Lưu Quỷ

Chương 33

Ngày đầu tiên tới nơi này A Bảo đã đi qua lầu hai một lần.

Nóc nhà thấp bé giống nhau, nhưng phòng khách lại khá rộng rãi, hai mặt đều là cửa sổ lớn, có thể nhìn thấy lá cây ở hai bên nhà gỗ đang rung ra rung rinh.

Mấy gã cương thi vẫn đứng canh giữ ở bốn phía của phòng khách.

“Không nghĩ tới cậu lại thích soi gương như vậy.” A Bảo nhìn thấy một cái gương bất ngờ đặt ở trong phòng khách, liền nói.

Khâu Cảnh Vân nói: “Nó không phải là một cái gương bình thường đâu.”

A Bảo đương nhiên biết đây không phải là một mặt gương bình thường, cậu nói như vậy chỉ là vì muốn đánh phủ đầu trước mà thôi.

Thế nhưng Khâu Cảnh Vân lại thực sự hợp tác. Hắn chỉ đi đến trước gương, lạnh nhạt nói: “Đây là tiền trần vãng sự kính.”

A Bảo nói: “Nghe tên thì có vẻ rất rất là lợi hại đó nha. A, tôi nghe nói năm đó tam tông từng tìm được bốn kiện pháp bảo rất lợi hại, chẳng lẽ đây chính là một trong số bốn pháp bảo đó ư?”

Khâu Cảnh Vân nói: “Đương nhiên là không phải. Tiền trần vãng sự kính chỉ có thể chiếu ngược dòng về một kiếp trước đó của một người, căn bản không được tính là pháp khí gì lợi hại, càng không thể nào đánh đồng được với ngưng hồn tụ phách trường sinh đan.”

A Bảo nói: “Cậu dẫn tôi tới nơi này để làm gì?”

Khâu Cảnh Vân nói: “Không có gì, có người muốn biết chuyện kiếp trước của anh.”

A Bảo lén lút hướng ra sau xê dịch nửa bước: “Nhưng mà tôi không muốn biết.”

Khâu Cảnh Vân nói: “Nếu tôi là anh thì......”

Hắn còn chưa nói xong đã bị A Bảo cực nhanh ngắt lời nói: “Cậu không phải là tôi.”

Khâu Cảnh Vân chậm rãi nâng tay lên, lạnh lùng nhìn cậu nói: “Tôi không muốn phải động thủ.”

A Bảo liếm liếm đôi môi khô khốc nói: “Bình tĩnh một chút.”

Tinh quang trong mắt Khâu Cảnh Vân chợt lóe lên.

Tam Nguyên đột nhiên từ trong lòng ngực A Bảo phóng ra!

Tam Nguyên coi như đảm nhiệm vai diễn bảo tiêu trong số ba quỷ của A Bảo, hắn cùng với Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận khác nhau, hắn chính là lệ quỷ.

Tiếng gió thê lương nổi lên trong toàn bộ phòng khách.

Bang bang ầm ầm...... Tiếng vỡ vụn vang lên liên tiếp.

Cửa sổ thủy tinh của phòng khách bị gió mạnh đập vào, nổ tung ra.

Tiền trần vãng sự kính bị cắt vài vết nứt, nhưng lại nhanh chóng phục hồi lại như cũ.

A Bảo thừa dịp gió nổi lên, cực nhanh chạy xuống phía dưới, có cương thi tiến lên chặn đường, hết thảy đều dùng định thân phù để giải quyết! May mắn cương thi ở lầu hai không nhiều lắm, hơn nữa động tác cũng không mau, làm cho cậu liên tục đắc thủ.

“Phá hồn!” Phía sau vang lên thanh âm lạnh như băng của Khâu Cảnh Vân.

Cước bộ A Bảo dừng lại, chửi nhỏ một tiếng, lại vội vàng quay trở lại, ở lúc chỉ mành treo chuông hết sức đem Tam Nguyên thu hồi vào trong lòng ngực!

“Từ từ!” Cậu nhìn chằm chằm quả cầu lửa cách trên trán năm sáu thước, kịch liệt thở phì phò, “Tôi chiếu, tôi chiếu là được chứ gì.”

