Luyến Nô

Chương 2

Nàng đã nói tên kia có ý xấu mà!

Tiểu nha đầu mím môi, rầu rĩ suy nghĩ.

Nàng lại lạc đường sao? Đương nhiên

không phải, nàng quả thật đã tìm được Quan Phong Uyển, hắn không hề lừa

nàng, nhưng mà tên vô lại này lại không nói cho nàng, khiến nàng vòng

đường xa mà đi, nếu không phải trên đường đi gặp được quản gia bá bá,

chỉ sợ nàng còn không biết mình đã phải đi một chặng đường dài oan uổng.

Hắn nhất định là cố ý mà! Thực độc ác.

Lần sau để nàng nhìn thấy hắn, nàng nhất định sẽ dùng sức, thực dùng sức mắng hắn!

Vòng qua khỏi hành lang gấp khúc, nàng vừa định oán giận nơi ở này quá lớn, hại nàng đi đến đau cả chân thì đã tới thư phòng.

Hình như chủ quản phòng bếp kêu nàng đưa điểm tâm đến thư phòng, đúng không nhỉ?

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quyết định thử xem– bởi vì nàng thật sự không muốn lại bị mắng nha.

Nàng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa thư phòng

ra, vốn định nhìn xem bên trong có ai không, thực không nghĩ tới — đúng

là có người! Hơn nữa…… thân hình kia sao lại quen thuộc vậy chứ? Hình

như…… Oa! Là hắn!

Sau khi thấy rõ ràng người đang nằm trên ghế dựa là ai, nàng ngay cả nghĩ cũng chưa kịp, liền đẩy mạnh cửa

phòng, nhanh chóng đi về phía hắn.

「 Huynh, huynh, huynh……」

「 Ta làm sao?」 nàng rốt cục đã hiểu?

Khuất Dận Kì từ từ nhàn hạ thưởng thức sự kinh ngạc của nàng.

Thẳng thắn mà nói, trình độ của nàng còn hơn cả hắn đã nghĩ, hắn vốn tưởng rằng, nàng sẽ sợ tới mức nghệt ra,

nhưng lại không ngờ rằng nàng còn có thể chuyển động, không hề đúng mực

chỉ vào mũi hắn, lại còn có thể nói tiếp [ Tuy rằng tôi biết huynh,

huynh, …], nàng không hề như hắn mong đợi trở nên ngờ nghệt.

Mà sau khi nàng nói một câu, người ngờ

nghệt lại đổi thành hắn –「 Huynh không muốn sống sao! Đã ăn đồ của thiếu gia, dù sao tôi sẽ không nói lại, nhưng mà bây giờ, huynh thế mà còn

được một tấc lại muốn tiến một thước, ngay cả chỗ của thiếu gia, huynh

cũng dám kiêu ngạo, nếu để người ta nhìn thấy, huynh nhất định sẽ chết

đó.」

Không — không thể nào? Cái đầu ngốc của

nàng…… vẫn còn chưa hiểu? Thực không hiểu được hắn nên nói nàng đơn

thuần hay là thiếu đầu óc đây, trong khoảng thời gian ngắn, hắn hoàn

toàn không biết phải phản ứng như thế nào.

Nữ nhân ngốc nghếch thế này đúng là chưa từng có mà!

Được rồi! Nếu nàng muốn ngu ngốc, vậy hắn liền chơi cùng nàng.

Khuất Dận Kì lại nằm xuống, còn cố ý

nhắm mắt lại trước mặt nàng.「 Nằm một chút cũng không chết ai mà, ngươi

khẩn trương cái gì chứ?」

「 Không được! Huynh đứng lên cho tôi!」 nàng liền lôi kéo, hại hắn thiếu chút nữa té xuống ghế.

Hắn có nghe sai không vậy? Nàng thật sự

nói 「 Huynh đứng lên cho tôi」sao? Hắn sống lâu như vậy, chừa từng có

người dám ra lệnh cho hắn, mà nha đầu ngu ngốc này lại — tốt lắm, hắn sẽ chơi với nàng.

「 Đừng kéo, ta đứng lên là được mà.」 hắn càng lúc càng chờ mong sau khi nàng biết được thân phận của hắn, biểu

tình của nàng sẽ như thế nào.

「 Huynh ở trong này làm cái gì?」 nàng tức giận tra hỏi hắn.

「 Vậy còn ngươi, ngươi ở đây làm cái gì?」 hắn lạnh nhạt hỏi lại.

「 Tôi đưa điểm tâm đến cho thiếu gia chứ gì!」 nhớ tới tác phong cường đạo của hắn, nàng liền đem khay bánh tránh xa hắn, đồng thời cũng lui lại vài bước, biểu tình giống như đang đề

phòng cướp.

「 Huynh có biết thiếu gia đi đâu không?」 nàng vốn muốn bỏ khay bánh xuống trước , nhưng có hắn ở trong này, nàng không quan sát kĩ, không bị hắn đánh lừa mới là lạ.

「 Cho ta ăn một quả hạch đào đi, ta liền nói cho ngươi.」

Xem đi! Con ma đói này >”

「 Huynh mơ cũng đừng mơ, tôi không muốn

cùng huynh bị đánh đâu.」 nàng mới không thèm đáp ứng, nói đến đây, nàng

mới nhớ thù cũ chưa tính với hắn.「 Đúng rồi, đúng rồi! xém chút nữa tôi

quên hỏi huynh, vì sao huynh lại hại tôi đi đường vòng?」

「 Bởi vì ngươi ngốc.」 hắn trả lời rất lưu loát!

