Lại qua được hơn một tháng, các tạp chí đều đăng một bài với tiêu đề cực lớn tương tự nhau: Nhà thiết kế nổi tiếng cùng người mẫu ……
Nhà thiết kế nổi tiếng nhất hiện nay, Cận Thần vào ngày hôm trước đã có quan hệ mật thiết với người mẫu Dương Di Giai, đến trong nhà cô lưu lại hơn ba giờ mới rời đi. Cận Thần gần đây vừa ra đĩa ảnh DVD, nhưng cũng không hề che dấu dư luận.
……
Ảnh chụp phong phú, góc độ đều đẹp, ngay cả mặt bìa của DVD cũng rất rõ ràng, Dương Di Giai khuôn mặt trang điểm hoàn mĩ, pose tao nhã. Chí Hạo trong lòng khẽ động, không biết vì sao có một ngọn lửa dấy lên.
Chuyện xấu là ngọn nguồn của tất cả bát quái, cũng là thứ căn bản trong giới giải trí, tin tức kích thích tỉ mỉ lại xác thực luôn được mọi người truy phủng, Chí Hạo đã tung kế hoạch chặt đứt hơn phân nửa thông cáo truyền thông của Cận Thần, vì thế ánh mắt mọi người đều tụ hướng về bên kia.
Cô nàng chỉ cười, nói Cận Thần anh tuấn rất biết săn sóc, lại có sự nghiệp thành công, đương nhiên chính là vương tử .
Cô nàng quở trách: Lời nói đầu môi thì không nên tin, tất cả mọi người chỉ là bạn tốt, đừng nên viết lời thái quá làm ảnh hưởng danh dự của cô, tương lai cô còn muốn yêu đương rồi lập gia đình.
Cô nàng nhất thời xấu hổ: Nói Cận Thần tươi cười thực động lòng người, khi anh ấy cười với bạn một cái thì dù là yêu cầu gì bạn cũng sẽ đáp ứng……
Chí Hạo thờ ơ lạnh nhạt, tâm tình càng thêm âm trầm, xướng vài câu đã tốt đẹp như thế, chẳng bằng để cô nàng nhảy sân sang phim ảnh, có sẵn phim thần tượng tương xứng đó thôi.
Một tuần triển lãm đã hoàn thành, Chí Hạo gầy đi mười cân, cũng may hiệu quả kinh người, oanh động toàn cầu, vì thế tất cả vất vả đều hóa thành đáng giá. Cận Thần ở nơi phồn hoa thu mua lòng người, khiến cho tiệc mừng công long trọng nhưng ấm áp, lại rất thoáng trong tiền thưởng, mỗi người đều có lễ trọng, hống đến mức đám nhân viên chỉ thiếu nước kí khế ước bán mình.
Dương Di Giai đương nhiên cũng là tiêu điểm của dạ tiệc, mặc một kiện lễ phục màu vàng kim thời thượng quý giá, tựa như tinh quang đi trên đường, thu hút mọi ánh nhìn. Cô nàng là người mẫu, đối máy ảnh có chức nghiệp mẫn cảm, lúc nào cũng rất đúng lúc mà đứng bên người Cận Thần, song song nhìn vào máy ảnh, tài tử giai nhân, một hình ảnh thật đẹp.
Một ngày phồn hoa và lộng lẫy như thế, đáng tiếc cũng không phải dành cho cậu, cậu chỉ là một ngoại nhân.
Chí Hạo bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt tận xương, đứng tựa vào chiếc bàn dài mà nghỉ ngơi.
“Ngân a!” Chu Mẫn Tâm cũng lắc lư dựa vào, trên mặt cô bé hé ra khuôn mặt đích thị của kẻ thất tình.
“Mệt sao? Ai kêu cô lớn lên không có khuôn mặt như người ta, bằng không cũng có thể phong quang vô hạn đi ở phía trước, không cần ở sau lưng kêu khổ kêu mệt.” Chí Hạo trong lòng có chút giận, Chu Mẫn Tân thật đúng như đã đánh vào họng súng, bị nổ cũng chả oan.
Bất quá, kết quả của việc tùy tiện công kích là tự rước lấy nhục, Chu Chu trước giờ là kẻ thông minh, nhướng mi lên trào phúng nói:“Lão đại, lời này sao nghe có vị chua a?”
Chí Hạo nhất thời tỉnh ngộ lại, đại quẫn, mặt dần dần đỏ lên.
Chu Chu cũng biết cậu không phải cố tình, huống chi dù sao cũng là thủ trưởng, mắt thấy cậu sắp chết trên lầu thì lập tức giúp cậu lấy hộ cây cầu thang:“Quên đi, loại tiểu sinh này bỏ cũ lấy mới rất nhanh, cần gì cùng cô ta so đo.”
“Sao cô biết.”
“Cáp! Tôi ở X ba năm ròng, chưa ăn qua thịt heo cũng phải thấy qua heo chạy. Người như thế tâm cơ rất nặng, tưởng rằng nam nhân nào cũng sẽ chết trong tay mình, nhưng vạn nhân mê là ai, nước lửa không xâm kim cương bất hoại, cô ta cứ lao vào hắn để chiếm lấy ưu đãi cho mình, đương nhiên sẽ không dừng được đâu.”
“Ưu đãi? Cô ta còn chưa đủ ưu đãi hả! Cô ta hiện tại đã chiếm nhiều trang báo đến thế.” Chí Hạo cười lạnh.