Khâu Cảnh Vân thu hồi quả cầu lửa, “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn động thủ với anh.”

A Bảo ủ rũ nói: “Tôi vốn nghĩ đến tình cảm đồng môn của chúng ta mà.”

Khâu Cảnh Vân nói: “Đối với tôi, anh đã từng có tình cảm đồng môn sao?”

A Bảo không chút do dự nói: “Có.”

“Nhiều ít?”

“Ách.” A Bảo cười gượng hai tiếng. Kỳ thật tận đáy lòng của hai người đều rõ ràng, đối phương cùng mình chỉ gặp mặt có mấy lần, nếu nói đến tình cảm đồng môn có lẽ là có đấy, dù sao một thế hệ phái Ngự Quỷ này cũng chỉ có hai người bọn họ là truyền nhân, nhưng nói là rất nhiều, thì đó là lừa mình dối người.

Khâu Cảnh Vân nói: “Cho nên, tôi chưa từng nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt anh sẽ giúp tôi, hoặc là đứng về phía tôi.”

A Bảo nói: “Nếu cậu làm đúng, tôi nhất định sẽ giúp cậu.”

Khâu Cảnh Vân im lặng theo dõi cậu, hồi lâu mới nói: “Chiếu gương đi.”

Kỳ thật, biết chuyện kiếp trước đối với A Bảo mà nói cũng không tính là tổn thất gì quá lớn, dù sao cậu cũng không có dự định giống như Khâu Cảnh Vân, ngốc hồ hồ mà đem ân oán tình cừu của đời này vướng mắc với đời trước như vậy. Kiêng kị thật sự của cậu chính là nguyên nhân hắn bắt cậu phải chiếu gương.

Chuyện kiếp trước của mình thì có liên quan quái gì đến bọn họ kia chứ?

Tại sao cậu không chiếu gương thì không được?

A Bảo một bên nghĩ nghĩ một bên đi chậm rì rì tới trước gương.

Tứ Hỉ đột nhiên từ trong lòng ngực cậu lao tới, bay đến phía trước tiền trần vãng sự kính, bất quá hắn còn chưa kịp nhìn thấy trong gương mặt mình tròn méo ra sao thì đã bị Khâu Cảnh Vân dụng chưởng chụp bay ra ngoài. Khâu Cảnh Vân híp mắt nói: “Ngươi cũng biết tiền trần vãng sự kính mỗi tháng chỉ chiếu được một lần sao?”

Tứ Hỉ nằm thẳng cẳng trên mặt đất.

A Bảo đau lòng tiến lên đỡ lấy hắn, “Cậu xuống tay nặng quá đó. Hắn bất quá chỉ muốn nhìn quần áo của mình có chỉnh tề hay không một chút thôi mà.”

Khâu Cảnh Vân: “Tôi nói rồi, sự kiên nhẫn của người đó không nhiều đâu.”

A Bảo nói: “Cậu nói xem thật ra người đó đang ở chỗ nào?”

Khâu Cảnh Vân nói: “Thời điểm nên xuất hiện tự nhiên sẽ......”

“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Kim lai cổ vãng, không câu nệ thời gian. Muốn nhớ lại hồi ức, cần phải có ta giúp đỡ.”

Đồng Hoa Thuận run run đứng trước gương, nhỏ giọng nói: “Ngươi là ai?”

“Ta là kính trung thần.”

Đồng Hoa Thuận nói: “Nhưng ta không nhìn thấy ngươi.”

Kính trung thần: ” Tiền trần vãng sự kính mà ngươi nhìn thấy chính là chân thân của ta. Lạc đề rồi, để ta giúp ngươi quay về quá khứ thôi.”

Kính trung thần vừa xuất hiện, Khâu Cảnh Vân liền biết mình đã chậm tay một bước, cơ hội một tháng một lần xem tiền trần vãng sự kính cứ như vậy lãng phí trên người một tên tiểu quỷ yêu khóc sướt mướt này rồi.

Mặt kính như mặt nước nhộn nhạo khởi lân quang, chẳng mấy chốc, xuất hiện hình ảnh một nam hài tử khoảng tám tuổi nắm tay một nữ đồng ba bốn tuổi cùng nhau chơi đùa ở hoa viên.