Nghe vậy, nàng thổi phồng hai gò má.「 Lừa một người ngốc nghếch, huynh không thấy thẹn sao?」

「 Có sao?」

「 Có!」 nàng dùng sức gật đầu.

「 Ta lại cảm thấy, người nên kiểm điểm

là nữ nhân nào đó không có trí thông minh, lúc nào cũng tuân lệnh người

khác, sự ngốc nghếch của nàng ta khiến ta cảm thấy mình tài giỏi nha.」

Sao lại có người như vậy chứ, ức hiếp người khác mà còn sợ người đó chưa đủ thảm hay sao?

Đúng là một tên được tiện nghi mà còn khoe mẽ!

「 Nhân duyên của huynh nhất định rất thất bại.」 nàng rầu rĩ nói.

「 Sao lại nói như vậy?」bằng hữu của hắn nhiều vô số, sao nàng biết được chứ?

「 Bởi vì miệng lưỡi của huynh rất độc địa.」

Nghe vậy, hắn mới biết được nguyên lai nàng đang châm biếm hắn.

Khuất Dận Kì bừng tỉnh gật gật đầu.「 Ta

đã nói rồi, ta không phải là người lương thiện, đừng ôm kỳ vọng quá lớn ở ta, nếu không – đến lúc đó sống không bằng chết thì đừng trách sao ta

không nhắc nhở ngươi.」

Hắn nói thật nhẹ nhàng, thực ôn nhu,

nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy một trận kinh hãi, giống như hắn

đang tuyên cáo với nàng điều gì đó……「 Huynh…… Đang nói cái gì vậy?」 Nàng không hiểu, đầu óc đơn giản của nàng không thể lý giải quá nhiều nha.

Tiểu nha đầu đặc biệt này. Khuất Dận Kì

yên lặng nhìn nàng, trò chơi tiếp theo của hắn đã lặng lẽ bắt đầu — nàng rất đơn thuần, không nhiễm một chút phàm tục, khí chất cùng nhân cách

vô cùng hoàn mỹ nha!

Nhưng cũng bởi vì nhân cách của nàng đã

câu động ma tính trong người hắn, tà ác kêu gào muốn vấy bẩn linh hồn

nàng, đoạt đi sự vô tư, không âu lo của nàng.

Là cố chấp hay là điên cuồng? Khuất Dận

Kì không muốn nghĩ đến, nữ nhân khi đã khơi mào dục vọng của hắn, trong

quá trình đạt được mục tiêu của mình, hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn

tồi tệ nào, đạo đức lương tri hoàn toàn không nằm trong mắt hắn.

Hắn có dự cảm, đây sẽ là một cuộc chiến trước nay chưa từng có, mà, không có nghi ngờ gì hắn vẫn sẽ là người chiến thắng.

「Sao huynh…… lại nhìn tôi như vậy chứ?」ánh mắt của hắn làm lòng nàng cảm thấy sợ hãi.

Hắn mỉm cười, hết sức ôn nhu .「 Ta đang suy nghĩ xem tên như thế nào thì sẽ phù hợp với dạng người như ngươi.」

Nghe vậy, nàng liền dời tầm mắt, vẻ mặt mất mát:「 Huynh muốn gọi sao thì gọi.」

Nàng tuy rằng không để ý, nhưng khi đối

mặt với hắn, rất khó nói nha, nàng thực sự hy vọng mình có một cái tên,

đại biểu cho chính mình, sẽ nghe tên mình từ miệng hắn…… cảm giác thật

lã lẫm mà trước đây nàng chưa từng có, nó xuất phát từ sự tự ti ư?

「 Không chịu nói cho ta biết sao?」 không có cách nào khác, hắn đối với con mồi của mình luôn không có đủ kiên nhẫn a.

Nàng biết hắn hiểu lầm, vừa định mở

miệng giải thích thì một âm thanh đã xông đến–「Nha đầu xấu xí, sao ngươi còn ở đây, đại nương tìm ngươi, chuẩn bị lột da ngươi kìa –」

Là quản gia bá bá vừa rồi đây mà.

Nàng đang muốn nói gì đó thì quản gia đã phát hiện ra Khuất Dận Kì đang nhìn hắn, vội vàng cung kính thưa:「 Thiếu gia.」

Thiếu gia? Đang kêu ai vậy? Nơi này rõ

ràng chỉ có ba người bọn họ nha…… Nàng hoang mang nhìn theo hướng lão

quãn gia đang cuối đầu, vừa nhìn thấy đôi mắt đen cười như không cười

của hắn, trong đầu nàng liền vang một tiếng, tất cả suy nghĩ rối bời.

Nàng choáng váng, khuôn mặt nhỏ nhắn trống rỗng, không hề có một phản ứng nào.

Hắn, hắn, hắn…… Là thiếu gia? Vậy sao hắn không chịu nói sớm chứ? Còn nữa, lúc trước nàng còn nói … nói…?

Vừa suy nghĩ, nàng vừa hận không để chặt đầu mình xuống rồi đã cho hai phát a.

Thật sự là đầu heo mà! làm gì có người

nào vừa gặp sẽ có khí thế bất phàm như vậy chứ? Vì sao nàng không sớm

nhận ra, còn dám nói chuyện bất kính với hắn nữa, khó trách… hắn nói

nàng ngốc cũng đúng lắm.

