Lưu Quỷ

Chương 46

” Đây cũng là tiếng lòng mà.” A Bảo trộm ngắm ngắm Ấn Huyền.

Ấn Huyền nâng cánh tay lên, làm ra vẻ như muốn bỏ tay cậu ra.

Ngón tay của A Bảo lập tức nắm lại thật chặt, nói: “Thế nhưng sư phụ với sư thúc còn đang ở trong đó mà, tuổi của hai vị lão nhân gia bọn họ cũng không còn nhỏ nữa, trái tim nhất định không thể so sánh với khi còn trẻ, để cho bọn họ ít lo lắng hãi hùng một chút, chúng ta vẫn là nên vào trong đi.”

Tam Nguyên nói: “Nhưng mà bên trong rất nguy hiểm.”

A Bảo nói: “Có tổ sư gia ở đây rồi, ngài ấy sẽ chống đỡ được mà.”

Trên lông mi của Tam Nguyên như là có hai ngọn núi lớn, đè nặng xuống hai mí mắt của hắn, A Bảo nhìn thiếu chút nữa là lấy ra hai cây tăm giúp hắn chống lên.

“Ngươi biết được những gì?” Ấn Huyền hỏi.

Tam Nguyên do dự nói: “Ta không biết có đúng là nơi đó hay không..... Nhưng mà, nơi đó rất nguy hiểm.”

A Bảo nói: “Nơi đó làm sao vậy?”

Tam Nguyên nói: “Có một cái thôn, trong đó tràn ngập âm khí, oán khí cùng sát khí.”

A Bảo nói: ” Là thôn gì?”

“Không biết.” Tam Nguyên cau mày, hiển nhiên không muốn nhớ lại những gì đã trải qua lúc đó.

“Không phải là ngươi ở nơi đó trở thành lệ quỷ chứ?” Lão quỷ hỏi.

Tam Nguyên chậm rãi gật gật đầu.

Ấn Huyền nói: “Mặc kệ có phải hay không, ta không thể không đi.”

“Sư phụ cùng sư thúc vẫn còn đang bị vây ở bên trong.” A Bảo dừng một chút nói, “Nếu ngươi thật sự không muốn đi, ta có thể giải trừ khế ước cho ngươi.” Khế ước giữa Ngự Quỷ Sư và quỷ sử nếu được Ngự Quỷ Sư đồng ý là có thể lập tức giải trừ.

Tam Nguyên yên lặng nhìn cậu, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu nơi đó đúng thật là...... Các người nhất định phải nghe ta.” Hắn mân môi, dưới góc nhìn của A Bảo xem ra lại là tràn đầy vẻ bi tráng.

Ấn Huyền nói: “Ta sẽ cân nhắc.”

Tam Nguyên một lần nữa chui trở lại trong lòng ngực của A Bảo.

“A!” A Bảo chỉ vào cánh cửa vừa ngã xuống, trong lúc bọn họ nói chuyện, cánh cửa nọ lại chậm rãi dựng thẳng lên. Cậu đang muốn nói cho Ấn Huyền, thì đã bị người nào đó xách dây lưng lên, trong thời gian chớp mắt một cái đã bay vào trong cửa.

Đích thật là bay đó, bởi vì toàn bộ hành trình của cậu đều ở trên trục hoành nằm ngang so với mặt đất.

[ Ầm]

Cánh cửa một lần nữa đóng lại.

Trong bóng đêm truyền đến tiếng dây khoá kéo, qua một lát, ánh đèn pin bật sáng lên. Lão quỷ đưa đèn pin cầm tay cho A Bảo.

A Bảo đang điều chỉnh dây lưng quần cùng cái quần, hảo sau một lúc lâu mới nhận lấy, nhân tiện chiếu chiếu lão quỷ nửa trong suốt bên dưới ánh sáng đèn, “Đèn pin này có thể sử dụng trong bao lâu?”

Lão quỷ nói: “Tôi mang theo hai mươi cục pin.”

“...... Tôi vẫn tưởng là trong bao đều là thức ăn nước uống của tôi chứ.” A Bảo nói.

Lão quỷ trầm ngâm nói: “Tôi đã giảm số lượng.”

