Ly Ca Hoàng Triều

Chương 23

Triều Ca nặn ra một nụ cười, đang muốn đi về phía Minh Húc, lại nghe phía sau truyền đến một giọng nói.

"Phía trước hình như có đánh nhau, mau đi điều tra!"

Toàn thân Triều Ca run lên, nàng quay đầu lại, chỉ thấy phía sau một rừng đuốc sáng trưng, số lượng không ít hơn phân đội vừa mới tiêu diệt lúc nãy. Tim nàng đập mạnh, làm sao bây giờ! Minh Húc tránh trong góc cũng nghe được như nàng, thấy ánh lửa của những ngọn đuốc.

Mí mắt hắn như sắp nứt ra, hắn nói: "Triều Ca, mau trở lại đây!"

Triều Ca sững sờ đứng ở đó không nhúc nhích, nàng quay đầu nhìn những ngọn đuốc càng ngày càng gần, từ đầu đến cuối không di chuyển về phía Minh Húc. Minh Húc cố gắng di chuyển thân thể, nhưng mà thân thể chết lặng không chịu nửa phần khống chế.

"Nàng muốn làm cái gì? Quay lại!" Minh Húc rống lên một tiếng.

Triều Ca nhìn về phía Hề Minh Húc, hơi mỉm cười. Nụ cười kia rơi vào trong mắt Minh Húc, cực kì chói mắt, ngay cả hô hấp của hắn đều như muốn dừng lại. Triều Ca nhấc chân đá vào một thanh trường thương, phát ra tiếng động.

"Người nào! Đúng đó, đừng chạy!"

Người sau lưng nghe được tiếng động vội xông qua đây, đồng thời, Triều Ca cũng không thèm quay đầu chạy về một hướng khác. "Có người, khải giáp màu bạc, là Minh Húc, mau đuổi theo!"

"Hắn giết nhiều người của chúng ta như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua, toàn lực truy bắt!"

"Vâng quân trưởng!"

Trong sơn động, Minh Húc trơ mắt nhìn một phân đội không dưới năm mươi người đuổi theo Triều Ca, hắn lại chỉ có thể ẩn nấp trong sơn động không thể động đậy.Tiếng hô hào, tiếng chạy sột soạt ở trong rừng phát ra rất lớn, lập tức tràn vào đầy tai Minh Húc, khiến hắn vừa thống khổ vừa bất lực. Cho đến khi âm thanh dần dần biến mất, khắp nơi này, chỉ còn lại một mình hắn cùng thi thể đầy đất.

Triều Ca liều mạng chạy về phía trước, mắt thấy rời khỏi nơi Hề Minh Húc ẩn thân rất xa, nàng bắt đầu cởi khải giáp trêи người, vừa chạy vừa ném. Truy binh phía sau một đường đuổi theo, nhưng vẫn không thể bắt được Triều Ca. Cùng kiếm pháp thì đáng khen ngợi còn có khinh công của Triều Ca. Nàng luyện võ không phải vì theo đuổi tuyệt đỉnh, mà để lúc ở đường cùng giữ lại cho mình một con đường sống. Cho nên, khinh công có thể chạy trốn đối với nàng mà nói, quan trọng ngang với kiếm pháp. Điển hình hiện tại nàng lấy một địch ba mươi, dưới tình trạng kiệt sức, vẫn không thể bắt được như trước. Sắc trời dần dần sáng lên, trong tầng mây phía đông rơi xuống những tia sáng bình minh. Triều Ca không biết nàng chạy đến nơi nào, chỉ biết là truy đuổi vẫn còn.

Nhưng bình minh cho nàng hy vọng, nàng vừa chạy vừa một bên gọi hồn: Trình Phi Dương à Trình Phi Dương ơi, nể tình chúng ta có nhiều ngày tình nghĩa, ngươi đừng lừa ta nha, người mà không tới nữa là ta chạy không nổi nữa đâu! Thật sự Triều Ca không biết tại sao mình lại phải liều mạng chạy như vậy. Nếu như nàng dừng lại, cùng lắm là chết, sau khi chết, hết chuyện, nàng liền có thể thoát khỏi mọi chuyện về tiên giới. Nhưng nàng bỗng nhiên không muốn kết thúc như vậy, trong lòng nàng dường như có thêm một tầng vướng bận, khiến nàng tham luyến, khiến nàng không bỏ xuống được. Còn là cái gì ràng buộc, Triều Ca không muốn nghĩ tới.

Rốt cục một đội quân đội xuất hiện trước mặt Triều Ca, lòng nàng buông lỏng, dừng lại. Nhưng nàng còn chưa kịp thở ra một hơi, chỉ thấy một người chậm rãi đi ra từ giữa đội quân, lại không phải là Trình Phi Dương! Người kia đầu đội Ngọc Quan, một khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt phượng tinh xảo, bờ môi mỏng đang nín cười nhìn nàng.

