Luyện Kiếm

Chương 24

Dịch: Hoàng Hi Bình

Chỉ nghe một tiếng "rầm" vang lên.

Cả thân hình của Yến Tử như một bao cát rách nát bắn ngược ra phía sau, sau khi liên tiếp đụng gẫy mấy cây cổ thụ, rơi ầm trên mặt đất.

Nàng gắng gượng đứng dậy, vì quá đau mà mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán bởi, khóe môi chảy máu, bả vai phải vô lực buông thõng bên người, lảo đảo, có vẻ gân cốt đã đứt.

"Ngươi may mắn giết được gã Thạch Thiên ngu xuẩn, không lo thu tay nhanh chóng chạy thoát thân, lại còn dám tới đây, thực sự là không biết sống chết." Đường Hối liếc nhìn Yến Tử với khuôn mặt trắng bệch vạt áo nhuốm máu, lạnh lùng nói.

Yến Tử nâng tay trái lên, nhẹ nhàng lau khóe miệng, muốn lau sạch máu đang chảy ra.

Kết quả chẳng những không lau sạch máu, mà còn khiến cả cái cằm đều dính đầy vết máu đỏ tươi.

Mặc dù thần sắc của nàng có chút uể oải, nhưng đôi mắt lại sáng rực, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười cổ quái.

Đường Hối thấy thế, biến sắc, vội vã xoay người nhìn về phía sau, chỉ thấy trên mặt đất cắm một vòng tam giác thiết kỳ, đã có hai cái văng ra khỏi vòng tròn. Chính là khi Yến Tử văng ra sau, thừa cơ đá văng chúng đi.

Mắt thấy Yến Tử vì cứu mình mà thụ thương, trong lòng của Thiết Kiên không khỏi trào dâng lửa giận. Hắn chợt quát to một tiếng, trường kiếm 3 màu nắm chặt trong tay, cũng theo đó sáng lên quang mang đỏ đậm.

"Oanh"

Một đạo hỏa quang đỏ đậm chợt bay lên, hóa thành một vòng xoáy hỏa diễm, bao bọc Thiết Kiên ở bên trong, ngọn lửa đỏ thẫm cuộn trào mãnh, điên cuồng cuộn chuyển khắp tứ phía.

Vòng tròn màu vàng giam giữ hắn trước tiên là đột nhiên run lên, bị ngọn lửa căng lớn ra vài phần, tiện đà "Ầm" một tiếng, đồng thời gãy lìa.

Thiết Kiên hơi nghiêng người, đột ngột từ dưới đất chui lên, rơi xuống bên cạnh Yến Tử.

"Sao, bị thương có nặng không?" Hắn cúi người đỡ Yến Tử, vội hỏi.

Trên mặt của Yến Tử nở một nụ cười tái nhợt, nắm chặt bàn tay của Thiết Kiên.

Nàng hé môi, nói còn chưa nói nên câu, liền ngất đi.

"Lúc này còn rảnh rỗi chăm sóc người khác? Lo cho mình trước đi." Hồ Vi cười lạnh một tiếng, cổ kiếm màu vàng trong tay run lên, xông tới trước, đâm về phía Thiết Kiên.

Mắt thấy Thiết Kiên thoát thân, trong lòng y vui nhiều hơn buồn, vì như vậy, y mới có lý do tiếp tục xuất thủ với Thiết Kiên. Tuy không thể giết hắn, nhưng dù sao đao kiếm không có mắt, để y nếm chút khổ sở, thậm chí phế bỏ, vẫn có thể làm được.

Thiết Kiên buông tay của Yến Tử, bàn tay phải siết chặt, tay trái nâng kiếm quét ngang về phía Hồ Vi.

Chỉ thấy bạch quang trên thân kiếm sáng ngời, một tầng bông tuyết trong suốt hiện lên, trùng điệp đánh vào cổ kiếm màu vàng.

"Keng" lại là một âm thanh nặng nề vang lên.

