Lưu Quỷ

Chương 90

Hứa Lập Kiệt nhìn cậu cười cười nhưng nụ cười thật cứng ngắc, giống như cố gắng kéo cơ mặt lên vậy.

A Bảo nghĩ đến tên giả của mình, vội vàng nói nhỏ với Kỳ thúc. Kì thúc nói, “Yên tâm, ta biết rồi.” Cậu cảm ơn Hứa Lập Kiệt vài câu rồi đi thẳng.

Đàm Mộc Ân và Liên Tĩnh Phong đứng ở tầng dưới, hai người dựa đầu vào nhau thật gần, có lẽ đang thảo luận cái gì đó.

“Đàm chưởng môn, Liên chưởng môn.” A Bảo biết rõ tình huống của bản thân nên vô cùng thức thời mà nuốt xuống ba chữ “Đàn đầu gỗ” vào bụng.

Đàm Mộc Ân quay người lại, “Bước tiếp theo cậu định làm gì?”

Trong lòng A Bảo không phải không có cách nhưng nghĩ đến Đàm Mộc Ân và Liên Tĩnh Phong sao có thể trùng hợp xuất hiện như vậy nên chỉ cười vô tâm vô phế, “Còn có thể làm gì nữa a? Đương nhiên là ngốc ở nhà rồi đợi cảnh sát điều tra rõ chân tướng thôi.”

Đàm Mộc Ân nói, “Chúng ta cũng muốn điều tra chân tướng, cho nên, chúng ta muốn đến Tào thị một chuyến.”

A Bảo sửng sốt, “Lại đến Tào thị? Vụng trộm đi hay là.......?”

Đàm Mộc Ân nói, “Vụng trộm.”

Da đầu A Bảo run lên.

Đàm Mộc Ân nói, “Cậu cũng muốn sớm điều tra rõ chân tướng để chứng minh mình trong sạch, đúng không?”

“Đúng là muốn nhưng tôi hiện tại đang là tội phạm truy nã, à không, đã bị bắt về quy án, tôi là người bị tình nghi. Lần này lại chạy tới hiện trường vụ án thêm lần nữa thì trăm phần trăm sẽ lại càng bị nghi ngờ hơn.” A Bảo nói.

Đàm Mộc Ân nói, “Cậu không phải có ẩn thân phục sao?”

A Bảo đang định nói ẩn thân phục không phải là áo mưa, không phải tùy tiện nói là có nhưng sau khi nghĩ nghĩ, cậu quyết định nói, “Cũng không an toàn. Đừng nhìn Tào Cảnh qua vẻ bề ngoài nho nhã, anh ta thực chất là một kẻ đầy mưu kế. Ai biết được anh ta có đang đặt bẫy chờ chúng ta nhảy vào không? Chúng ta vẫn nên an phận chờ cảnh sát phá án đi.”

Liên Tĩnh Phong nói, “Cậu cảm thấy là....phá được sao?”

A Bảo, “...” Người ít khi mở miệng thì chỉ cần mở miệng là làm cho người khác á khẩu không thể phản bác.

Đàm Mộc Ân nói, “Nếu cậu không đi thì có thể đem bản đồ Tào thị vẽ lại cũng được.”

“Vẫn muốn sơ đồ kết cấu sao? Đi vào ban ngày vẫn tốt hơn.” A Bảo than thở nói.

“Sẽ khiến bọn họ thêm cảnh giác.” Đàm Mộc Ân thấy Hứa Lập Kiệt đi tới, vội ngậm miệng không nói nữa.

Hứa Lập Kiệt nói với Kỳ thúc, “Đã làm tốt rồi.”

Kỳ thúc nói, “Cảm ơn.”

Hứa Lập Kiệt nói, “Đây là việc Tào lão tiên sinh đã phó thác, tôi đương nhiên nghĩa bất dung từ.”

A Bảo nhìn hắn, ánh mắt kỳ dị. Người này rõ ràng đang cười nhưng lại không hề có cảm giác cười mà giống như một con rối gỗ bị điều khiển, mỗi động tác đều tựa như đang bắt chước người khác, không có chút sinh khí nào cả.

Hứa Lập Kiệt nói, “Mọi người bàn đến đâu rồi? Tôi đưa mọi người đi.”

Kỳ thúc nhìn về phía A Bảo.

A Bảo nói, “A, tôi muốn đi khu mua sắm mua vài đồ này nọ.”

