Ly Ca Hoàng Triều

Chương 10

Bất cứ lúc nào chỗ nào, đều phải bất động thanh sắc. Đây mới chính là thứ nàng cần học, còn như những thái phó kia dạy văn nhã thi từ tanh hôi, đã sớm không thích hợp với nàng.

Từ kinh thành đến Bích Ba sơn trang chỉ mất một ngày, Hạ Triều Ca xuất phát từ sáng sớm, lúc chạng vạng liền đến. Triều Ca có gian phòng của mình ở Bích Ba sơn trang, sau khi nghĩ ngơi chỉnh đốn, nàng liền đi ngủ. Ngày hôm sau, sáng sớm chân trời còn mây mù mênh ʍôиɠ, vẫn chưa sáng hoàn toàn, cửa phòng Triều Ca đã bị gõ. Hơn nữa tiếng đập cửa rất lớn, như là cho vay nặng lãi tới đòi nợ, tuyệt đối không khách khí. Triều Ca mở đôi mắt lim dim buồn ngủ, nghiến răng nghiến lợi xuống giường.

“Đập cái gì mà đập, mới sáng sớm, có thể yên tĩnh chút không?” Triều Ca mở cửa phòng ra, rống giận một hồi.

Chỉ thấy một thiếu niên ước chừng mười ba mười bốn tuổi đứng ngoài cửa phòng, so với Triều Ca còn nhỏ hơn một chút. Một khuôn mặt chưa hết trẻ con lại mười phần thanh tú, một ánh mắt đặc biệt khinh thường lại không chút khách khí, thiếu niên kia cứ nhìn chằm chằm Triều Ca như vậy.

“Đều giờ nào rồi mà ngươi còn ngủ nướng, toàn bộ Bích Ba sơn trang xem như ngươi lười nhất. Thật vất vả mới cút về hoàng cung, giờ lại chạy tới kéo thấp giá trị chăm chỉ của mọi người.”

Triều Ca giận không chỗ bộc phát, nàng đưa tay nhéo khuôn mặt thiếu niên kia. “Đoạn Thiên Diễn! Đệ vẫn thích ăn đòn như vậy!”

“Triều Ca, chỉ với cái võ mèo quào của ngươi, ngươi còn có mặt mũi trừng trị ta?” Đoạn Thiên Diễn còn chưa dứt lời đã trực tiếp né tránh ma trảo của Triều Ca, sau đó lập tức chạy đến giữa sân.

Triều Ca cười khẽ, nhón mũi chân một cái, vận khinh công, đuổi theo Đoạn Thiên Diễn. Hai người rất nhanh liền khởi động trong sân. Võ công của Đoạn Thiên Diễn không thấp, nhưng Triều Ca cao hơn hắn một chút. Đánh chừng một khắc* sau đó, Triều Ca một cước đạp Đoạn Thiên Diễn té trêи mặt đất. Sau đó đè hắn xuống, lấy tay dùng lực véo khuôn mặt hắn.

“Cho đệ tới ầm ĩ lúc ta ngủ! Cho đệ phá ta! Cho đệ không tôn kính sư tỷ!”

Trêи gò má Đoạn Thiên Diễn còn lưu giữ vài phần bụ bẫm, chưa hết trẻ con, vừa non mềm, vừa mịn mượt, xúc cảm cực kì tốt. Thế là Triều Ca mượn cơ hội giáo huấn Đoạn Thiên Diễn, đè hắn trêи mặt đất dùng lực véo khuôn mặt hắn, véo tới hồng một mảnh, sưng một mảnh.

“Á, cái lão yêu bà này, ngươi dừng tay, đau quá đau quá đau quá!” Đoạn Thiên Diễn kêu đến tê tâm liệt phế, vô cùng đáng thương.

“Ta còn véo véo véo nữa nè! Hôm nay không thu thập đệ, đệ cũng không biết tỷ lợi hại!” Triều Ca chẳng những không ngừng tay, còn véo càng thêm vui sướиɠ.

“Buông tay, lão yêu bà ngươi buông tay!”

“Ta thích xây dựng niềm vui trêи nỗi đau của đệ, ta còn chưa đi khi dễ đệ, đệ lại tự đưa tới cửa!”

“Sư phụ đến, ngươi mau dừng tay!”

“Sư phụ tới? Sao đệ không nói Thiên Vương lão tử tới luôn đi? Cái chiêu này cũng quá nhàm!”

“Người tới thật mà!” Nước mắt Đoạn Thiên Diễn sắp tràn ra.

“Tới thì thế nào? Người cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ nhận hết dằn vặt! Không chừng còn muốn véo với ta cho đủ hai bên!”

“Vi sư cũng không có đam mê giống con.” Giọng Tang Chính Khanh bỗng nhiên truyền đến từ trêи đỉnh đầu Triều Ca, Triều Ca sững sờ, mãnh liệt ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt cười như không cười của Tang Chính Khanh.

