Lưu Manh Hóa Idol

Chương 25



Tư Đồ Tuyên Hùng đến trước cửa phòng hành chính, đặc biệt soi vào cửa kính để chỉnh trang lại quần áo, nghe nói phó hiệu trưởng Vương rất để ý đến tác phong của người khác, không biết chuyện này có thật không.

Nhưng vẫn cẩn thận thì hơn, nói không chừng ông ấy vui sẽ rút lại hình phạt này.

Đợi chút nữa đi vào nói nhiều lời hay ý đẹp, làm người mà, lúc cần giả vờ nịnh hót thì phải giả vờ.
Không phải cổ đại có quyển sách chuyên nói về cách giả vờ nịnh hót sao? Hình như gọi là Binh pháp Tôn Tử.
“Tư Đồ Tuyên Hùng, vào đi!” Một giọng nói vang lên bên tai dọa Tư Đồ Tuyên Hùng một phen hú vía, vừa quay đầu lại nhìn thì: đây chính là thầy chủ nhiệm Trần sao? Tên biến thái này ở đây làm gì? Không phải lại bị báo cáo do gọi nữ sinh đến kí túc xá của mình sau giờ học rồi sao?
“Ồ, xin chào thầy Trần.” Tư Đồ Tuyên Hùng chào hỏi rồi muốn bước vào phòng làm việc.

Lúc quay người lại đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài của thầy Trần, không biết vì sao mà anh ta lại sợ hãi khi nghe thấy tiếng thở dài ấy.
“Báo cáo!” Tư Đồ Tuyên Hùng ngoan ngoãn đứng trước cửa, đợi lãnh đạo gọi vào.

Và rồi nghe thấy một giọng lạnh lùng vang lên: “Vào đi.” Anh ta ổn định lại tinh thần của mình trước rồi đi vào.

Sao mà trong phòng lại không có ai hết? Tuy nói đã tan học nhưng không phải nói phó hiệu trưởng đang ở đây sao?
Anh ta tìm mãi không thấy, cuối cùng nhìn thấy sau cửa sổ có một người đang đứng đó, đó chính là phó hiệu trưởng Vương - người mấy ngày trước vừa xử phạt anh ta.
“Xin chào hiệu trưởng Vương, nghe nói thầy tìm em?” Tư Đồ Tuyên Hùng không dám thở mạnh, ngoan ngoãn đứng thẳng lưng, tên nhóc này trông cũng nghiêm túc lắm.

Giây phúc phó hiệu trưởng Vương quay đầu lại, tim Tư Đồ Tuyên Hùng đập thình thịch, ánh mắt của hiệu trưởng sai sai? Như là muốn ăn thịt người vậy!
“Ngồi đi.” Phó hiệu trưởng Vương lạnh lùng nói.

Người cũng đi theo vào ngồi vào ghế trống.

Tư Đồ Tuyên Hùng thấp thỏm ngồi xuống, cố gắng bình tĩnh, cho dù bây giờ lòng anh ta vô cùng lo sợ.
“Tôi đã xem qua bản kiểm điểm của cậu rồi, sao, có phục với quyết định của nhà trường không?” Phó hiệu trưởng Vương nhìn anh ta nói.

Tư Đồ Tuyên Hùng liên tục dạ vâng, nói bản thân mình phạm lỗi thì nên nhận trừng phạt, thái độ vô cùng thành khẩn, tốt hơn nhiều so với Trương Quang Bảo mấy ngày trước.
Phó hiệu trưởng Vương nhíu mày, thanh niên bây giờ gian xảo hơn thời của tôi lúc trước, nói xạo mà cũng không chớp mắt một cái, còn bày ra vẻ thành khẩn.

Đôi mắt lóe lên hai chữ thành thật như mắt của con cá chết vậy.
“Tốt lắm, bay nãy tôi gọi chủ nhiệm của các cậu đến, tìm hiểu tường tận tình hình của cậu.” Phó hiệu trưởng Vương bình tĩnh nói, nhưng những lời này đã làm cho Tư Đồ Tuyên Hùng sợ chết khiếp, tên nhóc đó trước giờ đều không hài lòng với tôi, ngày thường vì trốn học, không nộp bài tập gì đó mà không ít lần nổi giận với tôi.

