Lưu Quỷ

Chương 57

Khi tất cả lực chú ý đều để ở trên cái tay này thì cái tai với cái mũi liền trở nên hết sức mẫn cảm. Cho nên khi cánh cửa bị đẩy ra khe khẽ, A Bảo lập tức nghe được. Cậu vội vã quay đầu sang, định thân phù trong tay đã giơ lên rồi.

” Là tôi.” Đối phương hết sức hạ giọng.

Tại sao lại là.....

Cô ta?

A Bảo kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang rón ra rón rén đi về phía trước.

“Trân Châu hả?”

” Là tôi.” Cô nàng nghe thấy được trong lời nói của cậu không có ý đối địch thì thở phào nhẹ nhõm.

A Bảo đột nhiên nói: “Tôi làm sao biết được cô không phải là San Hô chứ?”

Người tới dừng lại, chật vật đứng ở chỗ khuôn cửa sổ lộ ra ánh sáng nhàn nhạt ảm đạm, quầng trăng mờ chiếu không sáng nổi khuôn mặt của cô, chỉ mang máng nhìn thấy một thân thể nhếch nhác. Cô chần chừ một lát, mới nhẹ giọng nói: “Tôi nói, chuyện hai vị thượng sư của phái Ngự Quỷ bị Tào Dục bắt được nhốt ở Hồ Nguyệt Quang để luyện chế ánh trăng là tôi lừa các anh rồi.”

A Bảo nói: “Tôi lại càng tin cô là San Hô.” Bằng không tại sao phải vạch trần lời nói dối của chính mình chứ.

” Các người có một cái hộp đen, bên trong có một nữ quỷ bị Tào Dục giết chết.” Cô chậm rãi nói.

A Bảo nói: “Được rồi, giờ tôi tin tưởng cô là Trân Châu.”

Trân Châu mới vừa thả lỏng đi tới phía trước vài bước, lại nghe cậu nói: “Thế nhưng, vậy thì có gì khác nhau đâu? Trân Châu với San Hô vốn chỉ là một người.”

Một tấm định thân phù bắn sang đây.

Trân Châu chỉ phí chút hơi sức là đã đem nó kẹp lấy được.

A Bảo khen: “Hảo thân thủ.”

“......” Trân Châu đem định thân phù vo lại thành một cục, nhét vào trong túi, “Tuy rằng tôi với San Hô là chị em ruột, nhưng đối với vấn đề quan điểm thì chúng tôi có phần khác nhau. Kỳ thật lần này tôi tới là.... là muốn cùng các anh hợp tác.”

Địch ta khó phân, tổ sư gia còn không có động tĩnh, A Bảo quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.” Tôi không hiểu ý tứ của cô.”

Trân Châu nói: “Tôi muốn rời khỏi nơi này, chúng ta hợp tác đi.”

A Bảo dùng giọng điệu khoa trương hỏi han: “Chẳng lẽ cô không muốn được bất tử sao?”

” Anh tin lời của Tào Dục nói à?” Cẩn thận nghe trong lời nói của Trân Châu, có thể nghe ra từ trong giọng nói của cô một chút xem thường nhàn nhạt.

A Bảo nói: “Chẳng lẽ mọi người ở nơi này không tin sao?”

” Có người tin tưởng, cũng có người không tin, nhưng nhiều nhất chính là nửa tin nửa ngờ.” Trân Châu nói,” Bọn họ chẳng qua là đang chờ đợi.”

A Bảo nói: “Chờ đợi cái gì?”

Trân Châu nói: “Lợi ích của riêng phần mình. Người ở đây mỗi người đều mang trong lòng kế hoạch nham hiểm, ai cũng có tính toán, người hoàn toàn tin tưởng Tào Dục chỉ có Stirling với lão chuột già kia mà thôi. Anh ở chỗ này ngốc lâu sẽ biết.”

Stirling chính là gã thanh niên ngoại quốc không ai trả lời lúc nãy, còn lão chuột già hơn phân nửa là lão già gầy gầy kia rồi. Lời này Trân Châu nói hẳn là sự thật, tuy rằng cậu cùng những người này gặp mặt không bao lâu, nhưng đã nhìn ra bọn họ thật ra chỉ bằng mặt chứ chẳng bằng lòng.