Sắc mặt Khâu Cảnh Vân đột nhiên biến, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt gương.

Không bao lâu, liền nhìn thấy đồng nam đồng nữ trong gương lớn lên, hai người vẫn là quấn quít lấy nhau như hình với bóng.

Khi thiếu niên đọc sách, thiếu nữ an vị ở bên cạnh thêu thùa.

Thiếu nữ chơi xích đu, thiếu niên đứng ở bên cạnh giúp đẩy.

Hình ảnh người ở trong gương cũng dần dần nhiều lên, một người trông diện mạo có lẽ là phụ thân của thiếu niên cùng thiếu niên đang mang theo sính lễ tới cửa, thiếu nữ đứng ở phía sau mẫu thân ngượng ngùng cười. Tầm mắt thiếu niên cùng thiếu nữ ngẫu nhiên tiếp xúc, nhu tình tràn ngập đến mức người bên ngoài khó có thể can dự vào được.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, không bao lâu, liền nhìn thấy cảnh thành thị trở nên hỗn loạn.

Nụ cười của người trong hai nhà ấy cũng ít dần đi.

Trong ánh mắt của thiếu niên cùng thiếu nữ nhiều hơn một chút vẻ u sầu.

Cuối cùng, thiếu niên mang theo hành lý cùng thiếu nữ quyến luyến nói từ biệt, chỉ để lại thiếu nữ một mình bồi bên cạnh phụ mẫu, sau khi thiếu niên rời đi, thiếu nữ cả ngày mặt ủ mày chau, dần dần tiều tụy......

” Đủ rồi.....” Khâu Cảnh Vân run giọng đánh gảy, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Đồng Hoa Thuận.

Đồng Hoa Thuận quỳ rạp trên mặt đất, đã sớm khóc thành lệ nhân. Y không biết bản thân mình tại sao lại khóc, chỉ biết là mỗi một cảnh trong gương, vô luận là vui sướng hay là bi thương, đều làm cho y ruột gan như đứt từng khúc.

“Điều đó không có khả năng.” Khâu Cảnh Vân lắc đầu. Cảnh tượng truyền ra trong kính cùng nội dung vở kịch tiền kiếp mà hắn nhìn thấy trước đó gần như là một, bất đồng duy nhất chính là hắn lấy góc nhìn của thiếu niên chứng kiến, còn Đồng Hoa Thuận là lấy góc nhìn của thiếu nữ.

“A Kì, ” Khâu Cảnh Vân trừng mắt nhìn cái gương nói, “Cậu ta không phải A Kì!”

Kính trung thần: “Ta cũng thực kinh ngạc, bất quá đó là sự thật, hắn đích thật là Vương Nguyệt Kì, là người yêu kiếp trước của ngươi.”

Khâu Cảnh Vân nói: “Không có khả năng! Ta đã thấy A Kì, cô ấy lớn lên giống kiếp trước như đúc, không có khả năng là một đứa con trai!”

Kính trung thần: “Hồn phách của con người vốn không có diện mạo. Chẳng qua là sau khi chết có rất nhiều quỷ muốn giữ lại diện mạo khi còn làm người mà thôi. Bằng không, chẳng lẽ đời trước làm nam nhân kiếp sau làm nữ nhân đều dùng cùng một khuôn mặt hay sao? Bất quá giống nhau như đúc cũng có khả năng, dù sao người với người cũng có diện mạo tương tự nhau mà.”

Khâu Cảnh Vân lắc đầu, vẫn không chịu tin tưởng như cũ, “Thế nhưng cô ấy không có phủ nhận.”

” Vậy nhất định là cô ta không muốn phủ nhận.” Kính trung thần nói.

Khâu Cảnh Vân thất hồn lạc phách nhìn về phía Đồng Hoa Thuận.

Đồng Hoa Thuận càng khóc càng lợi hại, gần như muốn chết ngất đi.

A Bảo đưa y nâng dậy, muốn thu vào trong lòng ngực, chợt nghe Khâu Cảnh Vân lớn tiếng quát: ” Anh muốn làm gì?”

“Đỡ cậu ta đứng lên.” A Bảo cũng không ngờ sự tình phát triển đến tình trạng này, “Cậu ấy khóc đến thoát lực rồi.”