Tìm ông ta tìm hiểu tình hình thì không cần đổ dầu vào lửa, chỉ nói thật thôi cũng đã chết tôi rồi.
“Này, cậu bảo tôi làm sao nói cậu đây? Cậu nhìn đi, mới có một học kỳ thôi, khai giảng chưa được một tháng nữa mà cậu đã cúp học hết mười bảy tiết, đây chỉ mới tính số lần được ghi chép lại thôi, còn mấy môn của những giáo viên không thích điểm danh nữa, e rằng cúp không ít tiết nhỉ?” Phó hiệu trưởng Vương cầm cuốn sổ ghi chép trên bàn lên ném trước mặt Tư Đồ Tuyên Hùng.
Anh ta không nhìn cũng biết, toàn bộ đều là thật.

Bình thường mình không có việc gì chỉ là đá banh và chơi game thôi.


Hai thứ này đều chiếm hết thời gian rồi làm sao có thời gian rảnh mà lên lớp.

Thường ngày mấy giáo viên đó cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, ông làm hiệu trưởng không lo chuyện lớn của trường đi bắt mấy chuyện vặt vãnh của tôi làm gì?
Tuy rằng lòng nghĩ vậy nhưng gương mặt anh ta lại không để lộ điều gì, đầu sắp vùi cả vào ngực, không nói lời nào.

Anh ta có kinh nghiệm, lúc này, anh ta nói gì cũng là sai, chi bằng im lặng có khi còn nhận được sự thông cảm.
“Đại học là nơi giáo dục người, tạo ra nhân tài.

Không phải nơi cất giấu những thứ rác rưởi, biểu hiện của cậu khiến giáo viên, lãnh đạo đều rất thất vọng.

Cậu không chỉ trốn học, đánh nhau mà còn thêm lần gian lận trước đây, ức hiếp bạn bè...”
Tư Đồ Tuyên Hùng nghe những tội trạng mà phó hiệu trưởng Vương nói ra thì bị dọa đến mặt trắng bệch, đầu vốn đã cúi rất thấp rồi bây giờ còn cúi sát đến đũng quần, đôi tay không biết đặt đâu cho đúng.

Trong lòng cầu xin ông bà, ông trời phù hộ, đừng để cho việc rút lại hình phạt đi toi.
Nhưng nghĩ lại thì hiệu trưởng đã nói đến vậy rồi, e là việc rút lại hình phạt không thành rồi, không còn hy vọng gì nữa rồi.

Mẹ nó làm ông đây mất công vui mừng, không rút lại hình phạt thì thôi gọi tôi đến đây làm gì?
Phó hiệu trưởng Vương ở bên này nhìn thấy bộ dạng chết nhát của Tư Đồ Tuyên Hùng, không những không mềm lòng mà còn tức giận.

Giả vờ, còn giả vờ nữa, cậu có gan nắm bắt được điểm yếu của tôi, sao không có gan thừa nhận? Cậu nghĩ là một bài đăng nhỏ thôi cũng có thể lật đổ tôi sao? Thanh niên không biết trời cao đất dày! Cậu còn non lắm!
“Được rồi, tôi tặng cậu một câu, phải đặt chuyện chính lên hàng đầu, đừng suốt ngày nghĩ những thứ tào lao.

Cậu đây gọi là tâm không ngay thẳng, cậu hiểu không? Sau này sửa đổi khuyết điểm của mình cho tốt, xã hội cũng là một đại học, học cho tốt đi.” Phó hiệu trưởng Vương nói lời từ tận đáy lòng.
Tư Đồ Tuyên Hùng vẫn chưa hiểu ý của hiệu trưởng, liên tục gật đầu: “Hiệu trưởng dạy đúng, học sinh nhất định phải sửa đổi sai lầm, tuyệt đối không được gây phiền phức cho thầy.”
“Ừm, hy vọng vậy đi, cậu có thể ngồi đây gọi điện thoại cho người nhà đến trường đón cậu.”
Lúc này, đầu óc của Tư Đồ Tuyên Hùng trống rỗng.

