Luxury Man

Chương 17

Bởi vì sáng sớm đã diễn ra sự kiện khác thường, Chí Hạo thủy chung mặt khó coi, Cận Thần đồng học vốn thông minh lanh lợi, nay cố tình thất thất bát bát hỏi một đống những vấn đề không liên quan gì đến nhau, hoàn toàn không bắt được trọng điểm, đến cuối cùng cư nhiên không kiên nhẫn thốt ra một câu: Được rồi, là cậu đến chu kì sinh lí hay sao?

………………

Chí Hạo bị anh làm tức giận muốn nổ tung, cơ hồ nghĩ muốn thừa dịp bốn bề vắng lặng đánh anh, thay trời hành đạo, cùng lắm thì một mạng bồi một mạng!

Không đúng, như vậy nhìn thế nào cũng giống — tự tử?

Quên đi, vẫn là không cần! Chí Hạo một trận ác hàn.

“Đi thôi! Đi câu cá, dụng cụ đã được chuẩn bị hết rồi!” Cận Thần lại động viên cậu.

Nghe nói ác ma cùng thiên sứ giống nhau, cũng có nụ cười sáng ngời, chính là ác ma sau lưng có một cái đuôi hình mũi tên, nhưng nếu hắn không xoay người, bạn sẽ không bao giờ biết. Giờ phút này tươi cười trong sáng của Cận Thần chính là một ví dụ sống động về ác ma không xoay người.

Trời xanh mây trắng, hồ trong tựa gương, hai bờ sông là những cây đại thụ đang kì rụng lá, trời còn chưa lạnh hẳn, những mép lá cây bên hồ bị nhiễm một vòng hoen ố, thập phần vui mắt.

Ngày tốt cảnh đẹp a!

Chỉ tiếc người không bình thường, Chí Hạo liếc mắt chỉ thấy vô cùng tồi tệ, tiểu tử kia còn đem cần cột vào sườn thuyền, một tay đỡ lấy còn người thì nằm thẳng trong thuyền, hưởng gió mát nhè nhẹ thổi cùng thái dương ôn nhu.

“Heo, mới hưởng thụ như thế!”

“Nhân sinh đắc ý nhu tẫn hoan, tương tiến tửu, bôi mạc đình, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.”(1) Cận Thần hơi hơi hí mắt.

“Cáp, không thể tưởng được anh cũng văn hoa như thế, không phải anh là kẻ thực tế sao!” Chí Hạo tự nhiên giễu cợt anh.

“Thực tế thì tôi thuộc bài thơ này cũng có phần sai.” Cận Thần thần buồn bã:“Nhân sinh đắc ý một câu là: Mạc sử kim tôn không đối nguyệt; tương tiến tửu, bôi mạc đình, câu trước này đích thị là chỉ Sầm phu tử, Đan khâu sinh: hô nhi tương xuất hoán tửu chính là nói dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.”(1′)

Chí Hạo đã biết anh suy nghĩ cái gì, chỉ là không muốn tiếp lời, mạc danh kỳ diệu cảm thấy có chút bực mình.

“Hắn rất kỳ quái, thuộc rất nhiều thơ cổ, nói ra một câu là liền biết câu tiếp theo ; Còn biết rất nhiều chữ lạ phát âm thế nào, tôi khi đó coi hắn như bách khoa đại từ điển, không hiểu điều gì sẽ chạy đến hỏi hắn ngay. Nhưng hắn cư nhiên vẫn phân không phân biệt được GUCCI cùng LV LOGO, dạy hắn rất nhiều lần nhưng hoàn toàn vô ích.”

“Vì sao thương hắn?” Chí Hạo bỗng nhiên đối vấn đề này tò mò, thập phần mãnh liệt.

“Bởi vì hắn tốt ”

“Cái này gọi là lý do?” Chí Hạo bất mãn.

“Chúng ta thường nói rằng một người xinh đẹp khi cô ấy có một đôi mắt to tròn cùng cái miệng nhỏ xinh, kì thật lúc ấy là do chúng ta coi cô ấy là đặc biệt nên cô ấy mới xinh đẹp, đó mới là thật. Tôi cảm thấy tất cả của hắn đều tốt, cho nên nói không nên lời lý do cụ thể.”

Chí Hạo than nhẹ:“Cư nhiên có thể có người để anh hạ bình luận này, hắn quả thực ba đầu sáu tay.”

Cận Thần cười:“Tin tưởng tôi đi, hắn quyết không phải yêu nghiệt, hắn là một người tốt thập toàn.”

Chí Hạo lộ ra biểu tình khó có thể tin, Cận Thần lại bất đắc dĩ chọn chọn mi, một người có thể có bao nhiêu lý do? Chỉ cần mình cảm thấy hắn tốt, đó là toàn bộ.

