Luyến Luyến Nguyệt Nha Loan

Chương 5

“Thiếu gia, ba ngày liền như vậy, thân thể ngài sẽ bệnh mất.”

Nhan Lương vẻ mặt đau khổ, giữ chặt ống tay áo của hắn van nài, Nhan Nghĩa Thịnh thần sắc khó coi, tất cả đều vì hắn gần đây giống  như phát cuồng, chỉ cần đến tối, liền muốn đi kỹ viện trong thành, không đến sáng sẽ không quay lại, thêm nữa ban ngày ngủ không đủ, thân thể trở nên gầy yếu.

Mặt Nhan Nghĩa Thịnh có chút thanh khí, hắn kéo tay áo lại. Những ý nghĩ trong đầu Nhan Lương, rốt cuộc cũng bạo phát.

“Thiếu gia, người nếu ngại thiếu phu nhân không hợp ý, trong thôn lân cận cũng có cô nương bần hàn, chỉ cần cho chút ngân lượng, các nàng đều nguyện ý hầu hạ thiếu gia.”

Nhan Nghĩa Thịnh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, hắn khổ tâm nói: “Ta biết trong thôn có tục lệ như vậy, Ngân Nguyệt Nha cũng trải qua loại sự tình này, nhưng ta không muốn làm nhục sự trong sạch của người khác.”

Cá tính thiếu gia cũng coi như ngay thẳng, ngay cả phiêu kỹ, hắn cũng chọn những cô nương không trong sạch, Nhan lương nước mắt ngắn dài, hắn không thể hiểu tại sao mới một năm, mà thiếu gia đã trở thành như vậy.

Bộ dáng thiếu phu nhân tuy rằng không phải quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là tuổi xuân mơn mởn (chế đó ==). Nàng không giống Ngân Nguyệt Nha trước kia, đi đường thì đã giống như tranh hoạ, nhưng thanh danh hắn hạ lưu, căn bản là người không thể dây vào.

Nhân tiện nghĩ đến, một năm trước thiếu gia trở nên kỳ lạ, cũng là lúc Ngân Nguyệt Nha dự định ly thôn, hiện tại thiếu gia đêm đêm tầm hoan, cũng là lúc Ngân Nguyệt Nha quay về. Đầu óc hắn tựa như chết ngất, chẳng lẽ hành vi khác thường của thiếu gia có quan hệ đến việc Ngân Nguỵêt Nha hồi thôn sao?

Ngay cả thiếu phu nhân cũng khác thường, nàng không chiếu cố nhi tử, mặc cho hài nhi khóc, thường hay hỏi thiếu gia đi nơi nào, lại sai người đi hỏi đám người Triệu gia ở đâu, mỗi ngày ngoạn nơi nào? Thật giống như cai tù.

“Thiếu gia, người… người là muốn Ngân Nguyệt Nha sao?”

Thanh âm hắn run rẩy hỏi ra, Nhan Nghĩa Thịnh đột nhiên giận dữ gầm lên: “Không phải! Không có khả năng!Ta… ta không có”

Hắn có!

Hắn ở kỹ viện kiếm tìm tiểu quan có vẻ ngoài giống Ngân Nguyệt Nha, lông mày giống Ngân Nguyệt Nha, mắt giống Ngân Nguyệt Nha, da thịt trắng nõn giống Ngân Nguyệt Nha, khi cười nhăn mũi lại có chút điểm giống hắn cũng như điên mà kéo lên lầu. (tên này thật thú tính mà T_T)

Tuy rằng sau đó, hắn cảm thấy bản thân ghê tởm đến không chịu nổi, nhưng lúc ở phá phòng nhìn thấy bộ dáng Ngân Nguyệt Nha toàn thân xích lõa, cả người hắn hừng hực, tựa như củi khô bốc lửa, khó mà ngăn được hành vi bất thường của mình.

Nhan Lương chưa bao giờ nói trái với lương tâm, thế nhưng vì thiếu gia, hắn đành phải nói dối, hắn không bao giờ… muốn thiếu gia mang bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy nữa. Chỉ cần thiếu gia chết tâm với Ngân Nguyệt Nha, muốn hắn chết cũng được, huống chi chỉ là bôi nhọ người khác.