Trường kiếm của Thiết Kiên bỗng nhiên chấn động, vô số bông tuyết màu trắng rơi xuống. Hai chân của hắn lún xuống mặt đất hơn tấc, thân thể không chút sứt mẻ, kiên quyết chống lại thanh cổ kiếm màu vàng.

"Hảo tiểu tử, thì ra cố ý giữ lại thực lực." Hồ Vi nhìn chằm chằm Thiết Kiên, khóe mắt nhỏ giật mạnh, hai tay cầm kiếm, chợt đè xuống phía dưới một cái.

Phù văn trên cổ kiếm đột nhiên sáng lên, toàn bộ trường kiếm chìm trong một vầng hào quang màu vàng, như thể nó đột nhiên tăng trọng lượng lên gấp mười lần rồi đột nhiên giảm xuống.

Tay phải của Thiết Kiên đầu tiên là đè lên đầu gối của mình, chống đở cơ thể. Sau đó cầm chặt cán kiếm, hai tay giữ chặt kiếm trong thế ngồi xổm, miễn cưỡng chặn được thanh cổ kiếm đang ép mạnh xuống.

Đường Hối đứng cách đó không xa thấy một màn như vậy, khẽ gật đầu.

Tu vi của Hồ Vi dù sao cũng trên Thiết Kiên một tầng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn, đủ sức ngăn chặn Thiết Kiên rồi.

Chỉ cần y không ngu ngốc giết chết Thiết Kiên, mình cũng không cần xuất thủ.

Nhưng vào lúc này, khóe mắt của gã bỗng nhiên giật giật, sợ hãi kêu lên:

"Mau tránh ra."

Hồ Vi cũng không phải tân thủ, tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng theo bản năng lựa chọn tránh lui.

Y chủ động thu lại cổ kiếm màu vàng, điểm mũi chân một cái mặt đất bay vút về phía sau.

Gần như đúng lúc đó, trường kiếm trong tay của Thiết Kiên bỗng nhiên một phân thành hai, ngoài băng tinh trường kiếm, có thêm một thanh trường kiếm màu đỏ, mặt trên bốc lên một cỗ hỏa diễm đỏ đậm, đâm về phía ngực của Hồ Vi.

Nhưng mà, do Hồ Vi tránh né đúng lúc, trường kiếm chỉ đốt cháy một mảnh áo nhỏ của y, nhưng không làm y bị thương.

"Nguy hiểm thật!" Thân hình của Hồ Vi sau khi hạ xuống cách đó hơn mười trượng, vung tay dập tắt hỏa diễm trước ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Nào ngờ y nói chưa hết câu, bên cạnh liền có một bóng người mờ nhạt, tựa như thuấn di đột nhiên hiện ra.

Hai tay nắm 2 thanh trường kiếm một trắng một đỏ, một trước một sau đối lập nhau ám sát. "Phập" một phát, trực tiếp đâm vào lồng ngực của Hồ Vi.

Ngay sau đó, "két" một tiếng.

Trường kiếm màu trắng đâm từ phía sau sinh ra nhiều băng lăng, như gai nhọn đâm vào ngực Hồ Vi, còn trường kiếm màu đỏ đâm từ phía trước phát ra ngọn lửa đỏ thẫm, nuốt chửng cơ thể y.

Màn này phát sinh thực sự quá nhanh, ngay cả Đường Hối đang đứng bên cạnh xem chiến, cũng không nhìn ra rốt cục là chuyện gì xảy ra.

Chỉ có Thiết Kiên tự biết, trước khi Yến Tử hôn mê, đặt Tiểu Na Di phù trong lòng bàn tay hắn, chính nó đã phát huy tác dụng cực kỳ trọng yếu.

Phù này thuộc về loại phù không gian, có thể giúp cho người sử dụng ở trong khoảng cách nhất định, di động với tốc độ vượt xa lúc bình thường. so với Khinh Linh phù trân quý hơn nhiều, giá cả gần như có thể sánh với một thanh trung phẩm pháp kiếm, thường thường là thủ đoạn ẩn giấu của các tu sĩ dùng để bảo toàn tánh mạng.

Không chỉ như thế, phù này vẫn là vật dùng một lần, sau khi dùng qua sẽ biến mất, không thể dùng lần thứ hai.

