Lưu Quỷ

Chương 52

Ở một chỗ thế này, trong một căn phòng thế này, đột nhiên nhìn thấy một người bất thình lình nhảy ra thì ai mà không giật cả hồn, A Bảo cũng không ngoại lệ. Cậu lui về phía sau nửa bước, lại dừng lại, bởi vì người trước mặt thật sự không có gì đáng sợ.

Cô bé này ước chừng hai mươi tuổi, bộ dạng rất ưa nhìn, trắng nõn, mượt mà, còn có một đôi ánh mắt loan loan cong như vầng trăng lưỡi liềm.”Anh tìm ai?” Cô hỏi.

A Bảo buột miệng nói ra: “Sư phụ tôi có ở đây không?”

Cô bé kia cười đến mức cặp mắt cũng nheo lại, “Tôi làm sao biết sư phụ của anh là ai?”

A Bảo xấu hổ, “Ông ta tên là Tư Mã Thanh Khổ?”

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Mấy ngày nay có rất nhiều người đến đây, tôi không nhớ rõ ông ta tên là gì đâu.”

A Bảo hoa tay múa chân miêu tả bề ngoài của Tư Mã Thanh Khổ và Cung Cửu.

Cô nói: “Hình như có, lại hình như không có.”

A Bảo suy sụp xụ mặt, “Vậy cô có biết đạo quan ở chỗ nào không?”

“Đạo quan a......” Cô nàng kéo dài thanh âm, “Tôi biết a, nhưng ban ngày tìm không được đâu, chỉ có buổi tối mới có thể tìm được.”

” Tại sao như vậy?” A Bảo kinh ngạc hỏi.

Cô cười nói: “Bởi vì nơi này là thôn Nguyệt Quang a. Chỉ có khi đắm chìm dưới ánh trăng, thôn này mới là thôn sống.”

A Bảo hoảng sợ nói: “Thôn sống?”

“Thôn sẽ lại sống, dân trong thôn cũng sẽ sống.” Cô vui vẻ nói, ánh sáng trăng cho chúng ta sức mạnh, cũng cho chúng ta hy vọng.”

A Bảo nói: “Vậy tại sao cô không cần ánh trăng cũng có thể sống?”

” Bởi vì tôi không phải dân trong thôn này.” Cô cười rộ lên, “Chẳng lẽ anh nhìn không ra được à? Tôi giống với các anh, tôi cũng là người mà.”

......

Vì cái gì khi cô ấy nói rõ ràng cô ấy là người, lại làm cho cậu cảm thấy so với chuyện cô tự nhận mình là quỷ còn cảm thấy kinh khủng hơn nhỉ.

“Cô ở đây làm gì?” Cậu hỏi.

Cô nói: “Tôi ở chỗ này chờ.”

“Chờ cái gì?”

“Chờ mười sáu năm nữa.”

“Mười sáu năm nữa?”

“Nơi này sáu mươi năm tuyển thôn dân một lần.” Cô nàng cúi đầu đếm ngón tay, “Tiếp qua mười sáu năm nữa là tôi có thể gia nhập nơi này, trở thành thôn dân của thôn Nguyệt Quang. Cùng bọn họ sinh hoạt vĩnh viễn tại nơi thế ngoại đào nguyên này.”

A Bảo nói: “Nơi này chẳng những không có cây đào, ngay cả quả đào cũng không có.”

“Ai nói không có?” Cô nói, “Chờ ánh trăng xuất hiện thì có.”

A Bảo nói.” Cô tên là gì?”

“Tôi? Tôi tên là Trân Châu.” Lúc cô nàng cười rộ lên thực sự sáng ngời dịu dàng giống như một viên trân châu, “Trân Châu của trân châu.”

Trân Châu dẫn bọn họ vào nhà ngồi một lát.

Phòng ở sạch sẽ hơn so với trong tưởng tượng, tuy vẫn có mùi mốc, nhưng nhìn ra được phòng đã được quét tước qua. Trên nóc nhà có một phiến cửa sổ, bên giường cũng có một phiến cửa sổ nhỏ, hai luồng ánh sáng ảm đạm đồng thời chiếu vào trong phòng, tạo thành một góc nhọn thật kỳ quái.

A Bảo rất muốn từ nghe một vài ý kiến từ miệng Ấn Huyền, đáng tiếc từ đầu tới đuôi hắn không nói được một lời, sau khi vào nhà cũng chỉ là ngồi ở trên ghế, lẳng lặng theo dõi nhất cử nhất động của Trân Châu. Cậu đành phải tự mình lấy đèn pin ra tò mò chiếu khắp trong phòng.

