Ly Ca Hoàng Triều

Chương 14

“Quân đội Hoàng gia có thể có hôm nay, không thể bỏ qua công lao của tất cả mọi người, ta kính trước một chén này.”

Lời này của Minh Húc, thành công khiến những tướng lĩnh có mặt nhiệt tình ngẩng đầu. Các tướng sĩ nhao nhao tụ chén rượu cùng Minh Húc uống một chén này.

Hạ Triều Ca ngồi bên cạnh Trình Phi Dương, trong lúc nhất thời cũng bị không khí này cảm hoá. Ở Bắc Cương một tháng, cùng những tướng sĩ này ăn ở một chỗ, Triều Ca càng có thêm hiểu biết với quân nhân. Chỉ có tự mình trải nghiệm, mới có thể biết những hán tử máu nhuộm thiết bào này có bao nhiêu đáng yêu. Chịu gian khổ, tràn đầy nhiệt huyết, bảo vệ biên cương, đảm bảo sự bình yên cho bách tính một quốc gia.

Triều Ca theo mọi người cùng uống một hơi cạn sạch chén rượu. Chén rượu rất lớn, rượu lại mạnh, Triều Ca có chút say.

Lúc này, Minh Húc lại bưng chén rượu lên cười nói: “Hôm nay Thanh Long quân hoàn toàn thắng lợi, không thể bỏ qua công lao của quân sư, Lam tướng quân, Phi Dương, các ngươi không lẽ không muốn kính quân sư một ly sao?”

Triều Ca nghe vậy, rượu vẫn chưa hoàn toàn nuốt xuống thiếu chút thì phun ra ngoài. Tên hỗn đản Minh Húc này! Muốn chơi chết nàng hả?

Nghe Minh Húc nói, Lam Thiên Tường dẫn đầu bưng chén rượu lên. “Quân sư, đa tạ ngươi hơn một tháng nay vất vả, ta sẽ không nói thêm, toàn bộ đều trong rượu, ta cạn trước!”

Triều Ca nhìn Lam Thiên Tường dũng cảm không câu nệ chuyện nhỏ, ngu người. Ngươi mời ta, chẳng lẽ không trưng cầu ý kiến của ta trước hả?

“Quân sư, tướng quân đều uống cạn rồi, ngươi lo lắng gì vậy?”

“Đúng vậy, là nam nhân phải dứt khoát chút chứ!”

“Uống nhanh uống nhanh!”

Cả đám ồn ào, đem toàn bộ đường lui của Triều Ca chặt đứt. Triều Ca bất đắc dĩ, đành phải bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch! Thật là cay, đau đầu quá, mắt cũng bắt đầu hoa. Triều Ca bắt đầu mơ hồ.

Lúc này đến phiên Trình Phi Dương kính Triều Ca. Trình Phi Dương nói cái gì Triều Ca đều mơ mơ màng màng không rõ, chỉ biết mình lại bị rót một ly. Lần này triệt để không biết đông tây nam bắc.

Triều Ca ôm đầu, khuôn mặt hồng giống như quả táo. Lúc này, Triều Ca loáng thoáng thấy có người đi tới, chân mang một đôi giày trắng khá quen.

“Quân sư mưu lược hơn người, Minh Húc rất là bội phục, ở chỗ này kính quân sư một ly.”

Là giọng cái tên hỗn đản Minh Húc kia! Triều Ca ngẩng đầu một cái, liền thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Minh Húc.

“Quân sư, ngươi say rồi?”

Trong lúc mơ hồ, Triều Ca thấy vẻ mặt gợi đòn vui vẻ của Hề Minh Húc, nàng mãnh liệt đứng lên.

“Ta không có say!”

Nhưng Minh Húc áp quá gần, Triều Ca đứng quá mạnh, lập tức khiến chén rượu trong tay Minh Húc bị nghiêng. Rượu trong ly, vẩy lên người Minh Húc.

“Xem ra quân sư không thắng tửu lực, đã say, ta đỡ quân sư trở về nghỉ ngơi trước, các ngươi cứ tiếp tục.”

Minh Húc đưa tay kéo Hạ Triều Ca đã xiêu xiêu vẹo vẹo, để cho nàng tựa vào đầu vai. Một mùi hương tươi mát lại bá đạo tràn vào chóp mũi Triều Ca, khiến cho đầu óc nàng “oanh” một tiếng càng loạn hơn. Nàng, nàng, nàng vậy mà tựa trêи người Minh Húc! Đừng nói là hắn, ngay cả nam nhân khác Triều Ca cũng chưa từng thân cận như vậy. Không xong không xong, rối loạn rối loạn, nàng muốn bùng nổ. Triều Ca muốn đẩy ra, thế nhưng tay Minh Húc ôm rất vững vàng, nàng đầu váng mắt hoa làm sao mà đẩy ra nổi.

“Làm sao có thể làm phiền Thiếu tướng quân tự mình động thủ? Ta phái người đưa quân sư đi nghỉ ngơi là được.”