Triều Ca cười gượng hai tiếng, lập tức buông tay ra, đàng hoàng đứng lên.

“Sư phụ, Triều Ca khi dễ con!” Đoạn Thiên Diễn đáng thương.

“Chính đệ đưa tới cửa, lại trách ta ư?” Mặt Triều Ca đầy vẻ vô tội.

“Loại người như ngươi, ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, ta khinh!” Đoạn Thiên Diễn đầy vẻ khinh bỉ.

“Hả, thì ra nhóc cũng biết chính mình là quần thể người cao tuổi bệnh tật à.” Mặt Triều Ca đầy vẻ trào phúng.

“ Triều Ca! Ta liều mạng với ngươi!” Đoạn Thiên Diễn triệt để xù lông.

“Tới đi, lại đánh một trận nữa!” Triều Ca đắc ý.

Tang Chính Khanh nhấc tay một cái, trực tiếp ngăn giữa hai người. “Đánh nhau trong sơn trang, mỗi người đi gánh một trăm gánh nước.”

“Sư phụ! Không được đâu!” Hai người trăm miệng một lời.

“Lúc đầu có việc muốn báo cho các con, xem ra các con rất rảnh rỗi, vậy trước tiên đi gánh nước đi. Sáng sớm gánh xong, buổi trưa đến chỗ ta, có chuyện quan trọng.”

“Sư phụ...” Vẻ mặt hai người như đưa đám.

Tang Chính Khanh trực tiếp bỏ qua vẻ mặt bi ai của hai người, không thèm quay đầu lại.

Ý tứ chính là không thể thương lượng.

Triều Ca cùng Đoạn Thiên Diễn bó tay, phải ngoan ngoãn đi gánh nước. Dà sao cũng không phải lần đầu tiên, mỗi lần đánh nhau bị sư phụ phát hiện, đều bị phạt chung. Lúc này, Triều Ca mà bắt đầu mặc niệm về Thiên Túng. Lúc ở hoàng cung, mỗi lần hai người bọn họ cùng gây rắc rối, mãi mãi cũng chỉ có mình Thiên Túng cõng nồi chịu phạt, nàng vĩnh viễn ung dung ngoài vòng pháp luật.

Sáng sớm đã gánh nước, mỏi eo đau lưng, rốt cục hai người cũng hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. Triều Ca vỗ vỗ bả vai Thiên Diễn nói: “Tiểu tử, mặc dù ta không tình nguyện, nhưng vẫn phải nói cho đệ, võ công của đệ tiến bộ rất lớn.”

Hai mắt Đoạn Thiên Diễn sáng ngời: “Thật không?”

“Giả đó “ Triều Ca cười gian xảo, buông xuống thùng nước đi về phía thư phòng của Tang Chính Khanh.

“Ớ, ngươi lại lừa gạt ta! Ta có tiến bộ hay không vậy? Lúc nào ta mới có thể đánh thắng ngươi?”

“Khi nào núi không cạnh, trời đất dung hợp, bà đây sẽ thua đệ.”

Trong thư phòng Tang Chính Khanh, Đoạn Thiên Diễn đã đổi một bộ y phục sạch sẽ, chờ bên trong thư phòng. Tang Chính Khanh an tĩnh cầm sách.

Trong chốc lát, một người đi từ ngoài thư phòng vào, mặc một bộ quần áo trắng, phân nửa tóc buộc lên thật cao, phân nửa tóc tùy ý xõa tung sau bả vai. Trêи môi có một hàng râu ngắn, trong tay cầm một cây quạt thủy mặc, nhẹ nhàng khoan thai, cử chỉ phóng khoáng, phong độ nho nhã. Liếc mắt nhìn sang, không khỏi khiến người ta nhớ tới câu nói kia: Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*.

“ Triều Ca?” Đoạn Thiên Diễn bỗng nhiên đứng lên, tròng mắt muốn rớt ra ngoài. “Gọi sư huynh” Triều Ca cong môi cười.

“Ngươi, ta suýt nữa thì không nhận ra cái lão yêu bà ngươi rồi!” Đoạn Thiên Diễn khϊế͙p͙ sợ không thôi.

“Liếc mắt để ngươi nhận ra mà được hả? Đây chính là thuật hóa trang của Bích Tiêu! Đệ dám nói tỷ ấy làm không tốt hả?” Triều Ca gấp quạt lại, hung hăng gõ đầu Đoạn Thiên Diễn.

Đoạn Thiên Diễn sửng sốt nhìn Hạ Triều Ca, một chút không phản ứng kịp, Hạ Triều Ca lại khi dễ hắn.

“Lần này đi Bắc Cương, Triều Ca và Thiên Diễn cùng đi đi.” Tang Chính Khanh khép sách lại, thình lình thốt ra một câu như vậy.