Trân Châu vẻ mặt kỳ quái nhìn cậu, “Đây là cái gì vậy?”

“Đèn pin a.” Vẻ mặt của A Bảo so với cô còn kỳ quái hơn.

Trân Châu nói: “Tại sao nó lại phát ra ánh sáng vậy?”

“Bởi vì...... Nó là đèn pin, bởi vì nó có thể phát ra ánh sáng nên mới gọi là đèn pin.” A Bảo rốt cục phát hiện có điểm không thích hợp, “Chẳng lẽ cô chưa thấy qua bao giờ?” Trân Châu lắc đầu nói: “Chúng tôi chỉ dùng ngọn đèn, ngọn nến.”

A Bảo hỏi dò: “Cô đã ngốc ở trong này bao nhiêu năm rồi?”

Trân Châu nói: “Bốn mươi bốn năm a. Không phải tôi đã nói rồi sao? Còn có mười sáu năm nữa là tôi có thể gia nhập thôn Nguyệt Quang rồi.”

A Bảo giật mình nhìn cô nói: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Trân Châu cười nói: “Bao nhiêu tuổi thì có gì khác nhau đâu? Dù sao đối với chúng tôi mà nói, thời gian chẳng qua là để ghi lại hạnh phúc. Chúng tôi ở trong thôn Nguyệt Quang được bất tử, hơn nữa hạnh phúc cũng hưởng thụ vĩnh viễn không mất đi.”

A Bảo nói: “Cô khẳng định thôn Nguyệt Quang mà cô nói chính là nơi này?”

“Đương nhiên xác định.” Cô nói, “Tôi ở trong này ngây người bốn mươi bốn năm rồi đó.”

“Không cần thức ăn nước uống luôn sao?”

“Không cần.”

Hơi bị khoa trương đó. A Bảo nhớ rõ lão quỷ có nói Ấn Huyền có thể không ăn không uống một tháng, nhưng chưa nói qua hắn có thể không ăn không uống cả đời, nói cách khác, cho dù dùng trường sinh đan cũng cần phải ăn cơm, nhưng thôn dân của thôn Nguyệt Quang vậy mà khỏi cần ăn cơm?

Trân Châu nói: “Anh muốn ăn một chút gì sao?”

Trải qua mạo hiểm quá mức trước đó, cậu đã khẩn trương đến mức đâu có bận tâm đến cái dạ dày, hiện tại bị cô nàng nhắc tới, bỗng nhiên bụng đói kêu vang. A Bảo tha thiết hỏi han: “Có gì đó ăn được không?”

Trân Châu nói: “Có, anh chờ một chút.” Cô xoay người ra cửa.

A Bảo lo lắng theo sát tới cửa, nhìn thấy cô đi tới bếp nấu bên cạnh, lấy ra một cái gói to, sau đó múc một thìa gì đó cho vào trong bát, sau đó đưa cho cậu.

A Bảo nhìn thứ trong bát, ngửi ngửi, nhíu mày nói: “Đây là cái gì?”

“Đất quan âm.” Cô chớp mắt, kinh ngạc vì cậu không biết.

“Đất?” A Bảo dù có đói cũng không có đói đến nông nỗi ăn đất. Cậu cười gượng cầm chén trả lại cho cô, “Ách, hình như tôi chưa quá đói.”

Trân Châu nhiệt tình đẩy trở về nói: “Không sao, anh có thể giữ lại, chờ lúc đói lại ăn.”

“Hảo, cám ơn.” A Bảo đang cầm bát, đi theo cô trở lại gian phòng, nhìn thấy Ấn Huyền vẫn ngồi ở chỗ cũ, mới cảm thấy vững dạ một chút. Ở trong này, Ấn Huyền chính là chỗ dựa lớn nhất của cậu,.”Đúng rồi, trước không phải cô nói trong thôn đã tới rất nhiều người sao? Bọn họ hiện tại đi nơi nào rồi?”

Trân Châu nói: “Bọn họ đều quyết định gia nhập thôn Nguyệt Quang, cho nên đang tiếp nhận nghi thức tắm gội của ánh trăng.”

A Bảo nói: “Ở nơi nào?”

