Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc

Chương 57

Thấy cô đồng ý, Lệ Trọng Mưu trụ vững gáy cô, hôn lên trán Ngô Đồng.

“…Đồng? Đồng?”

“Hả?”

”Cậu có nghe mình nói gì không đấy?”

“À, mình xin lỗi.”

Cố Tư Kì chán nản thở dài: “Mình muốn gọi cho bên đại diện luật sư, phiền cậu đến gặp Mark trước nhé. Vụ này đã được Jeff Law Firm nhận rồi.”

“…” Ngô Đồng cũng muốn thở dài, “Ừ, để mình đi.”

CHƯƠNG 57

Ngồi trên taxi, Ngô Đồng ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, chống cằm suy nghĩ, đúng là không trùng hợp đến thế chứ? Cô đến tiếp Jeff Chen thì chẳng phải sẽ đụng độ Hướng Tá sao?

Tới công ty luật, Ngô Đồng ngồi chờ trong phòng tiếp khách, không lâu sau một người đàn ông bước vào. Gặp người đó, Ngô Đồng hơi giật mình.

Hướng Tá nhìn Ngô Đồng, thấy sắc mặt cô không tốt, anh cũng ngẩn ra, may mà anh biết cách che giấu cảm xúc của mình, anh cười với cô: “Jeff đang phải thụ lí một vụ án quan trọng nên nhường lại cho anh vài vụ.”

“…”

“Không phải gấp lắm à? Đi thôi.”

Ngô Đồng gật đầu, hơi kích động, cô lẳng lặng theo Hướng Tá ra ngoài.

Mang tiếng đến “đón” luật sư nhưng sự thật là Hướng Tá lái xe. Anh bật đĩa CD, Ngô Đồng nhấn núi, chọn mấy bài nhạc mà vẫn thấy không đủ để phá vỡ bầu không khí ngượng ngập trong xe.

“Anh…” Cô nói với người đang cầm lái, nhẹ hít sâu một hơi, “…còn ở đây lâu không? Khi nào anh về Hong Kong?”

Qua gương, cô thấy anh mỉm cười, thực ra cũng không giống cười lắm, khóe miệng anh chỉ hơi nhếch mà thôi. “Mới đây mà em đã đuổi anh về rồi à? Không muốn nhìn mặt anh nữa sao?”

Kiểu gì anh cũng nói được, giống như trêu đùa cô vậy.

Cô cảm thấy anh nụ cười của anh vẫn vui vẻ như trước, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ngô Đồng cúi đầu, nhỏ giọng: “Em không có ý đó.”

Tự bản thân cô cũng nhận thấy lời nói và trái tim mình hoàn toàn trái ngược, cho nên cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Xe bon bon trên đường, Hướng Tá nhìn thẳng phía trước, không nhìn cô lần nào. Anh cất tiếng nói trầm ấm: “Tiệc rượu tối qua chúng ta còn chưa nói chuyện xong, chúng ta… vẫn coi là bạn bè chứ?”

Không cần suy nghĩ, Ngô Đồng trả lời: “Tất nhiên!”

*******************************

Cô và Hướng Tá đến TC, Cố Tư Kì đã đứng trước cửa thang máy trong bãi đỗ xe chờ, ba người nhanh chóng đi đến phòng họp, mấy người cầm bản danh sách cắt giảm biên chế đang cãi nhau om sòm.

Nếu không nhờ có Tư Kì xử lí chắc bây giờ họ đã đánh nhau to rồi. Ngô Đồng vừa bước chân vào liền trở thành tâm điểm hứng chịu mắng mỏ của mọi người. Cô giải thích: “Danh sách giảm biên chế này mới chỉ là dự định mà thôi, chưa chắc đã thực hiện, chúng tôi còn đang bàn bạc với bên Lệ thị.”

Mọi người nửa tin nửa ngờ, không ai nói gì tiếp.

Hướng Tá từng xử lí khá nhiều vụ việc thế này, anh cũng nói đệm cho Ngô Đồng. Có điều ai cũng biết, Lệ thị chưa bao giờ để mắt tới nghiệp vụ của TC. Mọi chuyện được dàn xếp ổn thỏa, thời gian đã quá trưa, Ngô Đồng bụng đói meo, sôi ục ục, người lâng lâng như trên mây. Chưa kể đến sự tra tấn của đôi giày cao gót dưới chân, mỗi bước đi làm mắt cá nhân nhức lên từng cơn.

Ngô Đồng và Tư Kì về chỗ đỗ xe, không thấy bóng dáng Hướng Tá đâu cả.

Xe của anh đỗ cách chỗ các cô một đoạn, Ngô Đồng gọi điện thoại, anh bảo chờ một lát.

Ngô Đồng cùng Tư Kì ngồi trên xe, tài xế của công ty đứng bên ngoài hút thuốc, cuối cùng Tư Kì cũng có thể thoải mái vươn vai: “Đợi tẹo nữa xử lí xong đám người kia, mình mời cậu ăn đại tiệc.”

