Luyến Ái Bảo Mẫu

Chương 32

Editor: Tiểu Hắc

Beta – reader: Kumiko

Ngày hôm qua Trình Vi đập điện thoại nát bấy ra. Vì vậy Chu Bân đành phải cùng hắn đi mua lại một cái mới.

“Lần sau nếu muốn phát tiết thì cũng đừng có động đến những thứ đắt tiền như vậy, thật là lãng phí.”

“Quăng đi mới tốt, có thể yên tĩnh được một chút.” Trình Vi không cho rằng mình làm sai, vẫn thản nhiên nói.

Ngày hôm qua gia gia của Trình Vi gọi điện đến cho hắn, nói được một chút thì lại đưa điện thoại cho Tô Mị. Trước mặt lão nhân gia, Tô Mị còn giả bộ nàng dâu hiền lành dịu dàng, ân cần hỏi han Trình Vi, còn bảo hắn phải nhớ về tham dự đám cưới vào cuối tuần sau. Trình Vi tức giận đến độ ném ngay điện thoại vào góc tường, làm cho tất cả những sinh viên khác đang ngồi xung quanh hắn đều sửng sốt nhìn lên.

Vào một nhà hàng, Chu Bân liền lấy điện thoại mới của Trình Vi ra kiểm tra một phen, xem có thông số nào sai lệch so với quảng cáo hay không.

Trình Vi kéo Chu Bân ngồi sát vào hắn, vòng tay khoác lên vai của Chu Bân, nắm lấy bàn tay của Chu Bân đang ở dưới mặt bàn. Sau đó gác cằm lên vai của Chu Bân.

Không gian của nhà hàng khá tối, cho nên Chu Bân cũng không đẩy Trình Vi ra, vẫn tiếp tục giúp hắn kiểm tra các bước cài đặt máy cho Trình Vi.

“Bảo bối!” Trình Vi thổi nhẹ vào lỗ tai của hắn, nhẹ nhàng gọi.

Chu Bân vẫn như cũ không để ý đến hắn. Kỳ thực thì bản thân Chu Bân cũng cảm thấy cái tai mình đang phát nhiệt. Bất quá trong hoàn cảnh mờ mịt như thế này, có lẽ tên kia cũng không nhận ra cái gì đâu.

Trình Vi bật cười một tiếng, Chu Bân liền quay ra trừng mắt nhìn hắn.

“Cái lỗ tai này đã chín, có thể ăn rồi.” Vừa dứt lời, hắn liền cắn nhẹ lên vành tai của Chu Bân.

Chu Bân lập tức mặt đỏ bừng bừng, thẹn quá hóa giận, hung hăng đá cho tên kia một cước. Chu Bân vừa định mắng hắn vài câu thì tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Chu Bân cúi đầu nhìn, là gia gia của Trình Vi gọi đến.

Chu Bân liền đem điện thoại trả lại cho Trình Vi. Trình Vi không cam lòng, nhíu mày khó chịu, những vẫn phải mở ra nghe.

“Uy, gia gia.”

“… “

“Không, ta đang ở trường.”

“…”

“A?”

“…”

“Cái gì?”

“…”

“Các ngươi còn cần ta đồng ý sao?”

“…”

“Không đi, ta đang đi ăn cùng với bạn.”

“…”

“Chờ một chút!” Trình Vi liếc nhìn vẻ mặt của Chu Bân, trầm mặc nửa khắc, sau đó lại nói: “Quên đi, bây giờ ta sẽ đến đó, các ngươi không cần đến đây.”

“Phát sinh chuyện gì rồi sao?” Sau khi nghe điện thoại xong, Chu Bân thấy vẻ mặt buồn bực của Trình Vi thì khẽ hỏi.

“Gia gia ta tới, ta phải đi gặp ông.” Trình Vi nói khẽ.

“Không có chuyện gì chứ?” Chu Bân có chút lo lắng: “Vậy ngươi mau đi đi, chúng ta ăn sau cũng được.”

