Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 86

“Thầy là hiệu trưởng mới của các trò, Godric Gryffindor!” Vừa nói xong, lễ đường như bị đánh bom, nổ ầm ầm.

“Thầy ấy nói gì?”

“Thầy ấy tên là gì?”

“Là trùng tên? Trùng tên đúng không, tuyệt đối là trùng tên!”

“Ai lại can đảm dùng tên người sáng lập thế?”

“Cậu có thấy những năm gần đây có ai có họ này không?”

“Nhưng nếu không trùng tên, chẳng lẽ tai mình bị ù sao?”

“Nên không phải thật?”

“Merlin ơi, đây không phải là thật?”

“Không thể nào, tuyệt đối không phải như mình nghĩ…”

“Nhưng mà…”

“Đây không phải là thật, tuyệt đối không phải!”

“Thật ra hôm nay không phải là 1/9 mà là 1/4  đúng không?”

“Không phải mình đang nằm mơ chứ? Mình vẫn luôn mơ đó, tối qua vừa mới mơ mình chơi Quidditch thắng Harry Potter, hôm nay mình lại có thể mơ thấy người sáng lập? Quá may mắn!”

“Chẳng lẽ hiệu trưởng sợ thời gian trước chúng ta quá khó khăn nên mới đùa như vậy?”

“Dù thế nào, lời nói đùa này tuyệt đối không buồn cười.”

“Có thể tí nữa khi xuất hiện bữa tối chúng ta cắn một phát bỗng nhiên tỉnh ra phát hiện hóa ra chúng ta đang nằm mơ, thật ra chúng ta đang cắn tay mình đúng không?”

“Nhưng chúng ta nhiều người thế này đều muốn gặp người sáng lập à?”

“A, Merlin ơi, giấc mơ này quá hạnh phúc.”

“…”

“…”

Đủ loại lời nói đang không ngừng ầm ĩ, vài người có thể đoán được là xảy ra chuyện gì, như Ron và Hermione, như Blaise và Pansy, từ hoảng sợ ban đầu, khi kịp phản ứng mới khống chế không xì xào.

“Harry chết tiệt, dám gạt chúng ta.”

Vốn lúc trước họ còn cảm thấy hâm mộ vì Harry có thể tới ngàn năm trước gặp được người sáng lập, nhưng khi thật sự người sáng lập xuất hiện trước mặt họ, hâm mộ kia lập tức trở thành hoảng sợ, làm cả buổi họ không thể tỉnh táo lại.

Mà đối với Draco biết người sáng lập đi vào thế giới này, lại vì không biết họ sẽ xuất hiện ở Hogwarts, cũng bị hoảng sợ.

Nhưng gần đây cậu đã bị hoảng sợ đủ nhiều, nên cậu ra vẻ bình tĩnh nhìn mọi chuyện, Draco như vậy không khỏi được các Slytherin sùng bái.

Không hổ là thủ tịch, trước tin tức lớn cỡ này cũng có thể bình tĩnh thản nhiên đến vậy.

Godric đứng trên bục, chờ tiếng thảo luận của bọn nhỏ dần nhỏ lại, mới ho nhẹ vài tiếng.

Lễ đường lại yên lặng, tất cả mọi người nhìn anh chằm chằm.

Tất cả mọi người muốn biết người này có phải chính là người sáng lập mà họ nghĩ hay không.

“Đối với suy đoán của các trò, đáp án của thầy là khẳng định. Thầy không muốn giải thích vì sao thầy lại ở đây, các trò có thể coi thầy sống một ngàn năm, cũng có thể là đội mồ sống dậy vì thất vọng với hành động của các trò, nhưng điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là…, hiện tại thầy đứng trước mặt các trò, trở thành hiệu trưởng của các trò,  mà còn chắc chắn nói cho các trò biết, Hogwarts sẽ tiến hành một cuộc cải cách lớn. Hạn chế của Bộ Pháp thuật với Hogwarts không hề có hiệu quả, những thế lực khác không thể can dự vào Hogwarts. Thầy yêu cầu các trò nhớ kỹ, các trò, đi vào Hogwarts, chỉ là học trò, các trò chỉ cần học tập hoặc chơi đùa cho tốt. Trước khi các trò trưởng thành, hãy hưởng thụ thời thơ ấu của mình.”

