Trở lại đô thị hiện đại, phòng ở hiện đại, mở ra thiết bị hiện đại, Chí Hạo bỗng nhiên cảm thấy những ngày mình ở nước Pháp tựa như một giấc mộng, lấy vận tốc ánh sáng rời xa cậu, tái quay đầu lại tất cả đã trở nên mơ hồ.
Thời điểm chuông cửa vang lên, cậu còn đang ngâm mình ở trong bồn tắm, chỉ có thể rống lớn một câu: Tự mình mở cửa đi.
Cậu biết người tới là ai, bọn họ mới vừa gọi điện thoại. Tùy tiện lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh thân thể, Chí Hạo bọc khăn đi ra ngoài, Phong Thanh đã ngồi ở trên sô pha, đem hoa quả cô mới mang đến xếp gọn.
Cô cũng chỉ tùy ý liếc cậu một cái, Chí Hạo bỗng nhiên cảm thấy đỏ mặt, phi nhanh về phòng ngủ, thay một chiếc T- sơ cùng quần dài.
Cận Thần nói, cảm giác, chính là một loại cảm giác rất đơn giản, giống như thủy triều, thời điểm thối lui bạn sẽ cảm nhận không được, chỉ là bỗng nhiên có một ngày, bạn ngẩng đầu, phát hiện nước đã cạn khô. Có thể ở một ngày nào đó khi tỉnh lại, bạn phải mất ba giây đồng hồ mới có thể nhớ tới người đang ngủ bên gối mình là ai ; Hoặc là một khắc nào đó chợt nhìn thấy cô ấy, phát hiện tất khi tất cả ánh sáng đều tan hết, khuôn mặt chân thực lại xa lạ đến thế.
Anh nói, lý trí có khi sẽ mơ hồ, nhưng thân thể thì rất rõ ràng, một ngày nào đó, bạn bỗng nhiên không dám ở trước mặt ai đó lộ ra thân thể, sợ người đó sinh ra ý nghĩ không tốt, còn trăm phương ngàn kế muốn đặt tay tựa lên vai người đó nữa.
Anh nói: Biết rõ đã mất cảm giác hoặc là không tìm thấy điểm tương đồng nữa mà vẫn phải ở chung một chỗ cho có lệ sao? Làm sao cậu biết được người ta có phải chịu đựng để chăm sóc kề cận cậu hay không, họ không nhất thiết mà cậu cũng không cần phải làm vậy, bỗng nhiên làm mất thời gian của chính mình và của người ta
Anh nói:……
“Hạo? Anh sao thế?” Phong Thanh nghi hoặc tựa vào cạnh cửa, xem một đại nam sinh đang cuốn mình thành một đoàn, ngón tay gãi gãi tóc.
“Chúng ta chia tay đi!” Cậu biết những lời này nhất định phải nói, bởi vì dũng khí chỉ lướt qua giây lát.
Phong Thanh sắc mặt đại biến trong nháy mắt, nhưng ánh mắt vẫn không mất đi tiêu điểm:“Vì cái gì!” thanh âm của cô so với cậu vẫn bình tĩnh vững vàng hơn nhiều.
“Bởi vì, anh bỗng nhiên hiểu được, kì thật, anh không yêu em!” Lí do này cũng đủ đầy đủ.
“A, là bởi vì người khác sao?”
“…… Ân.” Cậu không muốn lừa gạt cô, Tiêu Chí Hạo chưa từng lừa gạt Phong Thanh.
“Ai?” trong thanh âm Phong Thanh lộ ra kinh ngạc.
“Anh cùng ngườ đó, là không có khả năng!” Chí Hạo bỗng nhiên cảm thấy những lời này nói ra giống như lấy dao cắt tim, rốt cục hiểu được vì cái gì lúc ấy Cận Thần dùng biểu tình như vậy, mới có thể nói ra câu kia “Một người không có khả năng ”
“Vậy sao anh lại vội vã chia tay với em?”
A? Chí Hạo mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Thanh khẽ nhăn hai hàng lông mày, cô ngốc này, vẫn luôn ở bên cạnh cậu, luôn vì cậu suy nghĩ: Đoạn tình tiếp theo còn không biết rõ tương lai, tại sao lại cùng người cũ nói câu tái kiến? Cũng khó trách, bọn họ làm bạn tốt hơn mười tám năm, lại chỉ mới làm người yêu được tám tháng, cuộc sống vẫn luôn phải chuyển biến.