” Vậy tại sao bọn họ không chống lại Tào Dục?” A Bảo hỏi.

Trân Châu nói: “Đừng nhìn Tào Dục chỉ có Stirling cùng lão chuột già kia mà xem thường, bọn họ một người có thể khống chế lửa, một người am hiểu quỷ đạo, là hai người có lực công kích mạnh nhất trong những người chúng tôi, không chỉ như vậy, chìa khoá ra khỏi thôn Nguyệt Quang là do Tào Dục nắm giữ trong tay, không có hắn cho phép, không ai có thể đi ra ngoài. Trước kia có người muốn trộm cái chìa khóa, da của hắn bây giờ còn treo ở cửa thôn Trường Gia kia kìa.”

A Bảo nghe cô nàng qua loa nói đến chuyện da người, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh bộ da vẽ, không tự chủ được rùng mình một cái.

Toa Toa.

Hình như là tiếng gió.

Trân Châu đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, từng chút từng chút bò về phía giường.

..... .

Cô ta muốn làm cái gì?

A Bảo lăng lăng nhìn, thân thể theo bản năng dựa sát vào Ấn Huyền. Cậu mở to hai mắt, cảm giác được rõ ràng cằm của Ấn Huyền đang trên đỉnh đầu mình, còn mình thì cả người đều lui ở trong lòng của hắn, hít thở đều là mùi của bàn tay hắn.

A? Hình như có hơi giống mùi của bánh bích quy.

Tại sao trong tay tổ sư gia lại có mùi bánh bích quy? Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi cùng mình tay trong tay......

Cậu rụt rụt cổ, bên tai hơi hơi nóng lên.

Tại lúc cậu còn đang nghĩ ngợi lung tung, Trân Châu đã chui vào trong gầm giường, cùng lúc đó trên song cửa sổ hơi mỏng kia ló ra một cái bóng đen.

Thân thể của A Bảo thoáng cái lạnh xuống.

Làm truyền nhân của phái Ngự Quỷ, cậu sợ nhất nghe chuyện ma quỷ, thật ra không phải nói cậu sợ quỷ, mà là sợ đám quỷ không có hảo ý đến tập kích mà thôi. Chẳng hạn như nói, nếu như ngay từ đầu câu chuyện kể rằng trên núi có một tòa miếu đổ nát, trong miếu đó có một con quỷ, suốt ngày ở chỗ đó chờ hút hồn phách của người qua đường, thì cậu sẽ không sợ hãi. Nhưng nếu cốt truyện không có nói rõ có con quỷ ở đó, lại để một mình cậu qua đêm ở trong miếu đổ nát trong núi, đột nhiên nửa đêm một cái bóng đen xuất hiện ở trước giường, vậy cậu sẽ rất là kinh hoàng.

Tròng mắt A Bảo chuyển mà như không chuyển nhìn chằm chằm vào cái bóng đen kia, nhờ hiệu ứng khuếch trương của ánh sáng phía ngoài, hình như là một cô gái. Cậu rất nhanh nhận ra thân phận của đối phương. Thật ra cũng không phải do cậu có hoả nhãn kim tinh gì, mà là dưới sàng cũng đang cất giấu một người giống y chang như cái bóng đen ngoài kia.

Bóng dáng đó đứng ở phía trước cửa sổ một lát, sau đó đi về hướng bên phải.

A Bảo lúc này mới thở ra một hơi dài thượt, khó chịu lẩm bẩm: “Nửa đêm không ngủ được, chạy tới giả thần lộng quỷ làm cái gì chứ.”

“Cô ta là tới tìm tôi.” Thanh âm của Trân Châu yếu ớt truyền ra từ dưới giường, ” Bất quá anh yên tâm, tôi không cố ý kéo chân hai người vào đâu.”

A Bảo hết hồn nhảy dựng, “Cô vẫn còn ở đây hả?”

Trân Châu nói: “Ngoại trừ cửa chính ra, nơi này không có cái cửa nào khác nha.”

A Bảo nói: ” Cô ấy không phải là chị em với cô sao? Vì sao cô ấy tìm cô, cô lại không dám ra?”