Nhưng ít giây sau, ngay cả Cận Thần cũng sẽ nghi hoặc, vì sao mình rối rắm trong lòng, nhớ mãi không quên. Là bởi vì người nọ nắm được trọng điểm của mình sao? Hắn sẽ không hướng mình bàn bạc chuyện tương lai, hắn muốn mình hạnh phúc, hoàn toàn thoải mái, không có áp lực.

Cận Thần cũng kiên trì tin tưởng người nọ là đáng để yêu, đơn giản là khi hắn ở sau lưng mình, dùng biểu tình vui vẻ nói rằng:“Hương xà phòng tắm của cậu rất dễ chịu ” Khi đó tim mình như đập liên hồi ; Đơn giản là khi mình ở thời điểm sầu lo có hắn ở bên, sau đó nói:” Đi tiếp đi, có anh cùng cậu mà.”

Đơn giản là khi mình khổ sở vô thố thì chỉ cần khuôn mặt mỉm cười thẹn thùng của hắn.

Đơn giản là cho tới bây giờ, nhìn một cái tên cũng thấy rung động.

Chí Hạo rầu rĩ không nói, không khí nhất thời xấu hổ vô cùng, Cận Thần là quái tạp, quái tạp chính là chỉ những kẻ thường xuyên chìm đắm trong thế giới của riêng mình, mà không đi trông nom bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Chí Hạo cũng là người bình thường, cảm giác khó chịu ở bụng càng ngày càng mãnh liệt, mắt thấy không người cứu cậu, cậu đành phải tự cứu.

“Tôi đói bụng…… Có gì ăn không?”

“Nhanh như vậy liền đói? Còn nói tôi là heo.” Cận Thần thập phần khinh bỉ, từ túi nhỏ lấy ra miếng Sandwich cho cậu.

Tâm tình của loài người là tối thần kỳ, có thể điều khiển hết thảy, giờ phút này tâm tình cậu không tốt, sandwich cũng đương nhiên không ngon bằng buổi sáng, cắn xuống từng ngụm, ăn không biết ngon, không yên lòng.

“Tôi vẫn đều nghĩ rằng ăn là hưởng thụ lớn nhất của đời người  .”

Lại cảm khái? Chí Hạo đã có ba phần không kiên nhẫn.

“Tôi khi đó rất thích sưu tầm cách làm đồ ăn, luôn nhịn không được lén đặt trước mặt hắn, nhưng hắn giống như cậu bây giờ, không nói được một lời, yên lặng ăn xong, phải để tôi hỏi thì hắn mới nói ngon lắm nếu thấy tôi giận dỗi, ở trong Hamburger cho rất nhiều muối nhưng hắn vẫn yên lặng ăn, nếu hỏi hắn cũng chỉ nói hơi mặn  .”

“Sao anh nói với tôi nhiều về người anh yêu vậy, đừng nói với tôi là do quá nhớ nhung nên lúc nào cũng ở trên miệng nha?” Chí Hạo rốt cục nhịn không được.

“Đương nhiên không!”

“Vậy vì sao ở trước mặt tôi nói không ngừng?”

“Nhưng…… Bởi vì, cậu không yêu tôi a!” Cận Thần nghi hoặc, rồi lại nếu có chút đăm chiêu:“Kỳ thật nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi ở trước mặt người khác nói về hắn, đã qua lâu như vậy, tôi rốt cụôc có thể bắt đầu nhớ lại những chuyện liên quan tới hắn……”

Chí Hạo đại chấn, câu nói kế tiếp của anh cậu đã nghe không còn rõ ràng, đúng vậy, cậu giận cái gì? Cậu buồn cái gì? Người kia vốn là do cậu bức cung nên mới nói ra, là cậu khiến anh nhớ lại chuyện đau thương xưa cũ, cậu cho anh mượn đôi tai để anh nói hết mới là đúng, huống chi, Cận Thần nói cũng không nhiều, toàn bộ cử chỉ của anh cũng không quá phận, cậu căn bản không cần có bộ dáng bi thương đến chọc người phiền lòng.

Như vậy…… Tiêu Chí Hạo, ngươi đang tức giận cái gì?

Chí Hạo một thân mồ hôi lạnh, từ sáng sớm hôm nay, đúng vậy, cậu thực sinh khí, phi thường sinh khí, tức giận đến muốn nhảy dựng lên. Nhưng từ tận đáy lòng, cậu không có nửa cảm giác ghê tởm? Một người nam nhân, bị nam nhân khác phi lễ, không phải cảm nhận đầu tiên phải cảm thấy ghê tởm mới đúng tự nhiên sao?