Cô cởi giày, để chân trần, tay ấn dạ dày, cười cười: “Đừng có quên tối nay mình bận rồi.”

Ngay lập tức Tư Kì cười nham hiểm: “Hẹn hò à? Hạnh phúc thế nhỉ. Là cái vị đại luật sư kia à? Bao giờ mới thực sự giới thiệu người ta với mình đây?”

Ngô Đồng nuốt nước bọt, tự nhiên, cô thấy chán nản quá, cô nên trả lời Tư Kì thế nào?

Không lâu sau, Tư Kì liến thoắng phải “ra mắt thế này thế kia,…”, có người mở cửa xe ra. Ngô Đồng chưa kịp định thần, Hướng Tá không nói gì, nhét một túi đồ vào tay cô.

Ngay sau đó anh quay trở về xe mình, không để ý đến hai người phụ nữ ngồi trong chiếc xe phía sau đang ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Ngô Đồng cúi đầu nhìn, hóa ra là túi đồ ăn to đùng, vẫn còn nóng hổi.

Xe khởi động, đại não của Ngô Đồng cũng bắt đầu hoạt động trở lại, hai chiếc xe chạy song song, Ngô Đồng cuộn cửa kính xuống, thấy Hướng Tá, cô nói: “Cảm ơn.”

Anh không nghiêng đầu, thản nhiên: “Ăn đi nhanh lên.”

Cố Tư Kì ghé sát vào cạnh Ngô Đồng, hỏi: “Hai người… biết nhau à?”

Ngô Đồng chợt nhận ra, thì ra sẽ có lúc cô có thể trả lời vẫn đề này vô cùng bình tĩnh: “Anh ấy là luật sư bào chữa tranh quyền giám hộ của mình.”

Giọng Ngô Đồng nhỏ dần, nói xong, cô ngẩng đầu, nhưng chưa kịp nhìn kĩ, Hướng Tá đã kéo cửa kính xe lên. Chiếc kính thủy tinh màu đen che mất tầm mắt Ngô Đồng.

Tư Kì ngồi cạnh lặng yên không nói, trên mặt cô tỏ vẻ lo lắng, sau đó như nhận ra điều gì, càng trở nên trầm mặc.

May mà còn có chuyện cần xử lí nên không ai rảnh để phỏng đoán linh tinh, Ngô Đồng nhanh nhẹn tiêu diệt đống đồ ăn, Tư Kì chỉ nhìn cô rồi cúi đầu.

Thời gian buổi trưa cứ thế trôi qua, các cô là người của TC. Những bí mật trong đó sẽ khó giữ nếu nhiều người biết, tin tức giảm biên chế tuồn được ra ngoài đã khiến mấy đơn vị đình công, người bên New York cũng đã được điều sang, hai cô không cần phải đến công ty gấp nữa.

Xe chạy trên đường, điện thoại của Ngô Đồng vang lên, nhìn dãy số, cô do dự một lúc mới bắt máy.

“Ở đâu thế?”

Là giọng nói trầm thấp, thong thả của Lệ Trọng Mưu.

“Ừm, đang vội, không rảnh đâu.”

“Khi nào tam tầm anh đến đón em.”

Người đàn ông này không bao giờ cho phép ai có quyền từ chối anh.

Ngô Đồng đang định không đồng ý thì Cố Tư Kì bên cạnh nói: “Chắc là không có chuyện gì lớn đâu, một mình mình cũng giải quyết được mà, cậu cứ đi ‘hẹn hò’ đi.”

Nói xong, không đợi Ngô Đồng nói “không”, cô ấy đã bảo tài xế dừng xe.

Hình như Lệ Trọng Mưu nghe được cuộc đối thoại bên này, giọng anh giống như đang nhịn cười: “Đồng nghiệp của em thức thời quá nhỉ, nhớ cảm ơn cô ấy hộ anh.”

Ngô Đồng nhíu mày, thầm lườm Tư Kì một cái. Cô nghĩ, hai người này đúng là ăn ý với nhau. Tắt máy, cô nhìn đồng hồ, đúng lúc dường như có người thấp thoáng gần đó.

Hóa ra là Hướng Tá.

Sao lại thế này? Tại sao khi Hướng Tá vừa xuất hiện cô liền thấy lo lắng thế này?

Anh mở cửa sổ xe mình, nói với sang: “Có chuyện gì thế?”

“Em…em phải về công ty.”

“Để anh đưa em đi.”

“Không cần đâu, chỗ Tư Kì còn cần anh giúp nữa, tự em đi…”

“Lên xe.” Hướng Tá hắng giọng, anh đã mở cửa cho cô, “Anh đưa em về công ty xong lại qua đó, không muộn được đâu.”

Chiếc xe nhanh chóng hòa vào con đường tấp nập. Bên trong tĩnh lặng, cô do dự, còn anh chờ đợi.

