Lưu Ngân

Chương 20

Thiên Thánh năm thứ mười, ngày mùng 5 tháng 7, trời mưa.

Kho báu? Hừ! Chỉ có đồ ngốc mới tin!

Lão già trên núi cũng từng nói, trên giang hồ căn bản không có nhiều kho báu như vậy, kẻ nào tin vào cái gì mà bản đồ kho báu đều là kẻ ngốc. Chỉ là một tấm da dê rách nát thôi, thế mà lại khiến nhiều kẻ đến tranh cướp như vậy, thật là nực cười!

Có điều, Nguyệt Kiến cô nương này cũng thật là đáng thương a! Chỉ vì loại đồn đại khó hiểu này mà bị làm cho nhà tan cửa nát.

Nhưng cứ cho là đáng thương, Mèo con cũng quá đáng! Lúc ở trên núi rõ ràng là rất hiểu nhau mà! Sao đến khi xuống núi, y lại cứ gây sự với mình chứ?

Đầu tiên là cái gã Âu Dương Xuân kia! Coi như Mèo con tha thứ cho gã, mình cũng thừa nhận gã không phải là dạng vừa, nhưng Mèo con cũng không cần gã nói gì là nghe nấy như vậy chứ!

Sau đó còn có Nguyệt Kiến…

Tức chết mình rồi!

Hừ, không phải y đối với nàng rất tốt sao? Vậy mình càng đối với nàng tốt hơn! Để Nguyệt Kiến cô nương gần mình hơn, nàng sẽ không có thời gian thân cận Mèo con!

Mèo con là người của mình, trước đây là vậy, hiện tại là vậy, tương lai cũng sẽ như vậy, ai cũng đừng hòng cướp đi!

****************************

Khách điếm Phúc Mãn nhờ chuyện này, hỗn loạn cũng được dẹp yên. Âu Dương Xuân tính tình khiêm tốn, sau khi biết được nguyên nhân Bạch Ngọc Đường gây khó dễ với mình, liền lập tức áy náy xin lỗi Triển Chiêu. Mà Bạch Ngọc Đường cũng sòng phẳng nở nụ cười quên hết thù oán với Âu Dương Xuân.

Nguyên nhân hai bên xung đột với nhau vốn là do Bạch Ngọc Đường hung hăng càn quấy khiến Âu Dương Xuân không ưa. Nhưng thứ nhất Bạch Ngọc Đường cũng chưa phá hoại cái gì hay gây thương tích cho ai, thứ hai Bạch Ngọc Đường cũng vô cùng thẳng thắn bồi thường cho ông chủ khách điếm —— hắn và Triển Chiêu cùng ở chung một gian phòng nhưng lại trả tiền thuê hai gian, việc này làm cho ông chủ khách điếm cười đến không ngậm mồm vào được. Loại người như ông ta quan tâm nhất chỉ có tiền tài, hiện tại bạc gấp đôi tới tay, đối với việc Bạch Ngọc Đường cố tình gây sự lúc trước, ông chủ này không chỉ không tức giận, trái lại cực kì hài lòng, thậm chí còn liên tục cảm ơn Bạch Ngọc Đường.

Âu Dương Xuân vốn là hiệp khách giang hồ, bụng dạ những người làm ăn này hắn cũng rõ ràng, lúc này thấy hành vi của Bạch Ngọc Đường, ngược lại cũng âm thầm tán thưởng thiếu niên này hiểu cách làm người. Thêm vào sự kiện vừa trải qua, đối với thiếu niên cũng có nhiều hảo cảm, điểm bất mãn lúc trước liền không biết đã chạy đi đâu.

Sau khi ba người cứu được nữ tử bị uy hiếp lúc trước, nữ tử đó vẫn hôn mê bất tỉnh. Âu Dương Xuân vốn không có chuyện gì, hơn nữa lại quan tâm tới nữ tử này, bèn lưu lại cùng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu luận bàn võ công, thuận tiện chờ nữ tử kia tỉnh lại.

Qua mấy lần luận bàn, Âu Dương Xuân không khỏi hết sức kinh ngạc, theo cái nhìn của hắn. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này tuy còn trẻ tuổi, thế nhưng trình độ võ công đã cao cường hơn phần lớn những người cùng tuổi trên giang hồ. Mặc dù bây giờ võ công của hai thiếu niên này đều kém hắn một chút, nhưng chỉ cần qua một thời gian nữa, nhất định sẽ tỏa sáng trên giang hồ.

Triển Chiêu chung quy vẫn luôn suy nghĩ cho người khác, cùng hai người luận bàn một hồi, thực sự là có chút quan tâm tới nữ tử vừa cứu kia, liền cáo từ đến xem tình hình nàng ta thế nào.

Triển Chiêu vừa đi, Bạch Ngọc Đường lập tức đứng ngồi không yên, vừa rồi còn chơi đùa luận bàn rất vui vẻ bây giờ lại cảm thẩy thật vô vị tẻ nhạt, hắn nhẫn lại nhẫn, cuối cùng vẫn là nhẫn không được đứng dậy, vội vã nói một tiếng với Âu Dương Xuân: “Ta cũng đi xem xem!” Liền lòng như lửa đốt chạy lên gian phòng trên lầu của nữ tử kia.

Lúc Bạch Ngọc Đường bước vào gian phòng của nữ tử, vừa vặn nhìn thấy Triển Chiêu đang cầm một chiếc khăn lụa ướt thấm mồ hôi cho nữ tử kia. Lập tức hắn chỉ thấy trong lòng vô cùng không thoải mái, không chút nghĩ ngợi gì tiến lên, kéo Triển Chiêu qua, tùy hứng chất vấn:

“Ngũ Gia còn nói ngươi chạy lên đây làm gì, hóa ra là ở chỗ này chăm sóc cho cô nương người ta! Triển Chiêu, ngươi được lắm! Không phải… Không phải ngươi đã sớm coi trọng nàng, cho nên mới quan tâm tới người ta như vậy!”