“Không, ngươi cứ ngồi đây đi, đồ ăn cũng sắp mang ra rồi.”  Trình Vi vỗ vỗ tay hắn nói: “Không có việc gì đâu, gia gia chỉ là đến thăm ta thôi.”

Chu Bân nghĩ đến cách Trình Vi nói chuyện với gia gia hắn vừa rồi, cảm thấy hắn đang giấu giếm điều gì đó, nhưng Chu Bân vẫn gật đầu: “Ân, vậy ngươi đi trước đi, chúng ta hẹn nhau ở đâu đây?”

“Ách…. chỗ nào gần trường đi.” Trình Vi đứng lên, hôn nhẹ lên trán của Chu Bân một cái. “Vậy ta đi trước nhé.”

“Ân.”

Trình Vi vừa đi được 10 phút thì bồi bàn cũng bắt đầu đưa đồ ăn lên. Trình Vi gọi rất nhiều đồ ăn, hai người có lẽ cũng không hết, huống hồ hiện tại hắn chỉ ăn có một mình. Nhìn vào chỗ trống mà lúc nãy Trình Vi ngồi, Chu Bân đột nhiên cảm thấy ăn một mình rất buồn chán. Hắn ăn no rồi, mà trên bàn vẫn có quá nhiều đồ ăn, thậm chí còn có những món hắn chưa động đũa vào. Chu Bân liền gọi điện cho mấy người đang ở ký túc xá, hỏi xem có muốn mình gói mang về cho không.

Hồng Bảo là người đầu tiên nghe máy. Hồng Bảo nghe thấy Chu Bân nói vậy đương nhiên rất cao hứng. Hắn còn nói với Chu Bân, vừa rồi gia gia của Trình Vi còn tới ký túc xá, nói là muốn nhìn qua nơi cháu trai của mình đang ở như thế nào.

“Lưu hiệu trưởng cũng ở bên cạnh ông ấy, thái độ đối với gia gia của Trình Vi vô cùng tôn kính. Xem ra lai lịch của Trình gia không vừa đâu nha!” Hồng Bảo nói.

“Vậy sao?” Chu Bân không hiểu sao Trình Vi lại không nói là gia gia của hắn đã tới trường.

“Còn có một tin tức vô cùng nóng bỏng nha!” Hồng Bảo hưng phấn nói. “Trình gia gia còn dẫn vị hôn thê của Trình Vi tới nữa cơ.”

“Cái gì?” Chu Bân kinh ngạc kêu lên, hắn cũng tự thấy bản thân có chút kích động, liền hạ giọng: “Ngươi nói là… vị hôn thê của Trình Vi?”

“Ha ha, đại mụ ngươi cũng rất kinh ngạc đúng không? Lúc đó chúng ta cũng rất ngạc nhiên a, không ngờ đến thời đại này rồi mà vẫn có người có vị hôn thê. Bất quá vị hôn thê của Trình Vi thực sự rất đẹp, có vẻ cũng bằng tuổi với chúng ta. Trách không được Trình Vi lại không hẹn hò với Diệp Doanh Doanh. Hóa ra là đã có một vị hôn thê tốt như vậy. Uy, đại mụ, ngươi có nghe không đó? Uy, uy?”

“Nga, ta vẫn đang nghe đây.” Chu Bân phục hồi tinh thần lại, trong lòng hắn có chút rối loạn. “Hồng Bảo, ta có chút việc, cúp máy trước đây.”

“Nga, được rồi, nhớ mang đồ ăn về cho ta nha, bye bye!”

Tắt máy đi, Chu Bân ngây ngốc nhìn chăm chăm vào mặt bàn. Hắn chưa từng nghe Trình Vi nói gì về vị hôn thê. Trình Vi vừa rồi chỉ nói gia gia đang chờ hắn ở trường, còn cố ý bảo mình ăn xong hãy quay về. Chu Bân đang suy nghĩ có phải là Trình Vi không muốn mình nhìn thấy vị hôn thê của hắn nên mới làm như vậy không?

Rất loạn, trong lòng hắn thực sự rất loạn. Chu Bân nhấp một ngụm rượu vang, vô số nghi vấn cứ vây quanh hắn. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trình Vi.