"Quân sư, ngưỡng mộ đã lâu." Giọng của nam tử kia ôn hòa như gió, khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Trêи núi này không phải Ly quân chính là Càng quân, tất nhiên không phải người mình, chính là người Càng quốc. Hơn nữa còn là một đám người Càng quốc mặc quần áo binh sĩ Ly quốc. Người trước mắt này rõ ràng chính là thống lĩnh Càng quân, từ thần sắc có thể đoán ra, trong lòng Triều Ca liền có một đáp án xác định: Địch Phỉ Nhiên. Chỉ là, Triều Ca hoàn toàn không ngờ, tam hoàng tử Càng quốc tiếng tăm lừng lẫy, Địch Phỉ Nhiên thống lĩnh Càng quân đánh Ly quốc vậy mà lại là kẻ ôn hòa như vậy. Hắn không có một chút khí phách võ tướng, toàn thân đều tản ra một cổ khí tức văn sĩ, không hợp với chiến trường tàn khốc này. Nhưng hắn đứng ở đó, lại tự nhiên như vậy.

"Diện kiến tam hoàng tử, làm phiền tam hoàng tử đại giá tự mình đến đón ta." Nét mặt Triều Ca bất động thanh sắc, mười phần trấn định, chỉ cần không phải Minh Húc, nàng sẽ không hoảng sợ.

"Quân sư thật khí phách, rơi vào tay địch vẫn có thể trấn định như thế, trăm nghe không bằng một thấy, không bằng mời quân sư đến chỗ ta ngồi một chút, thế nào?" Địch Phỉ Nhiên cười một cái ấm áp.

Người là đao thớt, ta là cá thịt, không đi còn có thể làm sao? Nhiều binh lính vây quanh như thế, Boss còn tự mình đến bắt, chẳng lẽ nàng còn có thể trốn?

Triều Ca có lễ có độ gật đầu nói: "Vậy thì mời tam hoàng tử dẫn đường đi."

Hai người một chữ một lời, giống như bạn cũ, nhưng thật ra bọn họ đều hận không thể giết chết đối phương. Triều Ca vẻ mặt ung dung theo Địch Phỉ Nhiên, lúc đi tới dưới núi, nàng thấy quân đội Trình Phi Dương xa xa đang lên núi, nhân số không ít, ước chừng có hơn mấy ngàn. Trái lại Địch Phỉ Nhiên ở đây, sau khi qua một trận đánh cùng một đêm lùng bắt, lẻ tẻ chỉ còn lại có trăm người. Triều Ca lặng lẽ rơi lệ, trong lòng đang gào thét, đem Trình Phi Dương giáo huấn tỷ tỷ lần. Một hai đòi trời sáng mới đến làm gì? Tới sớm một chút sẽ chết hả?

"Thực sự không khéo, xem ra lần này không có cơ hội gặp mặt phó soái Thanh Long quân." Địch Phỉ Nhiên sâu kín nói một câu.

Triều Ca trợn mắt trừng một cái, rõ ràng là ngươi đánh không lại chỉ có thể u ám chạy thoát không phải hả? Bất quá, việc đến nước này, Minh Húc cuối cùng cũng an toàn. Hắn còn sống, thiên mệnh sẽ không thay đổi. Triều Ca bị một đám người vây quanh đẩy lên một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dưới chân núi, trước khi lên xe ngựa, có người cho nàng ăn một viên thuốc. Thuốc vào miệng, nàng chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, không còn được chút khí lực nào. Rất hiển nhiên, viên thuốc này là phòng nàng giết người chạy trốn.

Sau khi Triều Ca lên xe ngựa, Địch Phỉ Nhiên cũng theo lên, bình tĩnh ngồi vào chủ tọa phía trêи. Rất hiển nhiên, đây là xe ngựa của hắn, ra cửa đánh giặc lại làm một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá như thế, Địch Phỉ Nhiên quả thực đặc biệt.

"Ta cho rằng thống lĩnh trận chiến này là quân sư, lại không nghĩ rằng Hoàng tướng quân cũng tới. Ta cho rằng hết thảy đều nắm trong tay, nhưng không nghĩ tới cuối cùng sắp thành lại bại. Bất quá cũng còn tốt, có được quân sư, ta cũng còn chưa tính là bại." Địch Phỉ Nhiên ngồi rót cho mình chén trà, một bộ nhàn rỗi.

"Ngài đây coi như là đang khen ngợi Thiếu tướng quân nhà ta sao?"

"Ta đây là đang khen quân sư, nếu như không có quân sư, hắn chưa chắc có thể trốn, quân sư thật là khí phách dũng cảm."

Triều Ca không hề bị lay động, cười giễu cợt một tiếng, nàng nói: "Ngài không khỏi quá coi thường ngài ấy."

"Ừm, ta quả thực đã xem nhẹ hắn. Luận thủ đoạn, hắn không dưới ta. Đồng thời, ta cũng xem nhẹ quân sư, một quân sư võ công cao cường như vậy, thật khiến người ta không thể không giật mình." Ngón tay Địch Phỉ Nhiên vuốt ve cái tách, ánh mắt lưu chuyển, chứa đầy thâm ý.