Chí Hạo ảm đạm cười khổ:“Anh không biết cảm giác đối với người kia là thế nào, nhưng anh không thể gạt em, anh đã nghĩ rất nhiều, rốt cục không thể cứ miễn cưỡng bắt em ở cùng một chỗ với anh như thế này mãi, như vậy thì anh đã biến em thành cái gì.”
Đôi mắt Phong Thanh kết lại từng mảng nước, bỗng nhiên đưa tay lau đi, cầm lấy chiếc gối để xuống sàn rồi ngồi lên. Đây là tư thế mà bọn họ rất thích, bởi vì sàn nhà là nơi thoải mái nhất, tiểu hài tử đều thích mềm mại.
“Cũng tốt!” Phong Thanh nói, cô như là đang thở dài một hơi:“Em cũng không cần phải tự nhắc nhở mình phải để ý anh nhiều một chút, không cần lấy di động làm đồng hồ báo thức, nhắc nhở em mỗi ngày đúng 9 giờ phải nhắn tin cho anh.”
Phong Thanh có điểm cảm khái, vẫn luôn cho rằng phân tình cảm này cho dù bây giờ không đủ, kết hôn thì sẽ đủ, yêu thương không đủ thì có thể dùng trách nhiệm bù vào khoảng trống, dù sao tất cả mọi người đều có trách nhiệm của riêng mình, chính là không thể tưởng được, còn có chuyện xảy ra ngang trời, càng không nghĩ rằng cần phải có tình yêu chân chính.
“Em lấy di động làm đồng hồ báo thức sao?” Chí Hạo nghe ra manh mối:“Anh vẫn nghĩ rằng đó là giờ tan học của em, học xong rồi mới gọi cho anh.”
“Cũng không chênh lệch bao nhiêu, chẳng lẽ anh không dựa hết vào đồng hồ báo thức sao?” Phong Thanh tỏ vẻ hiểu rõ.
Chí Hạo xấu hổ, lấy di động làm đồng hồ báo thức để nhắn tin cho bạn bè mỗi ngày là do cô dạy cho cậu, nên cô biết rất rõ.
“Cô ấy rất được đi!”
“Ân!” Chí Hạo không muốn cũng không cố ý biện bạch.
“Chỉ biết, anh từ nhỏ đều thích xinh đẹp, thích những nhỏ xinh đẹp.”
“Có sao?”
“Là ai? Tìm một cơ hội cho em gặp đi, em vẫn muốn biết tại sao mình thua nha.”
“Thực……” Chí Hạo không hiểu nên hình dung thế nào:“Anh sợ sẽ dọa tới em.”
“Dọa đến em? Coi như xong! Đừng nói với em lần này anh chọn người siêu kì dị nhé, mới trước đây giúp anh đưa thư tình, tên cô ta cũng phải mất ba lần nghe anh nói mới dám xác định.”
“Thật sự không muốn nói!” Chí Hạo nghĩ ngợi thật lâu, vẫn quyết định giấu diếm.
Phong Thanh kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, thần sắc cô dần chuyển thanh ôn nhu thương tiếc:“Một chút cũng không thể sao?”
“Ân!” Chí Hạo thực cố gắng muốn cười để tỏ ra thoải mái một chút, nhưng từ trong ánh mắt của cô, cậu biết không thành công.
“Thế còn dì bên kia……” Chí Hạo vẫn vụng trộm liếc cô một cái, bỗng nhiên lại nghĩ tới trưởng bối trong nhà, bất giác lo lắng.
“Bên chỗ mẹ để em chống cho.”
“May mắn mẹ anh đã mất, nếu không nhìn thấy tên bất hiếu như thế, không biết sẽ thương tâm thế nào.” Chí Hạo tự giễu.
“Mẹ em vẫn yêu thương anh mà, chỉ cần anh tìm được đối tượng tốt, bà sẽ thiệt tình vui vẻ cho anh.”
Thật không? Trước tránh thoát một kiếp nạn này rồi nói sau.
“Xem ra chúng ta quả nhiên vẫn hợp nhau lắm nha!” Phong Thanh thở dài:“Bằng không, đợi đến khi qua 40 mà không ai lấy, thì hai chúng ta mặt già đối mặt già a, được không?”
“Được.” Chí Hạo bật cười.