Lưu Quỷ

Chương 29

Thế nhưng hiệu suất của một buổi tối chỉ học thuộc được có nửa phần phù ngưng hồn tất nhiên không đạt tới được tiêu chuẩn của Ấn Huyền, thế cho nên khi Ấn Huyền nghe lão quỷ báo cáo thành tích, A Bảo cảm thấy được không khí bốn phía đang đông lại thành đá, cả người tựa như đang bị nhốt trong một quả cầu thuỷ tinh trong suốt, thở mạnh cũng không dám thở nữa.

“Trừ bỏ chuyện ngủ ra, còn có chuyện gì quan trọng với cậu nữa hả?” Ấn Huyền ngồi ở bên cạnh bàn, dùng chiếc thìa bạc thong thả ung dung uống cháo.

Ánh mắt A Bảo nhìn chằm chằm vào bàn chân mình, trong lòng mặc niệm: Đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn,......

“Hử?”

A Bảo chém đinh chặt sắt nói: “Đương nhiên là tổ sư gia rồi!” Đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn......

Ấn Huyền buông thìa xuống, “Đồ ăn không quan trọng à?”

A Bảo chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn, hai mắt rưng rưng chực khóc.

“Đàn ông con trai khóc mà sướt mướt thì còn ra thể thống gì chứ?” Ấn Huyền đứng lên nói, “Cậu đi theo ta đến đây.”

A Bảo lưu luyến nhìn chén cháo trên bàn, chậm rì rì đi theo sau Ấn Huyền.

Ấn Huyền dẫn cậu đến bãi sân trống trước cửa hàng cho thuê sách, phất phất tay áo.

A Bảo liền nhìn thấy sắc trời thay đổi, cảnh vật xung quanh lao đi nhanh vun vút như người ta đang lật một trang giấy, “Tổ sư gia?” Cậu kinh hoảng nhìn về phía hắn, nhưng lại phát hiện hắn đã biến mất tự khi nào rồi, chỗ mà hắn đã đứng chỉ để lại một cái hoàng phù đang bay phập phềnh ở giữa không trung.

“Vẽ được ngưng hồn phù là có thể rời khỏi đó.” Thanh âm của Ấn Huyền truyền tới từ sau lưng cậu.

A Bảo đột nhiên xoay người lại, nhưng chỉ thấy cửa hàng sách đang chậm rãi đổ ụp xuống người mình

Đây là giả, giả, giả.....

A Bảo cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng áp lực trên đỉnh đầu càng ngày càng dày đặc lại trở thành bóng ma trong lòng cậu. Cậu vội vội vàng vàng lấy bút ra, ở trên hoàng phù do dự một lát, cắn răng một cái, đặt bút!

Lúc một người tập trung đến mức tận cùng, cảnh vật chung quanh sẽ trở nên mờ nhạt.

Trong nháy mắt này.

Trong óc A Bảo trống rỗng, trong mắt chỉ còn có cái hoàng phù bị phóng đại lên gấp năm sáu lần. Tay cầm bút vững vàng trước nay chưa từng có, gần như cảm thấy được bút đã cùng ngón tay hoà với nhau thành một thể, ngòi bút cứ thế mà lướt đi, cũng không phải bởi vì hình ảnh hiện lên trong óc mà là bởi vì theo quán tính.

Thật giống như cậu đã vẽ cái ngưng hồn phù này cả trăm ngàn lần rồi vậy, giống như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, không chút do dự.

Mãi đến khi vẽ xong một dòng cuối cùng, cảnh vật bốn phía gần như dừng lại sát bên người cậu.

A Bảo phục hồi tinh thần lại, kinh hãi nhìn cái thứ áp trên đỉnh đầu,nhìn thấy không rõ lắm là nóc nhà hay là cánh cửa cứng như thép của cửa hàng, bèn lấy tay đẩy đẩy thử. Hình ảnh giống như một bảng vẽ bắt đầu nứt ra răng rắc, sau đó vỡ thành bột phấn, bị gió thổi trúng tán đi không còn một mảnh.

” Chúc mừng A Bảo thiếu gia đã học được ngưng hồn phù. “Lão quỷ đứng ở trước cửa, không sợ hãi, không vui mừng mở miệng nói.

A Bảo cúi đầu nhìn cái tay đang cầm bút của mình, lại nhìn ngưng hồn phù từ trên không trung bay xuống, không dám tin hỏi, “Tôi học xong rồi sao?”

Lão quỷ nói: “Chủ nhân còn sắp xếp những bài tập khác nữa, thỉnh A Bảo thiếu gia nắm chắc thời gian để học tập.”

