Lưu Quỷ

Chương 10

Liên Tĩnh Phong một tay cầm di động, tay kia từ sau lưng rút ra một thanh kiếm gỗ đào thu nhỏ, chậm rãi thăm dò một vòng quanh tầng hầm.

A Bảo trong điện thoại không ngừng giải thích cho hắn những chuyện phát sinh ngày hôm qua.

Liên Tĩnh Phong vừa nghe vừa nhíu mày.

Bởi vì chuyện quá khẩn cấp, A Bảo không giấu diếm chuyện nam tử tóc trắng nữa. Bên này cậu mới vừa mở đầu câu chuyện, sắc mặt của Liên Tĩnh Phong liền thay đổi, ngay cả tiếng thở dốc cũng trở nên nặng nề lên, “Tóc dài màu trắng sao?”

A Bảo nói: “Ân.”

“Có phải người đó có hai hàng lông mày dài nhỏ, khóe mắt thiêu lên, mũi thẳng tắp, môi không cười cũng nhếch lên hay không?”

A Bảo ngẩn người. Nam tử tóc trắng để lại cho cậu ấn tượng rất sâu đậm, nhìn tốt lắm, nhưng thật sự không có quan sát tỉ mỉ đến từng chi tiết như Liên Tĩnh Phong vậy, hiện tại nghe hắn tả mà hình dung từng chút một, hình như cũng là một khuôn mặt giống như vậy. “Hình như ….vậy.”

Liên Tĩnh Phong đầu bên kia sau một lúc lâu không nói gì.

A Bảo bị sự im lặng của hắn dọa sợ, vội hỏi: “Hắn là......”

Liên Tĩnh Phong hít một hơi thật sâu, đang muốn nói ra đáp án, lại phát hiện đầu kia đang nói một nửa đột nhiên nín thinh “A Bảo?”

Không phải A Bảo không muốn tiếp tục nói tiếp, mà là đang lúc ở sau lưng một người ‘nói xấu’ người ta thì chính chủ đột nhiên nhảy ra trước mặt, cho dù là ai đi chăng nữa cũng phải ngậm ngùi mà câm nín.

Nam tử tóc trắng đưa tay nắm tay A Bảo, mạnh mẽ đem cậu còn chưa kịp leo lên xe taxi kéo xuống.

Tài xế taxi không kiên nhẫn quay đầu lại nói: “Ê! Mấy người rốt cuộc có lên xe hay không?”

Nam tử tóc trắng quay đầu lại, khóe miệng khẽ câu lên, nụ cười quỷ dị mà âm trầm.

Tài xế mạnh đánh một cái rùng mình, giẫm lên chân ga vọt tới phía trước mấy thước, bỗng nhiên thắng gấp, vội vàng đóng cửa xe lại, sau đó cũng không quay đầu mà lái xe dông thẳng ra đường lớn.

“Ngài là người hả?” A Bảo nhỏ giọng nói.

Nam tử tóc trắng thùy mâu nhìn di động trên tay cậu.

A Bảo cười gượng hai tiếng nói: “Đúng vậy, tôi đúng lúc đang gọi điện thoại, nếu không thì ngài chờ một lát, chờ tôi gọi xong sẽ.....”

Di động bị nam tử tóc trắng lấy qua, một chưởng bóp nát, sau đó buông ra.

Mảnh vụn kim loại từ trong tay hắn rơi rụng lả tả, ngay cả pin cũng không còn nguyên vẹn.

A Bảo mím môi, “Thực ra, tôi vừa khéo muốn đổi một cái di động mới.”

Nam tử tóc trắng bỗng nhiên xoay người.

A Bảo tưởng là hắn trút hết tức giận thì muốn đi, đang muốn thở ra một hơi, ai biết chợt nghe hắn xa xăm nói: “Muốn cứu người thì đi theo ta.”

Có muốn cứu người hay không?

Tất nhiên là muốn không hề nghi ngờ.

Có muốn đi cùng hắn hay không?

Tất nhiên là không muốn, không hề nghi ngờ.

A Bảo còn đang tại chỗ do dự.

Tứ Hỉ nhịn không được ló đầu ra: “Đại nhân, ngài là bảo tiêu của Trương Giai Giai a.”

A Bảo giậm chân thở dài, đuổi theo bóng dáng sắp biến mất ở chỗ rẽ kia.

Nam tử tóc trắng ăn mặc kỳ dị, trường bào váy dài, một mạch đi về phía trước, tay áo bay lên, hơn nữa dung mạo còn xinh đẹp vô song, dẫn tới vô số ánh mắt vây xem. Bản thân hắn giống như không hề quan tâm, tay áo tùy ý bị gió thổi tung, tự ý đi vào một bãi xe ngầm.

