Lưu Quỷ

Chương 87

“Lão chuột già không chết?” Một người cư nhiên có thể cắt đi nửa thân dưới để bảo toàn mạng sống. Thế giới này thật huyền huyễn! Ánh mắt A bảo không tự chủ được nhìn về nửa thân dưới lão chuột già. Nơi đó quả là thảm thương, không giống như hai cái đùi chút nào.

Mắt lão chuột già lóe lên hận ý, nắm tay run nhè nhẹ, “Các ngươi đương nhiên muốn ta chết nhưng mà ta không chết. Các ngươi sẽ chết trước!”

A Bảo nói, “Tôi cảm thấy câu này rất quen tai. Rất nhiều người xấu trong phim đều dùng qua. Đầu năm nay, tất cả những người xấu đều sinh ra từ một nơi đi. A, còn một câu nữa ‘Ngươi kêu đi, dù kêu rát họng cũng không có ai cứu người đâu’. Đại loại thế.”

Ấn Huyền đột nhiên che mũi cậu.

A Bảo ngẩn ra, ánh mắt liếc đến góc tường, phát hiện nơi đó từ từ phun ra khói trắng.

Không lẽ là khí độc?

Thủ đoạn tốt a.

A Bảo cảm khái.

“Ngươi nói đúng a. Ở trong này, các ngươi có kêu rát họng cũng không ai nghe thấy đâu.” Lão chuột già thấy họ không nói gì, lập tức mở miệng, “Các ngươi có ngạc nhiên không khi ta làm thế nào mà ra khỏi Quỷ Sát thôn?”

A Bảo há miệng thở dốc lại bị Ấn Huyền bịt vào.

Lão chuột già nói, “Ta có thể nói cho các ngươi, nơi đó còn cất giữ bí mật, là đại bí mật mà các ngươi chưa từng nghĩ tới!”

Lão trăm phương nghìn kế dụ bọn họ mở miệng nhưng đáng tiếc, khói trắng đã ngưng tụ thành sương lượn lờ, mắt thường có thể nhìn thấy nên A Bảo càng không dám nói, hô hấp cũng chậm xuống.

Lão chuột già cười lạnh, “Xem ra các ngươi đã phát hiện.”

A Bảo nhịn không được vươn tay từ trong ẩn thân phục ra, chỉ chỉ lão.

Ấn Huyền nói, “Bốn phía được thiết lập Liệt Diễm trận.”

Lão chuột già lộ biểu tình kỳ dị, “Ngươi cũng có thể hiểu trận pháp? Vậy ngươi cũng hiểu là phải bất động a, cử động là sẽ bị thiêu rụi ngay,”

Tứ Hỉ hỏi, “Vậy thì chỉ cần bất động là được sao?”

Lão chuột già hắc hắc cười, “Nếu không nhúc nhích thì có thể kiên trì thêm vài giờ nhưng các ngươi có thể không ăn không ngủ vài ngày sao?”

Sau gáy Tứ Hỉ lập tức chảy một giọt mồ hôi lạnh. Kế sách này thực sự quá ác độc. Cứ cho là bọn họ không ăn không uống nhưng vẫn phải thở a. Khí thể ngày càng đậm, A Bảo có cố gắng khép chặt miệng nhưng cũng không tránh được.

Khói trắng ngày càng dày, bao phủ xung quang A Bảo và Ấn Huyền.

Đầu A Bảo càng ngày càng trầm, tay che miệng đột nhiên bỏ xuống, môi bị một xúc cảm ướt át, ôn nhu chặn lại sau đó đẩy vào trong, một viên ngọc bị đẩy vào miệng, não nháy mắt ngừng hoạt động. Cậu chớp mắt, muốn nhìn rõ xung quanh thì bên tai vang lên giọng Ấn Huyền, “Ngậm chặt, không cần nuốt vào.” Hơi ấm phía sau biến mất, ấn thân phục được khoác lên vai.

Tầng hai đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của lão chuột già, “Ngươi, làm sao có thể.......!”

Tiếng hô im bặt, tựa như bị người ta cắt đứt vậy.

Tứ Hỉ nói, “Đại nhân, ngài không sao chứ?”

A Bảo đang ngậm viên ngọc trong đầu, không nói được, đành phải gật đầu lung tung.

Tứ Hỉ ngó qua ngó lại, “Di, Tam Nguyên đâu?”

A Bảo cả kinh, nghĩ thầm: Tam Nguyên chạy đi tìm Tào Dục? Cái gọi là kẻ trong cuộc thì mê, ân oán tình cừu giữa Tam Nguyên và Tào Dục cậu đã biết hết. Hai người này tuyệt đối là lưỡng tình tương duyệt, vì khúc mắc chưa giải nên bình thường khá là lạnh lùng nhưng gặp nguy nan tuyệt đối sẽ vì nhau mà liều mạng. Nghĩ đến đây, cậu không khỏi lo lắng cho Tam Nguyên. Đối với Tào Dục, ngay cả khi anh ta đã tự sát thành quỷ, cậu cũng không có quá nhiều hảo cảm. Tào Dục là người thâm trầm, cực đoan, là hạng người xấu. Nếu không phải vì tổ sư gia thu anh ta làm quỷ sử, mà anh ta đối với Tam Nguyên còn đoạn tình cũ chưa dứt thì A Bảo cũng không muốn dính dáng gì đến anh ta.

Lúc sau, Tứ Hỉ hô lên, “Đại nhân, khói tan.”

A Bảo nhìn quang, phát hiện khói trắng quả nhiên đã phai nhạt, dần dần có thể nhìn rõ xung quanh.