A Bảo nói: “Hôm nay tôi muốn đi tìm Mao Hoài Đức.” Di chứng của việc tập trung tinh thần cao độ là cảm giác đói khát càng trở nên nhạy cảm.

Lão quỷ nói: “Chủ nhân nói giữa trưa Mao Hoài Đức sẽ đến.”

“Giữa trưa?” A Bảo đói đến mức hoa mắt choáng váng đầu, gần như muốn té xỉu. Chẳng lẽ cậu phải chịu đựng đến giữa trưa mới có thể đi ra ngoài mua chút gì đó để ăn sao?

Lão quỷ xoay người vào nhà, không bao lâu bưng ra một chén cháo, “Thỉnh A Bảo thiếu gia uống xong cháo này rồi tiếp tục học tập.”

“......”

Đối với A Bảo mà nói, cháo lót dạ so với nước sôi tốt hơn nhiều lắm.

Cậu nằm bò trên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm phù chú trên sách, tay kia thì vô ý thức mà viết phỏng theo.

Tứ Hỉ rối rắm đứng cách đó không xa.

“Khát.” A Bảo nói.

Lão quỷ rất nhanh từ trong phòng rót một chén nước giao cho Tứ Hỉ.

Tứ Hỉ do dự không tiến tới.

Lão quỷ nói: “Lấy tốc độ học tập của A Bảo thiếu gia, không có khả năng học được phệ hồn phù nhanh như vậy đâu.”

Tứ Hỉ thoáng an tâm, đem chén trà đưa đến trước mặt A Bảo.

A Bảo đột nhiên cầm lá bùa dán lên trên người hắn.

Tứ Hỉ bị doạ đến mức té ngồi xổm trên mặt đất.

A Bảo cười nói: “Em sợ cái gì? Ta còn chưa vẽ xong mà.”

Tứ Hỉ còn chưa kịp nói, Đồng Hoa Thuận đã oa một tiếng khóc to lên.

Người cùng quỷ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn y.

Ngay cả Tam Nguyên cũng nhịn không được hỏi: “Cậu đang khóc cái gì vậy?”

Đồng Hoa Thuận vỗ ngực nói: “Làm tui sợ muốn chết! Tui còn cho là Tứ Hỉ không còn nữa! Hu hu...... Đại nhân thật xấu! không cho em ăn gì thì thôi, còn dọa chúng em nữa...... Em muốn ăn bò bí-tết a.”

......

Câu cuối cùng này mới là trọng điểm chứ gì.

Khóe miệng A Bảo nhịn không được co rút một hồi.

Lão quỷ nói: “Mao Hoài Đức đã đến đây rồi.”

Lão vừa dứt lời, chợt nghe thanh âm của Mao Hoài Đức vang lên ở cửa: “Xin hỏi A Bảo tiên sinh có nhà không?”

A Bảo đem sách nhét vào trong túi áo, nhảy bắn ra ngoài, “Tôi ở chỗ này nè!”

Mao Hoài Đức bị sự tiếp đón nhiệt tình đến mức không bình thường của cậu khiến cho ngẩn ra, nhưng lập tức hai con mắt sáng lên, “Có phải cậu đã có biện pháp giúp tôi đem hồn phách đổi trở về rồi hay không?”

A Bảo nói: “Hiện tại có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”

Mao Hoài Đức nói: “Vẫn là trước hết nghe tin tức tốt đi, hiện tại tôi sợ nhất là nghe được tin tức xấu.”

A Bảo nói: “Tin tức tốt chính là, anh không cần phải xuất ngoại nữa.”

Mao Hoài Đức nói: “Chẳng lẽ Khổng Tụng đã trở lại rồi sao?”

A Bảo nói: “Cái này lại có liên quan đến tin tức xấu. Tin tức xấu là anh cũng không cần phải di hồn trở lại.”

” Vì sao?” Mao Hoài Đức không khống chế được hét lên. Từ khi Mao Hoài Đức biến thành Khổng Tụng cho đến bây giờ, tinh thần của hắn vẫn chịu đựng áp lực gấp mấy lần bình thường, nhất là khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn là kẻ nói dối. Thật vất vả mới có được một tia hy vọng, không nghĩ tới lại lập tức biến thành thất vọng.

A Bảo nói: “Bởi vì anh thật sự là Khổng Tụng.”

Mao Hoài Đức quát lên: “Tôi là Mao Hoài Đức!”

A Bảo nói: “Cho dù anh khó có thể tiếp nhận, tôi cũng vẫn phải nói, anh thật sự là Khổng Tụng.” Cậu đem chuyện linh hồn của hắn từ nhỏ đã bị đổi nói cho hắn nghe, ngay cả việc mệnh hắn phạm vào thiên sát cô tinh cũng nói hết.

