Luxury Man

Chương 75

“Anh muốn mang đi một ít đồ! Còn lại, em giúp anh xử lý nhé.” Cận Thần mang một cái túi đi ra:“Cố vấn tài vụ cùng luật sư của chúng ta đều dùng chung, anh nghĩ tương lai vẫn nên tách ra mới tốt, về phương diện phân chia tài sản, anh sẽ nói luật sư tới gặp em sau, còn có vấn đề gì không?”

Tiêu Chí Hạo đờ đẫn ngẩng đầu, trong mắt đều là lửa đang cháy nùng, tại sao có thể như vậy, sao lại…… Điên rồi, đều điên rồi, cậu chỉ cảm thấy đầu quả tim như đang buộc một bó đuốc rực cháy, tâm huyết thành tro đau.

Cận Thần giật mình, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt lên mặt cậu:“Về sau đừng quá tùy hứng, nói chuyện cũng không được thẳng thắn như trước nữa, bất quá, anh cũng nhìn ra, hắn thực mê luyến em, hẳn sẽ đối xử với em rất tốt.”

Chuyện gì đang xảy ra ?

Tiêu Chí Hạo mâu quang run lên, một giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống!

Chuyện gì đang xảy ra?

Mười năm, mười năm tình cảm! Ở trong lòng anh, cứ như thế phiêu đi không đáng một cắc sao?

Chỉ một cái vung tay, anh đi, sau đó, không mang theo một chút gì? A?!

Cận Thần thở dài một hơi, nhìn thấy đống ảnh trên bàn, vươn tay sửa sang lại, đi vào phòng bếp.

Tiêu Chí Hạo ngửi được mùi đốt giấy, cùng liếc qua thì thấy, Cận Thần đang ở trên bếp gas đốt đống ảnh đó, từng tấm từng tấm bùng cháy, rồi anh lại ném vào trong thùng đựng đồ đốt.

“Anh đang làm gì?”

“Không có gì, tốt xấu cũng là anh trả tiền mua,anh nghĩ, anh hẳn có quyền xử lý đi!”

“Anh đem những thứ này đốt hết, rồi sau đó? Anh cũng đem em xóa sạch sẽ trong cuộc đời của anh sao?” Tiêu Chí Hạo cảm thấy chỉ kém một chút, chỉ kém một chút, cậu sẽ nổ mạnh.

“Bằng không, chẳng lẽ, em hy vọng anh ở bên em, chúc em hạnh phúc sao?” Trong mắt Cận Thần có một loại thê lương mà bình tĩnh.

“Anh cứ như vậy buông bỏ em!” Tiêu Chí Hạo nghiến răng nghiến lợi:“Anh không có nửa điểm tình người! Vạn nhất em thực thích hắn thì sao? Em thật sự muốn rời khỏi anh, cùng với hắn chung sống, thì sao? A? Anh cứ vậy không cần em sao? Em quả nhiên một chút phân lượng cũng không đáng ……”

Chí Hạo bỗng nhiên ngừng nói, cậu nhìn thấy Cận Thần chậm rãi xoay người lại, sắc mặt xanh mét.

Anh giận?! Chí Hạo có loại cảm giác mờ mịt, cậu chưa bao giờ gặp qua Cận Thần nổi giận, Cận Thần sẽ có lúc ầm ĩ lúc đùa giỡn cũng có lúc hờn giận, nhưng anh chưa bao giờ nổi giận quá. Hoặc là nói, chưa từng có người nào, chuyện gì sẽ khiến anh nổi giận! Không một ai đáng để anh nổi giận, những điều này đều có thể tự cảm thấy.

Đại não đang bị hỏa thiêu của Tiêu Chí Hạo dần bình tĩnh lại, trong lòng có một thanh âm đang kêu gào, sai lầm rồi sai lầm rồi, sai lầm quá rồi! Có chỗ đó nào xuất hiện vấn đề.