Gryffindor nghiêm túc nhìn bọn nhỏ ở đây, gằn từng tiếng.

Đối với rất nhiều bọn nhỏ mà nói, đây là một chuyện khó có thể tin được.

Như Slytherin, cha mẹ của rất nhiều người đều là Tử thần Thực tử, họ cũng rất có thể trở thành Tử thần Thực tử tiếp theo. Mà Gryffindor, họ đều cho rằng mình ghét cái ác, rất nhiều người cho rằng sau này mình sẽ trở thành Thần Sáng, chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Bọn nhỏ biết Hội Phượng Hoàng thì khát vọng gia nhập Hội Phượng Hoàng, cống hiến năng lực của mình.

Hưởng thụ thời thơ ấu, câu này, trong mắt họ, cực kỳ gian nan để hiểu được hàm nghĩa của nó.

“Bắt đầu từ học kỳ này, Hogwarts sẽ mở thêm vài lớp, pháp thuật hắc ám, thuật đánh nhau, và cổ ngữ Rune sẽ từ môn tự chọn trở thành bắt buộc.” Godric nhanh chóng nói xong các lớp tăng thêm, rất nhiều người khi nghe thấy lớp pháp thuật hắc ám đã rất kinh ngạc, dù sao hiện giờ, pháp thuật hắc ám đã bị liệt vào pháp thuật cấm, nhưng hiện giờ Hogwarts khôi phục lớp này, bên Bộ Pháp thuật có thể thờ ơ sao?

Nhưng Godric không cho họ cơ hội nghị luận, nói tiếp, “Giáo sư pháp thuật hắc ám sẽ do giáo sư Salazar Slytherin và giáo sư Rowena Ravenclaw phân biệt đảm nhiệm, mà cổ ngữ Rune vẫn do giáo sư cổ ngữ Rune trước đó và giáo sư Albus Dumbledore đảm nhiệm, thuật đánh nhau sẽ do giáo sư Helga Hufflepuff và giáo sư Dyers Slytherin phân biệt đảm nhiệm.”

Vì chương trình học mới bổ sung, họ cần cam đoan lớp năm trên học được tri thức trước khi tốt nghiệp, nên tạm thời đặt hai giáo sư.

Nghe được Godric tuyên bố, lần này ngay cả sức lực thảo luận các học trò cũng không có.

Nghe xem họ nghe thấy cái gì?

Không chỉ có Gryffindor, ba người sáng lập khác cũng “đội mồ sống dậy tìm bọn họ”.

Khoan đã, không phải nói ngàn năm trước Slytherin cãi nhau với Gryffindor mà rời khỏi Hogwarts à? Vì sao ngài ấy còn xuất hiện trong này?

Đây là chuyện gì?

Merlin ơi, có phải bốn người sáng lập này thật đáng sợ nên người không dám cho họ đến tìm người mà để lại tai họa cho chúng con không?

Không ít học trò oán thầm trong lòng.

Godric nhìn một đám không còn sức lực bên dưới, vẫn còn duy trì trạng thái dại ra, lần thứ hai nở nụ cười, “Vậy, chúng ta chào đón giáo sư mới của chúng ta nào, Slytherin, Ravenclaw và Hufflepuff.”

Tiếng nói vừa dứt, cửa lễ đường lại được mở ra, bốn người phong cách khác nhau xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Người phụ nữ đi tới dãy bàn Hufflepuff, mang theo nụ cười hòa ái, trong bốn người cũng coi là bình thường nhất. Nhưng nụ cười của cô lại như có một sức hút, đây là nụ cười cổ vũ, dường như nụ cười chân thành đến từ trong tim, có thể làm cho người ta cảm nhận được dũng khí nào đó.