” Cô ta muốn giết tôi.” Trân Châu áp sát mặt đất, thanh âm như là mang theo sát khí, nghe mà làm cho người ta không khỏi rét run, “Cô ấy bị tên quỷ Trâu Vân làm cho mê muội đầu óc rồi, hoàn toàn không xem tôi là chị em nữa, chỉ nghĩ làm sao để lấy lòng Trâu Vân.”

” Không đến mức như vậy chứ?” Khi Trân Châu bị bọn họ bắt được, San Hô không giống thờ ơ như vậy.” Dù sao hai người cũng là chị em ruột thịt mà.” Điểm ấy không cần bác sĩ chứng nhận đâu nha.

Trân Châu chậm rãi từ dưới gầm giường chui ra, bò đến cạnh ngăn tủ dựa vào cửa sổ, khoanh chân ngồi xuống, thấp giọng nói: “Vậy thì có ích lợi gì. Chúng tôi vốn không nên đi vào thế giới này.” Cô ngẩng đầu lên dựa vào ngăn tủ, ” Bất quá cho dù chết, tôi cũng muốn chết ở bên ngoài.”

A Bảo nói: “Tại sao?”

” Anh đã quên sao, nơi này âm dương không thông, nếu chết ở chỗ này, Quỷ Hồn sẽ bị những người khác thu đi. Đến lúc đó muốn hồn phi phách tán cũng là ước mơ xa vời.” Trân Châu nói, ” Phía trước có người ngang nhiên phản kháng Tào Dục, bị lão chuột già giết chết rồi thu hồn phách để tu luyện, một lần cuối cùng tôi trông thấy hắn, hắn còn thừa lại một hồn một phách chưa tiêu, cầu tôi giúp hắn giải thoát.”

A Bảo nghe được mà sởn tóc gáy.

Trân Châu nói: “Các người nếu như muốn cứu người rời đi, nhất định phải hợp tác cùng với tôi.”

A Bảo nói: “Không phải tự thân cô cũng không dám đảm bảo sao?”

” Ít nhất tôi có thể nói cho các người Tư Mã Thanh Khổ và Cung Cửu bị nhốt tại nơi nào.”

” Không nói thiếu chút nữa quên, trước đó vì sao cô gạt chúng tôi nói Tào Dục đem sư phụ với sư thúc bỏ vào Hồ Nguyệt Quang để luyện chế ánh trăng?”

Trân Châu nói: “Đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.”

” Tào Dục nói, ánh trăng của Hồ Nguyệt Quang căn bản sẽ không thay đổi.”

Trân Châu nói: “Nhưng hắn cần người đến làm thí nghiệm.”

“Cô là nói làm thí nghiệm bất tử?”

” Có lẽ vậy. Nếu có thể làm Nghiêm Bách Cao sống lại.”

” Ý cô là nói, tất cả những gì Tào Dục làm đều chỉ là vì muốn Nghiêm Bách Cao sống lại?” A Bảo ngạc nhiên nói.

Trân Châu nói: “Chúng tôi chính mắt thấy qua sự điên cuồng của Tào Dục đối với Nghiêm Bách Cao, cho nên tuyệt không hoài nghi mục đích cuối cùng của Tào Dục là làm cho Nghiêm Bách Cao sống lại, đây cũng là nguyên nhân có một số người tin vào sự bất tử mà Tào Dục nói. Nhưng mà, tôi không tin loại người như Tào Dục lại chỉ nhìn quá khứ mà không nhìn tương lai, tôi lại càng không tin tưởng hắn làm như vậy là vì mọi người chúng tôi. Hơn nữa cái gọi là bất tử căn bản là vấn đề tồn tại thật lớn.”

A Bảo nói: “Vấn đề gì?”

” Anh không phát hiện sao, thôn dân của thôn Nguyệt Quang không thể rời khỏi thôn này, cho nên khoảng cuộc sống của họ cũng chỉ quanh quẩn ở trong thôn. Nơi này ngăn cách, cho dù ánh trăng có bị thay đổi thì sắc trời của thôn cũng không ảnh hưởng gì nhiều, cũng sẽ không có người ngoài nào cảm thấy được kỳ lạ, nhưng mà chúng tôi đều là từ bên ngoài tới, chúng tôi sẽ nhớ lại thời gian vui vẻ nhất đã từng sống, có thể ăn cơm cùng người một nhà, cũng có thể ở trên đường cái, cho dù Tào Dục nói chính là thực sự, chúng tôi có được sự bất tử, nhưng mà đường phố mà chúng tôi sống kia cũng chỉ biến thành một cái thôn Nguyệt Quang chỉ tồn tại có một giờ,...... Anh cảm thấy sẽ không làm cho người khác chú ý sao?”