Ô…… Hiện tại nàng nên làm gì bây giờ?

Tốt lắm, hắn đã được như ý muốn.

Quả nhiên nàng đã 「 ngây ra như phỗng 」, lúc này thì không lầm rồi chứ?

Khuất Dận Kì thanh thản tự nhiên nhìn vẻ mặt si ngốc của nàng, rồi đến khi nàng đã chấp nhận sự thật, cuối cùng

là vẻ mặt bi thảm như sắp chết……「 Ách…… Thiếu gia……」 lão nô bộc khó hiểu nhìn hai người, lên tiếng hỏi:「 Nếu không có việc gì nữa, đại nương

đang tìm nàng, cho nên……」

Khuất Dận Kì không thèm liếc mắt nhìn

hắn một cái, ánh mắt như cũ dừng lại trên người nàng.「 Từ hôm nay trở

đi, nha đầu kia ở lại đây hầu hạ ta.」

「 A?」

「 Còn điều gì nữa sao?」 hắn vừa nâng mắt nhìn, không giận mà cũng khiến lão quản gia run lên từng đợt.Nuốt nuốt nước miếng, quản gia nơm nớp lo sợ nói:「 Không có, lão nô xin cáo lui.」

Khi trong phòng lần thứ hai chỉ còn lại hai người, Khuất DậnKỳ nhìn

tiểu nữ nhân dường như đã bị hù dọa bay mất ba hồn bảy vía rồi, trào

phúng nói:「 Ngươi còn định bưng điểm tâm đó bao lâu nữa? Không mỏi tay sao?」

「 A?」 Một câu làm nàng bừng tỉnh , vội vội vàng vàng đưa điểm tâm đến chỗ hắn.「 Thiếu gia mời dùng.」

「 Không được, ta sợ người nào đó đe dọa sẽ lấy mạng ta nha.」Trêu đùa người khác còn cố ý cười nhạo họ, thật sự là rất không có đạo đức, nhưng hắn vẫn làm như vậy.

Hai gò má nàng ửng hồng, lại không có can đảm mở miệng kháng nghị.

「 Nô tỳ đáng chết, không nên mạo phạm thiếu gia.」

Nhưng mà, tay chân nàng càng luống cuống, hắn lại càng nổi lên ác ý muốn đùa giỡn nàng.

「 Vậy bây giờ ta có thể ngồi xuống chưa?」 Dừng một chút, Khuất DậnKỳ muốn làm nàng cảm thấy xấu hổ, sau đó hắn mới thêm vào một câu:「 Bây giờ sẽ không có người sống chết cũng muốn kéo ta xuống, làm cho ta té ngã rồi chứ?」

Đầu nàng cúi thấp đến gần như chạm mặt đất.「 Nô tỳ thật sự không phải cố ý ……」 Nàng nóng ruột muốn giải thích, thực không nghĩ đến vừa mới bước vài

bước thì đã không cẩn thận đạp vào góc áo, lảo đảo một chút mới đứng

vững mà bước tiếp được…… Nhưng mà, nhìn đĩa điểm tâm cầm trong tay bị

văng ra khỏi mâm, rồi lại nhìn điểm tâm bị rơi vãi…… Nàng choáng váng,

khóc không ra nước mắt.

Hay rồi, cái này gọi là tội chất thêm tội, lần này nếu như nàng không chết thì ngay cả ông trời cũng không chịu được nha.

Khuất DậnKỳ cố nín cười, nhìn nàng.「 Xem ra ngươi vẫn không muốn cho ta ăn rồi.」

Câu này là có ý gì a? Nàng tự nhận mình không đủ thông minh, thật sự không hiểu được hàm ý trong đó.

Hai đầu gối khẽ cong, nàng hoảng loạn quỳ xuống.「 Nô tỳ bất cẩn, cam tâm chịu phạt.」

「 Ta có nói muốn phạt ngươi sao?」

「 A?」 Nàng làm nhiều chuyện sai như vậy, nghe nói thiếu gia

là người thưởng phạt phân minh, lãnh khốc vô tình, vậy mà lại không phạt nàng? Điều này làm sao có thể!

「 Nói tên của ngươi cho ta biết, còn lại đều xí xóa hết, thế nào?」

Có chuyện hời như vậy sao? Nàng chỉ ngây ngốc nhìn đôi mắt mị hoặc, sâu thẳm của hắn, thực sự không đoán ra tâm tư của hắn nha.

「 Ách…… Tôi……」

「 Việc này khó xử lắm sao?」 Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt khốn đốn của nàng.

「 Vừa rồi…… người hẳn là đã nghe quản gia bá bá……」 Nàng nói quanh co lòng vòng. Vì đầu óc vốn đơn giản nên trong chốc lát không tìm được từ nào thích hợp để giải thích.

「 Đúng vậy! Ta có nghe thấy, nhưng hắn không có kêu tên ngươi.」Dừng một chút, Khuất DậnKỳ nhíu mày nhìn lại.「 Không lẽ ngay cả một cái tên ngươi cũng không có sao?」

Lời hắn nói làm nàng xấu hổ mà khẽ run.

Cho dù nàng có tên cũng không ai thèm gọi, dần dần cũng đã bị lãng

quên trong dòng chảy của năm tháng, mọi người sớm đã quen gọi nàng là

“nha đầu xấu xí” a, ngay cả nàng cũng cho là vậy.