Vẻ mặt Mao Hoài Đức vẫn không thể tin được, “Điều đó không có khả năng! Cậu gạt người, từ nhỏ đến lớn tôi vẫn đều là Mao Hoài Đức, sao có thể biến thành Khổng Tụng được chứ? Nhất định là các người nghĩ sai rồi, cái gì mà thiên sát cô tinh, tôi không tin! Tôi tuyệt đối không tin.”

A Bảo nhún vai nói: “Anh không tin tôi cũng không có cách nào, coi như vụ án này tôi làm không tốt, tôi không thu tiền của anh là được.”

Mao Hoài Đức phẫn nộ trừng cậu một cái, quay đầu xông ra bên ngoài, ai ngờ cánh cửa đột nhiên đóng lại.” Cậu đây là ý tứ gì?” Hy vọng tan biến làm cho hắn đối với thế giới này tràn ngập sự phẫn nộ cùng căm hận, mà không thể nghi ngờ, A Bảo trước mặt chính là người làm hắn cảm thấy phẫn nộ căm hận nhất hiện giờ.

A Bảo vô tội chìa tay ra nói: “Không phải tôi làm đâu.”

Lão quỷ đột nhiên biến thành thực thể, “Từ hôm nay trở đi cậu phải ở lại chỗ này.”

Lửa giận hoàn toàn thiêu hủy lý trí của Mao Hoài Đức, hắn cười lạnh nói: “Chúng mày muốn giam cầm tao sao? Tao đã biết chúng mày cùng Khổng Tụng là đồng bọn mà, chúng mày cấu kết với nhau là muốn chỉnh chết tao, có phải hay không?”

A Bảo lui ra phía sau từng bước, chứng minh quan hệ của mình với lão quỷ là trong sạch.

Nhưng Mao Hoài Đức không đem khoảng cách mấy bước chân này để vào mắt, hắn tiếp tục rít gào nói: “Tao là Mao Hoài Đức! Tao mới là Mao Hoài Đức chân chính! Làm cho tao trở về, làm cho tao trở về!” Hắn nói xong bắt đầu động thủ tìm đồ vật để đập phá.

A Bảo nhìn hắn nhiệt náo đến hung ác, dứt khoát trốn vào trong phòng.

Bên ngoài nháo loạn không bao lâu liền an tĩnh trở lại.

A Bảo trong hành lang ló đầu ra, chỉ thấy Mao Hoài Đức đang im lặng ngồi ở trên chiếc ghế trong phòng khách, đôi mắt trợn to lên tựa như một đôi chuông đồng lớn.

Lão quỷ nói với A Bảo: “Thỉnh thiếu gia tiếp tục đọc sách đi.”

A Bảo nói: “Tôi không thể ra ngoài một chút sao?”

Lão quỷ nói: “Chủ nhân đã dặn dò, nếu A Bảo thiếu gia trước khi mặt trời lặn không học được phệ hồn phù, thì chỗ nào cũng không thể đi.”

“......” A Bảo im lặng nhìn lão.

Lão quỷ mặt không chút thay đổi nhìn lại.

Tầm mắt hai người đối chiến một hồi lâu, A Bảo bại trận, cam chịu phất tay nói: “Lấy sách đem đến đi.”

Sự thật chứng minh, loại thủ đoạn cưỡng bức cao áp này thực thích hợp với A Bảo.

Trước khi mặt trời lặn cậu thế nhưng thật sự học xong phệ hồn phù rồi.

Vì trả thù lão quỷ, sau khi A Bảo học được thì cố ý cầm phệ hồn phù ở trước mặt lão lúc ẩn lúc hiện.

Lão quỷ mặt không đổi sắc nói: “Thiếu gia có thể đi ra ngoài rồi.”

A Bảo đem phệ hồn phù thu vào trong lòng ngực, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Đồng Hoa Thuận đi theo phía sau cậu cảm động nói: “Em chưa từng thấy đại nhân chịu khó chạy ra bên ngoài như vậy.”

A Bảo chạy ào vào cửa hàng bán đồ ăn, đem thực đơn từ đầu tới đuôi gọi một lượt, sau đó thở dài nói “Đói chết tui rồi!”

Tứ Hỉ cùng thở dài nói: “Đây mới là nguyên nhân khiến cho đại nhân chịu khó a.”

A Bảo xuất ra ba cái phù hữu vị chụp lên trên bàn nói, “Đừng phàn nàn, cùng nhau ngồi xuống đi.”

Tam Nguyên, Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận không chút khách khí ngồi xuống.

A Bảo cầm đám phù đang định dán lên trên người cho bọn họ, lại nhìn thấy một hình dáng quen thuộc nhoáng lên một cái ở cửa.
Bình Luận (0)
Comment