“......” Trước đó cậu đã cảm thấy những gì Tào Dục nói có chút không thích hợp, nhất thời lại không nghĩ thông suốt ra là không thích hợp ở đâu, qua sự phân tích vừa rồi của Trân Châu, mới phát hiện quả thực là rất không thích hợp!

Trân Châu nói: “Các người hiện tại có phải đã có thể quyết định theo tôi, liên thủ cùng tôi hay không?”

A Bảo nói: “Trước tiên là nói về chuỵên sư phụ với sư thúc của tôi đang ở đâu đi.”

” Động Xuân Ba, nơi đó tựa như cái tủ sắt của Tào Dục, tất cả thứ quan trọng đều đặt ở đó.”

“Không phải cô vừa mới nói có người bị tra tấn muốn sống không được muốn chết không xong sao? Tôi làm sao biết sư phụ với sư thúc của tôi không có việc gì?”

” Sư phụ của anh không phải chưởng môn của phái Ngự Quỷ sao?” Trân Châu nói, ” Phái Ngự Quỷ với hắn mà nói rất hữu dụng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giết chết.”

“Ý cô là dùng để chiêu hồn?”

Trân Châu nói: “Các người có thể đem hồn phách của Nghiêm Bách Cao gọi trở về  hay không?”

A Bảo đề phòng nói: ” Cô cũng muốn làm?”

“Đương nhiên chỉ dùng để giữ chân Tào Dục. Đây đại khái là nhược điểm duy nhất của hắn.”

A Bảo nói:” Giữ chân như thế nào?”

Trân Châu không nói chuyện, nhưng cậu có thể cảm giác được ánh sáng trong con ngươi đang ảm đạm của cô hơi hơi loé lên.

A Bảo vội hỏi: “Nói ra để mọi người nghiên cứu kỹ thử xem, có lẽ có thể dùng phương pháp khác để thay thế thì sao?”

” Vô dụng, đối với Tào Dục mà nói, ngoại trừ Nghiêm Bách Cao ra, những người khác đều vô dụng.”

” Thuật dịch dung được không?”

” Anh làm sao làm cho Quỷ Hồn dịch dung?”

“......” Nói cách khác, phân kính viễn thị vô dụng. A Bảo thở dài.

“Ha hả ha hả a......” Bên ngoài vang lên một tràng cười liên tiếp làm cho người ta run sợ.

Trân Châu nhanh chóng bò vào gầm giường trốn.

Chân của cô nàng mới vừa vào, tiếng đập cửa đã vang lên.

“Ai a?” A Bảo cố ý giả bộ không kiên nhẫn.

“Em trai à, ngủ một mình không cô đơn lạnh lẽo sao? Chị đây đến cùng cưng nhé?”

“Tôi có tổ sư gia rồi, không cần.”

” Tại sao cưng lại không hỏi tổ sư gia của cưng xem cần hay không cần chứ?”

A Bảo quay đầu nhìn Ấn Huyền.

Ấn Huyền ngoại trừ lúc che miệng cậu lại thì từ đầu tới đuôi đều nhắm mắt lại tĩnh dưỡng, đến nay vẫn không có phản ứng gì.

A Bảo đánh bạo nói: “Tổ sư gia cũng không có hứng thú.”

” Em trai, cưng không hỏi hắn thì làm sao biết hắn không có hứng thú chứ?”

A Bảo thở dài nói: “Tất cả mọi người đều là đàn ông mà, tôi sẽ biết rõ.”

” Một khi đã như vậy, tỷ tỷ đành phải đi rồi, bất quá có một câu phải xin khuyên cưng cùng với vị nam nhân kia của cưng,” Cánh cửa bị đẩy nhẹ nhàng, lộ ra nửa khuôn mặt sáng trắng, “Phụ nữ tuổi còn trẻ là dựa vào không được đâu.”
Bình Luận (0)
Comment