“No,no,no,” Chu Chu thần bí hề hề lắc lắc ngón tay:“Chuyện xấu chỉ như cơn gió, cùng vạn nhân mê nói chuyện yêu đương mới có thể được chú ý, được lên trang nhất. Bất quá, trọng điểm là: Ưu đãi này, chỉ có hắn cấp, bản thân cô ta lại không có khả năng tự cấp.”
“Trò chơi như thế, cũng không sợ ngày nào đó chính mình cũng bị cuốn vào.” Chí Hạo thấp giọng thán, cậu không rõ giờ là tâm lí gì, đến tột cùng có mấy phần là sầu lo, mấy phần là trào phúng.
“Anh yên tâm đi, hắn sẽ chẳng làm sao đâu.” Chu Chu thổi phù phù, ánh mắt kia thật như là đang nhìn thần tượng:“Cùng vạn nhân mê đùa giỡn rất cực lực, có ai lợi hại hơn hắn? Lần trước cô kia nói mang thai, còn nhớ rõ không? Luật sư cũng đã phát giấy ra, đến bây giờ cũng chưa hồi âm, nếu thực có con thì cũng sinh ra rồi đó. Nhưng thật ra, như John lại có cốt khí hơn, hắn vừa nói bái bai y liền cùng hắn nói tái kiến, không liên lạc không xuất hiện, cũng không nói tha thứ, vạn nhân mê ngược lại lại ở trước mặt tiền bối nói tốt giùm y, toàn bộ sai lầm khi chia tay đều đặt lên đầu hắn. Bất quá dù sao danh tiếng của hắn cũng lớn, không cần quan tâm đến mấy chuyện này đâu!”
“ Như cô nói thì ngược lại hắn thật đáng thương vô tội sao?” Chí Hạo nhíu mày.
“Hắn làm nhiều chuyện như vậy, sao còn có thể vô tội? Chẳng qua hắn thật coi như công bằng.”
Công bằng? Chí Hạo trong lòng giật giật, có lẽ đi.
Chính là nghe xong nhiều như vậy, thật sự là càng nghe càng mệt, Chí Hạo miễn cưỡng tìm các nhân viên đang công tác, xác nhận lại lần nữa không có vấn đề gì, liền hoàn toàn không để ý thanh âm đang rên rỉ kia của cô bé, phân phó Chu Chu giúp cậu trông coi, một mình đi tới phòng nghỉ ở khách sạn.
Người vừa ngã vào sô pha liền mông lung ngủ, trong mộng ùn ùn kéo tới rất nhiều khuôn mặt, tất cả đều rất mơ hồ, đến cuối cùng chỉ nhìn thấy bóng dáng Cận Thần, hai tay đút vào túi, lạnh lùng li khai. Chí Hạo trong lòng vừa động, vội vội vàng vàng chạy theo sau, người phía trước quay đầu lại, bộ mặt nanh nghê, cậu kinh hãi, nhất thời tỉnh lại. (
nghê: quái vật trong truyền thuyết TQ )
Nguyên lai là có ai đó tắt đèn giùm, khó trách lại ngủ sâu như thế, Chí Hạo lau mặt, chỉ cảm thấy phía sau lưng mồ hôi lạnh liên tục, vừa định hoạt động gân cốt một chút, lúc này mới phát hiện trên đùi có người.
Là Cận Thần, dĩ nhiên là anh, cuộn người, tựa đầu gác qua trên đùi Chí Hạo, đem mình giấu vô cùng tốt.
Thời gian như nước sông nghịch lưu mà lên, Chí Hạo chỉ cảm thấy như trở về mấy tháng trước, khi đó bọn họ mới quen biết, luôn có chút hài hòa khi ở chung với nhau. Vì sao không vĩnh viễn dừng ở khoảnh khắc kia? Lúc đó cậu thực thỏai mái, tự tự nhiên nhiên đem cái đầu này ném qua chỗ khác, không có nửa điểm không tha.
Vì sao?
Trong phòng chỉ có một địa đăng
( đèn đặt dưới đất), ngọn đèn mờ nhạt tỏa ra ánh sáng yếu ớt, toàn bộ khuôn mặt của Cận Thần đều giấu ở trong bóng tối, để lộ ra một cái chóp mũi dưới ánh sáng.
Chí Hạo bỗng nhiên thở dài, nở nụ cười thực lạnh, thật sự là gặp quỷ, cậu lại bất giác không hối hận…… Trời ạ, sao cậu không hối hận cơ chứ?
Chỉ vì giờ khắc hiện tại này, cậu liền không hối hận.
Cận Thần vốn ngủ cũng không sâu, Chí Hạo vừa động nhẹ, anh cũng tỉnh, mặt mày hớn hở oán giận:“Nhóc con, thật biết hưởng phúc, bỏ lại một mình tôi ở bên ngoài còn mình chạy tới đây ngủ sao?”
“Vốn cũng không có chuyện của tôi ” Chí Hạo mỏi mệt cười cười:“Tôi cũng không phải tiêu điểm của dạ tiệc.”
Cận Thần nhìn kỹ mặt cậu:“Đáng thương đáng thương…… Ai, tôi thật lo lắng rằng bộ lao động sẽ kiếm tôi gây phiền toái mất thôi .”
“Chủ công, thỉnh nhớ rõ công lao mạt tướng.” Chí Hạo nói giỡn.
“Đại ân đại đức, làm sao dám quên? Ngươi muốn cái gì ta thưởng cho? Cứ việc mở miệng.”
Chí Hạo ngưng mắt, không dám quay đầu nhìn anh, tôi muốn anh, cũng có thể thưởng cho tôi sao?