Luyện Kiếm

Chương 12

Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Sau khi Thiết Kiên rời khỏi, liền chạy thẳng đến "Dưỡng tâm các" là cửa hàng đan dược lớn nhất trong Việt Kinh, trải qua một phen cò kè mặc cả, hao tốn ước chừng hai nghìn lượng hoàng kim, mới mua được một chai "Bổ Nguyên đan".

Hắn cất đan dược một cách cẩn thận vào trong ngực, tâm tình cũng đã tốt hơn nhiều, rồi tìm một tửu lâu gần đó, kêu một bàn đầy đồ ăn, để ăn cho thỏa thích. Sau đó hắn vuốt cái bụng căn tròn, cảm thấy mỹ mãn thì mới lên đường trở về Yến thị Kiếm Phô.

...

Ban đêm.

Đèn bên trong phòng đã tắt, Thiết Kiên khoanh chân ngồi thẳng trên giường.

Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua khe hở, chiếu lên trên gương mặt của hắn, làm ánh mắt của hắn càng thêm ngưng trọng lên.

Trong tay của hắn, giờ phút này đang nắm chặt một cái bình sứ bạch ngọc, bên trong là Bổ Nguyên đan vừa mua vào ban ngày.

"Hy vọng sẽ có ích." Thiết Kiên than nhẹ một tiếng.

Dứt lời, hắn mở nắp bình ra, trong đó bình tổng cộng có ba viên đan dược. Hắn dốc ngược bình lại, đổ ra một viên đan dược màu vàng óng, lập tưc một cỗ mùi thuốc nhàn nhạt như mùi bạc hà xuất hiện.

Sau khi đánh giá một chút, Thiết Kiên vươn tay, ném viên đan dược vào trong miệng, nuốt xuống.

Đan dược vào bụng, một cỗ mát lạnh lập tức thuận theo cổ lên tới đầu, sau đó rời khỏi đi đến bụng và tiến nhập đan điền của hắn.

Theo dược lực của Bổ Nguyên từ từ tan ra, bên trong đan điền của Thiết Kiên, đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn như kim đâm. Làm cho hắn nhịn không được phải hít một hơi lạnh, trên trán cũng bắt đầu xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn cỡ hạt đậu.

Hắn hít sâu một hơi, vội vàng nhắm mắt xem xét bên trong cơ thể.

Được lực của Bổ Nguyên đan hóa thành linh dịch màu vàng nhạt, như là tia nước nhỏ, chảy qua trong đan điền tàn tạ của hắn. Nó khiến cho đan điền vốn rách nát, khô cạn như là nắng hạn lâu ngày được cơn mưa, phát ra thanh âm “Xì xì” rất nhỏ.

Cùng lúc đó, những luồng pháp lực ở lung tung trong kinh mạch, cũng trở nên rục rịch, vậy mà tự hành ngưng tụ lại một chỗ, chậm rãi tụ tập về phía đan điền.

Linh dịch màu vàng và Pháp lực tụ tập chung một chỗ, hóa thành một cỗ lực lượng hết sức kỳ lạ, sau đó bắt đầu tu bổ bên trong đan điền của hắn từng chút một.

Trong đan điền, đóa hỏa diễm màu vàng nhạt vẫn an tĩnh chập chờn, từ đầu đến cuối không có chút phản ứng, giống như mọi việc ở xung quanh đều không có bất cứ quan hệ nào với nó.

Thiết Kiên thấy vậy thì hơi yên lòng. Tuy nói kinh mạch đau nhức kịch liệt khiến cho đầu hắn đầy mồ hôi lạnh, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mỉm cười.

Tiếp đó, hắn ngồi thẳng hai tay đặt trên gối, trong lòng lặng lẽ niệm khẩu quyết bắt đầu tu luyện.

Trong hư không, từng sợi thiên địa linh khí mỏng như tơ, rất nhỏ khó có thể thấy, đang chậm rãi tụ tập về phía Thiết Kiên. Một số ít trong chúng tiến vào trong đan điền, giúp hắn không ngừng chữa trị.