“Xuỵt!” Triển Chiêu liếc mắt nhìn nữ tử nằm trên giường, không nhịn được trừng Bạch Ngọc Đường một chút, “Ngươi nhỏ giọng một chút có được không?! Chuột chết, đang yên đang lành ngươi nổi điên làm gì? Đánh thức người ta thì làm sao bây giờ?!”

“Ngươi lưu ý nàng đến vậy sao?!” Bạch Ngọc Đường hỏi ghen tuông ngập trời.

“Vị cô nương này hơi sốt, ta chỉ thay nàng lau một chút mồ hôi, giúp nàng hạ nhiệt mà thôi.” Triển Chiêu giải thích, xuất phát từ nội tâm cũng không hy vọng Bạch Ngọc Đường có hiểu lầm gì đó.

Nhưng lời này đến tai Bạch Ngọc Đường, lại càng khiến cho lòng hắn thấy khó chịu, ngữ khí nói chuyện vẫn rất hung hăng: “Mèo thối! Người ta sốt ngươi đúng là thấy rõ a! Lo lắng cho nàng đến vậy, còn nói không chú ý đến người ta!”

“Nàng là nữ nhân mà! Tất nhiên là phải quan tâm.” Triển Chiêu cũng không ý thức được việc mình làm có gì không đúng, lúc trước sư phụ Tĩnh Phong từng nói với y, nếu gặp nữ tử trên giang hồ, liền tận lực săn sóc một ít, bởi vì nữ nhân không thể so với nam nhân, rất nhiều lúc yếu đuối.

Đáng tiếc, con chuột trắng nào đó lại không cho là như vậy. Lời Triển Chiêu lọt vào tai hắn lại bị hắn kiên quyết lý giải là Triển Chiêu nhìn nữ tử kia với con mắt khác. Vì vậy càng khiến cho lòng hắn khó chịu —— mèo thối! Sao không thấy ngươi quan tâm tới Ngũ gia như vậy! Thì ra trong lòng ngươi, ta trước giờ cùng ngươi sớm chiều làm bạn, lại chẳng bằng một nữ nhân bèo nước gặp nhau hay sao?!

Thầm nghĩ, Bạch Ngọc Đường càng lúc càng trở nên cực đoan, hung tợn hỏi:

“Nói như vậy, ngươi nhất định phải quan tâm nàng có đúng không?”

“Phải.” Triển Chiêu theo lý thường trả lời.

Nghe vậy, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, hay cho ngươi con mèo thối hồ đồ, quả thật là coi trọng người ta a! Nhất thời, ghen tuông không lý do ùn ùn kéo đến che ngợp bầu trời, hắn siết chặt lấy Triển Chiêu, tiến đến gần, gắt gao nhìn thẳng vào mắt y, tựa hồ muốn nhìn rõ trong lòng Triển Chiêu đến tột cùng đang nghĩ cái gì. Hoàn toàn không chú ý tới, mặt hai người bọn họ lúc này gần nhau đến mức nào.

Nhưng Triển Chiêu lại chú ý. Khí tức của Bạch Ngọc Đường phả vào mặt y, khiến cho y chỉ cảm thấy sau gáy một trận tê dại không lý do, ánh mắt theo đó cũng vô ý lóe lên một cái.

Bộ dáng này của bọn họ, khiến cho y không lý do —— hoảng hốt, nhưng lại phảng phất như đang chờ mong cái gì…

Đôi mắt không tự chủ được có chút mông lung.

Bạch Ngọc Đường ban đầu vẫn là đầy bụng tức giận, thế nhưng, dần dần, cảm thụ được hô hấp của Triển Chiêu, nhìn cặp mắt có chút mông lung kia, trong đầu hắn dần dần trở nên hỗn loạn, tựa như có thứ gì đó tràn ngập trong lòng muốn trào ra.

Lông mi của Mèo con gần ngay trước mắt, gần tới mức hầu như hắn có thể đếm được từng sợi từng sợi một, ánh mắt hắn không thành thật, chậm rãi lướt qua đôi mắt như ngọc, sống mũi cao cao, sau đó nhẹ nhàng dừng lại trên đôi môi y.

Đôi môi trơn bóng nhẹ nhàng hé ra, khe khẽ run lên, như một lời mời gọi không tên —— trong đầu hắn bỗng nhiên xẹt qua hình ảnh buổi sáng bốn năm trước, thứ rượu thuần khiết thơm ngon kia, tư vị mềm mại ấm áp kia, bao trùm lên đôi môi hắn.

Hai mắt không khỏi trở nên nóng rực.

Muốn… hôn y…

Nếm lại mùi vị khi đó…

Cặp mắt nóng rực kia khiến cho Triển Chiêu cảm thấy hoảng hốt, nhưng không biết vì sao, y lại không hề muốn lẩn tránh, chỉ là ngây ngẩn đứng đó, cảm giác bàn tay Bạch Ngọc Đường mơ hồ xoa gò má y, rồi lướt tới đôi môi y, nhẹ nhàng xoa xoa, tựa như đang xoa thứ gì đó vô cùng trân quý. Thế rồi, mặt càng lúc càng gần hơn…

“Ư ưm…”

Bỗng nhiên một tiếng rên rỉ uyển chuyển vang lên, hai người như bị sét đánh, đột nhiên tỉnh táo lại. Triển Chiêu đẩy Bạch Ngọc Đường ra, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thì ra nữ tử trên giường đã tỉnh lại, đang từ từ mở mắt ra.
Bình Luận (0)
Comment