Một lúc sau mới hồi thần lại, ý gì đây? Gọi người đến đón mình? Mình không có bệnh gì hết, gọi người đến đón là có ý gì? Sao mà hiệu trưởng này nói chuyện lộn xộn vậy?
Phó hiệu trưởng Vương nhìn thấy vẻ mơ hồ trên mặt Tư Đồ Tuyên Hùng thì trong lòng vui vẻ vô cùng, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe thấy học sinh có thể đấu lại giáo viên.

Tự cậu không biết lượng sức thì đừng trách tôi.
“Hiệu trưởng Vương, ý ban nãy của thầy là...!Việc đó, em vẫn chưa hiểu lắm, có thể mong thầy...” Tư Đồ Tuyên Hùng lắp bắp.

Hình như anh ta đã tìm thấy manh mối gì đó.
“Cậu bị buộc thôi học rồi.” Lời nói ngắn gọn xúc tích, không một từ thừa.
Vốn nghĩ Tư Đồ Tuyên Hùng nghe xong thì mặt mày tái mét, khóc lóc trong đau khổ, nhưng bất ngờ là anh ta không hề làm vậy mà sau khi nghe xong còn vô cùng bình tĩnh.
“Hiệu trưởng Vương, thầy biết đó, em sắp tốt nghiệp rồi mà buộc thôi học ngay lúc này, có phải là thiếu tình người quá không.

Đương nhiên, em biết những việc em vi phạm nội quy trường cũng đủ để đuổi học em rồi.

Nhưng mong hiệu trưởng Vương nể tình những năm tháng học hành vất vả mà tha cho em không?” Khi Tư Đồ Tuyên Hùng nói ra câu này thì như một người khác.

Không hề nhìn ra được bất cứ vẻ lo sợ nào cũng không hề van xin.
Tư Đồ Tuyên Hùng gật đầu rồi đứng lên: “Vậy là không còn thương lượng gì nữa?” Phó hiệu trưởng Vương cười lạnh lùng, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật, không lẽ còn định đe dọa tôi sao? Không có chứng cứ gì thì lấy gì đấu với tôi? Không lẽ cậu đi nói khắp nơi thì có người tin cậu? Bây giờ bị tôi đuổi học vừa khéo lại cho tôi một bia đỡ đạn, cậu có nói gì đi nữa thì người khác cũng sẽ nghĩ cậu cố tình bịa đặt, sẽ không ai tin cậu.
Phó hiệu trưởng Vương nghĩ đến đây thì đắn đo hơn.
“Gọi đi, còn có thể tiết kiệm tiền điện thoại, sợ người nhà mắng đúng không?” Phó hiệu trưởng Vương rất muốn thấy bộ dạng suy sụp của tên nhóc này nhưng ông ấy lại thất vọng.
Tư Đồ Tuyên Hùng hít thở sâu, dáng vẻ vô cùng thoải mái cười: “Được, không làm phiền thầy nữa, em không quen dùng điện thoại bàn, tạm biệt.” Nói xong rồi quay người đi.

Phó hiệu trưởng Vương thấy điệu bộ của anh ta thì bất ngờ, tên nhóc này lại âm mưu gì đây?
Đột nhiên Tư Đồ Tuyên Hùng thay gương mặt khác, quay lại nhìn chằm chằm vào phó hiệu trưởng Vương, gằn từng chữ: “Tên họ Vương kia, ông nhớ lấy cho tôi, hôm nay Tư Đồ Tuyên Hùng tôi nói ra câu này, rồi sẽ có một ngày tôi quay lại, tôi sẽ khiến cho ông cầu xin tôi, tôi sẽ khiến cho ông cầu xin tôi đàng hoàng.”
Lần này quay đầu đi luôn thật, không hề dừng lại một chút nào.
Phó hiệu trưởng Vương ngơ ra, một lúc lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại, gần đây sao mà toàn gặp học sinh kỳ lạ? Mấy ngày trước có một tên nhóc trông rất khôn ngoan, hôm nay lại gặp anh ta, mấy tên này sao vậy chứ? Đương nhiên phó hiệu trưởng Vương không ngờ được là trong đời ông ấy lại cùng lúc xuất hiện hai học sinh đặt biệt này.
Đàn ông có thể khóc không? Đương nhiên có thể, tên khốn nạn nào nói đàn ông không được khóc? Tổ tiên chúng ta nói gì, nước mắt đàn ông chưa rơi xuống là vì chưa đủ tổn thương.
Tư Đồ Tuyên Hùng khóc, vừa ra khỏi trường đã khóc.