Thân hình của Đường Hối liên tục chớp mạnh, sau khi lùi lại 1 khoảng cách nhất định, gã từ xa nhìn chằm chằm Thiết Kiên, ánh mắt có chút dao động bất định.

Nhưng vào lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện.

Chỉ thấy mới vừa chết đi, đã hóa thành xác chết cháy Hồ Vi, quanh thân bỗng nhiên xuất hiện những chấm sáng màu lam tràn ra, hơi lơ lửng, ngưng tụ thành hư ảnh hình người màu lam sẫm.

Dung mạo tuy có chút mờ ảo, nhưng hình dáng bên ngoài lại giống Hồ Vi y như đúc.

"Đây là... Pháp hồn?"

Đường Hối kinh hãi, thật không tưởng tượng nổi, vì sao pháp hồn của Hồ Vi không tự tiêu tán, ngược lại ngưng tụ ở bên ngoài?

Nhưng kế tiếp, một màn càng khiến hắn sợ hãi đã xảy ra!

Chỉ thấy trên mặt của Thiết Kiên hiện lên ra một vẻ thống khổ, trong tay nắm chặc trường kiếm màu đỏ, phù văn sáng lên quang mang vàng nhạt, từ đó sinh ra một lực hấp dẫn quỷ dị.

Pháp hồn hư ảnh của Hồ Vi, bỗng nhiên "Phốc" một tiếng vỡ ra, tràn vào thanh trường kiếm màu đỏ như một đám khói xanh, hoàn toàn bị hấp thụ.

"Phệ hồn!" Đường Hối chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tới tận bây giờ gã chưa từng thấy cảnh tượng kinh người như thế này.

Mà giờ khắc này, bên trong đan điền của Thiết Kiên, đã sớm bị một làn mây mù màu lam chiếm cứ hơn phân nửa.

Ở giữa làn mây mù có một ngọn lửa màu vàng kim nhẹ nhàng trôi nổi, bỗng nhiên bùng sáng, một sợi hỏa diễm kéo dài lên, trong nháy mắt thiêu trụi làn mây mù ấy, kế đó hóa thành một biển lửa cuộn trào mãnh liệt.

Không giống như lần trước khi hắn hấp thụ yêu hồn của Yêu Lang, lần này dị hỏa trong cơ thể hắn bùng cháy dữ dội hơn, và cơn đau mà nó gây ra đương nhiên tăng lên gấp nhiều lần.

Vì Đường Hối vẫn rình rập ở bên nhau, đương nhiên Thiết Kiên không thể lập tức khoanh chân ngồi xuống vận công, chỉ có thể đứng tại chỗ, chờ dị trạng bên trong đan điền biến mất.

Trán của hắn nổi lên gân xanh, cố nén cơn đau, trong miệng vẫn nhịn không được hét lên một tiếng kêu đau.

Thiết Kiên cố chống lại cảm giác nóng bỏng mãnh liệt trong người, cầm kiếm đứng lên. Chỉ là lúc này, trán nổi gân xanh, cả người chảy ra mồ hôi máu, chỉ cảm thấy cổ họng bỗng nhiên ngọt ngào, một ngụm máu chảy ra.

Lúc này Đường Hối cũng nhìn thấu dị trạng trên người của Thiết Kiên, gã hơi hơi do dự, quang mang trên lòng bàn tay sáng lên, một thanh trường kiếm màu tím đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay.

Tử Kiếm dài quá ba thước, chiều rộng cũng không tới hai ngón tay, thân kiếm có hình dạng ngoằn ngoèo, có chút giống sóng nước, lại có chút giống rắn trườn.

Chỉ thấy gã phóng tới trước gần mười thước, một tay kết pháp quyết, sau khi niệm xong, pháp lực toàn thân nhanh chóng tràn ra rót vào trường kiếm màu tím.

Một màn sương mù màu tím mơ hồ tràn ra từ trên người gã, bao phủ toàn thân gã, khí tức trên người cũng hoàn toàn thay đổi, thậm chí trực tiếp leo thẳng lên Luyện Khí kỳ đỉnh phong.