A Bảo: “......” Trước khi người ta học mở miệng thì nên học ngậm miệng, quả thật có đạo lý mà.

Cầm đèn pin chiếu vào trong, mỗi một bước A Bảo đều đi thật là chậm. Trong sơn động rất ẩm ướt, có thể nghe được tiếng nước nhỏ xuống tích táp, mặt đất thì cứ gập gà gập ghềnh, A Bảo đành phải dùng một chân xác định cho ổn định mới nâng chân còn lại lên. Cậu vốn còn cho rằng tốc độ rùa bò của mình sẽ làm cho Ấn Huyền bực mình, thậm chí sẽ bị cho bay thêm một đoạn nữa, ngay cả độ chặt lỏng của dây lưng cậu cũng đã chỉnh sẵn sàng rồi, nhưng mà lần này Ấn Huyền lại rất kiên nhẫn đi theo sát ở phía sau cậu, một câu oán hận cũng không có — đương nhiên, cho dù nói cũng sẽ không phải chỉ là một câu oán hận.

“Ể, có đường rẽ à?” A Bảo dùng đèn pin lia hết bên trái lại đến bên phải, “Đi cái nào bây giờ?”

Ấn Huyền lấy bản đồ ra.

Nét vẽ trên bản đồ rất sơ sài, sau khi vào sơn động mặc dù có ký hiệu, nhưng đã đơn giản đi rất nhiều, toàn bộ hành trình chỉ có ba ký hiệu.

Lão quỷ nói: “Có khi nào đây là một cái bẫy hay không?” Biểu hiện của Tào Cảnh cũng rất quái lạ, nếu đã biết hai tấm bản đồ khác nhau tại sao không đề cập qua với bọn họ? Chẳng lẽ lại là thử thách gì nữa?

A Bảo cực có ý thức nguy hiểm hỏi han: “Bẫy gì vậy?”

Lão quỷ nói: ” Bẫy của Thượng Vũ.”

A Bảo nói: ” Ý ngài là Tào Cảnh chính là thủ hạ của Thượng Vũ, hắn muốn một lưới bắt hết chúng ta cho nên cố ý bày ra cái bẫy này hả? Trước tiên dùng sư phụ với sư thúc làm mồi nhử, sau đó gạt chúng ta mắc mưu. A, thật sự là rất đê tiện.”

“Sẽ không.” Ấn Huyền phủ định, “Hắn sẽ không làm như vậy.”

A Bảo nói: “Không nghĩ tới Thượng Vũ vẫn là người chánh trực như vậy a. Tổ sư gia, ngài có đánh giá hắn quá cao không đó?”

Ấn Huyền nói: “Tạm thời hắn đối với chúng ta không có hứng thú đâu.”

A Bảo: “...... Loại hứng thú này phải bảo trì.”

Bọn họ cuối cùng lựa chọn đi về hướng bên trái. Bởi vì bên phải là hướng đi về phía Tiểu Kính Sơn.

” Đúng rồi, không phải trước đó chúng ta nhìn thấy rất nhiều điểm sáng như ánh lửa hay sao? Tại sao sau khi vào đây đã không thấy tăm hơi của chúng đâu nữa?” A Bảo hỏi.

Lão quỷ nói: “Vậy chứng minh là chúng nó biết di chuyển.”

” Nghe có vẻ như bọn chúng không hề đáng yêu chút nào.”

Lão quỷ nói: “Chẳng lẽ cậu thích tôi nói chúng nó nãy giờ vẫn đứng ở phía trên đầu cậu không nhúc nhích?”

A Bảo nói: “Chúng ta như vậy có tính là đang đấu tranh nội bộ hay không vậy?” Cậu mới vừa nói xong, liền nhìn thấy phía trước có một vài đóm lửa từ bên trong bổ nhào ra. Tốc độ của chúng nó thật sự quá nhanh, thậm chí A Bảo căn bản không kịp có cử động gì hay dùng đèn pin chiếu thì chúng nó đã đến ngay mặt.

Đây là cái gì?

Cánh tay A Bảo cứng ngắc nâng lên không nổi.

Một con quái vật thật lớn cả người đều là hố lửa?

