“Đẹp trai à nha!”
Cậu thình lĩnh nghe được một tiếng than nhẹ bên tai, quay đầu nhìn, nguyên lai là một cô gái nhỏ có khuôn mặt hơi thon nhọn, đôi mắt chính trực ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm trên đài, Chí Hạo đương nhiên nhận ra cô, tên là Chu Mẫn Tân , cách thức tuyên truyền mà cô đề ra hết sức thông minh tinh quái.
Chí Hạo theo ánh mắt cô lơ đãng nhìn qua, trở lại trên người Cận Thần, nhất thời không khỏi giật mình:“Cô thích hắn?”
“Ai không thích hắn!?” Chu Chu hỏi lại, nhoẻn miệng cười.
Chí Hạo trong lòng căng thẳng, trong nháy mắt nghĩ đến Phan Thụy, nghĩ đến chính mình, nghĩ đến vô số oan hồn mạc danh kỳ diệu chết ở dưới chân Cận Thần, cậu luôn luôn thực nhiệt tình thích quản nhàn sự, nhất thời liền vội nói:“Hắn cũng không thích hợp với cô.”
Chu Chu giật mình, cười đến càng hoan:“Sao lại không thích hợp, có cái gì thích hay không thích hợp …… Bất quá, anh cũng biết hắn là gì chứ?” Cô nhướng lên cằm.
“Nga?” Chí Hạo kinh ngạc.
“Hắn là vương, tựa như chiếc váy cưới xa hoa lộng lẫy, trên váy đính đầy những viên pha lê Swarovski, trên khăn voan là những hạt ngọc trai Nam Dương ……”
Chí Hạo khó hiểu, càng nghe càng mờ mịt.
Chu Chu cũng chuyển câu chuyển, giảo hoạt nháy mắt mấy cái:“Qúy báu như thế, cũng chỉ có thể mặc một ngày, khi một ngày qua đi rồi, dù luyến tiếc thế nào cũng phải cởi ra. Nếu tôi là con của quốc vương Brunei – Sultan thì tôi có thể mua được chiếc váy cưới đó, nhưng trời luôn không chiều lòng người, cha tôi là người bình thường …… Vậy chỉ có thể nhìn ngắm thôi, dù sao thì ngắm cũng đâu mất đồng nào.”
Chí Hạo bật cười, nhưng thật ra cảm thấy yên lòng, quả nhiên đều là người thông minh, hiểu được phải bảo hộ mình thế nào, cô còn ổn được, vì thế đứng xa ngắm nhìn, Phan Thụy ổn không được, vì thế chạy trối chết rời đi, chỉ có cậu, cậu là kẻ ngốc nhất, ổn không được, đi không thoát, tiến thối không xong.
“Như vậy, muốn làm sao mua được cái áo cưới này ta?” Chí Hạo nói giỡn với cô vài câu, dạo này cảm xúc của cậu luôn được che dấu kín kẽ, ngẫu nhiên cũng muốn nghĩ biện pháp để trông thấy ánh nắng, phơi mình một chút.
“Đầu tiên muốn hắn coi trọng anh, cái này khó nhất, phải có tư cách. Rolls-Royce đâu phải ai cũng mua được, bọn họ sẽ phái người điều tra rõ xem tổ tông tám đời nhà anh có dòng máu lam huyết hay không, nếu không cho dù anh có dâng lên cả đống tiền mặt thì họ cũng không thèm liếc một cái, vạn nhân mê cái áo cưới này căn bản là phải eo nhỏ 22 tấc, xứng 36D, không phải người bình thường thì mới có thể mặc được.”
Chí Hạo mỉm cười, dùng lời Cận Thần mà nói, thì phải là cảm giác, hư vô mờ ảo một câu:
Tôi đối với em có cảm giác, tôi đối với em không có cảm giác…… Cỡ nào linh hoạt, quyền khống chế luôn luôn ở trong tay anh ta, vì thế bạn vĩnh viễn đều cảm thấy rằng mình còn có hy vọng, bởi vì không biết cảm giác anh ta thế nào nên chẳng có một tiêu chuẩn nhất định mà dò xét.
“Sau đó, phải toàn tâm toàn ý, toàn tâm toàn ý đi đối mặt với một kẻ không thuộc loài người.” Chu Chu cười đến có điểm bất đắc dĩ:“Hắn yêu cầu cao chết được, luôn luôn tha thứ độ lượng, vừa cảm giác không thuận sẽ không chơi nữa, cho nên, bản thân mình cũng cần phải có đủ nhiệt tình để gắn bó, hơn nữa lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần tùy thời chạy lấy người.”
“Cái này cũng quá khó khăn đi!”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy a…… Cho nên mới nói không thể lâu dài, bất quá dù sao hắn cũng có nhiều kẻ dự bị rất tốt , tre già măng mọc, không cần vì hắn lo lắng.” Chu Chu cười hì hì.