Đừng nghĩ anh ta khóc vì hối hận, từ điển của người này không có từ hối hận, anh ta chỉ là thấy bức bối, sợ hãi, rõ ràng có người chỉnh anh ta nhưng anh ta lại không hề có chút đề phòng, hơn nữa đến bây giờ cũng không biết là ai, tuy rằng nghi ngờ Trương Quang Bảo nhưng lại không có chứng cứ.
Điều đáng buồn là ở đây, đối phương sáng suốt hơn anh ta.
“Tôi thề, nếu như tôi biết là ai làm, ông đây sẽ đập chết nó!” Đáng tiếc là những lời này của anh ta đến chết cũng không thực hiện được.
Anh ta lau hết nước mắt trước khi đến kí túc xá, nên đi tạm biệt bạn bè rồi, không thể để bọn họ thấy bộ dạng này được, đàn ông phải ra dáng đàn ông, muốn đi cũng phải phóng khoáng một chút.
Đừng nói những lời lưu luyến, bảo trọng với nhau nữa, bạn học ba năm, ít nhiều cũng có tình cảm, cho dù không có thì khi tạm biệt cũng sẽ có chút rầu rĩ.

Nói chung thì Tư Đồ Tuyên Hùng ở lại ký túc xá cả buổi chiều mới thoát ra được.
Anh ta mang những đồ có thể tặng được đều tặng cho bạn học, dọn dẹp quần áo của mình, mang theo những đồ cần thiết, lần này là đi thật rồi.

Anh ta vừa ra khỏi ký túc xá đã thấy hai người đang đứng ở kí túc xá nữa phía đối diện.

Một người là Trương Quang Bảo, một người là Dương Ngân Hạ.

Hai người đứng đối diện, trông có vẻ rất thân thiết, đôi lúc còn nói nhỏ với nhau.

Vận mệnh luôn an bài những điều trùng hợp, nếu như không phải trùng hợp thì thế giới này nhàm chán biết bao.
Rất khó để hình dung tâm trạng bây giờ của anh ta, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một từ: Rối, rối bời như một đống hỗn độn.
Trương Quang Bảo nhìn thấy Tư Đồ Tuyên Hùng mà không có chút ngạc nhiên, bất ngờ nào mà còn nhỏ giọng nói bên tai Dương Ngân Hạ rồi cười phá lên.
“Tư Đồ, đi rồi à?” Trương Quang Bảo đứng trước mặt, đánh giá anh ta.

Đương nhiên là Tư Đồ Tuyên Hùng không chịu thua, cười nhẹ nhàng: “Đúng vậy, đây không phải là điều mày hy vọng sao?” Trương Quang Bảo không hề phủ nhận, giơ tay vỗ vai anh ta, dùng giọng thấu hiểu sự đời mà nói: “Này, mày vừa đi thì tao sẽ cô đơn lắm.

Ra ngoài nhớ làm việc đàng hoàng, tao có dự cảm là sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Phút chốc, Tư Đồ Tuyên Hùng trở mặt: “Trương Quang Bảo, mẹ nó tao đã xem thường mày rồi.

Mày được lắm, chuyện này không cần chứng cứ tao cũng biết là mày làm.

Bây giờ không cần nói gì nữa rồi, chúng ta cứ đợi mà coi!” Thật ra Tư Đồ Tuyên Hùng cũng không chắc lắm, chẳng qua là thử mà thôi.
Trương Quang Bảo giơ ngón cái lên: “Đúng là đàn ông! Tao đợi mày!” Nói xong giơ tay phải ra.

Tư Đồ Tuyên Hùng nghiến răng ken két nhưng vẫn kìm nén nỗi tức giận trong lòng, giơ tay ra.

Hai người bắt tay nhau, vừa bắt tay thì hai người đã trở thành kẻ thù trong đời nhau.
“Bảo trọng.” Trương Quang Bảo nói.
“Bảo trọng x mày!” Tư Đồ Tuyên Hùng cũng nghiêm túc nói ra bốn chữ.