Khuất DậnKỳ âm thầm mỉm cười kinh miệt.

Quả thực là một nha đầu không đáng để ý, không có tên gọi cũng là

chuyện thường tình thôi, dù sao thân phận thấp hèn, cũng không gây ảnh

hưởng đến người khác.

Gặp gỡ nàng, xem như là chuyện ngoài ý muốn đi! Mà nàng lại gợi lên

sự hứng thú của hắn, cùng nàng chơi đùa một chút thì có sao chứ?

「 Đứng lên đi!」 Hắn một tay nâng nàng dậy, mang theo sự ôn nhu cùng thương tiếc.

Nếu muốn hủy hoại một người, sao lại không cho người đó được sung

sướng trước, nếu không, thì sao có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện

dâng bản thân lên để hắn hủy hoại chứ?

Vậy rốt cục là nên tàn khốc đến ôn nhu hay ôn nhu đến tàn khốc đây?

Thay vì trách móc hắn chẳng bằng hãy trách nữ nhân này quá ngốc,

trong trò chơi này nếu không phải hai bên cùng đồng ý thì sao có thể

chơi tiếp được?

Ngón trỏ thon dài khẽ vuốt dấu tích gai mắt trên khuôn mặt kia, hắn

âm thầm quyết tâm, cho nàng ngọt ngào trước nay chưa từng có, khiến nàng hạnh phúc muốn chết.

Đồng thời, cũng sẽ làm cho nàng hiểu được, cái gì gọi là thống khổ

đến tận xương cốt, khiến nàng một khắc cũng không muốn sống tiếp nữa!

Nàng nhìn hắn. Rõ ràng, vẻ mặt hắn rất ôn hòa, nhưng sao lại làm lòng nàng sợ hãi không hiểu lý do.

「 Thiếu…… Thiếu gia……」 Cảm giác nói không nên lời này, thật sự rất kỳ quái, rất…bất an.

「 Không cần phải kinh sợ như vậy, sau này chúng ta còn gặp mặt mỗi ngày mà 」

「 Người — nói thật sao?」 Nàng vốn tưởng rằng, hắn chỉ tùy

tiện nói mà thôi, không nghĩ tới…… Nhất thời nghĩ đến việc sau này có

thể thường xuyên nhìn thấy gương mặt bất phàm xuất sắc này, tim nàng

không khống chế được mà đập thật nhanh, đập thật nhanh, thật nhanh… 「 Ta còn tưởng rằng tuy ngươi đã hóa thành tượng, nhưng thính giác vẫn bình thường . Hay là……」liếc mắt nhìn nàng một cái, hắn không nhanh không chậm lại nói: 「 Ngươi tình nguyện trở về để đại nương lột da sao? Ta không nghĩ ra được thân

thể ngươi sau khi cắt xong còn gì nhỉ. Xương cốt sao?」

Người thiếu đạo đức chính là như vậy, tùy tiện nói mấy câu cũng có thể tổn thương đến người khác.

「Không muốn nha.」 Nàng nhăn nhăn cái mũi thanh tú 「Giọng nói của đại nương the thé thật giống bà đồng, mỗi lần bị nàng ấy mắng

xong, lỗ tai đều ong ong, đầu đau nhức, tôi thà tình nguyện ở lại hầu hạ người.」

Bà đồng? Vậy mà nàng cũng nói được!

Khuất DậnKỳ cười lạnh「Cho nên cùng ta tính toán so đo, tranh luận ngươi sẽ không thấy uất ức? 」

「 A!」 Nào có người như vậy ! Nàng đã đủ mất mặt rồi, lại còn dùng những lời này châm biếm nàng, không phải hắn tính giễu cợt nàng cả đời chứ?

※※※

Trong trà lâu người người chen chúc, lại có một gian sương phòng đẹp đẽ được ngăn cách với những ồn ào náo động ở ngoài.

Hai gã nam tử khí chất khác xa nhau, nhưng đều nổi bật bất phàm đang ở bên trong đó.

Khuất DậnKỳ hơi híp con ngươi lãnh mị sâu thẳm, nhẹ nhàng cầm ly

ngọc, uống cạn mỹ tửu bên trong. Dù chỉ là một động tác lơ đãng, vẫn tản ra vẻ mị hoặc có thể chết người.

Còn nam tử đối điện đang hứng thú quan sát.

Chỉ một người bình thường mà lại có thể mọi lúc mọi nơi đều hấp dẫn

người khác như vậy, may là ở đây không có nữ nhân, nếu không, ba hồn bảy vía của các nàng không bị hắn ta câu mất mới là lạ.

Trớ trêu thay, người này lại luôn xem nữ nhân là loài động vật hạ

đẳng nhất,hèn mòn nhất, hơn nữa còn khinh thường các nàng. Thực không

hiểu dạng hồng nhan khuynh thành nào mới có thể dạy cho hắn ta biết thế

nào là tình yêu!

Nói cách khác, Khuất DậnKỳ này chính là kẻ ngay từ nhỏ đã biết làm đau lòng nữ nhân.

「 Nhìn cái gì? 」Khuất DậnKỳ lộ ra một ánh mắt lạnh quét sang ánh mắt đang dò xét của Chu Huyền Lệ.

