vòng qua giường lớn, leo lên nửa kia của chiếc giường, tiếp theo kéo chăn rồi mới nói: "Hôm nay là ngày cuối năm, anh quên mất à?"
Nếu không phải là Dịch Bạch Đường lên tiếng nhắc nhở, Thương Hoài Nghiên đúng là đã quên mất!
Chẳng trách trong nhà lại gọi điện thoại tới.
Y nhìn bát sứ đặt ở đầu giường, dùng thìa quấy nhẹ, nhìn thấy 5 chiếc sủi cảo không lớn không nhỏ trong bát, hình dáng tròn vo bụ bẫm giống như phỉ thúy bạch ngọc, phía trên sủi cảo là màu lá cây xanh biếc, phía dưới bụng là màu trắng, trên bề mặt còn bóng loáng, nhìn qua thấy long lanh.
Thương Hoài Nghiên đột nhiên phát hiện một vấn đề: "Phần của cậu đâu?"
Giọng nói cao lãnh của Dịch Bạch Đường vang lên: "Buổi tối tôi không ăn khuya."
Thương Hoài Nghiên: Tôi đang chờ những lời này của cậu.
Thương Hoài Nghiên phát hiện mình quả thực yêu trúng điểm này của Dịch Bạch Đường: "Vậy mau lại đây, nếm thử xem! Đồ ăn cậu nấu cậu cũng nên nếm thử!"
Dịch Bạch Đường: Tôi đang chờ những lời này của anh.
Hắn khẽ liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, miễn miễn cưỡng cưỡng, hơi cúi đầu ăn một cái sủi cảo trong thìa.
Sủi cảo vào miệng, vỏ mỏng, nhân bánh còn có nước ấm, hương vị cũng không tệ lắm.

Dịch Bạch Đường cảm thấy khá hài lòng.
Cho nên, hắn và Thương Hoài Nghiên mỗi người một cái, ăn hết 4 cái sủi cảo.

Còn 1 cái cuối cùng, Thương Hoài Nghiên đưa đến bên môi Dịch Bạch Đường trước.
Lúc này quảng cáo cũng đã kết thúc, nội dung đặc sắc tiếp tục được phát sóng.
Dịch Bạch Đường chuyên chú xem ti vi, hờ hững cắn một cái, chỉ cắn một nửa cái sủi cảo.
Sau đó hắn mới phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Thương Hoài Nghiên: "Mỗi người một nửa? Lẽ ra tôi cần phải làm 6 cái sủi cảo."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Linh quang của Thương Hoài Nghiên chợt lóe, dùng sức biểu thị: "Không! Liên! Quan!"
Sau đó y ăn nốt nửa miếng sủi cảo còn lại, cảm giác như mình đang hôn môi gián tiếp với người ta.
Kết thúc bữa ăn khuya, hai người lại một lần nữa đến phòng tắm đánh răng.
Đến khi quay lại giường một lần nữa, Dịch Bạch Đường lại đưa di động của mình cho Thương Hoài Nghiên xem.
Thương Hoài Nghiên vừa cúi đầu nhìn đã cảm thấy kinh ngạc: "2 triệu?" Lại còn không cùng một tài khoản?
Dịch Bạch Đường hờ hững ừ một tiếng: "1 triệu là cầm phương pháp phối chế đến hiệp hội đầu bếp làm đặt cọc để vay, còn 1 triệu kia là..."
Giọng nói của hắn nhỏ lại.
Thương Hoài Nghiên thấy lạ: "Là cái gì?"
Dịch Bạch Đường: "Xem như là trưởng bối cho phí sinh hoạt đi."
Tiếp theo hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói với Thương Hoài Nghiên: "Sổ tiết kiệm anh vẫn đang cầm, tiền thì anh tự xem nên dùng thế nào, mật mã là..."
Vốn dĩ hắn định trực tiếp nói cho Thương Hoài Nghiên, thế nhưng khi lời nói đến bên miệng rồi hắn lại thay đổi suy nghĩ, không đơn giản nói ra mà cầm lấy tay Thương Hoài Nghiên, dùng ngón tay của mình nhất bút nhất họa viết ra.
Ngón tay có móng tay được cắt tỉa sạch sẽ êm dịu dường như không chạm đến lòng bàn tay.

Trong lòng bàn tay chỉ có cảm giác mềm mại cùng với độ ấm của ngón tay.
Bàn tay của Thương Hoài Nghiên run nhè nhẹ.