A Bảo nhìn thấy ga ra sâu thẳm, không khỏi ngừng bước chân.

Hình như cảm giác được cậu đang do dự, nam tử tóc trắng quay đầu nhìn cậu một cái, một cái liếc mắt mang rất nhiều ý khinh thường.

Tứ Hỉ nhỏ giọng nói: “Đại nhân là bảo tiêu a bảo tiêu a bảo tiêu......”

Lần sau hãy để cho cậu làm bảo mẫu, bảo an, bảo hiểm, bảo cái gì cũng tốt, thế nhưng đừng bao giờ làm ………bảo tiêu nữa.

A Bảo ở trong lòng hung tợn mà thề, chân vẫn không tự chủ được theo sát xuống phía dưới.

Chỉ bằng một cái chớp mắt như thế, nam tử tóc trắng kia đã chạy tới cuối chỗ rẽ, gần ra khỏi tầm nhìn của cậu.

A Bảo đành phải lên tinh thần thẳng tiến.

Nhưng chờ đến khi cậu đuổi tới nơi này, nam tử tóc trắng đã không thấy đâu.

Tứ Hỉ nói: “A Bảo đại nhân, chúng ta phân công nhau tìm đi?”

A Bảo nhíu mày nói: “Không được, ngộ nhỡ em cũng biến mất thì làm sao bây giờ?”Từ khi chạm trán chuyện này đến bây giờ, những người bên cạnh cậu đều lần lượt biến mất hết, chỉ còn lại có Tứ Hỉ cùng Tam Nguyên, nhưng Tam Nguyên thì còn đang ở trong tình trạng hôn mê.

Tứ Hỉ nói: “Đại nhân yên tâm, em sẽ hảo hảo bảo trọng.”

A Bảo nói: “Vậy nếu như ta cũng biến mất thì làm sao bây giờ?”

“......”

A Bảo tâm phiền ý loạn vung tay nói: “Cùng nhau đi, cùng nhau đi.”

Tứ Hỉ đành phải yên lặng theo sát phía sau cậu.

A Bảo hai tay trái phải đều nắm chặt phù định thân, rón ra rón rén đi tới.

Nếu không vào đây, tuyệt đối không thể tưởng được ga ra này đã vậy còn quá sâu quá lớn như vậy. Càng vào sâu bên trong, bãi đỗ xe dần dần trở nên rộng lớn, ngay cả đèn trên trần cũng càng ngày càng thưa.

A Bảo chợt dừng bước, thấp giọng nói: “Em nói coi, có phải ta bị lừa rồi không?”

Tứ Hỉ cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, “Đại nhân, hình như em đang phát run nè.”

A Bảo nói: ” Đó là do ảnh hưởng của suy nghĩ trong lòng em thôi.” Quỷ chỉ có hồn phách, làm sao có thể phát run?

Tứ Hỉ rùng mình, sau đó kinh ngạc trừng lớn mắt nói: “Em thật sự đang phát run đó.”

A Bảo kinh ngạc, theo bản năng muốn lấy ra di động ra xin viện trợ, nhưng bàn tay vừa thò vào trong túi mới nhớ lại di động vừa nãy đã bị nam tử tóc trắng thần bí kia bóp nát rồi. “Theo ta nghĩ, hay là chúng ta đi về trước đi, tìm Liên Tĩnh Phong rồi cùng nhau đến đây đi?” Cậu bắt đầu đánh trống thối lui.

Cọt kẹt......

Đằng trước bỗng nhiên có một luồng ánh sáng yếu ớt vừa sáng lên, mơ hồ nhìn ra được là hắt ra từ một cái khe cửa nhỏ, có chút gió thổi qua từ nơi đó, vừa lạnh vừa u ám.

Cọt kẹt.

Cánh cửa rất nhanh lại bị đóng lại.

Bốn phía khôi phục sự yên lặng.

A Bảo nắm chặt tay. Tuy là thời gian mở cửa đóng cửa rất ngắn, thế nhưng cậu xác định trong nháy mắt đó đã nhìn thấy phía sau cửa có một bóng người, không phải là nam tử tóc trắng kia mà là bóng của một người đàn ông ăn mặc hết sức bình thường, hơn nữa đối phương cũng thấy được cậu.

“Đại nhân?” Tứ Hỉ khó hiểu gọi một tiếng. Sắc mặt A Bảo trắng bệch, quả thực so với hắn càng giống quỷ hơn.

A Bảo lẩm bẩm nói: “Tổ huấn điều thứ bảy, thấy chết mà không cứu, trục xuất khỏi gia môn, vĩnh viễn không được về.”