Đàm Mộc Ân thấy cậu muốn đi, vội vàng nói, “Này.”

“Lần này cảm ơn hai người, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ.” A Bảo nháy mắt với hắn.

Đàm Mộc Ân hiểu ý, gật đầu.

Chờ khi đám người A Bảo đi ra khỏi cảnh cục, Đàm Mộc Ân mói nói, “Cậu có cảm thấy chuyện này càng ngày càng kỳ quái hay không? A Bảo vì sao phải giả danh? Kỳ thúc và Hứa Lập Kiệt rốt cuộc là ai?”

Liên Tĩnh Phong nói, “Hứa Lập Kiệt là một kẻ giàu có.”

Đàm Mộc Ân kinh ngạc, “Cậu biết hắn?”

Liên Tĩnh Phong nói, “Sư đệ của tôi đã từng giúp hắn chiêu hồn.”

“Hồn của ai?”

“Con gái hắn.”

A Bảo rốt cuộc cũng nhớ tới khi nào thì mình nghe thấy cái tên Hứa Lập Kiệt này -- --

Chính là Hứa Cần tự kể.

Hứa Lập Kiệt không phải sẽ là cha của người mẫu mà bị Tào Dục giết chết?!

Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy có điểm đứng ngồi không yên, càng không ngững liếc tới liếc lui, định nói chân tướng với Kỳ thúc nhưng lại ngại Hứa Lập Kiệt đang ngồi bên cạnh, không tiện mở miệng.

Kỳ thúc nhìn cậu lớn lên từ nhỏ đến lớn, đương nhiên nhanh chóng nhận ra điều bất thường, “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

A Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ xe, gật đầu nói, “Tôi muốn đi WC.”

Hứa Lập Kiệt do dự vài giây rồi nói, “Dừng xe.”

Xe dừng lại, A Bảo muốn nhanh chóng mở cửa xuống xe nhưng cửa sau lại bị khóa.

Hứa Lập Kiệt sau khi xuống xe đã dùng lực đóng cửa xe lại.

“Chạy mau!” A Bảo giúp Kỳ thúc ngồi giữa.

Kỳ thúc tuy rằng không hiểu việc gì đang xảy ra nhưng cũng theo bản năng mở cửa xe đối diện ra.

Ca.

Cửa xe lại bị khóa lại.

A Bảo nhìn Hứa Lập Kiệt và lái xe dương dương tự đắc nhìn cậu, cười vừa dữ tợn vừa quái dị.

Hứa Lập Kiệt cầm điều khiển gõ mấy tiếng vào cửa kính ô tô, thưởng thức bọn họ ngồi trong xe gọi khản cổ.

A Bảo nói, “Ông muốn làm gì?”

Hứa Lập Kiệt đứng trên cao nhìn xuống, “Đương nhiên là giết người.”

“Vì sao?” Người hỏi là Kỳ thúc.

Hứa Lập Kiệt nói, “Cái này thì nên hỏi A Bảo thiếu gia mới đúng. Hỏi xem cậu ta đã làm gì con gái ta!”

A Bảo mờ mịt, “Cái gì cũng chưa làm a.....” Thật mà, cậu vốn muốn siêu độ cho cô ta nhưng còn chưa học được nha.

Khuôn mặt Hứa Lập Kiệt vặn vẹo, gân xanh trên trán nảy lên, phảng phất có thể phá da mà ra, “Các người khiến con bé hồn phi phách tán, ta muốn các người nợ máu phải trả bằng máu?” Hai mắt hắn đỏ bừng đầy tơ máu, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy ngọn lửa giận dự đang bùng lên trong đôi mắt.

“Tôi không làm!” A Bảo liều mạng kéo cửa.

Tứ Hỉ và Tam Nguyên cũng chui ra hỗ trợ cùng.

“Ta muốn các người chôn cùng!” Lỗ tai Hứa Lập Kiệt hoàn toàn không nghe gì nữa cả, đầu óc đều tràn ngập báo thù. Hắn cầm điều khiển, khóe miệng cười đắc ý, ngón cái chậm rãi ấn nút.

Ầm!

Chiếc xe nháy mắt vỡ tung.

Hứa Lập Kiệt đứng ở cửa xe cũng bị nổ tan xác.