“Trình Vi.”

“Ân.”

“Ngươi đang ở cạnh gia gia sao?”

“Ân.”

“Chỉ có hai người các ngươi thôi sao?”

“Ân, đúng vậy.”

Chu Bân không biết có phải là do mìnhquá nhạy cảm hay không. Nhưng hắn cảm thấy giọng nói của Trình Vi có chút do dự, điều này làm cho tâm tình của hắn càng tồi tệ hơn.

“Không có việc gì đâu, vậy hai người các ngươi cứ hảo hảo trò chuyện đi.” Chu Bân nói.

“Được, đêm nay có khả năng ta không quay về ký túc xá, các ngươi không cần chờ cửa đâu.”

“Hảo.”

Trở lại ký túc xá, Chu Bân thấy Đại Thục cũng tới, liền bâng quơ hỏi thăm chuyện ngày hôm nay.

Gia gia của Trình Vi xác thực là có dẫn theo một nữ nhân tới ký túc xá. Trình gia gia hỏi thăm mọi người xong thì liền tươi cười giới thiệu với mọi người, nữ nhân bên cạnh ông là vị hôn thê của Trình Vi. Bọn họ chỉ ở lại khoảng 10 phút thì rời đi ngay. Lý Quế Bình còn nói hắn nghe thấy Lưu hiệu trưởng đề cập với Trình gia gia việc bỏ vốn đầu tư cho trường học.

Chu Bân từ đầu đến cuối chỉ yên lặng lắng nghe, không có lên tiếng.

Đại Thục ngồi chơi thêm một lúc nữa, rồi lặng lẽ ra hiệu với Chu Bân.

Sau khi Đại Thục đi ra khỏi phòng, Chu Bân cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn đi theo hắn.

“Chu Bân, có một số việc ta không biết có nên nói hay không. Bởi vì ta cũng không thể xác định những suy đoán của mình là đúng hay sai.” Đại Thục vô cùng nghiêm túc nói.

Chu Bân nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Ngươi cùng Trình Vi có phải là… ta không biết nên nói thế nào cho đúng.” Đại Thục gãi gãi đầu, sau đó đột nhiên quả quyết ngẩng đầu nói. “Ngươi và Trình Vi, hai người có phải đang kết giao với nhau hay không?”

Chu Bân kinh hãi nhìn Đại Thục. Bản thân Chu Bân cũng không ngờ quan hệ của bọn hắn lại bị người khác nhanh chóng phát hiện ra như vậy.

Đại Thục nhìn thấy phản ứng của Chu Bân thì biết phán đoán của mình có tám phần mười là chính xác, hắn vỗ vỗ vai Chu Bân nói: “Yên tâm đi, ngoại trừ ta, có lẽ những người khác không biết đâu.”

“Ngươi… làm sao lại biết?” Chu Bân có chút khẩn trương, đồng thời cũng có chút ngại ngùng.

“Quan sát a. Có lẽ ta tương đối mẫn cảm với những chuyện này. Từ trước đây ta đã cảm giác được không khí khi các ngươi ở chung với nhau vô cùng đặc biệt.”

“Đặc biệt?”

“Ân, đặc biệt.” Đại Thục cười cười. “Trình Vi luôn duy trì khoảng cách với mọi người, tạo cho mọi người cảm giác xa cách. Tuy rằng hắn đối với những người cùng phòng tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ dừng ở mức xã giao khách sáo mà thôi. Tất cả mọi người trong trường đều biết ngươi là bạn tốt nhất của Trình Vi, bọn họ đoán có lẽ hai người rất hợp ý nhau nên mới có thể luôn như hình với bóng. Lúc đầu ta cũng tưởng là như thế.”

Đại Thục dừng một chút rồi lại nói: “Sau khi ta đến khách sạn tìm các ngươi lúc Trình Vi bị thương, ta bắt đầu có chút hoài nghi. Sau đó ta bất giác theo dõi hai người các ngươi. Ngươi biết không, lúc chúng ta mất liên lạc với ngươi ở Tung Vân sơn, sự lo lắng khẩn trương của Trình Vi hoàn toàn không chỉ là lo lắng với một người bạn.”