“Thiếu gia, người có nghĩ tới không? Việc Ngân Nguyệt Nha trở về thôn, tuy là Triệu phu nhân bên ngoài nói là con của nàng, thế nhưng Ngân Nguyệt Nha vẫn chưa đổi họ Triệu, người trong thành phong tục bại hoại, ta xem Ngân Nguyệt nha này tám phần mười là bị Triệu phu nhân cấp dưỡng trong phủ, phục vụ nàng chuyện hạ lưu, còn có trước kia ở trong thôn đồn đại dưỡng phụ cũng có thể thượng hắn, không biết hắn tiện loại đến cỡ nào, mới có thể làm ra chuyện đồi bại như vậy. Thiếu gia, ngài nghìn vạn lần không thể bước sai một bước”

Vả mặt Nhan Nghĩa Thịnh âm trầm lại vừa khó chịu, mỗi lần Nhan Lương nói một câu, thần tình Nhan Nghĩa Thịnh lại sút một phân, cuối cùng hắn một tay che mặt, thống khổ khàn giọng nói: “Hôm nay ta sẽ không đi. Ngươi nghỉ nơi đi.”

“Thiếu gia, người là thanh niên trẻ tuổi, tất nhiên cũng sẽ bị bề ngoài quốc sắc thiên hương làm cho mê muội, thế nhưng thiếu phu nhân trong nhà mới là người sẽ đi theo người cả đời. Nàng ôn nhu săn sóc, đối nhân lại vô cùng hiền lành, người là kiếp trước tốt lắm, mới có thể có nhân duyên tốt như vậy. Người nên hiểu rõ ràng chút.”

“Ta hiểu. Ngươi để ta yên tĩnh một chút.”

“Hảo, ta đi ngủ trước đây.”

Nhan Lương vẫn chưa đi ngủ, trái lại chuyển hướng đi đến gian phòng Lâm Nhu Thái. Bên trong vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, tiếng khóc hài tử từ xa đã nghe được, lại không nghe thấy nàng trấn an, không biết Lâm Nhu Thái đang vội làm việc gì.

Hắn gõ nhẹ cửa, nói: “Thiếu phu nhân, người vẫn thức chứ?”

Lâm Nhu Thái mở cửa, thần tình nàng có chút tiều tụy, vừa thấy hắn, khẽ nói: “Nghĩa Thịnh nói với ta đêm nay hắn muốn đi thăm bằng hữu trong thành, dò hỏi giá gạo một phen, hắn đi chưa?”

Vừa Thấy biểu tình đau thương của Lâm Nhu Thái. Tâm Nhan Lương tan nát. Thiếu gia có nương tử tốt như vậy, còn có hài tử đáng yêu. Nhân sinh của hắn hiện tại thật tối viên mãn a! Chỉ cần hắn đối Ngân Nguyệt Nha tuyệt vọng, với thông minh tài trí của thiếu gia, nhất định sẽ nắm chắt gia đình tốt như vậy.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia nói đã nhiều ngày mệt mỏi, hôm nay không đi, ta nghĩ muốn ôm hài tử qua cho thiếu gia. Thiếu gia gần đây phiền não, thấy nhi tử, tất cả phiền muộn sẽ biến mất.”

Nhan Nghĩa Thịnh thương yêu hài tử là chuyện toàn bộ người trong thông đều biết. Hắn biết tâm tình Nhan Nghĩa Thịnh sa sút, muốn ôm hài tử qua để cho thiếu gia vui vẻ.

“Không cần nhắc đến hài tử, hài tử, giống như trong mắt Nghĩa Thịnh chỉ có đứa nhỏ này mà không có ta!”

Lâm Nhu Thái đột nhiên thét chói tai tức giận mắng lên, nàng luôn ôn nhu cung kiệm, mắng chửi làm cho Nhan Lương một trận choáng váng, sau đó Lâm Nhu Thái nấc lên, ai ai khóc lóc kể lể.

“Lương thúc, Nghĩa Thịnh đối ta lạnh nhạt, tốt xấu hài tử này sinh đã lâu, hắn cũng không chịu đồng sàng ngủ với ta. Trước kia hắn nói ta mang thai nên không chịu tiến vào, bây giờ tình nguyện ôm hài tử ngủ cũng không chịu tiến vào phòng, rốt cuộc ta là hung thần ác sát, hay quỷ mị yêu hồ, căn bản là hắn không để tâm trên người ta.”

“Thiếu phu nhân, người mới vừa sinh hài tử, chiếu cố hài tử cũng không phải chuyện dễ, thiếu gia nhất định là đau lòng người săn sóc hài tử mệt mỏi, tuyệt sẽ không thương tổn người. Trong thôn cô nương nhiều như vậy, hắn cũng chỉ cưới người, không phải đại biểu trong lòng hắn, người chiếm vị trí rất lớn sao?”