Hết thảy sự cố phát sinh trong nháy mắt, hoàn toàn không đủ thời gian để nhận thức. Vì vậy khi A Bảo được Ấn Huyền ôm vào ngực thì đầu cậu vẫn loạn cả lên, chưa hồi hồn được.

“Bảo thiếu gia, ngài không sao chứ?” Kỳ thúc kinh hồn giờ mới chú ý đến phía trước.

Tiêu cự ánh mắt A Bảo dần dần lấy lại được.

Ấn Huyền yên lặng nhìn cậu, đáy mắt cố gắng che dấu vô hạn lo lắng.

“Tổ sư gia.” A Bảo dùng sức ôm hắn giống như để xác định mình vẫn còn sống.

Thân thể Ấn Huyền theo bản năng buộc chặt, bàn tay treo giữa không trung, sau giây lát mới nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu.

A Bảo nhìn mấy lọn tóc trắng trong tay mình, tâm hoảng loạn cực độ, đột nhiên ý thức được mình đang làm cái gì, không tự chủ được chậm rãi rút tay trở về.

“Đại nhân, ngài không sao chứ?” Mỗi lần A Bảo gặp nạn lại có thể nghe được câu hỏi kinh điển của Tứ Hỉ.

A Bảo nhân cơ hội chui ra khỏi ngực Ấn Huyền, cười gượng, “Không có việc gì, ta không sao.”

Tứ Hỉ không để ý đến khuôn mặt không tự nhiên của cậu mà chỉ khoa chân múa tay, “Vừa rồi quá nguy hiểm. Nếu không phải tổ sư gia đại nhân đuổi tới, phá cửa xe đem cả lũ cứu ra thì chúng ta cũng cùng kết cục với Hứa Lập Kiệt rồi.”

A Bảo nói, “Hứa Lập Kiệt đâu?”

Tứ Hỉ chỉ vào thi thể không còn nguyên vẹn cách đó không xa, “Ở đó.”

A Bảo ngơ ngác, “Là tổ sư gia không cứu hay....ông ta không chạy?”

Tứ Hỉ nói, “Không chạy.”

Kỳ thúc thở dài, “Không ngờ Hứa Lập Kiệt cả đời khôn khéo vậy mà lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.” Hă nói xong chắp tay hướng Ấn Huyền, “Đa tạ Ấn tiền bối đã ra tay cứu giúp.”

Ấn Huyền hờ hững gật đầu.

A Bảo nhìn Kỳ thúc lại nhìn Ấn Huyền, “Hai người biết nhau?”

“Đương nhiên”, Kỳ thúc nói, “Chúng ta vẫn nên rời đi đã. Nơi này sẽ nhanh chóng bị người ta phát hiện.”

A Bảo bị Ấn Huyền kéo đến, đỡ đứng thẳng dậy.

Tứ Hỉ thì đi bắt xe taxi.

“Đi đâu?” Lái xe hỏi.

“Bệnh viện Đệ Nhất.” Ấn Huyền nói.

Bệnh viện Đệ Nhất chính là nơi Tư Mã Thanh Khổ và Tào lão tiên sinh cùng nằm.

Khi mọi người đến bệnh viện, A Bảo cơ bản đã hiểu rõ vì sao Ấn Huyền và Kỳ thúc nhận thức nhau.

“Nói cách khác, tổ sư gia đã tới nhà con, biết cả cha con?” A Bảo mơ hồ cảm thấy một chút không được tự nhiên. Tuy rằng cậu vẫn gọi Ấn Huyền là tổ sư gia nhưng trong khi hai người ở chung cũng không có cảm giác kém bối phận quá xa vì dù sao Ấn Huyền trừ bỏ tóc đã trắng thì khuôn mặt hoàn toàn bất lão. Nhưng lời Kỳ thúc lại khiến cho chênh lệch bối phận giữa cậu và Ấn Huyền lại thêm rõ ràng.

“Ấn tiền bối lúc trước còn bế cả Bảo thiếu gia.” Kỳ thúc ước lượng, “Đại khái là khi đó thiếu gia chỉ như cái lọ hoa đi.”

A Bảo, “...” Trong đầu cậu hiện ra hình ảnh Ấn Huyền bế một cái bình hoa.

Hi vọng cái bình hoa này lúc đó không có nước, lại càng hi vọng cái bình hoa không có rỉ nước.

(Ame: Ý ẻm là hi vọng cái lúc anh bế em thì em không....đái dầm:v:v:v)
Bình Luận (0)
Comment