.....bản dịch tại Bạch ngọc sách

Hắn hô hấp thổ nạp cả đêm, rất nhanh đã đến sáng ngày thứ hai.

Lúc này Thiết Kiên vẫn bảo trì tư thế Nhập Định, mặc dù quần áo toàn thân và đệm giường đã bị mồ hôi thấm ướt, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, còn chưa tỉnh lại.

Đến khi mặt trời lên cao, mí mắt hắn mới run lên, chậm rãi mở ra.

Chỉ thấy trong đôi mắt kia thần quang nội liễm, so với trước càng thêm sáng ngời.

Thiết Kiên ổn định lại tinh thần, sau đó xuống giường, lắc nhẹ cổ tay và mắt cá chân, thì cảm thấy toàn thân đều sảng khoái, nhẹ nhàng vô cùng.

Bàn tay hắn tại trong hư không khoa tay múa chân một hồi, thì một cái hỏa cầu đỏ đậm lớn chừng nấm đấm lập tức hiện ra. Nó ở trong lòng bàn tay hắn "Phốc phốc" nhảy lên, khi hai tay chập lại, hỏa cầu liền tự mình tiêu tán không còn chút dấu vết.

"Mặc không khôi phục hoàn toàn, nhưng cuối cùng có thể tích góp được một ít Pháp lực." Thiết Kiên có chút hài lòng.

Dứt lời, hắn nhặt bình sứ bạch ngọc lên, lắc một cái, nói tiếp: "Còn có hai viên đan dược, chắc là đủ để khôi phục."

Hắn giơ tay lên vừa định cất bình ngọc vào trong ngực, liền nghe thấy được trên người mình nồng nặc mùi mồ hôi, đến mức không chịu đựng nổi, đành vội vàng đi tắm rửa và thay một bộ quần áo khác.

Mấy ngày sau đó, Thiết Kiên chọn lấy hai ngày Trần Quang không ra lò luyện kiếm, để phục dụng hai viên đan dược còn lại, cuối cùng cũng chữa trị đan điền khỏi hẳn hoàn toàn.

Chỉ là tu vi của hắn tạm thời vẫn là Luyện Khí kỳ tầng ba, không có biến hóa gì.

Đối với việc này, Thiết Kiên cũng không quá lo lắng, chỉ cần đan điền khôi phục, thì tu vi sẽ trở lại như cũ.

Hơn hai mươi ngày sau.

Thiết Kiên tại Yến thị Kiếm Phô một mặt tu luyện, mặt khác tiếp tục làm học đồ chỗ Trần Quang.

Ban ngày hắn vẫn không có cơ hội tự mình tham dự luyện kiếm, chỉ khi ban đêm, mới có thể dùng phế kiếm phôi hư của Trần Quang để tự luyện tập.

Thế nhưng, Thiết Kiên cũng không lấy toàn bộ kiếm phôi hư để luyện kiếm, mà chỉ lấy ra số lượng vừa đủ luyện thành hai thanh pháp kiếm, liền ngừng lại dịch truyện ở bạch ngọcsách.

Sở dĩ như vậy, là vì lấy kiếm phôi hư luyện kiếm xác xuất thành công cũng không quá cao. Lúc trước hắn cũng đã tiêu hao gần như phân nửa số phế liệu, nếu lại tiếp tục sử dụng nữa, sợ rằng sẽ làm Diêu Bân chú ý.

Còn một nguyên nhân nữa là, khi Thiết Kiên lấy kiếm phôi hư của Trần Quang luyện kiếm, không thể nào cho thêm tài liệu khác vào, chỉ có thể tiến hành tại phạm vi đã định kia. Hắn thật sự bị hạn chế quá nhiều, nên đối với việc nâng cao kỹ nghệ luyện kiếm cũng không có quá nhiều tác dụng.