Trong lòng Triều Ca mãnh liệt gật đầu, đây là câu nói êm tai nhất mà nàng được nghe đêm nay!

Trình Phi Dương vội đứng lên muốn tiếp nhận Triều Ca, lại bị Minh Húc không dấu vết né tránh.

“Vừa lúc ta vẩy rượu đầy người, thuận tiện thôi.”

Trong lòng Triều Ca gào thét, không thuận tiện, tuyệt không thuận tiện! Nhưng Minh Húc nói quá tự nhiên, quá có lý, thế là không có ai dị nghị gì.

Minh Húc đỡ Triều Ca đi ra khỏi yến tiệc, phía trước là một dãy phòng ốc tối đen tĩnh lặng, phía sau là một mảnh tiệc rươu náo nhiệt ồn ào.

Triều Ca rất muốn giữ sự thanh tỉnh, nhưng làm sao được khi tửu lượng của nàng thật sự quá thấp. Cố gắng chống đỡ lâu như vậy, can đảm làm chút giảy dụa nhỏ, sau đó Triều Ca triệt để say. Minh Húc bỗng nhiên dừng bước lại, nhếch miệng lên cười gian xảo.

Một cánh tay hắn đưa đến sau đầu gối Triều Ca, ôm ngang nàng lên, đi về phía phòng ngủ bên trong thành. Trong một gian phòng sạch sẽ đơn giản, ngọn đèn dầu lớn thắp sáng cả phòng. Trêи vách tường của gian phòng treo rất nhiều vũ khí, kiếm, cung, thương đều có. Minh Húc đặt Triều Ca lên giường, nhìn gò má nàng ửng hồng, chân mày hơi cau lại, dáng vẻ không an phận lúc ẩn lúc hiện, không khỏi cười khẽ.

“Chỉ với chút tửu lượng này của nàng mà dám đến Bắc Cương tới lăn lộn, mới rót hai ly mà nàng đã vậy rồi.” Minh Húc nhíu mày, duỗi tay nhéo khuôn mặt đỏ hồng của Triều Ca, có chút không vui. “Nếu như ta không đây, có phải hôm nay nàng sẽ để cho nam nhân khác ôm? Nha đầu chết tiệt này!”

Minh Húc bưng một chậu nước, dùng khăn mặt thấm chút nước lạnh lau mặt cho Triều Ca.

Hắn vươn tay, kéo râu mép trêи miệng Triều Ca xuống.“Vẫn là thế này tương đối thuận mắt.”

Minh Húc một bên lau mặt cho Triều Ca, một bên quan sát tỉ mỉ nàng. Khuôn mặt vốn tròn tròn nhỏ nhắn xinh đẹp bị tận lực xử lý, khuôn mặt trở nên góc cạnh hơn, ngũ quan cũng trở nên thô kệch không ít. Hiện tại dạng này, nếu là người khác nhất định không nhận ra. Nhưng lại không gạt được Minh Húc hắn, dung mạo con người có thể thay đổi, nhưng đôi mắt kia chắc chắn không thay đổi.

Sau khi Minh Húc lau sạch khuôn mặt cho Hạ Triều Ca, cho nàng uống chút nước nóng, khiến nàng dễ chịu một chút. Bên ngoài yến tiệc vẫn còn ở ồn ào náo động, bên trong gian phòng lại an tĩnh đến mức hô hấp của nhau đều có thể nghe cực kì rõ ràng. Minh Húc ngồi bên giường, một đôi tròng mắt bình tĩnh như nước, yên tĩnh nhìn Triều Ca.

“Thì ra nàng tới Bích Ba sơn trang, nàng là đệ tử Tang Chính Khanh sao? Xem ra nàng còn che giấu không ít chuyện nhỉ.” Minh Húc vươn tay, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Triều Ca, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Một đêm ồn ào náo động nhanh chóng trôi qua, sáng sớm hôm sau, lúc ánh mặt trời còn chưa rải đầy trêи vùng đất rộng lớn, Triều Ca mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Ui, đau quá. Triều Ca chống cái đầu đau như muốn vỡ ra, gian nan mở mắt. Đập vào mắt là màn trướng xa lạ, trong lòng nàng cả kinh, bỗng nhiên quay đầu, gương mặt yêu nghiệt hoàn mỹ của Minh Húc gần ngay trước mắt. Triều Ca lập tức hết buồn ngủ, hoàn toàn tỉnh táo, đột nhiên ngồi dậy.

Chuyện thứ nhất, vén chăn lên nhìn y phục của mình có còn nguyên vẹn hay không. Chuyện thứ hai, sờ sờ râu mép của mình, may quá vẫn còn ở đó. Chuyện thứ ba, đẩy Minh Húc một cái, đẩy hắn lọt giường.

Nhưng Minh Húc còn chưa ngã xuống đã tỉnh. Hắn mở hai mắt ra, ngồi dậy, một đôi mắt tối tăm thâm thúy đối diện với hai mắt Triều Ca. Trong lòng Triều Ca căng thẳng, tim đập nhanh vài cái. Bình tĩnh, bình tĩnh, không được sợ hãi!