Người phụ nữ xinh đẹp đi đến bên Ravenclaw kia, giống như nữ hoàng đi ra từ bức ảnh, mọi thứ của cô đều thuyết minh lên sự “trang nhã”, đôi mắt xinh đẹp mang theo trí tuệ, mang theo hiểu biết.

Hồn ma thường trú Ravenclaw vừa thấy được cô liền cúi đầu, “Mẹ…” Giọng nói kia mang theo áy náy, mang theo hối hận.

Người biết thân phận của hồn ma này, ngay giây đầu tiên cô kêu lên, không bao giờ có thể lừa gạt sự thật mà họ không muốn tin tưởng.

Người này, thật sự là người sáng lập ngàn năm trước, dù không biết là nguyên nhân nào, nhưng thật sự cô lại xuất hiện trước mắt mọi người một lần nữa.

Mà, hai người đàn ông đi tới dãy bàn Slytherin có gương mặt tương tư nhau, chỉ là trong đó có một vị nhìn khá trẻ, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người lại không thấy anh kích động gì.

Hai người tương tự gần như bước đi cũng giống nhau, bình tĩnh kiềm chế, từng bước đi tới vị trí tượng trưng cho thủ tịch Slytherin.

Vị khá trẻ kia đi lên dãy bàn giáo sư, mà vị còn lại đứng ở trước vị trí thủ tịch.

Draco đứng lên gần như trong nháy mắt.

Salazar vừa lòng nhìn cậu một cái, ba vị giáo sư không đến dãy giáo sư mà là ngồi vào chỗ học sinh của mình.

Điều này làm rất nhiều học trò bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.

Ngồi cùng bàn với người sáng lập, đây là một chuyện mơ mộng cỡ nào, rất nhiều người sau khi véo mình lại véo bạn bên cạnh mình, sau đó xác định được đây là sự thật, rồi chợt té xỉu trên vai bạn.

Merlin cái gì cũng được, nhưng đây thật sự là kích thích quá lớn!

Tuy nhiên vẫn rất có nhiều học trò lén nhìn ba vị giáo sư này.

Merlin ơi, thật sự không phải họ đang nằm mơ chứ? Lại có thể gặp người sáng lập?

Hơn nữa họ sẽ trở thành giáo sư của mình.

Thật không phải họ vì mơ thấy mình về ngàn năm sau nên mới xuất hiện ảo giác chứ?

Ngay lúc rất nhiều học trò còn đang đánh giá ba vị giáo sư, mà trong lòng vẫn chưa thể tin, Godric mở miệng lần nữa, “Mặt khác, từ học kỳ này, mỗi Nhà sẽ khôi phục lại chế độ thủ tịch, còn chế độ thủ tịch là gì, lát nữa chúng ta sẽ giải thích cho các trò.”

Chế độ thủ tịch của bốn Nhà cho tới giờ chỉ có Slytherin duy trì, mà đã lệch lạc nghiêm trọng ý tứ ban đầu.

Thậm chí chế độ thủ tịch này lại trở thành tượng trưng cho quyền lực, lúc trước, Tom Riddle cũng dựa vào cái ghế này mà chiếm được thế lực lớn nhất cho mình, làm Salazar nhíu mày.

Tuy rằng thay đổi theo thời gian, có một số chế độ hẳn nên đào thải nhưng, chế độ thủ tịch này, tuyệt đối không thể biến mất.

Hiện giờ, tuy Slytherin bị cô lập nhưng ít nhất họ không đến mức chia năm xẻ bảy, các Nhà khác, tình trạng thật sự khá tệ.

Khi nghỉ hè đám người Salazar đã thảo luận rất nhiều lần, theo tình trạng hiện giờ của Hogwarts quyết định khôi phục lại một ít chế độ đã biến mất, mà hủy bỏ một số chế độ trong mắt họ là vô dụng.