Vì cái gì?

Chí Hạo nhìn môi Cận Thần, bỗng nhiên cảm thấy chói mắt, trái tim bang bang loạn nhảy, bên tai đã hồng hồng.

Thiên…… Cậu ẩn ẩn có dự cảm không tốt.



Tất cả những câu thơ trên lấy từ bài thơ Trường Tiến Tửu của Lý Bạch.

Hán Việt:

Quân bất kiến

Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai

Bôn lưu đáo hải bất phục hồi;

Quân bất kiến

Cao đường minh kính bi bạch phát

Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.

Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan

Mạc sử kim tôn không đối nguyệt

Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng

Thiên kim tán tẫn hoàn phục lai

Phanh quan tể ngưu thả vi nhạc

Hội tu nhất ẩm tam bách bôi

Sầm phu tử,

Đan Khâu sinh,. Tương tiến tửu,

Bôi mạc đình.

Dữ quân ca nhất khúc, Thỉnh quân vị ngã trắc nhĩ thinh. Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, Đãn nguyện trường túy bất nguyện tinh! Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh. Trần Vương tích thời yến Bình Lạc Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước. Chủ nhân hà vị ngôn thiểu tiền, Kính tu cô tửu đối quân chước Ngũ hoa mã, Thiên kim cừu. Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,

Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.


Dịch nghĩa:

Anh có thấy nước sông Hoàng Hà từ trời cao tuôn xuống Cuồn cuộn đổ ra biển khơi mà không hề trở lại? Anh có thấy cha mẹ xưa trông gương thấy đầu bạc mà buồn đau đó sao? Sáng như tơ xanh chiều đã thành tuyết bạc.

Đời người có dịp nên tận hưởng niềm vui,Chớ nên để chén vàng suông bóng nguyệt

Trời cho ta tài tất nhiên không phải để bỏ đi, Nghìn vàng tiêu hết rồi lại có Mổ dê giết trâu để rồi cùng vui say, Mỗi lần uống đủ 300 chén rượu, Này Bác Sầm và Bác Đan Khâu! Sắp mời rượu, chớ nên ngừng chén. Ta vì các người mà hát một bài Xin hãy vì ta mà lắng tai nghe. Nhạc hầu và món ngon là thứ chi chi Sao bằng say hoài không mong tỉnh. Xưa nay thánh hiền đều im bặt Chỉ có kẻ say là tiếng để muôn đời. Trần Vương xưa mở tiệc tại cung Bình Lạc cũng vậy, Rượu ngon đáng nghìn đồng một đấu mà vẫn tươi cười thoải mái, Ai bảo ta ít tiền? Hãy mau mua rượu về để ta cùng nhau uống cạn Ngựa năm sắc, áo nghìn vàng 
Này con ơi hãy mang đổi lấy rượu ngonĐể ta cùng các bạn diệt tan nỗi sầu.

Dịch thơ:

Há chẳng thấy Nước sông Hoàng từ trời tuôn xuống Chảy nhanh ra biển,chẳng quay về, Lại chẳng thấy Thềm cao gương soi rầu tóc bạc Sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết?

Đời người đắc ý hãy vui tràn,

Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!

Trời sinh thân ta, hẳn có dùng, Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến. Mổ dê, giết trâu, cứ vui đi, Uống liền một mạch ba trăm chén! Bác Sầm ơi! Bác Đan ơi! Sắp mời rượu, chớ có thôi! Vì nhau tôi xin hát, Hãy vì tôi hai bác nghe cùng: Này cỗ ngọc, nhạc rung, chẳng chuộng, Muốn say hoài, chẳng muốn tỉnh chi! Thánh hiền tên tuổi bặt đi, Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời! Xưa Trần Vương yến nơi Bình Lạc, Rượu tiền muôn đùa cợt tha hồ Chủ nhân kêu thiếu tiền ru? Để cùng dốc chén, ta mua đi nào! Đây ngựa gấm, đây áo cừu, 
Này con, đổi rượu hết,Cùng nhau ta giết cái sầu nghìn thu!

Chú thích: Sầm phu tử: Sầm Tham, bạn Lý Bạch 

Đan Khâu sinh: Nguyên Đan Khưu, bạn Lý Bạch 

Trần Vương: Trần tư vương Tào Thực, con Tào Tháo, đại thi nhân đời Ngụy, Tam Quốc. Trong bài Danh Đô thiên của Tào Thực có câu:

Quy lai yến Bình Lạc (trở về mở tiệc ở quán Bình Lạc)

Mỹ tửu đẩu thập thiên (rượu ngon uống mười ngàn đẩu)


Bình Lạc: tên quán
Bình Luận (0)
Comment