Đối với tu sĩ Luyện khí kỳ, tu luyện tới Luyện khí kỳ tầng 10 có thể dùng Trúc Cơ đan để Trúc Cơ. Nhưng nếu tu vi càng cao, pháp lực trong cơ thể càng tinh thuần, xác suất Trúc Cơ thành công đương nhiên sẽ tăng lên.

Chỉ thấy đôi mắt của Đường Hối nghiêm nghị, một đám sương mù màu tím đột nhiên từ trên thân kiếm bay ra, hóa thành một con mãng xà màu tím to cỡ thùng nước, há to miệng như chậu máu cắn Thiết Kiên.

Bất cứ nơi nào nó đi qua, sương mù màu tím đều thấm vào, bất kể hoa, cây, ngọn cỏ nào tiếp xúc với nó sẽ lập tức mục nát, thối rữa thành bùn nhão.

Mãng xà tím trườn tới, vòng qua vòng lại xung quanh Thiết Kiên, ngẩng cao đầu rồi lao xuống, há miệng muốn nuốt chửng Thiết Kiên.

Hỏa diễm trong đan điền của Thiết Kiên chưa thiêu đốt xong, lúc này dĩ nhiên không còn cách nào toàn lực huy kiếm trảm kích.

Sắc mặt lạnh lùng, răng nghiến chặt, cổ tay xoay chuyển, trên thanh trường kiếm màu trắng, lại tách ra một thanh trường kiếm màu xanh, kết hợp với 2 thanh kiếm trước đó tạo thành trận thế. Một chữ "phẩm(品)" cắm ở xung quanh của Thiết Kiên, thình lình tạo thành một tòa "Tam tài kiếm trận".

Chỉ thấy mãng xà tím đầu to không ngừng tấn công, ba thanh trường kiếm run rẩy không ngừng, mỗi thanh kiếm đều sáng lên những tia sáng trắng, đỏ và xanh, giống như ba cánh hoa bao bọc lấy nhau, tạo thành một màn sáng lung linh.

"Oanh" vang một tiếng thật lớn!

Cái đầu to lớn của mãng xà màu tím từ trên cao đập xuống, trực tiếp đập vào màn sáng lung linh.

Màn sáng run rẩy kịch liệt, ánh sáng bị sương tím xâm nhập, chợt mờ mịt.

Cùng lúc đó, ba thanh kiếm dài mỏng bị trọng lực cực mạnh uốn cong xuống tạo thành một vòng cung rất lớn, sắp băng vỡ.

Nhưng đúng lúc, Thiết Kiên bỗng nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lúc này, ánh mắt của hắn đã bình tĩnh trở lại, gân xanh trên trán cũng biến mất, khí tức cả người tăng thêm vài phần.

Hắn đưa một tay cầm thanh trường kiếm màu đỏ thẫm, ngọn lửa vàng nhạt sáng lên trong lòng bàn tay, tay kia cầm thanh trường kiếm màu xanh, ơhasp lực trong cơ thể hắn đều được đổ vào đó..

Chỉ nghe âm thanh "hô hô" rít lên.

Trên Tam tài kiếm trận, ngọn lửa đột nhiên sáng lên, một con rồng lửa dài ba bốn thước từ trong đó ngưng tụ ra, dưới cuồng phong màu xanh thổi tới, nó lao thẳng tới mãng xà màu tím.

Chỉ thấy giao long hỏa diểm mở rộng miệng máu, dễ dàng nuốt chửng mãng xà màu tím.

Trong miệng giao long hỏa diễm, phong nhận màu xanh lam mãnh liệt phóng ra, gần như lập tức xé nát mãng xà màu tím, hóa thành một màn sương màu tím rồi tiêu tán.

Ngay sau đó, thân thể của mãng xà màu tím cũng bị nuốt chửng rồi biến mất.

Giao long xích diễm cũng không dừng lại, vẫn lan tràn lên, trực tiếp nuốt trường kiếm màu tím trong tay Đường Hối.
Bình Luận (0)
Comment