Trương Quang Bảo đột nhiên thất vọng, đây không phải là những điều anh hy vọng.

Trong ấn tượng của anh, khi Tư Đồ Tuyên Hùng thì phải là dáng vẻ phóng khoáng, ung dung, như vậy mới là đối thủ của Trương Quang Bảo.
“Anh ta đi đâu vậy?” Sau khi Tư Đồ Tuyên Hùng đi thì Dương Ngân Hạ hỏi Trương Quang Bảo.
“Đi tìm tư bản rồi.” Trương Quang Bảo cười đáp.
Chuyện Tư Đồ Tuyên Hùng bị buộc thôi học rất nhanh đã chìm vào quên lãng, còn chuyện bài đăng thì không còn ai nhắc đến.

Mọi người đều có cuộc sống của mình, người bận học thì học, người sắp tốt nghiệp thì tốt nghiệp, không có ai rảnh để ngồi nói chuyện phiếm, mọi thứ đều trở về bình thường.

Trương Quang Bảo vẫn làm việc của anh, kinh doanh của quán net vẫn rất tốt, khi rảnh thì anh sẽ lên mạng, sau khi bài Jay đoạt giải thì lại viết ra mấy bài theo phong cách khác nhau, cũng được rất nhiều người ưa chuộng, nhưng lại không thấy trang chủ đề xuất, cũng không nghe anh nhắc đến chuyện bán đứt nữa.
Còn về bài hát đã bị mua đứt bản quyền thì không thấy nữa, không biết bị trạm trưởng bán cho thiên vương nào rồi.
Sắp đến ngày tốt nghiệp, sinh viên cấp ba đã bắt đầu lên kế hoạch.

Lý Đức nói anh ta muốn đến Duyên Hải Nhất Đại xem có thể tìm được công việc gì không, còn Lưu Quyết thì về thị trấn, nghe nói có họ hàng ở bộ giáo dục có thể cho anh ta dạy học, Lương Cẩm thì không nói gì hết, nhưng Trương Quang Bảo biết anh ta tự có tính toán.
Đúng là ứng với câu nói đó, không có bữa tiệc nào không tàn, cấp ba thì sao, đại học vẫn làm bạn học thì sao? Cuối cùng vẫn phải chia ly.

Chỉ đợi ăn bữa cơm chia tay, mọi người đường ai nấy đi, sau đó còn gặp lại hay không thì phải xem duyên phận rồi.

Mấy anh em hỏi dự định của Trương Quang Bảo, anh nói vẫn chưa có, phải xem xem rồi tính, làm việc ở quán net trước.
Anh em đều phê bình anh không có chí lớn, Trương Quang Bảo chỉ cười, Dương Ngân Hạ nhảy ra: “Ai nói Trương Quang Bảo nhà chúng tôi không có chí lớn? Rồi có một ngày, cậu ấy sẽ chứng minh cho đám nịnh hót các cậu xem!”
Ồ, đúng rồi, còn một chuyện đáng mừng.

Công việc của Trương Quang Bảo đổi rồi, anh không còn trực đêm ở quán net nữa, vì kỹ thuật anh cũng tốt, đã quen với bảo trì hằng ngày của quán net nên chú Trần tuyển một tên nhóc khác trực đêm, Trương Quang Bảo làm ca sáng, hơn nữa cũng tự do, không nhất định lại trực ở đây suốt, chỉ cần có vấn đề thì xuất hiện thôi.
Đương nhiên Trương Quang Bảo biết chú Trần làm vậy có ý gì, một là thưởng cho mình, hai là, kiến thức của chú Trần có hạn, một tháng Trương Quang Bảo đến đây, bảo trì mạng đều là anh làm.

Trước khi anh đến đây, quán net dùng hệ điều hành In 98, tại sao không đổi? Vì chú Trần không biết, Trương Quang Bảo vừa đến, mất hai giờ đã cài đĩa ghost của hệ điều hành xp, mất nửa ngày đã thay hết máy trong quán thành xp.
Việc này trông thì dễ nhưng chú Trần không biết làm.