“Cái gì?” Hai người trăm miệng một lời, con mắt trừng to như chuông đồng.

“Con không đồng ý!” Lại là một lần trăm miệng một lời, sắc mặt hai người cực kì khó coi.

“Sư phụ, người để con mang theo một đứa con ghẻ làm gì? Con cũng không phải đi du ngoạn!” Triều Ca cực lực phản đối!

“Sư phụ, người để con đi cùng cái kẻ bất nam bất nữ này đến quân doanh, lỡ như bị phát hiện, kéo con chết cùng thì làm sao bây giờ? Con cũng không muốn làm đệm lưng cho tỷ ấy!” Đoạn Thiên Diễn cũng mười phần không tình nguyện.

“Hoặc là cùng đi, hoặc là một kẻ cũng không được đi, do các con quyết định.” Tang Chính Khanh không chừa cho bọn họ một chút đường thương lượng nào.

Hai người Hạ Triều Ca cùng Đoạn Thiên Diễn mắt lớn trừng mắt nhỏ, thấy ngứa mắt lẫn nhau. “Đi, hay là không đi?”

Hai người như là bong bóng xì hơi, thở dài một tiếng. “Đi “

“Nếu đã quyết định, vậy thì theo ta đi gặp khách thôi.” Tang Chính Khanh nói xong cũng dẫn bọn họ ra khỏi thư phòng. Hai người một đường đi tới phòng khách của Bích Ba sơn trang, chỉ thấy một nam tử vóc dáng cao to khoẻ mạnh đã đợi trong đại sảnh. Hắn thấy Tang Chính Khanh đi tới, lập tức đứng dậy chắp tay.

“Tang trang chủ “

“Trình tướng quân, để ngài đợi lâu, Tang mỗ đãi khách không chu đáo, xin hãy thứ lỗi.”

“Tang trang chủ nói gì vậy, là ta muốn cầu cạnh Bích Ba sơn trang, theo lý là phải chờ mới đúng.”

“Trình tướng quân khách khí, mời ngồi mời ngồi.” Hai người lần thứ hai ngồi xuống chỗ mình.

“Vị này chính là người theo quân đội Hoàng gia trấn thủ Bắc Cương Trình Phi Dương, Trình tướng quân.” Tang Chính Khanh giới thiệu cho H Triều Ca cùng Đoạn Thiên Diễn.

“Hai người các con tự giới thiệu mình một chút đi.”

“Trình tướng quân, ta là Đoạn Thiên Diễn, là đệ tử thứ tám của sư phụ.”

“Ta là Ly Ca, là đệ tử thứ bảy của sư phụ.”

“Hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Trình Phi Dương cười có chút miễn cưỡng, hắn quay đầu hỏi: “Tang trang chủ, hai người bọn họ còn trẻ như vậy, để bọn họ đi với ta, không thích hợp lắm nhỉ?”

Tang Chính Khanh cười cười, ông nói: “Trình tướng quân không tín nhiệm Tang mỗ sao?”

“Tất nhiên không phải, Bích Ba sơn trang sừng sững ba ngàn năm không ngã, tuyệt đối không phải là hư danh. Huống chi, Bích Ba sơn trang nhân tài đông đúc, trêи chiến trường Bắc Cương lập bao chiến công hiển hách, bảo vệ từng mảng biên giới rộng lớn của Ly quốc.”

Trình Phi Dương bỗng nhiên dừng một chút, lại nói: “Chỉ là bọn họ thật sự quá nhỏ tuổi, có phải hay không...”

“Trình tướng quân, ta lựa chọn bọn chúng là có lý do của ta.” Tang Chính Khanh nói: “Thiên Diễn giỏi võ giỏi y, mà Ly Ca giỏi mưu lược. Một kẻ thể lên trận giết địch, một người có thể phía sau mưu lược, Trình tướng quân cảm thấy ta an bài như vậy không ổn sao?” Ánh mắt Trình Phi Dương nhìn bọn họ có chút không tin tưởng.

“Thỏa đáng, cực kì thỏa đáng. Thật là nhìn không ra, hai người bọn họ còn nhỏ tuổi lại có bản lĩnh này. Bích Ba sơn trang quả nhiên có nhân tài đông đúc!”

“Đã như vậy, ngày mai Trình tướng quân liền lên đường đi.”

“Vậy thì đa tạ Tang trang chủ, quân tình khẩn cấp, sau này sẽ mang theo hậu lễ lên sơn trang tạ ơn!”

“Sư, sư phụ, cứ vậy để cho chúng con tới chiến trường Bắc Cương sao?” Đoạn Thiên Diễn có chút ngu người.

“Thế nào, con không tin vào chính mình, hay là không tin sư phụ?”

“Không phải, không phải, chỉ là có chút gấp gáp, chưa tiếp thu ngay được.”
Bình Luận (0)
Comment