Không có con mắt không có miệng cũng không có cái mũi, chỉ có vô số những cái lỗ giống như bị nắm đấm đấm thủng vào, trong động là ngọn lửa hừng hực, cách năm sáu thước mà cậu vẫn có thể cảm giác được hơi nóng của đám lửa trong động toả ra.

Ấn Huyền nhìn chằm chằm nó, tay tóm lấy dây lưng của A Bảo.

Lão quỷ thức thời tiến vào trong tay áo của hắn.

Quái vật chậm rãi di chuyển thân, tựa như đạn pháo trước khi bắn ra cần điều chỉnh vị trí.

A Bảo trừng lớn mắt, trong miệng đột nhiên rống ra một câu: “Chạy!”

Kỳ thật không cần đợi cậu mở miệng, Ấn Huyền đã mang theo cậu hối hả lao ngược về phía sau, hằng hà sa số hỏa long từ con quái vật trong động phun ra. A Bảo thậm chí cảm thấy được chúng nó chỉ cách mình hai ba li, chỉ cần cái mũi của mình cao thêm một chút nữa là đã cháy mất rồi. Thế nhưng chuyện mà cậu sợ hãi cuối cùng không có xảy ra, hỏa long bắn ra mấy chục thước rốt cục cũng bắn trở về, sơn động bị hỏa quang chiếu đến đỏ rực lại tối om như cũ.

A Bảo trong lòng đập bịch bịch, trên người mồ hôi lạnh ứa ra, nhắm mắt lại, trong mắt toàn là sao kim.

Ấn Huyền buông cậu ra.

A Bảo phải vịn một tay vào vách núi mới có thể đứng thẳng, thở hổn hển hơn nữa ngày mới nói: “Kỳ thật chúng ta đang đùa với người hay với quỷ vậy?”

Lão quỷ từ trong tay áo của Ấn Huyền chui ra, nhíu mày nói: “Nếu Phan Triết cũng gặp được nó......” Dữ nhiều lành ít. Hắn lo lắng không thôi.

A Bảo phất tay nói: “Yên tâm. Ông ấy là chưởng môn của phái Cát Tường, tùy tiện bốc một quẻ là có thể tránh con đường kia.”

Ấn Huyền nói: “Tư Mã Thanh Khổ cùng Cung Cửu có thể qua được sao?”

A Bảo nói: “Bọn họ còn chạy nhanh hơn cả tôi ấy chứ.”

Tứ Hỉ đột nhiên từ trong ngực cậu chui ra nói: “Vậy cái đó có phải là do Đại Kính Tiên giở trò quỷ hay không?”

A Bảo ngẩn ra, thiếu chút nữa đã quên béng mất chuỵên này.

Lão quỷ trở nên cảnh giác nói: “Hắn cố ý dẫn chúng ta tới nơi này, vậy ở đây có thể có cái gì quái đản hay không nhỉ?”

A Bảo lấy đèn pin chiếu khắp mọi nơi, cùng lúc mới vừa vào thì cũng không thấy có gì khác nhau, nhìn qua vô cùng bình thường.

Ấn Huyền nói: “Đi một tới chút xem.” Bất quá lần này hắn không để cho A Bảo đi ở phía trước nữa, mà là cầm lấy đèn pin trong tay cậu, một tay lôi kéo cậu, đi về phía trước.

A Bảo vui mừng nghĩ: tổ sư gia quả nhiên đáng tin cậy mà. Đây là chỗ thật là tốt nha, chẳng những thầy giáo có sức mạnh hùng hậu, hơn nữa rất có trách nhiệm, rõ ràng đã làm sư phụ tức chết nhưng lại đối với ‘tỉnh lược tôn’ chiếu cố như vậy.

Cậu vui rạo rực mà nghĩ, nhất thời không lưu ý con đường dưới chân, không cẩn thận bổ nhào về phía trước.

Ấn Huyền đúng lúc buông tay ra, mặc cho cậu té ngã thành ‘cẩu cật thỉ’.

“......” Cậu phải thu hồi tất cả những lời đã khen trước đó! A Bảo ôm cằm, đáng thương hề hề đứng lên, Ấn Huyền đang cầm đèn pin chiếu về đằng trước mà ngẩn người.