Vì thế, ông ấy lùi về sau, giao quán net vào tay Trương Quang Bảo, rồi đặt một chiếc máy ở một góc cho Trương Quang Bảo, gọi là máy kỹ thuật quản lý mạng chuyên dụng.
“Chú Trần, con nghĩ là quán mình làm một cái máy phục vụ xem phim đi, tải nhiều phim và chương trình nổi tiếng về, tin là sẽ thu hút không ít người.” Trương Quang Bảo đang nói với chú Trần ngồi bên ngoài bậc thềm ngoài quán.
Chú Trần không do dự mà gật đầu: “Chuyện này con tự quyết định đi, chỉ cần có ích cho quán thì chú không có ý kiến.

Sau này không cần hỏi chú, chú còn không tin con sao?”
Trương Quang Bảo cười gật đầu đứng dậy đi vào quán net.

Có một tên nhóc tầm mười bảy, mười tám tuổi ngồi ở quầy phục vụ, thân người không cao nhưng rất cường tráng, lông mày rậm và đôi mắt to, gương mặt rất đôn hậu.

Cậu ta là Đường Khánh Minh, thật thà ít nói, rất kính trọng Trương Quang Bảo, anh vừa đến thì cậu ta đã đứng dậy đón.
“Khánh Minh, không có chuyện gì chứ?” Trương Quang Bảo vứt một hộp thuốc lá qua, dựa vào quầy nói.

Đường Khánh Minh gật đầu nở nụ cười với Trương Quang Bảo.
“Thằng bé ngốc, chỉ biết cười.” Trương Quang Bảo lắc đầu.
“Chị Dương đến rồi.” Đường Khánh Minh nhìn ra phía sau Trương Quang Bảo.

Thật ra Trương Quang Bảo đã sớm ngửi được hương nước hoa nên biết Dương Ngân Hạ đã đến.

Anh quay đầu lại nhìn thấy cô ấy đang nhìn mình.

Nói thật thì gần đây Trương Quang Bảo có một cảm giác rất kỳ lạ, luôn cảm thấy chị Dương càng ngày càng xinh, cũng không phải là ngoại hình có gì thay đổi mà vấn đề về cảm giác, nhưng anh lại không biết nguyên nhân.
“Chị, cơn gió nào mang chị đến đây vậy?” Trương Quang Bảo nghiêng đầu hỏi.

Dương Ngân Hạ bĩu môi bất mãn, nói: “Không có chuyện thì không thể đến tìm cậu sao?”
“Có thể, đương nhiên có thể, trên thế giới này ai cũng không thể, chỉ có chị tôi thì có thể.” Trương Quang Bảo khoác vai Dương Ngân Hạ nói.

Vừa khéo chú Trần đang đi vào, thấy Dương Ngân Hạ cũng ở đây thì mỉm cười, người có mắt đều nhìn ra đây bạn gái của Quang Bảo nhưng tên nhóc đó lại không chịu thừa nhận.
“Quang Bảo, đi đi, bây giờ cũng không có việc gì, nếu như có vấn đề chú sẽ gọi điện thoại cho con.” Chú Trần rộng lượng nói.

Trương Quang Bảo vừa muốn từ chối, Dương Ngân Hạ đã cướp lời, nói cảm ơn làm cho Trương Quang Bảo bất lực lắc đầu rồi bị cô ấy kéo ra khỏi quán net.

Hôm nay thời tiết rất tốt, sắp hết mùa hè rồi, không còn nắng gắt như trước nữa, mặt trời cũng bị mây che lấp, gió thổi nhè nhẹ làm người vô cùng thoải mái.

Trông có vẻ như tâm trạng Dương Ngân Hạ rất tốt, đi cạnh Trương Quang Bảo mà không ngừng kể về chuyện ở trường, cứ như một chú chim sẻ cứ ríu ra ríu rít.
“Quang Bảo, ngày mai là trung thu, chuẩn bị xong chưa?” Dương Ngân Hạ hỏi.
Trương Quang Bảo sững người, khó hiểu hỏi: “Chuẩn bị gì?”
Dương Ngân Hạ nghe vậy thì sốt ruột: “Không phải cậu hứa với tôi đi ngoại ô chơi sao? Tôi đã hẹn bạn hết rồi, cậu gọi bọn Lý Đức đến luôn đi.” Trương Quang Bảo nhớ ra, mới ồ lên một tiếng.
Đột nhiên điện thoại Trương Quang Bảo reo lên, anh cầm điện thoại ra coi số thì gương mặt biến sắc.

