Ly Ca Hoàng Triều

Chương 16

Lúc Đoạn Thiên Diễn chạy tới, quân y đã thúc bó tay đứng ở một bên. Hắn vội vàng bò đến bên cạnh La Gia Anh bắt mạch, chẩn đoán thương thế cho ông ấy.

“Trước ngực ông ấy ghim quá nhiều tên, nhìn bên ngoài chỉ còn gần một nửa, vậy hơn phân nửa mũi tên đã đâm vào trong lồng ngực. Tim, phổi đều động đến, đặc biệt là tim. Nếu như mũi tên theo vận động cơ bắp cứ tiếp tục cắm sâu vào tim, đến Đại La Thần Tiên cũng không cứu được.” Đoạn Thiên Diễn thần sắc nghiêm trọng nói.

“Vậy ngươi xem hiện tại ông ấy còn có thể cứu được không?”

Đoạn Thiên Diễn lắc đầu, hắn nói: “Đã có rất nhiều mũi tên đâm vào trong tim, không thể lấy ra, theo thời gian tiếp tục đâm vào trong.”

Nghe Đoạn Thiên Diễn nói, toàn bộ người trong lều thở dài một trận, thậm chí có mấy người viền mắt đã ướt át. “Bất quá ta có cách khiến cho ông ấy tạm thời tỉnh lại, mọi người có lời gì thì mau nói nhanh đi.”

Lời Đoạn Thiên Diễn vừa rơi xuống liền trực tiếp mở ra hòm thuốc của hắn, bắt đầu đánh thức La Gia Anh. Vẻn vẹn trong chốc lát, La Gia Anh thế nhưng tỉnh lại thật.

“Khụ khụ...” Ông ấy vừa tỉnh đã bắt đầu mãnh liệt ho khan.

Đoạn Thiên Diễn cùng mấy quân y vội vàng đỡ lấy ông ấy.

“Thiếu tướng quân “

La Gia Anh rong ruổi chiến trường nhiều năm, nhìn tình thế cũng biết mình không còn sống lâu nữa, ông ấy liền không dong dài, đi thẳng vào vấn đề.

“La thúc thúc, ngài có lời gì cứ nói, ta đều nghe.” Sắc mặt Minh Húc mười phần nặng nề.

La Gia Anh gật đầu, đây là muốn để lại di ngôn. Mỗi người bắt đầu ra chiến trường, đều phải chuẩn bị có một ngày như vậy.

“Càng quốc, khụ khụ, lần này lĩnh quân, khụ khụ...”

Mũi tên đâm vào tim phổi trong La Gia Anh, vừa nói liền không nhịn được ho khan mãnh liệt, một câu đều nói không hoàn chỉnh.

Từ lúc Đoạn Thiên Diễn đến, đến lúc đánh thức La Gia Anh, vẻn vẹn chỉ trong giây lát, Triều Ca căn bản không kịp ngăn cản.

Lúc này thấy La Gia Anh thế này, nàng vội vàng xông qua.

“Đừng nói chuyện, nhanh ấn ông ấy xuống, đừng để cho ông ấy ho khan. Ho khan kịch liệt sẽ chỉ làm tên càng đi sâu vào tim phổi, sẽ khiến cho thương thế càng nghiêm trọng hơn!” Triều Ca một tay đè La Gia Anh lại.

“Chính là La tướng quân chỉ còn một chút thời gian như vậy, nếu như ông ấy không nói, sợ rằng...” Đoạn Thiên Diễn chưa nói hết đã bị Triều Ca trực tiếp ngắt lời.

“Ít nói nhảm, đè ông ấy xuống, ông ấy sẽ không chết!”

“Ngươi nói cái gì?”

Tất cả mọi người trong lều khϊế͙p͙ sợ, La Gia Anh chết là sự thật đã định trước mắt, sao Triều Ca lại nói ông ấy sẽ không chết! Một câu nói này, thắp lên hy vọng của tất cả mọi người.

“Quân sư, lẽ nào ngươi có biện pháp sao?”

“Này, ngươi không biết y thuật, ngươi cũng chớ làm loạn, đây cũng không phải việc đùa!” Đoạn Thiên Diễn nghiêm trọng cảnh cáo Triều Ca.

Triều Ca không quan tâm nhiều như vậy, nàng nói: “Ta lúc nào lấy mạng người ra làm trò đùa? Những người không có nhiệm vụ tất cả đều đi ra ngoài, tìm người giúp ta đem cái rương trong hành lý của ta qua đây.”

“Mấy người các ngươi dùng hoàng kì, xuyên khung, đương quy nấu trong nồi nước to, để cho hơi thuốc xông đầy toàn bộ lều trướng, tiến hành khử trùng sát trùng. Thiên Diễn, đệ đi chuẩn bị rượu trắng, đèn dầu, còn có kim chỉ, toàn bộ đều dùng rượu trắng khử trùng.” Triều Ca bận rộn chỉ huy, tự mình bấm lên ngực La Gia Anh, kiểm tra cẩn thận thương thế của ông ấy.

“Khử trùng sát trùng là cái gì vậy?” Đoạn Thiên Diễn sửng sốt.