Ý nghĩ khuyên giải trong lời nói nhưng lại làm Lâm Nhu Thái sắc mặt tái nhợt, khóc càng lớn hơn: “Ta biết hắn yêu mến hài tử, nghĩ muốn sinh cho hắn một hài tử chân chính, như vậy hắn sẽ không giống như lúc trước nữa,”

Nhan Lương nghe nàng nói cáng lúc càng quái, cái gì hài tử chân chính? Nhan Thủ Nghĩa không phải con độc nhất của thiếu gia sao? Nàng nói như thể đây là hài tử của kẻ khác.

“Thiếu phu nhân, người đừng khóc nữa, ta sẽ khuyên thiếu gia  đừng vì vội công việc mà lạnh nhạt ngươi.”

Lâm Nhu Thái dừng khóc, dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn Nhan Lương, bộ dáng thê thảm đáng thương làm tâm của Nhan Lương mềm hơn phân nửa, Lâm Nhu Thái khóc tựa như mưa tẩy hoa xuân, điềm đạm đáng yêu cực kỳ.

“Lương thúc, thiếu gia từng bị Ngân Nguyệt Nha lừa, hắn kiều diễm vô song, tính tình điềm đạm đáng yêu, chỉ cần hắn đối với thiếu gia nhà ngươi ngoắc ngoắc ngón tay, Nghĩa Thịnh liền sẽ không còn muốn cái nhà này nữa, cũng sẽ không để nhi tử theo ta, ngươi không nhìn ra là, từ sau khi Ngân Nguyệt Nha hồi thôn, cử chỉ của thiếu gia nhà ngươi càng cổ quái sao?”

Những lời này đâm trúng vào tâm Nhan Lương, hắn im lặng không nói, hắn vừa biết được tâm tình thiếu gia còn đang rung động. Hắn nghĩ không ra đường đường chính chính thiếu gia mà lại có quan hệ dính dáng đến Ngân Nguyệt Nha, nhận không ra diện mục đích thực tạp chủng này.

Lâm Nhu Thái khóc thút thít nguyền rủa: “Ta hận Ngân Nguyệt Nha tiện nhân kia không mau chết, hắn dụ dỗ cả lão bà, như thế nào lại không chết được chứ.”

Nhan Lương toàn thân run rẩy, nhìn trong mắt Lâm Nhu Thái lộ ra tia ác độc, làm hắn không rét mà run.

Thiếu phu nhân luôn luôn ôn hòa hiền hậu nhất định là cảm nhận được hành vi thiếu gia có biến, tâm tình chịu ảnh hưởng lớn, bằng không nàng tuyệt đối không thể nói ra lời nói đáng sợ như vậy.

“Thiếu phu nhân, hẳn thiếu gia sẽ không làm như vậy, người đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Ngân Nguyệt Nha kia chỉ là rễ hành, thiếu gia tuyệt sẽ không cùng có hắn quan hệ mờ ám. Thanh danh dâm loạn của hắn thật sự tanh tưởi, thiếu gia cũng không điên, người mới là chính thất thê tử của hắn a!”

Mũi Lâm Nhu Thài hồng hồng, khóc nói: “Ta biết Nghĩa Thịnh không phải người như thế, nhưng Ngân Nguyệt Nha thì phải, hắn câu dẫn dưỡng phụ, lấy được lòng của lão bà,còn chuyện gì  không làm được nữa? Nghĩa Thịnh tuổi trẻ khí thịnh, lại là một nam nhân bình thường, vạn nhất ở chỗ ẩn mật trong thôn gặp Ngân Nguyệt Nha dụ dỗ thiếu gia nhà ngươi, Nghiã Thịnh đề phòng được sao?”

Một cổ ác hàn làm cho lông tơ cả người Nhan Lương dựng thẳng, hiện tại thiếu gia chống không được mỹ sắc của Ngân Nguyệt Nha, nghĩ tới thiếu gia sẽ thua trong tay tiện nhân đó như thế nào, tâm tình Nha Lương thoáng chốc sợ hãi, tuyệt đối không thể để loại sự tình này phát sinh.

“Nghĩa Thịnh là một nam tử có trách nhiệm, nếu như ta cùng Nghĩa Thịnh có hài tử thứ hai, hắn sẽ càng một lòng chiếu cố nhà này.”

Nhan Lương gật đầu, thiếu gia đích thực là một nam tử hán có trách nhiệm, nếu như nhi tử thứ hai liên tiếp được sinh ra, hắn nhất định sẽ toàn lực chiếu cố cái nhà này.