Khi đan điền hoàn toàn khôi phục, bản thân cũng bước vào luyện kiếm sư trung cấp, Thiết Kiên tất nhiên có mục tiêu lớn hơn nữa. Dựa vào Dị Hỏa trong cơ thể, hắn muốn thử, luyện chế ra một thanh thượng phẩm pháp kiếm.

Nhưng mà, không bột đố gột nên hồ, hiện nay theo tình hình kinh tế của hắn, thì tài liệu gì cũng đều không có. Hắn chỉ có thể đợi mấy ngày nữa lại đi tìm một cửa hàng khác, lấy pháp kiếm mình luyện chế được bán đi.

Tuy hai thanh pháp kiếm sau này chỉ là hạ phẩm, nhưng bán đi, lại dùng tiền đó mua sắm tài liệu cần thiết để luyện kiếm thì cũng dư giả.

Mà mối thù diệt môn kia, Thiết Kiên một khắc cũng không quên. Chỉ cần hắn có thời gian rãnh rỗi, lại đi Dịch Trạm hoặc là tiêu cục để tìm hiểu về Tấn quốc và tin tức về phụ thân Thiết Thụ của mình. Hiện giờ trong lòng hắn nghe được hai chữ Tấn quốc vẫn cảm thấy thương tâm, nhưng đáng tiếc mấy tháng qua cũng không tìm hiểu được tin tức gì.

Luyện kiếm, bán kiếm, mua tài liệu... Rèn luyện kỹ nghệ, lặp đi lặp lại theo vòng tuần hoàn, ngày lại qua ngày...

Một ngày kia, Yến Tử rất lâu chưa từng xuất hiện, không biết vì sao đột nhiên mang theo tiểu toán bàn đi tới Kiếm Phô. Thần sắc của hai người đều có chút ngưng trọng, lại vội vàng chạy thẳng tới hậu viện của tiểu lâu.

Hai người tới cũng vội vàng mà đi cũng như vậy, chỉ ở tiểu lâu lưu lại chừng nửa khắc đồng hồ, liền quay trở về Yến gia.

Hai nữ tại trong đình viện trùng hợp gặp được Thiết Kiên, cũng chỉ là lên tiếng chào hỏi, căn bản không có dừng bước.

Vẫn là tiểu toán bàn sau khi đi mấy bước, xoay người lại lộ ra nụ cười ái nái với Thiết Kiên.

Kết quả sáng sớm ngày thứ hai, Diêu Bân tới báo cho Thiết Kiên, nói sư phụ phải bế quan một đoạn thời gian, nên tạm thời kiếm lư sẽ không khai lò.

Thiết Kiên đối với việc này mặc dù cảm giác có chút kỳ quái, lại cũng không quá để ý trong lòng. Chỉ là xế chiều, khi hắn đi phường thị mua sắm tài liệu luyện chế thượng phẩm pháp kiếm, lại đụng phải một chút phiền toái.

Từ xế chiều đến tối mới trở về, Thiết Kiên gần như đều đi qua toàn bộ thương hội bán tài liệu luyện kiếm ở đông thành mấy lần. Các tài liệu khác hắn đều mua được đầy đủ, nhưng chỉ có loại tài liệu quan trọng nhất, là quặng đồng tinh thì không thể mua được.

Nghe một vị chưởng quỹ nói của thương hội kia nói, gần đây quặng mỏ ở Tây Hữu Sơn, nơi gần Việt Kinh nhất đã xảy ra sự cố. Dẫn đến việc đường hầm bị phong ấn đóng hơn phân nửa, nên lượng sản xuất quặng đồng tinh chuyên cung cấp cho hoàng thất cũng không đủ dùng, thành ra không có dư giả mà đưa ra ngoài chợ nữa

Mặc dù giá cả của nó đã tăng vọt mười mấy lần, nhưng vẫn là vật khó cầu.

Cuối cùng, vị chưởng quầy kia thấy Thiết Kiên tại cửa hàng mua không ít tài liệu, liền chỉ cho hắn một con đường sáng.