Chu Huyền Lệ lơ đễnh phe phẩy chiết phiến(quạt xếp) trong

tay vài cái, thay đổi một góc độ khác để thưởng thức “Tư sắc” của hắn

ta, cười nói「 Ta đang ngắm dung mạo còn thắng cả Phan An, cổ kim có một

không hai, mỹ nam tử cái thế độc nhất vô nhị trong thiên hạ a! 」

「 Nhàm chán!」 Khuất DậnKỳ hừ một tiếng, chẳng buồn để ý tới tên bằng hữu lâu năm không chút đứng đắn này.

「 Ngươi nói như vậy là không đúng rồi. Bộ dạng đẹp đẽ chính là để cho người ta ngắm, để ta ngắm thêm vài lần sẽ chết sao? Tên hẹp hòi!」Mặc dù miệng cười không kiềm chế được nhưng trên người Chu Huyền Lệ vẫn

toát ra một cỗ khí chất tao nhã tôn quý tự nhiên không gì sánh được, một sự tôn vinh không khó tưởng tượng.

「 Đường đường Lâm Uy Vương gia, chẳng lẽ lại có sở thích đoạn tụ[1] sao?」

[1]đoạn tụ: Mối tình nổi tiếng giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền, ở đây ý chỉ người nam bị đồng tính.

Bị một câu chế nhạo như thế nhưng Chu Huyền Lệ cũng không có vẻ gì là tức giận, trước sau vẫn nhàn nhã.「 Nếu có thể có một 『 hồng nhan tri kỷ 』như ngươi, bắt ta làm một Hán Ai Đế cũng không có gì đáng ngại」

「 Ngươi đừng đem ta so sánh với nữ nhân.」 Khuất DậnKỳ chán ghét nhíu mày.

「 Ngươi vẫn bài xích nữ nhân như vậy sao?」

Khuất DậnKỳ dùng một tiếng hừ lạnh đáp lại.

「 Đừng như vậy a! Ngươi không cảm thấy mỹ nhân là một cảnh đẹp

cực kỳ vui mắt, khiến cho người ta vui vẻ thoảỉ mái sao? Hơn nữa nữ nhân thiên kiều bá mị[2] còn có thể mang đến cho ngươi cảm giác vui sướng,

nói như vậy ngươi đã hiểu rồi chứ, nếu một đằng vừa ôm người ta, chiếm

hết tiện nghi của người ta mà một đằng còn hết sức ghét bỏ người ta,

ngươi không thấy hành vi như vậy thật đáng khiến người khác phỉ nhổ sao? 」Mặc dù đề tài này đã nói đến chán rồi, nhưng hễ có cơ hội là Chu Huyền Lệ vẫn không quên ‘Giảng đại nghĩa’ một phen.

[2]thiên kiều bá mị: dáng vẻ xinh đẹp động lòng người.

Việc trở thành tâm đầu ý hợp với Khuất DậnKỳ đến hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Nói đến cũng thật mất mặt, lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau, là ở — kỹ viện. Khi đó, hắn đang cùng danh kỹ vui vẻ ở bên trong! Không biết

từ đâu lại chui ra một gã ác bá lưu manh, nhìn trúng đại mỹ nhân đang

nũng nịu trong lòng hắn, còn kiêu ngạo cầm tiền đè chết người, vẻ mặt

thì như cường đạo, nói có bao nhiêu chán ghét liền có bấy nhiêu chán

ghét.

Mà hắn, tất nhiên là việc nhân đức không nhường ai rồi! So về tiền tài, hắn còn sợ để thua người khác sao!

Cũng không phải hắn quyến luyến gì nữ nhân kia,chẳng qua —— đây là vấn đề liên quan đến mặt mũi của nam nhân thôi!

Không ngờ, tên kia quả thực không có nhân phẩm đến cưc điểm, thét to

một tiếng, đám tùy tùng bên người liền xông lên.Thật may là công phu

quyền cước của hắn cũng không tệ, nếu không, sợ đã thành quỷ phong lưu

chết dưới hoa mẫu đơn rồi.

Nhưng mà, trăm cái chặt chẽ cũng có một cái sơ hở, có kẻ nhân lúc hắn sơ ý mà đánh lén từ phía sau, Khuất

DậnKỳ thờ ơ lạnh nhạt kia liền tiện tay giúp hắn giải nguy. Thật sự là

“tiện tay” nha! Tên này ngang tàng chết đi được, chê rượu của Bách Hoa

Lâu khó uống, tùy tiện ném ra ngoài, vừa vặn liền “Rất không cẩn thận”

ném tới tên lưu manh phía sau hắn, lực đạo kia đủ để ném đến nỗi một gã

khỏe mạnh biến thành đầu rơi máu chảy, khóc kêu cha gọi mẹ.

Khi đó, hắn nhìn thấy tên kia ôm cái

đầu bị toạc ra thành một cái động lớn khóc đến vang trời mới cực kỳ nghi hoặc hỏi y: “Rượu có khó uống mấy cũng không cần dùng sức đập vỡ như

vậy chứ?” Thực rất dọa người.

Mặt Khuất DậnKỳ không mang theo biểu

cảm gì mà liếc mắt nhìn hắn: “Dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm việc ta không thoải mái.”

Ý là, chỉ trách tên kia xui xẻo, làm mất nhã hứng uống rượu của hắn ta.

Chu Huyền Lệ cao giọng cười to. Vị nhân huynh này rất có cá tính, khiến hắn bắt đầu có hứng thú muốn kết giao bằng hữu.

Hắn không cần được mời mà thật tự nhiên ngồi xuống, tự ý châm đầy chén rượu: “Huynh muốn uống rượu đúng không?