Lâm Nhu Thái thấp giọng nói: “Lương thúc, nữ nhân như ta mua đồ vật này không tiện, ta biết tâm tình Nghĩa Thịnh đều đặt trên người ngân Nguyệt Nha, mỹ sắc ta so ra kém hắn, nhưng nếu ở trong trà Nghĩa Thịnh cho chút thứ làm nam nhân xúc động, chờ lúc ta có con của Nghĩa Thịnh, hắn nhất định chặt đứt si niệm đối với Ngân Nguyệt Nha.”

Nhan Lương nghe xong mặt đều đỏ, không ngờ thiếu phu nhân lại biết trên đời có loại hành vi hạ lưu đó, hắn có nghe thấy, nhưng mà chưa mua qua, cũng không biết đi nơi nào mua, nhưng nếu vào thành mua, thế nào cũng mua được.

“Hảo, thiếu phu nhân, chuyện này cứ giao cho ta.”

Nhan Lương buột miệng đáp ứng, vì hạnh phúc của thiếu gia, hắn tuyệt đối không thể chần chừ, mà Lâm Nhu Thái nghe được hắn đồng ý, lộ ra nụ cười vui sướng, chỉ tiếc là Nhan Lương không nhìn ra trong đó có tâm kế khác.

“Cảm tạ ngươi, Lương thúc, ta biết trên thế gian này, ngươi là người suy nghĩ cho thiếu gia nhất, tuyệt đối không làm ta thất vọng.

Triệu Thất Xảo mang theo nhóm tỳ nữ chậm rãi dạo chơi chung quanh thôn, nhưng lúc đến chỗ Nhan Nghĩa thịnh xem thước, chỉ dẫn theo Hà Hoa cùng Ngân Nguyệt Nha mà thôi.

“Phu nhân, thiếu gia Nhan gia là người xấu, chúng ta thật sự mua thước nhà hắn sao?”

“Thước tốt như vậy, cho cái miệng xảo quyệt nhà ngươi ăn, chờ lúc ngươi về nhà, sẽ cảm thấy thước trong nhà khó ăn.”

Hà Hoa cùng Triệu Thất Xảo một hỏi một đáp, Triệu Thất Xảo tươi cười trả lời, còn cầm thiết phiến điểm nhẹ bả vai, bất quá nói giỡn là nói giỡn, vẻ mặt nàng cũng có chút nghiêm trang lên.

“Chúng ta là nữ tắc nhân gia, sống nhờ vào tô ngân, cả đời cứ qua như vậy, thế nhưng thiếu gia là nam nhi trẻ tuổi, như thế nào không chút tiền đồ sống nhờ vào tiền thuê nhà, thuê đất, đương nhiên phải ở bên ngoài hảo hảo xông pha một phen sự nghiệp. Giá thước như thế là tốt, trong thành có nhiều quan to, quý nhân, chúng ta bán thứ đặc biệt, cho họ nếm thử một chút, cũng làm cho tân thiếu gia ngươi nở mặt nở mày.”

Hà Hoa đến đây mới hiểu được tâm tư Triệu Thất Xảo, nam nhân bên ngoài gầy dựng sự nghiệp là điều đương nhiên, phu nhân trước tiên chỉ giúp tân thiếu gia trải đường.

Một đường đến kho thước, Nhan Nghĩa Thịnh đã đến từ trước chờ bọn họ, vừa thấy các nàng đi tới, liền nghênh đón nói: “Triệu phu nhân, đi đường làm người mệt nhọc rồi.”

“Hừ! Sao mà không hỏi đến tân thiếu gia nhà ta?” Hà Hoa vẫn cứ giọng điệu châm biếm.

Vẻ mặt Ngân Nguyệt Nha đang vui vẻ đều nhanh trắng đến không còn chút máu, hắn chịu được Nhan Nghĩa Thịnh không thèm chú ý đến hắn nhưng không chịu được ánh mắt khinh bỉ của Nhan Nghĩa Thịnh.

Nhan Nghĩa Thịnh cắn răng, nhưng hắn chuyển hướng Ngân Nguyệt Nha, ánh mắt cùng thân thể đối lập nhau, cũng chỉ ngắn gọn hai chữ thoát ra.

“Nhĩ hảo.”

Ngân Nguyệt Nha lo lắg gật đầu, dĩ kì hồi ứng (đáp lại), trộm dò xét nét mặt Nhan Nghiã Thịnh, chỉ thấy vẻ mặt hắn xanh trắng, dường như thần sắc không tốt lắm, hắn quan tâm nói: “Ngươi thần sắc không tốt lắm, là làm việc vất vả sao?” 