Trong lòng, y đọc 6 con số Dịch Bạch Đường viết ra, chờ đến khi 6 con số được viết xong lại tiếp tục lặp đi lặp lại trong lòng, sau đó nghe thấy Dịch Bạch Đường nói: "Hôm nay anh đã giúp tôi một việc lớn."
Thương Hoài Nghiên phục hồi lại tinh thần, buồn bực hỏi: "Giúp cái gì?"
"..." Dịch Bạch Đường có hơi sầu lòng, nhìn Thương Hoài Nghiên một lúc rồi nói, "Chờ đến khi tôi suy nghĩ rõ ràng rồi sẽ nói cho anh biết."
Thương Hoài Nghiên còn muốn hỏi thêm nhưng Dịch Bạch Đường từ chối trả lời.
Hắn trực tiếp ấn người xuống giường lớn mềm mại cùng với đủ loại gối trùng điệp bên cạnh, kéo chăn giúp đố phương, cuối cùng lại vỗ vỗ lên đầu, tóc và trán người nọ: "Được rồi, ngủ ngon."
Thương Hoài Nghiên: "...!Hôn chúc ngủ ngon nữa?"
Dịch Bạch Đường nhìn Thương Hoài Nghiên thật nghiêm túc.
Thương Hoài Nghiên lập tức rụt người lại: "Chỉ đùa một chút thôi."
Dịch Bạch Đường nghiêm túc dạy dỗ: "Việc đó chỉ những người yêu nhau mới làm thôi."
Thương Hoài Nghiên: "Ha ha ha, cậu nói rất đúng..." Đáng ghét, không phải là tôi muốn cùng với cậu làm những việc chỉ những người yêu nhau mới làm à?!
"Còn giữa chúng ta..."
Dịch Bạch Đường đột nhiên cúi đầu, đặt trán của mình lên trán Thương Hoài Nghiên.
Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên rút ngắn, tầm mắt giao nhau trong gang tấc.
Dịch Bạch Đường nhìn ánh mắt Thương Hoài Nghiên vừa sốt sắng lại vừa mong đợi, hướng phía dưới từng chút một, tiếp cận từng chút một, đợi đến khi chóp mũi của hai người chạm vào nhau, một điểm man mát ở giữa bỗng chốc hóa thành liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, sau đó, khi hai đôi môi chuẩn bị chạm vào nhau, Dịch Bạch Đường lại đột nhiên nghiêng mặt đi, thân mật đụng chạm biến thành hai má dán vào nhau.
Hắn nhìn thấy một nửa gương mặt của Thương Hoài Nghiên kề bên ngối, giọng nói chậm rãi vang lên: "Thân mật chính là như vậy."
Thương Hoài Nghiên đang bị hun nóng một nửa, suýt nữa thì nghẹn chết.
Chỉ thiếu một bước nhỏ!
Vì sao vừa rồi mình lại không giả vờ trên người hơi nhột, nhúc nhích một tẹo, không cẩn thận nên mới chạm vào miệng đối phương?!
Trí tuệ từ trước đến giờ của mình đi đâu mất rồi?!
Xuất phát từ phiền muộn cùng vô vàn tiếc nuối, Thương Hoài Nghiên không nói thêm một câu thừa thãi nào, mệt mỏi xoay người nhắm mắt vào ngủ.
Lúc nhắm mắt lại y lại nghĩ:
Cái giường này cũng quá mềm, ngủ một ngày còn được, ngủ lâu quả thật đau thắt lưng...
Sau đó cùng với Dịch Bạch Đường thử một lần, miễn cho nhìn được lại không dùng được.
Trong phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Đèn lớn trên trần nhà đã được tắt đi, chỉ còn một chiếc đèn ngủ tản ra ánh sáng dày đặc.

Âm thanh TV cũng đã được chỉnh đến mức thấp nhất, chỉ có sắc thái diễm lệ lóe lên từ trong màn ảnh, nhưng cũng rất nhanh, TV cũng được tắt đi, vì vậy trong phòng hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, chỉ có hô hấp nhè nhẹ đều đều vang lên.
Lúc này Dịch Bạch Đường đã dựa lưng vào gối một lần nữa.


Hắn đưa mắt nhìn về phía Thương Hoài Nghiên đang ngủ, nội tâm cũng không hẳn là không có phiền muộn.
Hiện tại hắn đúng là đang lâm vào một nhiệm vụ gian khổ.
Hắn nhận ra mình đúng là muốn đặt cây non vào trong địa bàn của bản thân.
Hắn là đầu bếp, có thể quản được miệng của cây non, không để cho nó ăn cơm khắp nơi.
Nhưng hắn cũng chỉ là đầu bếp, không thể quản được đôi chân của cây non chạy loạn khắp nơi, đôi mắt liếc loạn khắp nơi.
Trừ phi...
Cây non thật sự trở thành cây non của hắn.
Thật ra, khắn cũng không chán ghét cây non.
Sau mấy lần thí nghiệm, tiếp xúc thân mật với cây non cũng không khiến cho hắn lòng sinh phản cảm, có lúc còn khiến hắn cảm thấy thú vị nữa.
Hắn cũng không ngại cùng cây non tiến thêm một bước.
Thế nhưng vô số chuyện xưa đã nói cho hắn biết.
Thứ có thể dễ dàng lấy được dù thế nào cũng không phải là thứ tốt.
Cho nên vấn đề xuất hiện.
Làm sao để cây non cảm nhận được, y đã phải trải qua muôn vàn khó khăn mới có được mình, không thể không quý trọng, không thể không coi như bảo bối?
"Bạch Đường." Thương Hoài Nghiên đang nằm ngủ ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.
Dịch Bạch Đường thật sự cảm thấy khiếp sợ!
Cây non vậy mà lại giả vờ ngủ? Học xấu nhanh như vậy sao?!
Nhưng cũng còn may là mình vẫn giữ được bình tĩnh, vừa rồi không hề làm gì cả, hừ!!
Hắn bình tĩnh bình tĩnh lên tiếng: "Có chuyện gì? Còn chưa ngủ?"
Thương Hoài Nghiên ngủ được một nửa lại bất chợt nhớ đến một chuyện, cho nên y tỉnh lại, xoay người, nhìn về phía Dịch Bạch Đường: "Nam nay cậu định ăn Tết thế nào? Nếu không...!Cùng ăn tết được không?"
Nói rồi, Thương Hoài Nghiên trở mình, gối lên chiếc gối của Dịch Bạch Đường.
Cửa sổ ngay bên giường, bầu trời ngay bên ngoài cửa sổ.
Đên nay có sao, ánh sao sáng rực rỡ từ trong con ngươi của Thương Hoài Nghiên.
Dịch Bạch Đường từ trên cao nhìn xuống Thương Hoài Nghiên, trong sự mong đợi của Thương Hoài Nghiên hắn đồng ý: "Được."
Vậy thì, cùng nhau đi..

Bình Luận (0)
Comment