Chu Bân nghe Đại Thục, bản thân hắn cũng không ngừng hồi tưởng lại đoạn ký ức đó.

“Ta không ngờ ngươi lại phát hiện ra sớm như vậy. Kỳ thực từ kỳ nghỉ tết âm lịch lần này chúng ta mới bắt đầu kết giao thôi.”

“Vậy sao?” Đại Thục vô cùng kinh ngạc: “Ta còn tưởng các ngươi đã ở cùng nhau từ lâu rồi cơ.”

Chu Bân cười cười, lắc đầu nói: “Có một khoảng thời gian ta luôn trốn tránh hắn. Bởi vì ta sợ hãi. Dù sao thì ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ ở cùng một chỗ với nam nhân.”

“Thực tế thì ai cũng như vậy thôi, nhưng mà chuyện tình cảm thì không phân biệt giới tính, đúng không?”

Chu Bân nghe vậy không khỏi có chút cảm động. Thật sự hắn cũng mong bạn bè có thể hiểu được điều này, chỉ không ngờ người đầu tiên chia sẻ với hắn lại là Đại Thục.

Đại Thục vỗ vai Chu Bân, chân thành nói: “Ta sẽ không nói cho ai khác đâu, yên tâm đi.”

“Cảm tạ ngươi.” Chu Bân cười cười, sau đó lại thở dài.

“Kỳ thực, anh trai của ta cũng là một người đồng tính luyến ái. Sau khi cha ta phát hiện được thì liền bắt hắn xuất gia. Từ khi ta biết anh trai của mình là một người đồng tính, ta cũng bắt đầu tìm hiểu một chút thông tin về vấn đề này.” Đại Thục đột nhiên nhìn thẳng vào Chu Bân rồi nói: “Kỳ thực ta cũng đang hoài nghi.”

“Hoài nghi cái gì?”

“Hoài nghi tính hướng của bản thân ta.”

Chu Bân kinh ngạc nhìn Đại Thục, nhất thời hắn cũng không biết nói cái gì.

Đại Thục thản nhiên cười: “Hình như ta chưa từng thích nữ nhân nào. Tuy rằng ta cũng chưa thích nam nhân nào, nhưng ta không rõ vì sao ta lại có thể nhận ra được ai là người đồng tính.”

“Cho nên ngươi hoài nghi mình cũng có loại tính hướng này sao?”

“Ân.”

Chu Bân vỗ vỗ vai Đại Thục: “Có lẽ duyên phận của ngươi còn chưa tới mà thôi. Là nam hay là nữ, cũng phải đến lúc đó thì mới biết được. Hiện tại ngươi cứ chuyên tâm học hành là được rồi.”

“Ngươi nói cũng đúng.” Đại Thục cười khẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Bân: “Chuyện ngày hôm nay, ngươi  có định hỏi Trình Vi không? Ý ta là chuyện hắn có vị hôn thê a.”

“Không có. Lúc trước cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến chuyện này.”

Đại Thục nhíu nhíu mày nói.

“Ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Chu Bân hỏi.

Đại Thục gật đầu: “Có một chút.”

Chu Bân đột nhiên nở nụ cười: “Cảm tạ ngươi. Hôm nay nghe được tin này quả thật ta cũng có suy nghĩ miên man. Nhưng sau khi trò chuyện với ngươi thì ta cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”

“Vậy là tốt rồi, vừa rồi thấy biểu hiện của ngươi ta có chút không yên lòng. Ta nghĩ Trình Vi rất thích ngươi. Ngày hôm nay khi gia gia của Trình Vi đến ta cũng có mặt, ta tin rằng cái gọi là vị hôn thê kia chỉ là ý riêng của lão nhân gia mà thôi, ngươi nên hỏi Trình Vi cho rõ ràng.”

“Ta sẽ làm vậy.”
Bình Luận (0)
Comment