“Thừa thiếu gia quan tâm, vô sự.”

Nhan Nghĩa Thịnh khách khí đáp lại nhưng thanh âm lạnh lẽo, thấy vẻ mặt hắn xanh trắng, hai mắt lại như hoả nhìn lại mình, Ngân Nguyệt Nha có cảm giác như toàn thân bị cởi sạch.

Trong lòng hắn nhảy dựng, cấp bách mắng chửi mình không biết liêm sỉ, nhưng cả khuôn mặt hắn đều đã đỏ như trứng  luộc, rõ ràng biết Nhan Nghĩa Thịnh đối với hắn vô tình, nhưng hắn hoa rơi hữu ý, càng làm hắn thấy được lòng dạ mình xấu xa.

“Tân thước còn trăm túi, thước đều là thước mới nhất năm ngoái.”

Nhan Nghĩa Thịnh cởi ra một túi đặt gạo trắng trước mặt, đưa tay vảo trong túi thước, lấy ra một nắm hương thước, để cho Triệu Thất Xảo thấy rõ ràng minh bạch.

“Thước này tốt, hình dạng mĩ, vị giai, hương vị khiến người ta muốn ăn.”

Triệu Thất Xảo khen vài tiếng, người giữ kho thóc cho rằng nàng xem xong rồi, liền muốn trói bao gạo lại chuyển đi, Triệu Thất Xảo so những túi thước phía sau, lại đưa ra yêu cầu khác.

“Nhờ Nhan thiếu gia sai người, mở mấy túi gạo kia cho ta nhìn một cái, tại sao mấy bao gạo này cùng phía trước không giống nhau.”

Nhan Nghĩa Thịnh cười nói: “Bao gạo bất đồng, nhưng gạo bên trong đều giống nhau, Triệu phu nhân, mời xem.”

Vừa nói vửa cởi bao gạo, chỉ là đem sợi dây tháo ra mà thôi, bên trong liền truyền ra một mùi ẩm mốc, Nhan Nghĩa Thịnh chấn động, hương thước nhà mình không có khả năng có mùi hôi này.

Dùng lực ngăn, bên trong không có gạo, chỉ có một chút cám lâu năm trát được ngay thật, từ bên ngoài không nhìn được khác biệt, sẽ cho rằng bên trong là gạo trắng, nhưng mùi vị so với gạo mới đương nhiên kém hơn rất nhiều, càng đừng nói đến giá cả, cám đơn giản là đồ vật cho trư ăn.

“Phu nhân, kẻ xấu này gạt chúng ta. Người này thật ghê tởm, dám lừa gạt phu nhân.”

Mặt Nhan Nghĩa Thịnh đều đen, hắn tự tay đào vào, trên tay không chỉ là cám, còn trường ra vài con rệp.

Hà Hoa lời nói đầy căm phẫn, Nhan Nghĩa Thịnh khẩn trương vì mình biện giải: “Ta tuyệt không có ý lừa gạt Triệu phu nhân, ta không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng quyển sổ trong nhà viết năm ngoái có trăm túi thước.”

Người chiếm giữ kho thóc vẻ mặt bức rứt bất an, gương mặt đều trướng màu gan heo, Triệu Thất Xảo thấy thần sắc hắn cuống cuồng, kẻ trộm trượt ánh mắt lưu luyến về túi thước phía sau, liền minh bạch hơn phân nửa.

Thước trong kho bị động thủ, người trông coi thước khi dễ Nhan Nghĩa Thịnh vừa quản gia sự, mà Nhan gia trước đây không hề bán thước, cho nên quản lý lỏng lẻo, hắn âm thầm động thủ, Nhan Nghĩa Thịnh đương nhiên không biết.

“Ta thấy ngoại trừ mấy túi phía trước không có vấn đề, phần đằng sau đều có chuyện đi. Nhan thiếu gia, người khác khi dễ người còn trẻ không hiểu chuyện, đem tất cả thước thay đổi, người mỗi túi đều kiểm tra sao?”

Lời nói của Triệu thất Xảo làm cho mặt mũi Nhan Nghĩa Thịnh đều mất hết, hắn nhìn chằm chằm người giữ kho, thân thể thủ kho kinh hãi. Hắn tức giận nói: “Giải hết tất cả dây buộc thước.”