Trân Châu nói: “Ở sân sau của thôn trường gia. Nơi đó có một hồ ánh trăng rất lớn, mỗi khi mặt trăng xuất hiện, ánh trăng sẽ tràn đầy trong hồ, tắm gội ở bên trong rất nhanh có thể đạt được tư cách làm thôn dân của thôn Nguyệt Quang. Tựa như tôi vậy, tuy rằng chưa phải là thôn dân của thôn Nguyệt Quang, nhưng mà đã có thể sinh hoạt cùng bọn họ.”

A Bảo nói: “Cô có thể mang bọn tôi đi gặp bọn họ hay không?”

“Đương nhiên có thể. Tôi vốn đã nghĩ mời các anh gia nhập thôn.” Cô nói, “Như vậy, chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ rồi.”

Mặc dù trên người cô có rất nhiều chuyện khiến người khác khó hiểu, nhưng dù sao cô cũng là một mỹ nữ, khi một mỹ nữ nói với mình có thể vĩnh viễn cùng mình một chỗ, A Bảo vẫn là kìm lòng không đậu nhiệt huyết sôi trào mất một phen.

Ấn Huyền đột nhiên nói: “Ta khát nước.”

Khi hắn không nói, A Bảo còn có thể tận lực quên, Ấn Huyền vừa nói khát, A Bảo liền cảm thấy được miệng mình có thể nhấm nuốt ra một hạt cát, cậu lại dùng đôi mắt – trông mong nhìn Trân Châu.

Trân Châu nói: “Thôn Nguyệt Quang không có nước đâu.”

A Bảo cả kinh kêu lên: “Không có nước?”

Trân Châu nói: “Đúng, thôn Nguyệt Quang không cần ăn không cần uống, đương nhiên không cần nước.”

A Bảo nói: “Nước sông nước hồ nước ao cũng không có sao?”

Trân Châu nói: “Ao duy nhất trong thôn chính là hồ Nguyệt Quang, nó chỉ có thể đổ đầy ánh trăng mà thôi.”

A Bảo cơ hồ muốn điên mất. Còn hơn đói chết khát chết, bị Đại Kính Tiên dùng nhánh cây đâm chết cũng không phải không thể chịu được như vậy, ít nhất cậu còn cứu sống được Tiểu Kính Tiên, không tính là bị chết không hề có giá trị.

Ấn Huyền đứng lên nói: “Chúng ta đi tìm.”

“Tìm cái gì?” A Bảo còn đang đắm chìm trong một mớ ủ rũ.

“Nước.” Ấn Huyền nói.

Hắn mang theo A Bảo từ trong phòng đi ra ngoài, Trân Châu đi theo phía sau bọn họ, các anh tìm không được đâu, trong thôn không có nước.”

Ấn Huyền quay đầu lại, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh, “Có.”

“Chỗ nào?” Trân Châu giật mình nhìn hắn.

Ấn Huyền nói: “Trong thân thể của ngươi.”

Sắc mặt Trân Châu trắng nhợt.

Mặt A Bảo cũng trắng, cậu thầm nghĩ: tổ sư gia sẽ không uống máu uống đến nghiện rồi chứ?

Ấn Huyền nói: “Mang bọn ta tìm được nước, hoặc là dùng máu của ngươi đến thay thế nước, ngươi chọn cái nào cũng được.”

Trân Châu gần như khóc thét, “Trong thôn Nguyệt Quang thật sự không có nước.”

Bàn tay Ấn Huyền tiến vào trong tay áo.

A Bảo thức thời lui ra phía sau hai bước, cho hắn không gian thi triển.

Trân Châu hướng về phía A Bảo cầu cứu: “Anh giúp tôi, cứu tôi đi.”

A Bảo nhìn bóng dáng lãnh khốc của Ấn Huyền, lại nhìn khuôn mặt sợ hãi của cô nàng, do dự nhiều lần, mới nói: “Còn hơn cô, tôi càng tin tưởng tổ sư gia.” Trên thực tế, cậu cũng không thể lựa chọn.

Ấn Huyền giơ kiếm trong tay lên ——

Xích huyết bạch cốt thủy hoàng kiếm.

Chậm rãi vẽ vài đường.

“Không!” Trân Châu kêu sợ hãi chạy vào phòng trong.

Thân thể của cô còn không có vào nhà, đã bị một cỗ lực vô hình bắn ngược trở về, chật vật ngã ngồi trên mặt đất.

Kiếm của Ấn Huyền đặt tại trên cổ của nàng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Bình Luận (0)
Comment