Tứ Hỉ kinh ngạc nói: “Nhà của đại nhân còn có tổ huấn như vậy sao?”

“Chết thì chết!” A Bảo cắn răng một cái, cất bước xông về phía trước.

Đoạn đường thoạt nhìn có vẻ dài nhưng dưới nỗ lực xông lên phía trước của A Bảo chẳng mấy chốc đã tới. Nhìn thấy cánh cửa có vẻ hơi thấp trước mặt, A Bảo hít một hơi thật sâu, lấy tay khe khẽ đẩy ra.

Cánh cửa cọt kẹt chuyển động vào bên trong, để lộ ra toàn cảnh gian phòng.

Gió lạnh vù vù thổi vào.

A Bảo cảnh giác lui ra phía sau hai bước, sau đó mới phát hiện có gió là bởi vì ở trong góc phòng có đặt một cái quạt điện kiểu cũ.

Gian phòng đại khái rộng hơn mười mét vuông, đối diện cánh cửa đặt một chiếc giường kim loại có trải grap, bên phải là một cái bàn màu vàng, trên mặt bàn đặt vài quyển sách cùng ba cái bình.

A Bảo đánh bạo đi vào trong hai bước, lúc này mới phát hiện mặt tường đối diện thế nhưng còn có một cánh cửa. Cánh cửa này hé ra một khe nhỏ, bên trong tối như mực, một chút ánh sáng cũng không có.

Cho dù là một người có lá gan lớn đi chăng nữa mà nhìn đến cảnh một căn phòng yên lặng quỷ dị có một cánh cửa tối hù như vậy cũng sinh ra tâm lý sợ hãi, huống chi lá gan của A Bảo vốn đã không lớn là bao.

Tứ Hỉ từ sau lưng cậu chui ra, đi nhanh về phía cánh cửa kia, “Để em đi nhìn xem.”

“Em cẩn thận một chút!” Trong đầu A Bảo lẩm nhẩm chú ngữ, định bụng nếu có nguy hiểm thì lập tức triệu hoán Tứ Hỉ trở về.

Tứ Hỉ đi không bao lâu, chợt nghe tách một tiếng, bên kia cánh cửa sáng lên, Tứ Hỉ lại từ bên kia cửa ló đầu sang: “Là một cái cầu thang đi hướng lên phía trên.”

“Cầu thang?” A Bảo nói, “Phía trên là chỗ nào?”

Tứ Hỉ nói: “Hình như là một phòng làm việc.”

“Ai đó?”

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng quát khẽ.

A Bảo hết hồn, kéo cánh cửa bước ra ngoài.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo an, tay cầm đèn pin cực không lễ phép mà chiếu thẳng vào cậu, nhíu mày nói: “Tới đây làm cái gì?”

A Bảo bị ánh sáng làm chói mắt đến mức phải hé mắt nhìn “Đến tìm bạn.” Vừa thấy có người đến, đầu óc của cậu liền linh hoạt trở lại, cười bồi nói: “Anh có biết người ở chỗ này đi đâu rồi không?”

” Nga, cậu là nói lão Vương hả?” Bảo an nói, “Chắc là lúc này lão lại đến công viên để tìm người chơi cờ chứ gì? Đêm nay lão ta phải trực mà.”

A Bảo nói: “Vậy anh có biết khi nào ông ấy sẽ trở về không?”

Bảo an nói: “Mười giờ tối nhất định phải quay lại. Các cậu là gì của lão ấy?”

A Bảo cười ha ha nói: “Là bạn quen nhau ở công viên. Vậy tôi trở lại đó tìm ổng.” Cậu vội vã chạy ra phía ngoài, nhưng vẫn cảm thấy cái đèn pin của gã bảo an kia cứ chiếu vào sau lưng mình, khiến lưng cậu như bị kim chích, hết sức khó chịu.

Tứ Hỉ chạy chậm theo phía sau cậu, mắt thấy sẽ chạy ra khỏi ga ra, bước chân A Bảo đột nhiên dừng lại, quay đầu.

“Đại nhân?” Tứ Hỉ nghi hoặc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cậu.

A Bảo nói: “Em còn nhớ rõ vừa rồi hắn nói gì không?”

Tứ Hỉ nói: “Cái gì?”

“Hắn nói, “A Bảo nhấn rõ từng chữ: “Các, cậu, là, gì, của, lão, ấy.”

Tứ Hỉ gật đầu nói: “Hình như là vậy.”

Tầm mắt A Bảo nhìn về phía lối đi vắng vẻ trong ga ra: ” Vậy có nghĩa là, hắn nhìn thấy được em.”
Bình Luận (0)
Comment