Một trăm túi thước, chỉ có hai mươi túi đằng trước không có vấn đề, ngoài ra đều bị thủ kho mang đi vùng khác bán tống bán tháo.

Hắn đứng giữa kiếm lợi đút túi riêng, ngân lượng toàn bộ lấy đi ăn chơi đàng điếm. Thước trong kho chưa bao giờ kiểm tra qua, Nhan gia lại ăn không hết nhiều thước như vậy, cho nên không có xem lại kỹ càng, chỉ mấy túi thước mà thôi, hắn liền buộc cám bỏ vào, mãi đến khi Triệu Thất Xảo muốn mua thước, lúc này mới bại lộ ra.

Nhan Nghĩa Thịnh thể diện mất hết, Hà Hoa vẫn liên tục mắng hắn là kẻ lừa đảo, Triệu Thất Xảo cũng nghiêm mặt không nói lời nào. Nhan Nghĩa Thịnh hiểu như vậy đích xác như là lừa gạt Triệu Thất Xảo, ngay cả hắn không phải cố ý, nhưng người phía dưới quản lý không tốt, liền đại biểu bởi vì vô năng mà bị hạ nhân lừa gạt, mà thương nhân như vậy ai dám cùng hắn làm ăn.

“Phu nhân, kẻ xấu này là phiến tử (lừa đảo), chúng ta đừng mua thước của hắn nữa, bộ dáng tuấn tú lịch sự, ai biết được ở sau lưng hắn làm chuyện xấu gì.”

Tiếng mắng Hà Hoa rung trời, Ngân nguyệt Nha nghe không xong, ngăn cản nói: “Nghĩa Thịnh sẽ không làm như vậy, hắn nhất định là không biết. Hắn sẽ không cố ý lừa dối nương, ta có thể thề, Nghĩa Thịnh tuyệt đối không làm loại chuyện không đứng đắn này, hắn là nam tử hán trong lúc gặp tối (đại loại là gặp khó khăn).”

“Ta thật sự bị người tức chết! Tân thiếu gia, người vì kẻ xấu này lập thệ, nhưng hắn cho tới bây giờ chưa cho được một vẻ mặt hảo xem a.”

Hà Hoa tức giận đến mặt đều đã đỏ, Ngân Nguyệt Nha chuyển hướng Triệu Thất Xảo kiên định nói: “Nương, người tin tưởng ta, Nghĩa Thịnh hẳn không lừa gạt người, hắn không phải là người như thế.”

Triệu Thất Xảo đối khuôn mặt cúi gầm nhìn đất của Nhan Nghĩa Thịnh nhẹ nhàng nói: “Ta cũng tin tưởng Nhan thiếu gia không phải người như thế, ví như hắn muốn đổi thước, hẳn là cùng chúng ta ký giao kèo sau đó mới đổi lại, vậy mà để chúng ta xem hàng, đem loại hàng kém đặt trước mắt chúng ta, tiếp đó đem chính mình tiến thoái không được ra tình cảnh thê thảm. Hắn biết người không rõ, ta nghĩ là tuổi còn trẻ, lại là người do phụ thân lưu lại, mới có thể bị lừa gạt đi, đừng quá hà khắc, Hà Hoa.”

Hà Hoa lúc này mới ngậm miệng, Nhan Nghĩa Thịnh thành thật nói: “Cảm tạ Triệu phu nhân, ta nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc những người này.”

“Không cần cảm tạ ta, cảm ơn Nguyệt Nha đi, hắn đối với ngươi chẳng những không bỏ đá xuống giếng, lại còn lập thệ ngươi không phải người như thế, ta tin hắn, tự nhiên sẽ tin ngươi.”

Nhan Nghĩa Thịnh vẻ mặt phức tạp, nhưng hắn biết Triệu Thất Xảo nói không sai, nếu không vì những lời của Ngân Nguyệt Nha, nếu như Triệu Thất Xảo không lượng thứ, sự tình còn có thể huyên náo lớn hơn nữa. hắn chuyển hướng Ngân Nguyệt Nha, nhẹ giọng nói: “Cảm tạ ngươi, Nguyệt Nha.”

Ngân Nguyệt Nha được lời cảm tạ, vẻ mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hắn cả đời này chẳng bao giờ nghĩ tới Nhan Nghĩa Thịnh có lúc hướng hắn khom mình hành lễ. Nhan Nghĩa Thịnh vĩ đại nhất thôn, người trước kia hắn mong muốn không được, người cho hắn hi vọng cũng là ngươi làm hắn tan nát cõi lòng.