“Bớt nói nhảm, hiện tại là lúc phổ cập khoa học cho đệ sao? Làm nhanh lên! Những người không có nhiệm vụ mau ra ngoài!” Thần sắcHạ Triều Ca cực kì nghiêm túc, trêи người mang theo mười phần uy nghi.

Khí thế của nàng hù dọa tất cả mọi người, trong lúc nhất thời, cũng không ai phản bác nàng, mà theo bản năng làm theo lời nàng nói. Đoạn Thiên Diễn nhìn tình thế chuyển biến quá lớn, lập tức không kịp phản ứng, hắn còn muốn hỏi, phổ cập khoa học là cái gì vậy? Nhưng chuyện tới nước này, hắn vẫn cố đè nén nghi vấn, làm việc trước.

“Còn nữa, ai đi lấy vài tấm gương đồng qua đây, không có gương đồng, áo giáp có thể phản quang cũng được.”

“Còn nữa, chuẩn bị gây tê.”

“Gây tê?”

“Ma Phí Tán!”

Dù sao cũng là trong quân doanh, mọi người tay chân đều rất nhanh nhẹn, chính xác chấp hành không có nhầm lẫn gì.

Trong chốc lát, một loạt đồ vật được chuẩn bị thỏa đáng. Bây giờ trong lều chỉ còn lại có một đám quân y cùng Đoạn Thiên Diễn, người khác chờ ở bên ngoài.Nhìn La Gia Anh trêи giường đã được gây tê, Triều Ca hít sâu một hơi để cho mình trấn định. Tính ra thì, đã gần nghìn năm nàng chưa từng làm phẫu thuật. Nhưng việc từ hiện đại xuyên qua còn phảng phất như mới ngày hôm qua, khiến cho nàng thời thời khắc khắc đều không dám quên, nàng từng là bác sĩ trong xã hội hiện đại mấy tỷ người. Nàng điều chỉnh hô hấp một hồi, để mình tiến vào trạng thái phẫu thuật. Phẫu thuật này thật sự khó, hơn nữa nơi đây thiết bị đơn sơ, những thứ chuẩn bị tạm thời càng đơn giản hơn, làm ca phẫu thuật này càng trở nên cực kỳ trắc trở.

Nói về kỹ thuật, đây không phải là cuộc phẫu thuật khó nhất nàng từng làm, nhưng tổng hợp tất cả nhân tố hiện có, đây là sự khiêu chiến nàng chưa bao giờ phải chịu. Triều Ca trấn định lại, sau đó cầm lấy dao mà quân y khử trùng, rạch mở trước ngực La Gia Anh. Chứng kiến hết thảy, mấy quân y gồm cả Đoạn Thiên Diễn hoàn toàn sửng sốt!

Đây là mổ bụng đó! Chuyện này, này còn sống được hả? Ngực La Gia Anh bị rạch mở, trái tim nhảy nhót hiện ra ở trước mặt tất cả mọi người, đây là thứ bọn họ chưa từng thấy qua_ nội tạng người sống toàn diện. Sau khi ngực bị mở ra, lúc này mọi người mới phát hiện, tình huống của La Gia Anh so với dự đoán của bọn họ trước đó còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Mũi tên lấp kín toàn bộ ngực trước khiến người xem tê cả da đầu. Triều Ca bắt đầu cẩn thận xử lý mũi tên quanh trái tim La Gia Anh. Phẫu thuật lần này, thời gian sẽ kéo dài rất lâu, mũi tên quá nhiều, nơi cần xử lý cũng quá sâu, hơn nữa thiết bị đơn sơ, cũng chỉ có Triều Ca một mình động dao.

Mọi áp lực đều ở trêи người nàng.

“Lau mồ hôi “

“Đưa dao nhỏ “

“Đổi cái nhíp “

Mặc dù bọn họ cực kỳ khϊế͙p͙ sợ hành vi của Triều Ca, thế nhưng, tố chất cùng kỷ luật quân đội cao khiến bọn họ lựa chọn yên lặng tin tưởng. Từ đầu tới cuối, vẫn luôn nỗ lực phối hợp với Triều Ca. Sắc trời đã hoàn toàn đen lại, Triều Ca càng ngày càng cố gắng hết sức, thời gian phẫu thuật dài khiến cho nàng rất mệt mỏi, cộng thêm không đủ ánh sáng, hai mắt nàng rất đau.

“Đèn sáng thêm một chút, quá mờ.” Mấy quân y hầu như đã đem đèn làm cho sáng nhất, nhưng vẫn không thể thỏa mãn yêu cầu của Triều Ca.

Triều Ca cũng biết điều kiện có hạn, chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiên trì. Nhưng khiến nàng không ngờ rằng, không lâu sau đó, bốn phía lều trướng toàn bộ sáng hẳn lên, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Triều Ca thở phào một cái, cuối cùng cũng có thể thấy rõ ràng. Nơi đây điều kiện mặc dù gian khổ, thế nhưng yêu cầu của nàng luôn được thỏa mãn, cho dù không hợp lý, cũng vẫn có biện pháp để thực hiện. Triều Ca lúc đó không có suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết ai đang vắt hết óc thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng, toàn lực ủng hộ nàng phẫu thuật.