“Quân sư làm cái gì vậy?”

“Ta còn chưa hỏi ngài làm cái gì đấy! Ngài, ngài, ngài sao có thể ngủ ở đây! Ngài đi ra ngoài!” Triều Ca tức giận đến giọng nói đều run run. Minh Húc cái tên cầm thú này, vậy mà thừa dịp nàng uống say, chung chăn chung gối với nàng, chiếm tiện nghi cùa nàng!

“Nơi này là phòng ta, ta không ngủ thì ngủ phòng nào? Ngươi muốn ta đi đâu?” Đôi mắt tối tăm của Hề Minh Húc không thèm chớp nhìn chằm chằm Triều Ca, nghiêm trang hỏi nàng.

Triều Ca sững sờ, phòng của hắn? Triều Ca ngắm nhìn bốn phía, trêи tường bày đủ loại vũ khí, sau đó lại dùng cái đầu đau đớn rối loạn cẩn thận nhớ lại một chút. Tối hôm qua, uống say, bị bắt đi...

Hình như nàng thực sự ở trong phòng của Minh Húc! Lập tức, khí thế của Triều Ca giảm đi phân nửa, nhưng nàng vẫn tức giận.

“Coi như vậy, ngài cũng không thể tùy tùy tiện tiện ngủ chung với ta!”

“Vì sao không thể?”

Cả khuôn mặt Minh Húc dựa tới, phóng đại trước mặt Triều Ca. Triều Ca hoảng hốt, vội vàng lui lại, cả người rúc vào trong góc tường.

“Quân sư, ta với ngươi đều là nam nhân, cùng ngủ một giường có gì không ổn sao? Ở quân doanh, binh lính bình thường đều là mấy người ngủ chung một giường, không thể bình thường hơn được. Chẳng lẽ quân sư có ẩn tình gì chăng?”

úc Minh Húc nói hai chữ “Ẩn tình” đặc biệt nhấn mạnh. Triều Ca ngu người, Minh Húc nói rất có đạo lý, nàng không có cách nào phản bác!

Nàng bây giờ chính là người câm ăn hoàng liên, khổ mà không nói được!

Rõ ràng là nàng bị Minh Húc “Ngủ”, kết quả còn bị lời lẽ chính đáng của Minh Húc chất vấn hoài nghi, còn ai thảm hại hơn nàng không? Triều Ca muốn khóc, rất muốn khóc. Nàng rất muốn cốt khí một lần, lật giường, giận chỉ Minh Húc, chửi ầm lên: Lưu manh, sắc lang! Nhưng nàng chỉ co người lại, đem mình cuộn và một góc.

“Ẩn tình, ẩn tình cái gì, không có ẩn tình, ta, chỉ là ta đau đầu quá, không có làm rõ tình huống.” Triều Ca làm bộ làm tịch che giấu bản thân chột dạ.

“À, không có thì tốt.” Đột nhiên, Minh Húc đưa tay, mu bàn tay dán trêи trán Triều Ca.

Toàn thân Triều Ca cứng đờ, trêи trán truyền đến độ ấm của mu bàn tay, khiến cho khuôn mặt nàng nóng tới mức đỏ lên. Nàng, nàng, nàng bị sờ soạng, bị Minh Húc sờ soạng...

“Thiếu, Thiếu tướng quân ngài làm cái gì vậy? Nam nam thụ thụ bất thân.”

“Tối hôm qua ngươi cảm lạnh, phát sốt một chút, ta xem ngươi một chút đã hạ sốt chưa. Sao vậy? Thật ra ngươi muốn nói nam nữ thụ thụ bất thân phải không? Ta là nam, cho nên...”

Triều Ca lập tức đáp: “Ta cũng là nam “

“Ừm “

Thấy thần sắc Minh Húc không có kinh ngạc, cũng không có tra hỏi ngọn nguồn, Triều Ca rốt cục thở phào một cái.

Vậy, Thiếu tướng quân, ta về trước, đa tạ ngài dốc lòng chiếu cố.”

Triều Ca chịu không nổi, nàng vén chăn lên muốn ra khỏi giường.

“Chờ một chút “

Tim Triều Ca hơi hồi hộp, đừng như vậy, lại có chuyện xấu gì đây, nàng chịu không nổi đâu mà!

“Thiếu tướng quân còn có gì phân phó” Triều Ca kiềm chế lòng dạ đang kinh hoàng.

Minh Húc chỉ chỉ mặt bàn nói: “Ngọc bội của ngươi, đừng quên cầm.”

Triều Ca không nói hai lời, cầm lấy ngọc bội, vội vàng chuồn mất, chỉ sợ Minh Húc lại phát ra các loại ma âm khủng bố kia.

Đi khỏi gian phòng Minh Húc, Triều Ca thở dài một hơi.

Quá tốt, cuối cùng cũng bình yên vô sự vượt qua, không bị lộ tẩy.

Nàng không biết là, lúc này Minh Húc ở trong phòng lộ ra một nụ cười gian xảo.
Bình Luận (0)
Comment