Không ai chịu mở lời.

Cuối cùng, khi đến nơi, Ngô Đồng nhìn nhìn Hướng Tá: “Phiền anh rồi.”, sau đó cô nói thêm một câu, “Cảm ơn.”

Hướng Tá bất đắc dĩ cười, anh uể oải: “Bạn bè thì phải tương trợ nhau mà, đừng nói cảm ơn với anh, nhớ chưa?”

Sự thay đổi đột ngột của anh khiến cô giật mình – anh, từ lúc nào đã trở về với con người trước kia?

Còn cô đã dửng dưng với anh như thế?

Nhưng chẳng phải đây mới là điều cô muốn sao?

“Bạn bè…” Ngô Đồng chậm rãi nhâm nhi hai từ ấy, rồi cô gật đầu.

Cô cười với anh, vừa như nói cho anh nghe, vừa như nói cho chính bản thân. “Ừ, bạn bè.”

Hoàng hôn mùa hạ luôn kéo dài lâu lắm, mặt trời ngả về phía tây, không khí vẫn vương vẩn cái oi ả của ban ngày, mãi không chịu tan đi.

Hướng Tá quay xe vào cổng TC, hình như anh định nói gì nhưng lại thôi, rốt cuộc anh chỉ bảo: “Tạm biệt.”

“Vâng, tạm biệt.”

“Chờ đã.”

Ngô Đồng mới đi được mấy bước đã bị Hướng Tá gọi lại. Cô quay đầu, Hướng Tá liền nhét vào tay cô túi đồ.

Cô cẩn thận cầm nó, cúi đầu nhìn đống chai lọ: “Cái gì đây?”

Hướng Tá nhìn xuống mắt cá chân đang sưng đỏ của cô: “Trên đường tiện nên mua, tiêu sưng giảm đau.”

Có phải nên khen ngợi đôi mắt tinh tường của anh không?

Ngô Đồng cười rồi nhận lấy, nụ cười của cô có chút ngây ngốc. Trong mắt Hướng Tá hiện ra một cảnh hoàng hôn đầy ánh sáng, mặt đất gần như hòa cùng với ánh tà dương.

Thấy cô không nói gì, tự dưng Hướng Tá cũng quên mất điều anh định nói, đành tự dặn lòng hãy kìm lại khát vọng, hãy để cô ở lại trong hồi ức.

Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Hướng Tá đã ấn cô ngồi xuống.

Anh ngồi xổm trước mặt Ngô Đồng, cởi giày cô, Ngô Đồng sợ hãi rụt chân về, suýt nữa thì đá vào vai anh.

Hướng Tá cười, né được: “Bạn bè phải giúp đỡ nhau mà, em sẽ không khách sáo với anh thế chứ?”

Anh ngẩng đầu quan sát cô, có vẻ cô vẫn mù mịt lắm.

Cảnh này khiến cô nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, cô thì sợ chết khiếp, còn anh giống như không thèm để ý.

Hướng Tá tranh thủ lúc cô ngồi im, anh mở nắp bình, nâng mắt cá chân cô rồi phun thuốc lên.

Chất thuốc ngấm dần vào da thịt, thấm tận vào tim cô.

“Kéttttttttttt”

Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên ngay bên tai, dòng suy tư của Ngô Đồng bị bẻ vụn.

Cùng nhìn qua, chiếc xe kia đỗ cách hai người khá gần.

Ngô Đồng co chân về, lại bị Hướng Tá bắt lấy, thay cô đi giày vào rồi mới buông ra.

Hướng Tá hướng theo ánh mắt Ngô Đồng, trên mặt không có biểu hiện gì.

Đến tận khi Hướng Tá trở về xe của anh, Ngô Đồng vẫn đứng im như phỗng.

Người trong xe đang đấu mắt với cô.

Ánh mắt nổi lên giông bão, xuyên qua cả cửa kính, nguy hiểm và lạnh lẽo.

Ngô Đồng đi qua đó, mở cửa xe, ngồi vào.

Cô chưa kịp thắt dây an toàn, Lệ Trọng Mưu bỗng khởi động xe. Chiếc xe quay nửa vòng, lao vọt đi.

Phong cảnh bên ngoài lướt qua nhanh như gió, khiến người khác hoa cả mắt, Ngô Đồng cảm giác trái tim cô đập liên hồi, máu trong người dồn hết lên mặt.

Cô gần như hét lên: “Anh ấy là luật sư đại diện cho công ty, anh ấy đưa em về, chỉ là bạn thôi… Lệ Trọng Mưu, nghe em nói… anh…”

Tiếng phanh xe chói tai lại vang lên, bánh xe miết xuống mặt đường.

Trái tim gần như nhảy ra khỏi ngực, Ngô Đồng cố gắng hít thở, “Chúng em không có gì hết, anh phải tin em.”
Bình Luận (0)
Comment