“Rót một ly nước đường “ Lời Triều Ca vừa thốt ra, một ly nước đường nóng liền đưa tới trước mặt nàng.

Triều Ca cúi đầu, miệng áp vào trêи cái chén. Bàn tay cầm cái chén cứng đờ, sau đó nâng lên, đút Triều Ca uống. Uống vào một ngụm nước đường, Triều Ca cảm giác cơn mệt mỏi choáng váng giảm bớt một chút. Thời gian nàng phẫu thuật quá dài, dùng tinh lực quá độ, đã tuột huyết áp nghiêm trọng. Uống vào một chén này, cả người như sống lại. Nhưng mà, lúc Triều Ca tiếp tục phẫu thuật, cái “bàn tay tri kỷ đặc biệt” kia lại đưa khăn mặt qua, lau miệng cho nàng. Triều Ca cảm động, thừa dịp gián đoạn ngẩng đầu cảm ơn.

“Ngươi chiếu cố rất chu đáo, đa tạ...” Chữ cuối cùng Triều Ca còn chưa nói ra, đã hoàn toàn ngu người.

Đứng cạnh nàng không phải Đoạn Thiên Diễn, cũng không phải bất kỳ quân y nào, mà là Minh Húc!

“Ngài, sao ngài lại ở chỗ này?”

“Nếu như ta không ở đây, ai có thể thỏa mãn những yêu cầu hà khắc của ngươi?”

Triều Ca nghẹn họng, quả thực, chỉ có quyền lực như Minh Húc, mới có biện pháp làm được nhiều việc khó tin như vậy.

“Ngươi chỉ cần chuyên tâm làm việc của mình, cần gì cứ trực tiếp nói với ta, ta sẽ thỏa mãn toàn bộ.”

Triều Ca giật mình, đột nhiên cảm thấy Minh Húc cũng không đáng ghét như vậy. Hắn dũng cảm, quyết đoán, thời khắc mấu chốt còn đặc biệt hỗ trợ. Triều Ca suy nghĩ trong nháy mắt, vội vàng thu lại tinh thần, đem toàn bộ tinh lực tiếp tục đặt vào cuộc phẫu thuật. Phẫu thuật tiến hành được tới đây, còn thiếu một phần tư nữa là hoàn thành, thành bại tại nơi này.

Sau khi Triều Ca quay đầu, Minh Húc nhìn nghiêng gương mặt tinh tế nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ của nàng, không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng. Tất cả quân y gồm Đoạn Thiên Diễn, đều khẩn trương nhìn chằm chằm La Gia Anh trong lúc phẫu thuật, chỉ có một mình Minh Húc, ánh mắt không hề rời khỏi Triều Ca. Một ca phẫu thuật điều kiện gian khổ, thiết bị đơn sơ, rốt cục kết thúc khi sắc trời dần dần sáng lên.

Triều Ca cho La Gia Anh may một kim cuối cùng, đem mọi việc chăm sóc dặn dò cẩn thận, cả người lập tức ngã xuống. Nhưng mà thân thể nàng còn chưa ngã xuống đất đã được Minh Húc đỡ lấy.

Hơi thở tươi mát có phần bá đạo truyền vào chóp mũi, Triều Ca lập tức thanh tỉnh không ít. Nàng vội tự mình đứng dậy, đẩy Minh Húc ra. Nhưng mà nàng vốn đã sức cùng lực kiệt, đẩy một cái, suýt chút nữa làm mình tự ngất đi. Minh Húc vào lúc mấu chốt nhất ổn định thân thể nàng.

“Quân sư không muốn để ta đỡ sao?”

Triều Ca sửng sốt. Nói không muốn? Nàng lấy lý do gì mà cự tuyệt? Nói muốn? Tim nàng bây giờ đập rộn lên, khuôn mặt nóng lên, khẩn trương muốn chết, nàng nói không được!

“Ta nghĩ tự ta có thể đi được.”

“Không sao cả, quân sư lần này lập đại công, bản tướng quân liền hạ mình dìu ngươi một đoạn, ngươi không cần ngại.”

Triều Ca lập tức trừng lớn hai mắt, quả thực không dám tin vào lỗ tai mình! Bản công chúa còn chưa có cảm giác hạ mình đây này! Thiếu tướng quân Minh Húc, tự tin của ngươi ở đâu ra thế? Nhưng mà, Triều Ca triệt để kinh ngạc đến ngu người, là do câu nói tiếp theo của Minh Húc.

“Dù sao ngủ cũng ngủ rồi, đỡ một cái cũng không phải chuyện gì lớn, đi thôi.”

Triều Ca khϊế͙p͙ sợ không thôi, trong nháy mắt tiến vào trạng thái ngu ngơ con nai tơ, không phản kháng để Minh Húc mang đi nghỉ ngơi. Ngủ này không phải là “ngủ” kia đâu! Thiếu tướng quân à, ngài dùng từ không thỏa đáng, người ta dễ hiểu lầm lắm luôn đó!
Bình Luận (0)
Comment