Hắn lẩm bẩm nói, thanh âm dường như không nghe thấy: “Không, không có việc gì, ngươi cũng không phải người làm lỗi, ta chỉ hi vọng chúng ta về sau… vẫn là bằng hữu.”

Nhan Nghĩa Thịnh nghe từ bằng hữu này vừa nói ra, cũng không nhượng bộ trả lời, Ngân Nguyệt Nha ủ rũ xịu mặt, nhìn xuống bi thương cùng đau buồn, cho là tội mình phải đối đãi như vậy.

Ngược lại, Triệu Thất Xảo đối Nhan Nghĩa Thịnh thở dài: “Việc trên thế gian, bề ngoài, ngươi xem không tới bên trong, nếu nhìn bên trong, sẽ cảm thấy bề ngoài khác, có khi là hoàn toàn bất đồng, người trẻ tuổi, học nhiều một chút, đôi khi sự tình không chỉ nhìn mặt ngoài là được.”

Những lời này giống như chạm vào tâm Nhan Nghĩa Thịnh, sắc mặt hắn đen xuống.

Một năm nay, bên cạnh hắn quá nhiều chuyện trong ngoài bất nhất (không giống nhau), nhìn hướng Ngân Nguyệt Nha, Ngân Nguyệt Nha lại xấu hổ chuyển ánh mắt, không bao lâu, tựa như không thể ngăn chính mình không nhìn lại hắn, ánh mắt lại chuyển hướng hắn, hắn lập tức quay mặt đi.

Hắn hướng Triệu Thất Xảo cam đoan sẽ điều tra rõ đến cuối cùng còn bao nhiêu thước mới, rồi mới nói chuyện giao kèo. Sau khi về nhà, liền báo quan tra rõ sự việc.

Nháo đến nửa đêm, hắn lại sầu tư quấn quanh (buồn khổ đó ma~), không thể đi vào giấc ngủ. Mở cửa sau đi ra, không phải đi kỹ viện trong thành, mà là sờ soạng, đến nhà gỗ ven sông rất lâu hắn chưa từng tới.

Hắn vừa mới tiến vào, lại nghe trước cửa nhá gỗ bì bõm một tiếng, có người cũng tiêu sái khẽ bước vào, tâm hắn điên cuồng loạn động, biết người tới là ai, gian nhà gỗ ẩn mật bọn hắn cùng phát hiện, cũng là nơi lần đầu bọn họ triền miên.

“Làm sao bây giờ, quả nhiên ta vẫn không quên được hắn, hôm nay hắn nói chuyện với ta, trái tim ta thiếu chút nữa muốn nảy ra ngoài.”

Quả nhiên là thanh âm Ngân Nguyệt Nha, Nhan Nghĩa Thịnh cho là hắn hướng người nào đó bộc lộ tâm sự, thế nhưng Ngân Nguyệt Nha lúc đó chỉ lầm bầm một mình, lần này ngữ âm hạ xuống.

“Không, ta suy nghĩ cái gì, ta không xứng với hắn, hắn đã thành thân rồi, lúc đó nhất định chỉ là đồng cảm ta mà thôi.”

Ánh trăng nhàn nhạt, chiếu lên thân ảnh Ngân Nguyệt Nha mờ mờ ảo ảo, Ngân Nguyệt Nha trong lòng buồn sợ, cúi đầu nhẹ giọng gọi tên hắn.

“Nghĩa Thịnh, Nghĩa Thịnh, Nghĩa Thịnh,…”

Nhan Nghĩa Thịnh toàn thân như bị sét đánh chấn động, thanh âm hắn kêu gọi dai dẳng như thế, phiền muộn mà lại thâm tình, dường như có rất nhiều thống khổ giấu trong lòng, như tràn đầy tương tư đọng lại, nặng trĩu như thạch (đá), nhưng không cách nào trước bất kỳ ai thổ lộ bí mật thâm trầm nhất, khiến tâm Nhan Nghĩa Thịnh cũng đồng thời lật chuyển khuấy đảo lên.

Hắn vì cái gì ở chỗ này gọi tên? Rõ ràng Nguyệt Nha làm những chuyện hạ lưu đến không thể gièm pha thành lời, tại sao một mình cô đơn ở đây gọi tên hắn,  tựa như vẫn thâm sâu yêu hắn, mà thanh âm thống khổ, giống như nhất mực yêu hắn không cần hồi đáp, mà vẫn chấp mê bất hối. (là không hối hận đó a~)

Ý nghĩ xấu xa dâng lên, hay là hắn biết mình ở đây nên một lần nữa muốn bỡn cợt?