Thần sắc Triều Ca lạnh lùng, không đáp lời, đối mặt với loại người gian xảo như Địch Phỉ Nhiên, càng nói nhiều càng dễ bại lộ.

“Đệ tử Bích Ba sơn trang đột nhiên xuất hiện, lấy được tín nhiệm từ Thanh Long quân, làm được một ca phẫu thuật hoàn hảo, luyện được một thân võ công giỏi, quân sư toàn thân trêи dưới đều rất mê hoặc!” Triều Ca không nói lời nào, Địch Phỉ Nhiên tự lảm nhảm, không ngừng thăm dò nàng.

Thật ra lúc nàng nghe Địch Phỉ Nhiên nói ra hai chữ “Phẫu thuật”, trong lòng nàng cực kì kinh ngạc. Cái từ này nàng chưa bao giờ nói với bất kì ai, hắn tuyệt đối không phải nghe từ chỗ người khác. Kết hợp với việc trong trận chiến kia, hắn dùng súng đạn, suy đoán trong lòng Triều Ca dần dần chứng thực. Địch Phỉ Nhiên giống nàng, xuyên không mà đến!

Trách không được một kẻ vốn tầm thường như hắn lập tức nắm giữ quân đội Càng quốc, phát động chiến tranh, nghiên cứu chế tạo vũ khí, thì ra là thể xác đổi hồn. Nếu như bình thường, Triều Ca muốn nhảy dựng lên bắt tay. Đồng hương gặp gỡ đồng hương, là nước mắt lưng tròng đó! Nhưng Triều Ca luôn ghi nhớ Tang Chính Khanh dạy bất động thanh sắc, cho dù lúc Địch Phỉ Nhiên nói ra hai từ “Phẫu thuật”, nàng cũng không có biểu cảm gì.

Một chiêu này vô dụng với Minh Húc, nhưng đối người khác lại dùng rất được. Quả nhiên, Địch Phỉ Nhiên thăm dò vẻ mặt Triều Ca, nhưng nàng lại không có một chút phản ứng. Hắn không khỏi cười khẽ, nâng tách trà lên, hạp một ngụm.

“Quân sư trấn định rất tốt.”

Triều Ca giương mắt nhìn hắn, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nàng nói: “Tam hoàng tử đối xử với mọi người ôn hòa, ở chung hòa hợp, ta tự nhiên cũng thanh thản.”

Bây giờ Địch Phỉ Nhiên không thăm dò được Triều Ca, Triều Ca lại biết bí mật của hắn. Nếu như biết cách lợi dụng bí mật này, về sau nhất định thu được lợi ích không nhỏ, chí ít Càng quốc cũng loạn một trận. Nghĩ tới đây, khóe môi Triều Ca hơi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt. Địch Phỉ Nhiên thấy Triều Ca cười nhạt, chân mày hơi cau lại, sắc mặt trầm xuống.

Nhưng rất nhanh hắn lại cười, cười đến giảo hoạt, hắn nói: “Ta nhớ quân sư có râu mép, bây giờ sao lại không có nhỉ?”

Trong lòng Triều Ca cả kinh, chết tiệt, ngày hôm qua Minh Húc tiện tay xé, không có dán lại, nàng đi quá vội vàng!

“Nói như vậy, vô duyên vô cớ phải dán râu mép mới có thể gặp người, đều là nữ giả nam trang, không biết quân sư có phải hay không nhỉ?”

Địch Phỉ Nhiên nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Triều Ca, bên khóe miệng nở nụ cười tươi hiếm hoi.

Lần này xong rồi, có xảo biện cũng vô dụng, hắn nhất định muốn nghiệm thân thì sẽ không giấu được. Triều Ca vạn lần không nghĩ tới, che giấu trong Hề gia quân lâu như vậy cũng không bị phát hiện, vừa đến Càng quân đã bị Địch Phỉ Nhiên phát hiện. Tên ác ôn Minh Húc, không có chuyện gì lại đi xé râu mép của nàng! Nói chuyện vui vẻ bình thường không được sao!

“Bất quá gương mặt này hơi góc cạnh, nếu như là nữ tử, có lẽ cũng không dám gặp người đâu nhỉ?” Địch Phỉ Nhiên cười thành tiếng.

Đây là trần trụi cười nhạo nàng xấu sao? Quả thực quá đáng!

Trong lòng Triều Ca tức giận đâm hắn vô số đao, nhưng sắc mặt lại bình thường. Nàng bình tĩnh nở nụ cười nói: “Ánh mắt của tam hoàng tử thật tốt, ta hóa trang thế này đã lừa gạt không ít người đâu. Bất quá, nếu ngài đã biết, lát nữa lúc chữa thương cho ta, tìm một tỳ nữ đến được chứ?” Địch Phỉ Nhiên sững sờ, vui vẻ thu liễm vài phần, hắn nói: “Ngươi lại thẳng thắn thành khẩn như thế, thật là tốt.”

“Nếu không ngài lại không cứu ta, vết thương nhiễm trùng, chảy máu không ngừng, ta sẽ chết.”
Bình Luận (0)
Comment