Ta mời, huynh cứ uống cho thật thống khoái vào, tránh việc người tiếp

theo bị đập bể đầu biến thành ta.”

Khuất DậnKỳ không tỏ vẻ gì, chỉ yên lặng ngồi uống rượu của hắn.

Kể từ đó, Chu Huyền Lệ liền biến thành

một con ruồi bọ đuổi mãi không đi, suốt ngày lảng vảng trước mặt Khuất

Dận Kỳ, mặt dày mày dạn đến mức làm cho người ta rất muốn đập bẹp hắn.

Nhưng kỳ lạ là, dù hắn có bao nhiêu lời lẽ lạnh nhạt đi kèm với khuôn mặt như khối băng ngàn năm cũng không làm đông lạnh được nhiệt tình tràn ngập của Chu Huyền Lệ, mãi đến khi bị

phiền chịu không nổi nữa hắn mới lạnh lùng trào phúng hắn ta rằng: “Lâm

Uy Vương gia khổ sở dây dưa với một tên tiểu dân không có chức tước như

ta, rốt cuộc là có dụng ý gì đây?”

Chu Huyền Lệ sửng sốt.

Từ sau hôm rời khỏi Bách Hoa Lâu, hắn

liền thăm dò lai lịch của Khuất Dận Kỳ, không nghĩ tới đối phương cũng

vậy, thế mà còn không thèm để thân phận hiển hách của hắn vào mắt, một

chút mặt mũi cũng không cho hắn.

Khuất DậnKỳ này rất không đơn giản!

Thú vị, thật sự rất thú vị!

Kiểu này, không quấn lấy hắn ta đến cùng, hắn sẽ không gọi là Chu Huyền Lệ.

Không ngại thái độ cự tuyệt người ở

ngoài ngàn dặm của y, hắn vẫn mang theo khuôn mặt nóng dán vào cái mông

lạnh của người ta như trước, lại còn vui vẻ tự đắc về chuyện đó, da mặt

dày đến nỗi hoàn toàn không cảm thấy đó là hành vi mất thể diện.

Hôm nay hồi tưởng lại, hắn cảm thấy bản thân thật đúng là rất bị coi thường.

Chỉ có điều, cũng không phải không đáng giá! Chí ít, lương tâm tên này cuối cùng cũng thức tỉnh mà chịu “rủ

lòng thương xót” hắn.

Vì sao phải cố chấp kết giao bằng được

với Khuất DậnKỳ như vậy? Nếu bảo hắn nói, trong lúc nhât thời, hắn cũng rất khó tìm ra được một nguyên nhân, tình hữu nghị giữa nam nhân với

nhau, có lúc rất khó hình dung, ai bảo hắn từ ánh mắt đầu tiên thì đã

liền sống chết tán thưởng Khuất Dận Kỳ làm chi!

Loại nam tử cô độc lãnh cảm tuyệt đối,

cả trái tim cũng hoàn toàn không có chút độ ấm giống như Khuất DậnKỳ

này, nhưng nếu có thể được hắn thừa nhận quan hệ, thì đó sẽ là chuyện

suốt đời.

Cá tính hắn thực sự rất cực đoan, khó

nói là tốt hay không tốt, hắn lạnh lùng kiêu ngạo đến không hề để mọi

thứ trên thế gian vào mắt.

Về bằng hữu tri âm, Chu Huyền Lệ hắn xem như là duy nhất.

Còn hồng nhan yêu thương…. Không biết

là nữ nhân may mắn nào nữa, quá trình có lẽ sẽ khổ cực, nhưng một khi đã làm hắn chịu giao trái tim ra, khi đó hắn sẽ là tuyệt đối cuồng nhiệt

cùng cố chấp.

Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn tán thưởng Khuất DậnKỳ – một gã hán tử chính trực điển hình.

“Đáng xấu hổ phải không? Đây cũng là ta học hỏi từ người nào đó thôi, ngươi không hiểu cái gì gọi là “huyết

thống” sao?” Lời lẽ châm chọc lạnh đến tận xương tủy, từng chữ từng chữ

mang theo rét lạnh mãnh liệt, kéo tâm tư đang chu du của Chu Huyền Lệ

về.

Hắn quay mắt nhìn lại. “Ngươi lại nói chuyện lạnh như băng rồi.”

“Không có cách nào, con người ta trời sinh đã là một động vật máu lạnh, không máu không nước mắt.”

“Vì một lão đầu không ra gì, có đáng không?”

“Làm sao ngươi biết được ta chỉ đơn thuần là vì trả thù mà không phải là ti tiện trời sinh?”

“Nói như vậy, ta cũng rất ti tiện sao?” Vẻ mặt Chu Huyền Lệ khổ não như sa vào giữa mây đen mù sương, làm như

có thật mà bày ra biểu cảm tự cho là xấu hổ nhất. “Làm sao bây giờ? Ta

đây không có một lão phụ thân mặc sức hoang dâm, lão nương ta cũng không vì vậy mà bị tức chết, lại càng không có một thời thơ ấu chịu cảnh cô

đơn lạnh lẽo, đáng thương cùng đáng tiếc, ta nên làm thế nào để chuộc

tội cho nhân cách hoàn mỹ của mình đây?”

Khuất DậnKỳ trầm mặt xuống. “Ngươi thấy chuyện này thú vị lắm sao?”