Quặng mỏ Tây Hữu Sơn mặc dù phong bế, nhưng Tây Hữu Sơn cũng không có bị phong kín, nơi sản xuất quặng đồng tinh cũng không phải chỉ ở mỗi quặng mỏ, chỉ có điều hơi phân tán nên rất khó tìm.

Những năm gần đây, số người lên núi tìm vận may bằng cách đào quặng mỏ cũng không ít, thậm chí từ từ tạo thành một loại nghề nghiệp mới.

Bọn họ gọi mình là "Kẻ đãi vàng", chuyên tìm tòi các loại khoáng thạch để buôn bán.

Những người này cũng có số ít thật sự gặp vận may, đào được khối quặng đồng tinh lớn như đầu người, kết quả sau một đêm trở thành hình tượng cho toàn bộ kẻ đãi vàng noi theo.

Kỳ ngộ, tự nhiên cũng kèm theo mạo hiểm.

Tây Hữu Sơn bên trong, trừ quặng mỏ bị triều đình Việt Quốc khai phá, các khu vực khác đều bị rừng rậm nguyên thủy bao trùm. Ở đó thường có số lượng lớn Yêu thú hung dữ hoạt động, một khi phát hiện có người xâm nhập, liền sẽ chủ động công kích, không chết không thôi.

Cho nên mỗi một năm, đều có đại lượng kẻ đãi vàng chết ở trong rừng rậm Tây Hữu Sơn, nhưng dù vậy, vẫn có thật nhiều người nối bước nhau đi vào trong đó.

Hôm nay quặng đồng tinh giá cả lại tăng vọt, số người đi vào trong đó càng là gia tăng gấp bội.

Mà hôm nay, Thiết Kiên cũng tính toán vào trong núi để thử thời vận.

...

Nửa tháng sau, ở Tây Hữu Sơn.

Trên không của một mảnh sơn lâm xanh um tươi tốt, một con chim màu xám vỗ cánh phành phạch, từ trong rừng rậm bay ra.

Trong rừng, khói bụi nổi lên bốn phía, không ngừng có tiếng thú rống truyền đến.

Một con Yêu lang lông xám dài đến bốn thước, sau lưng mọc lên gai, đang chạy như điên. Nó không ngừng bổ nhào trong rừng, nỗ lực vồ lấy một gã thanh niên mặc trang phục màu đen ở phía trước.

Nam tử này có chút cường tráng, bắp tay phồng lên, màu da hơi ngăm đen, khuôn mặt còn chút ngây thơ.

Đúng là Thiết Kiên tới chỗ này để "Đào kim" tại bạch ngọc sách.

Chỉ thấy hắn dùng cả tay và chân, tại trong rừng chạy trốn, hết sức linh hoạt, mỗi lần tới thời khắc mấu chốt đều có thể từ móng vuốt sắc bén của Yêu lang tránh đi.

Ngược lại Yêu Lang chỉ lo đuổi theo, không ngừng đụng vào mấy cây cổ thụ.

Có câu là "Đồng đầu thiết cốt eo đậu hũ", Thiết Kiên mới từ một nhánh của gốc cây cổ thụ bay vút lên, Yêu Lang liền theo sát tới, "Rắc" một tiếng giòn vang. Nó va mạnh vào làm chạc cây bị chia năm xẻ bảy, mảnh gỗ vụn bay tứ tung khắp nơi.

Thiết Kiên vừa xuống đất, sau lưng liền có một tiếng gió sắc nhọn đánh tới.

Thiết Kiên vội vàng nghiêng cổ tránh, một cái gai xám dài đến hai thước, sát cổ của hắn lướt qua, rồi đụng vào một gốc cây cổ thụ.

"Vốn không muốn tính toán với ngươi, nhưng cứ muốn ép ta!" Thiết Kiên sờ lên cổ, nộ khí dần tăng lên. Hắn quay đầu, trừng mắt nhìn Yêu Lang, hừ lạnh một tiếng, ngón tay đặt lên đoản kiếm bên hông.
Bình Luận (0)
Comment