“Tổ sư gia?” Cậu theo ánh mắt của hắn nhìn lại, đó là một mặt gương, cậu thấy được chính mình, một bản thân hoàn toàn xa lạ, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng Đinh Côi Bảo kia lại cười đến mức đường hoàng cuồng ngạo.

Đinh Côi Bảo trong tấm gương nhìn cậu, sau đó từng bước bước ra ngoài.

A Bảo cầm lòng không đậu hỏi han: “Ngươi là ai?”

“Ta là ngươi a.” Đinh Côi Bảo nghiền ngẫm nhìn cậu.

A Bảo nói: “Ngươi có thể nói hả?”

Đinh Côi Bảo nói: “Ngươi không phải câm điếc thì ta đương nhiên cũng không phải câm điếc.”

A Bảo nói: “Đây là yêu pháp của Đại Kính Tiên?”

“Đích thật là yêu pháp, nhưng ta là thật.” Đinh Côi Bảo bắt lấy cằm của cậu, A Bảo đau đến phải kêu lên một tiếng. Đinh Côi Bảo thất vọng lắc đầu nói: “Ngươi vô dụng như vậy, làm sao có thể là ta được chứ?”

A Bảo nói: “Ngươi bị nắm như vậy thử xem, xem có đau hay không.”

Đinh Côi Bảo nói: “Ta ngay cả ngọn lửa của địa ngục cũng đã giẫm lên rồi, còn có cái gì đáng sợ nữa chứ.”

A Bảo hắc hắc cười lạnh nói: “Lộ ra giấu đầu lòi đuôi rồi chứ gì? Lòng bàn chân của ta vừa trắng vừa nộn, một vết sẹo cũng không có, làm sao có thể có chuyện đã giẫm lên ngọn lửa địa ngục? Hơn nữa nếu như ngươi là ta như đã nói. Tại sao một chút ký ức ta cũng không có.”

Đinh Côi Bảo cười nói: “Bởi vì ngươi là một đứa ngu.”

“Ngươi mới là ngu.” A Bảo mắng xong mới bĩu môi nói, “Ta ứ thèm ấu trĩ cùng ngươi chấp nhặt như vậy, dù sao ngươi cũng là ngu ngốc siêu cấp vô địch vũ trụ.”

Đinh Côi Bảo nói: “Được, người thông minh, ngươi không dự định cứu sư phụ cùng sư thúc sao?”

A Bảo nói: “Cứu a. Có tổ sư gia ở, nhất định có thể cứu ra.”

” Ngươi không biết là dựa vào người khác rất không tiền đồ sao?” Đinh Côi Bảo nhìn cậu, vẻ mặt không thể nói rõ là tán thành hay là phản đối.

A Bảo nói: “Ngươi có biết cái gì tên là phân công bất đồng không? Có người từ nhỏ chính là chúa cứu thế, cũng có người từ nhỏ chính là để kéo dài tiến trình phát triển của nhân loại mà thôi.”

Đinh Côi Bảo nhìn cậu, đột nhiên cười ra tiếng, “Kỳ thật ta như vậy cũng đáng yêu.”

” Cái gì gọi là ta như vậy?”

Đinh Côi Bảo vươn nắm tay đến.

“Đả thủ tâm?...... Không chơi.” A Bảo đem tay giấu ở phía sau.

” Vừa rồi ai nói không ấu trĩ như vậy hả?” Hắn hỏi.

A Bảo nói: “Ngươi nói ngươi muốn làm gì trước đi.”

Đinh Côi Bảo thở dài, đem tay cậu tóm lại đây, cắn đứt đầu ngón tay kia, ở trong lòng bàn tay cậu cực nhanh vẽ một lá bùa.

A Bảo hoảng sợ muốn rút tay về, Đinh Côi Bảo lại cầm lấy tay cậu vỗ trên người của chính mình. Hào quang trong lòng bàn tay A Bảo lóe lên, sau đó Đinh Côi Bảo đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Cậu nhìn gương, bản thân trong gương cũng đang nhìn lại cậu, sắc mặt kinh ngạc cũng chưa lui giống y chang như nhau.
Bình Luận (0)
Comment