“Tiêu Chí Hạo, anh nghĩ rằng, cũng đã lâu như vậy ……” thanh âm Cận Thần đau đớn run lên, góc ảnh bị đốt rụi tựa như con bướm đen bay lả tả xuống, Chí Hạo nhìn thấy ngón tay Cận Thần nóng tới đỏ bừng, nhất thời bị dọa, đau lòng chạy qua:“Anh sao thế, bị thương rồi……”

“Em đừng chạm vào anh!” Cận Thần chợt lóe thân né ra, để ngón tay xuống bồn nước.

“Cận Thần……” Tiêu Chí Hạo nao nao đứng ở bên cạnh, muốn động nhưng không dám.

“Em cảm thấy đùa giỡn như thế vui lắm sao?” Cận Thần một tay đặt ở dưới bồn nước, cúi đầu, một mảng tóc lớn che gần hết khuôn mặt anh:“Mười năm, anh đều nghĩ rằng, em sẽ hiểu anh là người như thế nào  . Em biết rõ dù em nói gì anh cũng đều tin tưởng, em muốn anh làm gì đây?”

Cận Thần chậm rãi nghiêng mặt đi, từng lọn tóc mềm mại nhè nhẹ che đi con mắt, hốc mắt hồng thấu, hàm một tầng nước mỏng, nhưng lại không chịu rơi xuống.

“Thần, em, em không cố ý ……”

“Em không cố ý, em không …… Em muốn thế nào đây? Em dự đoán được cái gì, em muốn anh quỳ xuống cầu xin em sao?”

“Em…… Em không……” Cái từ ‘phải’ dừng ở bên miệng, đúng là nói không nên lời, bởi vì, đúng là như thế, cậu khát vọng, cậu muốn thấy, chính là như thế

‘Đông’ một tiếng, là thanh âm đầu gối cùng đất tiếp xúc:“Được, anh quỳ xuống, em vừa lòng chưa?”

Tiêu Chí Hạo hoảng sợ mà tập chung nhìn vào, sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng nhảy qua:“Em không có ý này, thật sự, là em không tốt, em xin lỗi, em không đúng, anh tha thứ em, em…… Em thật sự……”

“A Hạo, em biết rõ, nếu như anh nói, em rời khỏi anh anh sẽ sống không nổi; Như vậy nếu có một ngày em đi rồi, anh thật sự sẽ đi tìm chết, em thật muốn nghe những lời này sao?” nước mắt Cận Thần lăn dài, đồng tử lại càng trở nên rõ ràng, sâu kín âm thầm, trong suốt lóe lên đau thương:“Em cảm thấy như vậy mới tốt sao? Em thật sự có thể thừa nhận sao?”

“Anh sao biết lòng em muốn gì, anh sao có thể biết được có hay không một ngày em không cần tình yêu của anh? Anh chỉ có thể dựa theo nguyện vọng của em đi làm mọi chuyện, nhiều năm như vậy anh từng lừa gạt em sao? Anh đã làm gì khiến em thất vọng sao? Em đang hoài nghi anh điều gì? Hay là em vẫn cảm thấy anh chưa đủ yêu em? Em muốn anh chứng minh như thế nào đây.” Cận Thần bỗng nhiên vươn tay, từ trên bàn dao rút ra một con dao thái thịt nhọn, nắm ngược tay chỉ thẳng vào ngực mình, một bên cường kéo tay Chí Hạo đến trên ngực mình:“Không phải em muốn nhìn xem anh có trái tim con người hay không sao? Động thủ đi.”

Tay Tiêu Chí Hạo phát run.

“Em không dám? Hay là cảm thấy anh nên viết trước một di thư tự sát ……”

Thanh âm Cận Thần dừng lại, một đôi băng lạnh át lên môi anh, trên đôi môi cánh hoa một mảnh ẩm ướt, mang theo hương mặn chát.