Khâu Cảnh Vân đóng chặt hai mắt nói: “Không, đây chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi.”

Kính trung thần tức giận, “Từ khi ta hóa thành tinh quái đến nay, chưa bao giờ sai lầm, ngươi lại hoài nghi ta? Hắn vừa đứng ở trước mặt của ta, là ta có thể nhìn thấy hết thảy kiếp trước của hắn, bao gồm cả những gì các ngươi chưa nhìn thấy.”

Khâu Cảnh Vân nói: “Ngoại trừ cảnh trong gương ra, ngươi còn có cái gì có thể chứng minh hắn là A Kì?”

Kính trung thần giận dữ hét lên:” Ta chỉ là một mặt gương, ngươi phủ nhận ta, còn muốn ta chứng minh như thế nào nữa hả? Vả lại, lần trước sau khi ngươi biết chuyện kiếp trước của mình cũng không có rề rà như vậy, làm sao lần này lại quái đản như vậy hả?”

Bởi vì hắn không thể, cũng không dám thừa nhận.

Một khi thừa nhận Đồng Hoa Thuận mới là A Kì, thì có nghĩa là tất cả những chuyện mà hắn đã làm trước đó đều là sai lầm.

Vì A Kì kia, hắn phản bội sư môn, từ bỏ lương tri, thậm chí còn biến thành một cương thi. Nhưng hiện tại cái gương cư nhiên nói cho hắn hết thảy đều là sai, là sai từ đầu đến cuối......

Cái này bảo hắn làm sao mà thừa nhận?

Khâu Cảnh Vân ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi co ro dưới đất.

A Bảo thấy kính trung thần cái gì cũng biết, liền đem tình trạng bất thường gần đây của Đồng Hoa Thuận nói qua một lần.

Kính trung thần kinh ngạc nói: “Vậy chứng minh chấp niệm đối với kiếp trước của hắn quá sâu, cho nên mới đối với người yêu kiếp trước bảo tồn hình ảnh, vừa thấy thì đau khổ không thôi.”

A Bảo nói: “Thế nhưng, lần đầu tiên gặp nhau không có gì a.” Trên xe lửa cũng khá tốt mà, còn nhớ lần đầu tiên Khâu Cảnh Vân cùng Đồng Hoa Thuận gặp mặt, lúc đó Đồng Hoa Thuận muốn ngồi ở trên đùi Khâu Cảnh Vân, lại bị hắn phủi xuống.

...... Chẳng lẽ thật là nghiệt duyên?

Kính trung thần: “Trí nhớ cần thời gian khôi phục, càng không ngừng tiếp xúc mới có thể làm cho hắn dần dần khôi phục cảm giác.”

A Bảo nói: “Ngươi nói nhiều như vậy, có phải muốn nói cho ta biết không có khả năng tính sai hay không?”

Kính trung thần căm giận nói: “Nếu các ngươi đều hoài nghi ta, vậy còn hỏi ta làm cái gì?”

A Bảo nói: “Một vấn đề cuối cùng. Về sau bọn họ phải làm sao bây giờ?”

Kính trung thần giật mình nói: “Chuyện này ta làm sao biết?”

A Bảo nói: “Vậy có biện pháp nào chữa khỏi chứng đau đầu của cậu ấy hay không?”

Kính trung thần: “Có hai phương pháp, một là đem chấp niệm của hắn rút ra hoàn toàn, hai là để hắn tiếp nhận kiếp trước của hắn.”

A Bảo nói: “Rút ra chấp niệm?”

” Ta không cho phép!” Thời điểm lý trí của Khâu Cảnh Vân còn chưa kịp phản ứng, hắn đã thốt ra.

A Bảo nói: “Sư đệ, cậu thật sự tin tưởng Đồng Hoa Thuận mới là người yêu của cậu sao?”

Khâu Cảnh Vân trầm mặc không nói.

Vô luận hắn thuyết phục bản thân mình phủ nhận như thế nào, đều phủ nhận không được, lúc nhìn thấy Đồng Hoa Thuận khóc, tâm hắn sinh ra thứ rung động chưa bao giờ sinh ra đối với nữ quỷ kia.
Bình Luận (0)
Comment