“Đừng gọi tên của ta.”

Nghĩ như thế, cũng là ý nghĩ phù hợp với Ngân Nguyệt Nha, Nhan Nghĩa Thịnh nổi giận thốt ra làm Ngân Nguyệt Nha sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhảy dựng lên, lúc này mới thấy Nhan Nghĩa Thịnh đang ở trong nhà gỗ, khí sắc nhợt nhạt, tựa như tâm sự ẩn dấu rất lâu bị người phát hiện, hắn cuống quít lùi về sau.

“Ngươi… Ngươi tại sao ở trong này?”

“Đừng dùng loaị khẩu khí này gọi tên ta, nghe xong người muốn nôn.”

Ngân Nguyệt Nha không chịu nổi sắp khóc ra, hắn không biết Nhan Nghĩa Thịnh ở chỗ này, sau khi hồi thôn, hắn không dám tới nơi đây, chung quy cảm thấy sẽ chạm đến mặt yếu ớt của mình, nhưng mà hôm này cùng Nhan Nghĩa Thịnh cảm tình tựa như muốn dung băng (ta hum hỉu đây là gì =.=), làm cho hắn nhịn không được đến đây, chỉ vì muốn hồi tưởng lại buổi tối hạnh phúc kia mà thôi.

Mặc dù chỉ là tự mình đa tình, nghĩ tới lúc sau sẽ càng khó khăn, nhưng hắn chính là vô pháp kiềm chế.

“Ta không phải cố ý, Nghĩa Thịnh, ta sẽ không trở lại đây, xin lỗi…”

Hắn quá mức lo lắng, chạm vào tay áo Nhan Nghĩa Thịnh, Nhan Nghĩa thịnh một phen hất tay hắn ra, như hắn dơ bẩn đến cỡ nào, Ngân Nguyệt Nha lui ra phía sau mấy bước, Nhan Nghĩa Thịnh nhìn hắn tựa như nhìn cừu nhân (kẻ thù)  một dạng.

“Ngươi gạt ta, người đều là gạt ta, ta tận mắt nhìn thấy ngươi toàn thân xích loã trong nhà, ở trong long ngực dưỡng phụ, ngươi khom người ngổi xổm xuống, trong miệng tràn đầy…”

Nhan Nghĩa Thịnh nói không được, thế nhưng một màn kia vình viễn ở trong đầu hắn. Đêm hôm đó, Lâm Nhu Thái khóc đến tìm hắn, nàng quần áo bất chỉnh, hai châu đều là máu, tố giác Ngân Nguyệt Nha, hắn hoàn toàn không muốn tin tưởng đó là thật.

Cách ngày, hắn đến nhà Ngân Nguyệt Nha, muốn tìm Ngân Nguyệt Nha đối chất, cửa lại khoá, bên trong truyền đến tiếng thở dốc đè nén kỳ lạ. Nhà Ngân Nguỵêt Nha rất nghèo, cho nên phòng ở rất nhỏ, không phân gian, giường trải xuống là có thể ngủ, do đó chỉ cần nhảy lên bờ tường, có thể nhìn thấy toàn cảnh trong nhà Ngân Nguyệt Nha.

Hắn tận mắt nhìn thấy, nửa người dưới của dưỡng phụ Ngân Nguyệt Nha xích loã ngồi trên ghế, mà Ngân Nguyệt Nha cả người trần trụi đẹp không giống phàm nhân, đang ngồi xổm trước người dưỡng phụ hắn, làm chuyện ác mộng cả đời hắn.

Hắn chứng kiến một cái, thiếu chút nữa ngã xuống tường thấp, đi một vài bước liền nôn mửa, nôn giống như muốn đem tim phổi đều thổ ra.

Ngân Nguyệt Nha cả người run rẩy, hắn bưng kín môi, vẫn như cũ nhớ rõ hương vị đáng sợ của dưỡng phụ, ở  chóp mũi hắn xôn xao, ở trong miệng hắn đùa nghịch, lúc nào cũng đỉnh ở cổ họng hắn (là cái ấy ấy ở cổ họng á), sau đó bắt hắn nuốt vào chất lỏng tanh hôi.

Hắn rốt cuộc biết Nhan Nghĩa Thịnh vì sao ly hắn mà đi, bởi vì Nhan Nghĩa Thịnh thấy được hình ảnh không chịu nổi của hắn, cho nên cuối cùng không để ý tới hắn nữa.
Bình Luận (0)
Comment