“Tổ sư gia đại nhân”, Tứ Hỉ kêu lên.

A Bảo ngẩng đầu nhìn Ấn Huyền nhảy từ trên tầng hai xuống, sắc mặt có chút trắng nhưng không hề tức giận. Cậu muốn lên dìu hắn nhưng lại sợ dính trận pháp. Ngay khi cậu đang khó xử thì Ấn Huyền đã ôm lấy cổ cậu, không để A Bảo phản ứng liền cúi đầu hôn xuống.

“A!”, Tứ Hỉ hút một ngum khí lạnh.

A Bảo trợn trừng mắt, nếu cậu có khả năng trừng rớt con mắt như Đồng Hoa Thuận thì khẳng định mắt cậu đã không còn nữa mà rớt từ lâu rồi.

Ấn Huyền dùng lưỡi tiến nhập môi cậu, hút một hơi, đưa viên ngọc trong miệng trở lại rồi nuốt xuống.

A Bảo kinh ngạc nhìn hắn, phát hiện sắc mặt dần khôi phục bình thường, thậm chí còn có thể nhìn thấy khuôn mặt hơi hồng hồng. “Con....Tổ sư gia....” Cậu muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện vốn từ quá nghèo nàn, không thể nói được.

Ấn Huyền dời khỏi cậu, nhìn về phía tầng 2.

A Bảo nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy lão chuột già ngồi ở xe lăn, đoạn khí (chết). Cái chăn che ở đầu gối trượt xuống, lộ ra nửa thân dưới xù lông, hẳn là của con nào đó. “Chuyện gì vậy?”

Ấn Huyền nói, “Ta lưu lại cậu để hấp dẫn lực chú ý, sao đó che giấu hơi thở rồi đánh lén. Thành công.”

A Bảo nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ. Trách không được Ấn Huyền đợi khói trắng che lấp mới động thủ. Ẩn thân phục chỉ có một cái, nếu tùy tiện đi ra sẽ bị nghi ngờ, cho nên hắn đã đợi khói trắng che khuất mắt, đi ra từ ẩn thân phục. Như vậy có thể lợi dụng bẫy của địch để đánh lại địch. Nói như vậy, lão chuột già có lẽ không phát hiện ra chính cái kế hoạch lão tự cho là hoàn mỹ lại giết lão.

“Vậy trận pháp kia đâu?” Cho dù Ấn Huyền nghênh ngang đi tới thì A Bảo vẫn không dám nhúc nhích.

Ấn Huyền nói, “Ta vừa mới đem trận pháp và cơ quan phun khí độc phá hủy rồi.”

“Nga.......” A Bảo kéo dài giọng, ánh mắt mất tự nhiên nhìn trái nhìn phải. Hai vấn đề vừa rồi cậu muốn hỏi nhưng không phải là quan trọng nhất. Kỳ thật cậu muốn hỏi về viên ngọc kia và.....

“Chúng ta đi tìm Tào Dục”, Ấn Huyền không đợi cậu nói thêm, xoay người đi mất.

A Bảo đành phải đem lời nói đếm họng nuốt xuống.

Nhà hàng này là nhà hàng bình thường. Đương nhiên nếu bỏ qua sự xuất hiện của lão chuột già. Trừ tầng 1 là đại sảnh thì tầng 2 tầng 3 đều là ghế lô.

Ấn Huyền lên thẳng tầng 3, sau đó dừng lại trước cửa.

Trên cửa treo một khối bài, viết hai chữ tử lộ.

A Bảo buồn bực, “Nhà hàng nào lại đem ghế lô gọi là tử lộ? Không phải tự tìm tử lộ sao?”

Ấn Huyền nói, “Có.”

“Nơi nào?”

“Nơi này”, Ấn Huyền chậm rãi nói, “Ghế lô chuẩn bị cho chúng ta.”

“Trách không được từ lúc vào không thấy ai cả. Loại thái độ phục vụ này sớm bị đóng cửa.”

Tứ Hỉ nói, “Không phải có lão chuột già sao?”

“Em nghĩ lão ta được coi như là người?”

Tứ Hỉ nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “Cũng phải.”

Ấn Huyền đẩy cửa.

Cửa mở ra, đèn bên trong tự sáng lên.

Gian phòng bố trí cực lỳ xa hoa, thảm trải chân màu đỏ có hình đôi Long Phụng, mỗi cửa sổ có một bình hoa trong suốt. Ở giữa gian phòng chính là Tào Dục.

A Bảo bị trận pháp trước kia khiến nghi thần nghi quỷ, cẩn thận hỏi, “Nơi này liệu có trận pháp không?”. Cậu nhìn Ấn Huyền đi vào cũng lò dò theo phía sau. Bởi cậu vẫn chưa cởi ẩn thân phục nên nếu nhìn thẳng từ ghế lô thì chỉ nhìn thấy một mình Ấn Huyền.

Tứ Hỉ nhẹ giong hỏi, “Đại nhân, Tam Nguyên đâu?”

“Hư.”

Bọn họ đi đến nơi thì nghe một giọng nam từ bốn phương tám hướng vang tới, “Không nghĩ tới mọi người lại có thể tìm tới đây nhanh như vậy.”

Ấn Huyền nói, “Tào Cảnh?”

“Ha ha, là ta. Đã lâu không gặp, Ấn tiên sinh.”

A Bảo chú ý tới trong phòng có hai cái loa lớn, âm thanh của Tào Cảnh từ trong truyền ra.
Bình Luận (0)
Comment