Ách ách! Bão nổi rồi, sét đánh rồi,

thời tiết thay đổi rồi… “Thật đáng sợ nga, dọa chết người rồi.” Chu

Huyền Lệ run lên hai cái, sau đó thay đổi vẻ mặt, giễu cợt nói: “Ngươi

đừng vậy nữa, bày ra vẻ mặt chết người kia làm gì? Thật bất mãn! Không

phải ta muốn nói đâu, nhưng ngươi vì chuyện trả thù này đã nuốt vào

không ít oán hận, làm cho tâm tình của mình lúc nào cũng nằm trong trạng thái tồi tệ, thật sự rất nhàm chán.”

“Thế gian xấu xí này,vốn đã không có nhiều sự vật tốt đẹp khiến cho tâm tình con người vui vẻ rồi.”

“Ngươi nói như vậy là không đúng rồi.”

Chu Huyền Lệ ra sức kháng nghị. “Lấy ta mà nói đi, ngươi không cảm thấy

ta rất đáng yêu, rất mê người, hoàn hảo tới cực điểm sao?” [NV: ca ca này tự tin quá =]] ]

“Ưm, hừ!” Khuất Dận Kỳ liếc xéo hắn một cái, thật không đáng để bình luận. Trên thực tế, hắn đang hoài nghi bản thân làm thế nào mà có thể chịu đựng được tên nam nhân buồn nôn này

nhiều năm như vậy chứ?

Thái độ gì đây! Ngang nhiên lé mắt nhìn người khác!

Chu Huyền Lệ lắc đầu, bỏ đi, tạm thời không thèm tính toán với hắn.

“Ngươi dự định cứ như vậy mà đấu đến chết với lão đầu nhà ngươi sao?”

“Có lẽ.” Giọng điệu của Khuất DậnKỳ

nhạt đến nỗi giống như không liên quan gì đến hắn, vì rằng người nọ có

tồn tại hay không tồn tại cũng chẳng phải là chuyện quan trọng gì.

Ôi! Tình thân bạc bẽo, tâm của hắn, từ khi còn nhỏ lúc nhìn thấy mẫu thân mang theo oán hận mà chết đi cũng đã chết theo rồi.

“Chẳng lẽ sẽ không có nữ nhân nào làm

ngươi lưu luyến sao?” Biết rõ vấn đề này có bao nhiêu ngu xuẩn nhưng Chu Huyền Lệ vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Ngươi đang nói mình à?” Một lời khiêu khích, trên mặt Khuất DậnKỳ tựa như xẹt qua một nụ cười như có như không.

Chu Huyền Lệ vì một nữ tử không rõ danh tính, cũng không biết đến từ nơi nào mà nhớ mãi không quên, chuyện “thủ thân như ngọc’’ này, hắn ít nhiều cũng biết một chút.

Chu Huyền Lệ nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Đáng giận! Tên này dám cười nhạo hắn.

“Khuất Dận Kỳ! Sau này ngươi tốt nhất

đừng bại trong tay nữ nhân, bằng không ta sẽ nhớ kĩ vẻ mặt hôm nay của

ngươi!” Nếu có ngày đó mà không cười nhạo chết y, Chu Huyền Lệ hắn kiếp

sau thà đầu thai làm nữ nhân mặc y đùa bỡn!

Kì lạ, vừa nghe thấy lời này, trong đầu Khuất DậnKỳ bất chợt hiện ra một khuôn mặt không hoàn mỹ lắm nhưng vô

cùng hồn nhiên… “Vậy sao?” Hắn thì thào tự hỏi, rồi đột nhiên nhả ra một câu: “Huyền Lệ, ngươi có biết có một loại nữ nhân, có thể nói là tuyệt

đối ngây thơ đơn thuần, hoàn toàn không có một chút tâm cơ, thuần khiết

tựa như một tờ giấy trắng không chút tì vết nào hay không.”

“Sở thích mới của ngươi sao?” Chu Huyền Lệ có chút kinh ngạc.

Nữ nhân lui tới bên cạnh Khuất DậnKỳ

luôn đếm không xuể, nhưng y chưa bao giờ đề cập đến trước mặt hắn, bởi

vì không đáng để ý nên cũng không có gì cần phải thảo luận, mà lúc này…

xem ra dường như rất thú vị.

“Phải nói là thử thách mới.”

“Chậc, thật vô tình.”

Luôn luôn là như vậy, chỉ cần là người

Khuất DậnKỳ vừa mắt, liền không cần để ý đến đối phương là hoàng hoa

khuê nữ hay là kĩ nữ phóng đãng, hắn đều cuồng nhiệt trong quá trình

tranh đoạt, không chỉ có thân thể, mà cả linh hồn cũng chìm sâu vào đến

tự đánh mất chính mình.

Trong quá trình tranh đoạt, hắn có thể

giở mọi thủ đoạn, khi ôn nhu sẽ nói những lời ân ái say đắm vô cùng, đến lúc chấm dứt, lại có thể không chớp mắt mà nhìn đối phương chết ngay

trước mặt hắn.

Đã từng có một nữ nhân ngu xuẩn, khờ

dại lấy cái chết ra bức hắn, nghĩ rằng hắn sẽ có chút quyến luyến, dù

sao hai người cũng từng có một khoảng thời gian tình nồng ý mật.