Tuy Dương Ngân Hạ có hơi tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều.

Người ta thường bảo trực giác của phụ nữ rất nhạy bén, xem ra là thật, Dương Ngân Hạ nhìn sắc mặt của Trương Quang Bảo thì biết người gọi đến có thể là người nhà anh.
“A lô, xin chào.”
Đầu dây bên kia là một giọng nói vô cùng quen thuộc, mỗi khi nghe được giọng nói này Trương Quang Bảo cũng như mở cờ trong bụng, giọng nói này ở bên Trương Quang Bảo năm, sáu năm đầu, quá sâu sắc, khó mà quên được.
“Quang Bảo, là em.

Anh gần đây khỏe không?”
“Ăn được, ngủ được, đi được, ngày nào cũng có người đẹp ở bên, đúng là vui quên cả đường về.” Trương Quang Bảo nhẹ nhàng trả lời, khi nói câu này anh còn chớp chớp mắt với Dương Ngân Hạ, Dương Ngân Hạ cười ngọt ngào khoác lấy tay anh.
“Đừng có dựa vào người tôi mãi, nóng lắm.” Trương Quang Bảo cầm điện thoại cười nói với Dương Ngân Hạ.

Đương nhiên Dương Ngân Hạ cũng không nghĩ đến đầu dây bên kia là cô ấy, dịu dàng nói: “Tên nhóc nhà cậu phản rồi, thích nắm đó, tránh cậu lại chạy theo người phụ nữ khác.”
“Alô, Quang Bảo, có người ngồi cạnh anh à? Nghe giọng hình như là nữ phải không?” Trương Ngọc Tâm hỏi.
Trương Quang Bảo cười ha hả: “Là chị tôi, đang đùa giỡn này.

Em có việc gì không?”
“Chị? Vậy anh gọi cô ấy nghe điện thoại đi.” Đột nhiên giọng Trương Ngọc Tâm kiên quyết một cách bất thường, Trương Quang Bảo thì hơi lơ đãng, cô gái này sao vậy? Không quen biết với chị Dương mà định nói chuyện gì? Cũng không biết có phải nghe được lời của Trương Ngọc Tâm hay thấy sắc mặt của Trương Quang Bảo không đúng mà Dương Ngân Hạ giơ tay lấy điện thoại.
“A lô, tôi là Dương Ngân Hạ, xin hỏi cô là?” Dương Ngân Hạ nói lời mở đầu, Trương Quang Bảo mới kịp phản ứng lại, chị Dương đang nói chuyện với Trương Ngọc Tâm? Chuyện này vốn là chuyện không thể nào, ấy vậy mà lại trở thành sự thật rồi!
“Dương Ngân Hạ, tên này cũng đẹp đó, xin chào, tôi là Trương Ngọc Tâm.” Dương Ngân Hạ nghe vậy thì như bị điểm huyệt, cả người bất động.