“Thực xin lỗi!” Chí Hạo rơi lệ đầy mặt, một tay đem con dao trên tay Cận Thần vứt ra chỗ khác, rồi cậu vươn tay đem Cận Thần ôm vào trong ngực:“Là em không tốt, em hồ đồ, em xin lỗi, tha thứ cho em đi, được không? Anh muốn em làm gì cũng được, chỉ cần, chỉ cần……”

Anh đừng lại là bộ dạng này! Em sẽ sợ hãi! Đau lòng đến mức như tim bị cắt thành từng mảnh nhỏ.

Cận Thần vẫn đều cường đại, ổn định, tin cậy, không dễ thương hại! Anh sẽ bị đả bại, anh sẽ sai lầm, nhưng anh sẽ không tuyệt vọng, không ai có thể tổn thương tâm của anh.

Bởi vì anh kiêu ngạo!

Anh kiêu ngạo, đây là cách sinh tồn yên ổn của anh ; Anh từng hai bàn tay trắng, đạn tẫn lương tuyệt, lẻ loi một mình, chỉ có kiêu ngạo; Hiện giờ anh kiên cường đến không thể phá hủy, anh thong dong đối mặt hết thảy, bởi vì kiêu ngạo.

Cậu đang làm cái gì? Tiêu Chí Hạo hối hận đầy bụng!

Thế nhưng lại buộc anh, đem tim của mình đi ra, sau đó ở trên mặt cắt mấy đao, để chứng minh cậu có khả năng thương tổn cực nặng tới anh sao?

Cái này thật như một câu chuyện đầy chê cười ngày xưa, hoàng đế nói: Quân muốn thần tử, thần không thể không tử, là trung thần hãy chết cho ta xem.

Kỳ thật, thật hoang đường a, là trung thần, không nên chết lại chết; Còn gian thần, đáng chết lại không chết!

Đây là biện pháp tối ngu xuẩn!

Tiêu Chí Hạo bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước kia Lam Dịch từng nói với cậu: Đừng có ý phá vỡ đi bức tường thủy tinh của Cận Thần, đừng cướp đoạt đi bảo hộ bản thân của chính anh.

Khi đó cậu nghĩ rằng Lam Dịch là đang ích kỉ bảo vệ người mà cậu ta yêu, nguyên lai, đây kì thật là cảnh cáo dành cho cậu!

Cận Thần, người này kiệu ngạo, khó tính, anh ở trước mặt người anh yêu, cho tới bây giờ đều không phản kích, nếu bạn có thể tổn thương anh bao sâu, anh sẽ khiến bạn tổn thương bấy nhiêu, thẳng đến khi anh không thể chịu đựng được, vì thế mà không tiếng động rời đi. Cho dù là bạn muốn tim của anh, chỉ cần bạn nói, anh sẽ cắt cho bạn một khối, thậm chí, giúp bạn lau đi vết máu cùng dấu vân tay.

Buộc anh yêu sâu sắc, là một chuyện thực khủng bố, anh sẽ đem một trái tim đầm đìa máu tươi đặt lên tay bạn, tùy bạn bóp nát.

Nhưng hiện tại nên làm gì, đầu ngón tay Tiêu Chí Hạo phát run, như là có một trái tim đầy máu đang đập trên tay cậu  .

Thân ái, thật sự xin lỗi, là em bức anh đến bước này.

Tiêu Chí Hạo càng dùng sức buộc chặt cánh tay, dùng khí lực lớn nhất để ôm:“Em cam đoan, em thề! Trọn đời này, tuyệt không rời khỏi anh, cho dù là anh đuổi em đi,em cũng sẽ ở lại bên cạnh anh. Em sẽ vĩnh viễn tín nhiệm anh, cũng vĩnh viễn không giấu diếm anh điều gì.”

Ẩn ẩn, cậu cảm giác được có dòng nhiệt lực xuyên thấu qua tầng tầng quần áo truyền đi xuống, nóng đến ngực phát đau.

Cận Thần! Đời này, chúng ta sẽ không rời xa, anh đều đem mọi thứ cho em, em sao có thể rời bỏ anh đi? Ngoài em, lại có ai dám yêu anh đến như vậy?
Bình Luận (0)
Comment