Không ngờ rằng, hắn cứ như vậy mà nhìn

nàng cắt cổ tay đến máu chảy ròng ròng trước mặt mình, mãi đến khi nàng

chỉ còn sót lại một hơi thở, hồn phách sắp yếu ớt phiêu tán, hắn mới

lạnh lùng gọi người đến nhặt xác, Chu Huyền Lệ chưa từng gặp qua người

nào có thể máu lạnh hơn Khuất DậnKỳ cả.

Đương nhiên, nữ tử kia cuối cùng cũng không chết, nhưng từ đó về sau chấm dứt hi vọng, tâm như tro tàn.

Nam tử mạnh mẽ, tuấn mĩ tà mị như vậy,

có thể làm cho nữ nhân yêu đến cuồng si mãnh liệt nhất, mà sau khi yêu,

đó là vực sâu thống khổ, vạn kiếp bất phục.

Thật đúng là nghiệp chướng, có lúc ngay cả hắn cũng cảm thấy tên xấu xa này nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục mới phải.

Tuy rằng, chính mình cũng đổi qua từng

người từng người nữ nhân, cũng không sáng sủa hơn là bao, nhưng khác

biệt ở chỗ, nữ nhân có thể chạm được, nữ nhân nào chỉ nên đứng nhìn từ

xa, Chu Huyền Lệ luôn phân biệt rất rõ ràng, như vậy hẳn xem như là hắn

rất có đạo đức rồi chứ?

Huống hồ, hắn cho rằng mỹ nhân sinh ra

là để nam nhân cưng chiều, hắn sẽ dành cho họ sự thương yêu vô tận, còn

Khuất DậnKỳ thì sao? Mục đích dành cho họ sự thương yêu cưng chiều lại

là để ngày sau họ sẽ dằn vặt sống không bằng chết, thực sự là đủ thê

thảm rồi.

Nếu đem ra so sánh với nhau, hắn thật cảm thấy mình vô cùng thiện lương đấy.

Vậy mà vẫn có một đám nữ nhân ngang

ngạnh không sợ chết muốn thách thức với trái tim kết băng đông lạnh kia, biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, như vậy dù

có bị tan xương nát thịt cũng chỉ có thể nói các nàng đáng đời.

“Nữ nhân có thể khiến ngươi coi là thử

thách, chắc hẳn không đơn giản.” Chu Huyền Lệ không khỏi nghĩ thầm: ài,

lại một nữ nhân sắp đứng bên bờ vực rồi.

“Đúng vậy! Nàng rất đặc biệt, đặc biệt đến — đáng để ta tốn tâm tư đi thu phục.”

“Nga, là hoa thơm cỏ lạ tươi đẹp, hay

là tuyệt thế vô song?” Nếu vậy, phong lưu tình thánh đã từng xem hết mỹ

nhân trong thiên hạ như hắn đây cũng phải đi nhìn trộm một cái, để tránh khỏi vì bỏ sót mà hối tiếc.

“Không, nàng cũng không xinh đẹp, cái

thực sự động lòng người chính là đôi mắt của nàng, phảng phất như có thể nhiếp hồn người, trong trẻo, sáng rực như mặt hồ trong xanh, thuần

khiết không nhiễm chút trần tục cũng giống như tâm hồn nàng vậy.”

Chưa từng thấy hắn dụng tâm để miêu tả

một nữ tử nào như vậy, Chu Huyền Lệ kinh ngạc nhìn trộm hắn, giống như

trên đầu hắn bỗng mọc thêm sừng vậy. DậnKỳ không phải đã động lòng rồi

đó chứ?

Hắc! Chuyện này có lẽ thú vị. Nhìn hết

mĩ nhân tuyệt thế trong thiên hạ, tâm vẫn là khối băng như cũ, không ngờ rằng một tiểu nha đầu bình thường ngược lại có thể khiến Khuất DậnKỳ

động lòng phàm, hắn có dự cảm, chuyện này sẽ rất vui.

“Rồi sao nữa?” Chu Huyền Lệ lại hỏi, hắn đang rất hứng thú!

“Thuần khiết như vậy rất chướng mắt,

thế gian này,vốn dĩ là tàn khốc xấu xí, cái gọi là tốt đẹp, chỉ là trò

cười bậc nhất, ta sẽ khiến nàng hận chỉ muốn chết, oán chỉ muốn chết,

tâm hồn không thể nào còn thuần khiết thiện lương mềm mại được nữa.”

Khuất DậnKỳ lạnh như băng nói.

Tên này có bệnh à! Hết thuốc chữa rồi.

“Này, Khuất Dận Kỳ, ta phát hiện ra

ngươi rất biến thái nha! Người ta không sầu không lo, ngây thơ hồn nhiên thì gây trở ngại gì cho ngươi chứ? Nàng lại không đắc tội với ngươi,

ngươi làm gì cứ nhất định phải hủy hoại người ta?” Chu Huyền Lệ không

cho là đúng mà kêu lên.

Một tia u tối xẹt qua trong con ngươi Khuất Dận Kỳ. “Đúng, đây là ta — vô lí cố chấp.”

“Ngươi — bỏ đi, ta không nói với ngươi nữa.” Dù sao cũng không có kết quả gì.

Chỉ có thể cầu nguyện cho nữ hài vô tội kia đủ thông minh mà đừng bước lên vết xe đổ của những nữ nhân trước

đó, mang cả thân thể, trái tim, linh hồn đi chôn cất.

Bởi vì hắn biết rất rõ, cái giá phải trả vô cùng thê thảm mà khó có thể dùng lời nào tả được.
Bình Luận (0)
Comment