Trương Ngọc Tâm? Bạn gái cũ của Trương Quang Bảo? Tôi đang nói chuyện với cô ấy?
Trương Ngọc Tâm thấy bên đây đã im lặng thì nói tiếp: “Tự giới thiệu một chút, tôi là...”
“Biết rồi, bạn gái của của Quang Bảo, tôi nghe cậu ấy nhắc qua.” Cuối cùng Dương Ngân Hạ cũng hồi thần lại, cướp lời.
Trương Ngọc Tâm không hài lòng khi nghe câu này, cười ha hả: “Có cần nói rõ như vậy không? Mạo muội hỏi một câu, cô và Quang Bảo có quan hệ gì?”
Dương Ngân Hạ bối rối, mơ hồ đáp: “Ồ, chúng tôi, chúng tôi là chị em.”
“Chị em yêu nhau? Trước đây khi tôi và Quang Bảo yêu nhau, không thấy anh ấy có sở thích này.” Trương Ngọc Tâm cười lớn, Dương Ngân Hạ hơi tức giận, một đứa con gái, sao mà tùy tiện như vậy? Cho dù có là bạn gái cũ của Quang Bảo thì cũng không thể như vậy được.
“Xin lỗi, có thể cô hiểu lầm rồi, tôi và Quang Bảo vẫn chưa ở bên nhau.” Dương Ngân Hạ vừa mới nói thì phát hiện mình lỡ lời, định bổ sung thì đầu dây bên kia lại lên tiếng.
“Ôi, còn chưa ở bên nhau? Vậy sau này là có thể ở bên nhau rồi?” Cô ấy nói đến đây thì ngừng lại, rồi nói tiếp: “Nhưng e là cô không có cơ hội đó rồi, phiền cô gọi Quang Bảo nghe điện thoại.”
Không biết vì sao mà Dương Ngân Hạ cảm nhận được bên trong tiềm thức của mình có một giọng nói đang bảo cô ấy: “Ném điện thoại đi!”
Ma xui quỷ khiến, Dương Ngân Hạ lại đưa điện thoại cho Trương Quang Bảo, anh nhận lại điện thoại thì không nói gì, lắng nghe Trương Ngọc Tâm nói, biểu cảm trên gương mặt vô cùng thất thường, Dương Ngân Hạ chưa bao giờ thấy anh hoảng loạn như vậy qua.
Cuối cùng, Trương Quang Bảo đột nhiên cúp máy! Sau đó tắt nguồn, rút pin ra luôn.

Tuy hành động này của Trương Quang Bảo làm lòng Dương Ngân Hạ hơi khó chịu nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Trương Quang Bảo không biết làm sao, mới đưa điện thoại cho Dương Ngân Hạ rồi nói: “Cái này...!Chị Dương, mình tìm chỗ nào yên tĩnh ngồi đi.” Dương Ngân Hạ đặt điện thoại vào túi, gật đầu nói: “Được thôi.” Cô ấy biết, lúc này e là Trương Quang Bảo cần phải bình tĩnh lại một chút.
Câu vừa nãy của Trương Ngọc Tâm: “E là cô không có cơ hội đó rồi”, gần như rất rõ ràng, không lẽ cô ấy định quay lại với Quang Bảo? Nếu vậy thì chuyện không hay rồi, có thể nhìn ra Quang Bảo còn quan tâm cô ấy lắm, nếu không thì cũng không hoảng loạn như vậy, đến điện thoại cũng tắt nguồn rút pin ra luôn rồi.

Còn nhớ lần trước anh nói không thấy tiếc mối quan hệ này.
Nhưng không thấy tiếc không có nghĩa là không còn yêu nữa.

Trương Ngọc Tâm chọn gọi điện đến ngay trước trung thu một ngày, vốn đang xác định động cơ, bây giờ thấy phản ứng của Quang Bảo thì chắc chắn cô ấy nói gì đó rồi.

Người phụ nữ này đúng là không đơn giản.
Đây là một quán nước vô cùng bình thường, Dương Ngân Hạ chọn vị trí ngay góc rồi hai người cùng ngồi xuống.

Trương Quang Bảo vẫn luôn suy nghĩ gì đó, không nói câu nào, sau khi ngồi xuống thì mặt vô cùng nghiêm trọng, mày nhíu chặt lại, xem ra không phải chuyện nhỏ.
“Quang Bảo, nếu em tin chị Dương thì nói ra đi, có lẽ tôi sẽ giúp được em.” Dương Ngân Hạ nói.

Lời nói vậy thì có chút trái lương tâm, nhưng ở vị trí của ấy thì không thể không nói.
Đột nhiên Trương Quang Bảo ngẩng đầu lên, thở một hơi dài rồi nói: “Ôi trời, gặp ma rồi, cô ấy lại muốn quay lại với tôi.”
Nếu như ai muốn biết cảm giác tạt một gáo nước lại lên đầu thì hỏi Dương Ngân Hạ đi.

Cho dù chuẩn bị tâm lý rồi nhưng cô ấy vẫn thấy lòng mình chùng xuống, hoang mang lo sợ, cô lo lắng cầm ly nước trên bàn lên, mượn cớ để che dấu sự căng thẳng.
“Này, chị Dương, giúp tôi một việc được không?”.


Bình Luận (0)
Comment