“Khó như vậy, mua xong thì có ưu đãi gì không?” Chí Hạo nhẫn tâm hỏi, cậu không phải đang hỏi Chu Mẫn Tân, cậu là đang hỏi chính mình, tỉnh đi tỉnh đi……
“Ưu đãi?” Chu Chu chọn mi cười lạnh:“Sao anh không thử hỏi xem, Kutchinsky có cái gì hay ho, vì sao cùng là một loại nhẫn kim cương mà nó bán mấy trăm vạn còn ở cửa hàng đại chúng của công ty bách hóa chỉ có mấy vạn, còn cả túi xách nữa, dựa vào cái gì mà Hermes lại bán một cái túi xách mấy vạn còn ở trong Shihlin lại là 50 đồng chọn thỏa mái ……”
Chí Hạo nghe đến ứa cả một hôi, thật như là bị người đạp trúng chân đau, không tự chủ được mà nói:“Đó hoàn toàn là do hư vinh trong lòng người làm hại mà thôi.”
“Coi như hết! Lão đại.” Chu Chu có điểm khinh thường:“Bally Scribe là cái giá gì? Một thứ cả vài thập niên không đổi kiểu dáng, cái đó kêu kinh điển, kẻ thích hư vinh bao giờ cũng ham đồ mới, nam nhân nếu ham hư vinh thì tình nghĩa vợ chồng cũng chả màng, điều này cũng không thể nói chắc.”
Chí Hạo hết hồn, nhất thời lên tiếng không được, cũng may lúc này phía trước đã vỗ tay, vỗ tay như sấm dậy, mọi người ở hậu trường đều thở ra một hơi, một người đồng sự đến gần đây, nghe được nửa câu nói, thuận miệng tiếp lời:“Tổng giám hình như không đi giày Lanna nhỉ.”
[ Lanna: Có lẽ là 1 loại giày tiếng tăm ]“Hắn đương nhiên không cần.”
“A?”
“Hắn chính là hàng hiệu, cho nên giày hắn đi cũng như thế, hắn cần chi quan tâm đến đang đi hiệu gì, cho nên nói a……” Chu Mẫn Tân bỗng nhiên ánh mắt tỏa sáng, như là ngộ ra chân lý gì đó, cảm khái nói:“Xem ra, chỉ có hư vinh bản thân mới là không hư vinh .”
“Cái gì hư vinh không hư vinh! Tán gẫu đến vui vẻ như vậy, cũng không nhớ tới tôi.” Một thanh âm mang theo ý cười thổi qua.
Chu Chu lắp bắp kinh hãi, vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt tươi cười thật lớn của Cận Thần, tỏa sáng lấp lánh, sợ tới mức suýt cắn đầu lưỡi, trong nháy mắt chửi câu không xong, chỉ để lại một mình Chí Hạo đang ngẩn người.
“Trợ giúp người mới, sẽ mệt đó.” Cận Thần cười mắng:“Thế nào, lần này có tốt hơn lần trước không?”
“Ân!” Chí Hạo chỉ cảm thấy đôi mắt đang lên men, đầu óc có chút hỗn loạn,trường bào này thiết kế kiểu vắt chéo cúc, lộ ra toàn bộ bả vai cùng cánh tay còn có đường kẻ như ẩn như hiện, đầu năm nay không riêng gì phái nữ cần phải có vóc dáng đẹp, nam nhân cũng phải có tiền vốn, tiền vốn này dùng thật tốt, làm người ta muốn phạm tội.
[ Nhật: Thì ý Hạo Hạo là nữ giới cần có vóc người là có tiền vốn, vốn tự thân đó, vốn gì các nàng tự suy, giờ nam nhân cũng cần vóc dáng đẹp để làm vốn đó =)) ]“Tại sao chỉ ân một tiếng nha?” Cận Thần bất mãn, dọc đường vừa đi vừa cởi cúc áo, Chí Hạo chấn động, theo trực giác lui về sau.
Cận Thần không chú ý tới cậu, còn đang chuyên tâm cởi cúc áo, rốt cục…… Vẫn chiến thắng, rắc rối một lúc thì toàn bộ cởi bỏ, bên trong đương nhiên là chẳng có mặc gì, cởi xuống một cái quần lót tứ giác, đầu năm nay ngay cả đi trên sàn Catwalk cũng không cần dùng nội y nha, nhìn lại lên chỉ thấy một nam nhân với bộ ngực rắn chắc đang đi tới.
Chí Hạo bên tai ong một tiếng, máu nóng đã muốn trào lên đỉnh đầu, trong đầu bị cháy sạch thành một đoàn hỗn độn. Chỉ thấy người kia càng bước càng gần, cậu cũng chỉ có thể lui từng bước, đại não đã muốn vô lực tự hỏi, hoàn toàn đã không làm rõ nổi đang ở đâu, nay ngày mấy..
Lui đi được vài tấc, Chí Hạo không hiểu sao sau lưng đánh lên cái gì đó, đường lui toàn bộ hết sạch, trơ mắt nhìn con người gần như trần trụi kia tới gần, sau đó một cánh tay thon dài khoác lên vai cậu…