“Còn một điều nữa, thầy biết các trò luôn luôn lo lắng, có liên quan tới Voldemort.” Godric vừa nói ra tên này, anh cảm thấy rõ ràng các học trò ở đây chợt yên tĩnh lại.

Là vì nghe thấy tên này mà sợ hãi làm yên tĩnh không dám nói lời nào hay là vì họ rất muốn biết Godric sẽ nói gì, đó cũng không phải phạm vi Godric phán đoán, anh chỉ biết là, khi thấy những đứa nhỏ này nghe đến tên này không tự chủ được mà run rẩy, còn phản xạ không dám nói gì, bất mãn với Voldemort lại tăng vài phần.

Ngay cả các nhà sáng lập ngồi chỗ học trò cũng vì phản ứng này của bọn nhỏ mà nhíu mày.

“Thầy muốn nói cho các trò biết, gã, không phải là đời sau của Salazar Slytherin.” Tiếng nói vừa dứt, không khác gì tiếng bom, nổ làm mọi người sửng sốt.

Sao có thể, người kia rõ ràng biết xà ngữ, hơn nữa nghe nói gia tộc của ông ta là một nhánh cuối cùng của Slytherin mà…

Người kia…

“Ở thời đại của thầy, “Slytherin” là một gia tộc, cũng không chỉ có một người. Có lẽ gã có dòng máu Slytherin nhưng không phải là đời sau của Salazar Slytherin. Nếu không tin, các trò có thể hỏi giáo sư Slytherin.” Anh chỉ vào Salazar im lặng không nói, mọi người nhìn sang bên Salazar, nhưng cuối cùng không có ai dám hỏi.

Dù sao, với nhận thức của họ về Salazar Slytherin, vẫn còn ở mức “phù thủy hắc ám mạnh nhất trong lịch sử”, mà phù thủy hắc ám, đối với những phù thủy hiện tại mà nói, chính là khái niệm tàn bạo âm ngoan, những thuật cấm làm nguy hại giới phù thủy.

Dường như rất nhiều người vẫn còn e ngại, chỉ cần họ dám mở miệng, Salazar sẽ giết họ vậy.

“Đối với tên phế vật kia, đúng vậy, thầy nói chính là phế vật, gã không thể được chúng ta đồng ý, các trò cũng không cần phải lo lắng gã, a, dựa theo lời các trò, Salazar chính là phù thủy hắc ám mạnh nhất trong lịch sử mà, không phải sao? Có phù thủy hắc ám mạnh như vậy ở đây, các trò cần gì sợ Chúa tể Hắc ám nữa?” Anh nói đùa, nhưng đáng tiếc không có ai phụ họa anh.

“Tốt lắm, những chuyện khác chúng ta sẽ nói sau, hiện tại, hãy để chúng ta hưởng thụ bữa tiệc linh đình đi.”

Mặc dù ngay lúc anh vừa nói dứt lời, trên bàn xuất hiện một đống đồ ăn, nhưng mọi người thật sự không biết mùi vị thế nào.

Dù sao bữa tiệc khai giảng này, chuyện ngoài ý muốn quá nhiều, rất nhiều người còn đang chìm trong sương mù, vẫn cảm thấy mọi chuyện rất không chân thật, rất giống mộng ảo…

Trên dãy giáo sư, rất nhiều giáo sư phức tạp nhìn Godric.

Người sáng lập này, hoàn toàn không giống với họ nghĩ.

“Haha, chú Godric cũng chỉ ở trường hợp này mới có thể thoáng đứng đắn một ít, mọi người không cần để ý.” Tiếng cười nhẹ nhàng chợt vang lên, đám người Dumbledore tỉnh táo lại, nhìn bên cạnh Snape.

Harry mà Hermione và Ron tìm nửa ngày cũng không tìm được không biết khi nào đã xuất hiện cạnh Snape, nhưng rõ ràng người phía dưới không thấy cậu, mọi người còn đang chìm trong sợ hãi và giật mình, không biết đồ ăn trong đĩa có mùi vị gì kìa.
Bình Luận (0)
Comment