Tuyết Mạn thì hừ lạnh một tiếng, duỗi tay một cái, làm rơi nghiên mực trêи bàn sách của Triều Ca. Nghiên mực rơi xuống đất, phát ra âm thanh vô cùng thanh thúy, ở trong phòng học có vẻ mười phần đột ngột.
Thái phó quay đầu nhìn, thấy vị trí Triều Ca trống tuếch. Ông ta thổi râu mép một cái, trừng mắt. “ Công chúa Triều Ca đâu?”
Trầm mặc, mọi người trong phòng học đều trầm mặc.
“Lại trốn học, lại không đọc sách, cả ngày nghịch ngợm gây sự, văn dốt vũ nát, ta nhất định phải cáo trạng cùng hoàng thượng! Tức chết ta rồi!” Thái phó ở trêи tức giận đến dậm chân, mấy người phía dưới thần sắc như thường, thấy nhiều quen rồi.
“Mỗi lần đều là câu nói này, có ích lợi gì! Lần nào phụ hoàng cũng thiên vị tỷ ấy!” Tuyết Mạn căm hận trừng mắt liếc vị trí của Triều Ca.
“Nếu muội biết rồi thì cần gì lần nào cũng dùng cái chiêu này?” Uyển Tình mặt không đổi sắc thấp giọng nói.
“Chẳng lẽ tỷ có chiêu mới?” Hai mắt Tuyết Mạn sáng ngời.
Uyển Tình ôn nhu bất đắc dĩ lắc đầu. “Ta chỉ làm tốt việc của ta, việc của người khác ta không quan tâm. Tam hoàng muội, muội yên tĩnh chút đi.”
“Tấm lòng của tỷ lớn thật, khoan dung rộng rãi. Cũng đúng, tỷ ấy đoạt danh tiếng trưởng công chúa mà tỷ cũng có thể chịu, còn gì mà tỷ không thể nhịn.” Tuyết Mạn hừ lạnh một tiếng quay đầu trở lại.
Uyển Tình nhíu mày, khuôn mặt thất sắc. “Chuyện này muội đừng nhắc lại, nếu như truyền tới tai phụ hoàng, muội không có kết quả tốt đâu.”
“Rõ ràng chính mình ra đời sớm một canh giờ, là trưởng công chúa danh chính ngôn thuận, nhưng bởi vì phụ hoàng bất công lại do hoàng hậu sinh ra, chỉ thấy tỷ ấy, liền nhận thức tỷ ấy trưởng công chúa.”
Uyển Tình sắc mặt cũng không trở nên khó coi như Tuyết Mạn chờ mong, vẫn lạnh nhạt như cũ. Tuyết Mạn mất mặt, không vui quay đầu, tiếp tục nghịch tóc của mình. Uyển Tình an tĩnh cầm sách của mình lên, như là không phát sinh bất cứ chuyện gì.
Thao trường Hoàng cung. Phòng Đô úy đang dạy thái tử Thiên Túng bắn tên. Chỉ thấy Thiên Túng ngồi trêи lưng ngựa, tư thế hiên ngang, tay cầm trường cung, một mũi tên bắn ra, trúng hồng tâm. Triều Ca lớn tiếng vỗ tay: “Hoàng huynh thật là lợi hại!”
Nghe được giọng của Triều Ca, Thiên Túng quay đầu, cưỡi ngựa về phía Triều Ca. “Hoàng muội, muội lại trốn học à?”
“Hoàng huynh, hôm nay trong đô thành có Miếu Hội, muội muốn xem.”
Thiên Túng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Muội không chỉ trốn học, còn một mình xuất cung, đây chính là tội lớn, nếu bị phụ hoàng phát hiện...”
Triều Ca nháy nháy mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Thiên Túng. Chỉ thấy Thiên Túng lại thở dài, hắn nói: “Nếu bị phụ hoàng phát hiện, vậy huynh liền thay muội chịu phạt.”
“Hoàng huynh, huynh thật tốt!”
Thiên Túng xoa mũi Triều Ca, trong nụ cười đều là sự cưng chìu. Dưới sự dẫn dắt của Thiên Túng, hai người đổi thường phục của dân chúng lén lút xuất cung. Triều Ca quen thuộc đi tới nơi tổ chức Miếu Hội, có thể thấy nàng là khách quen. Triều Ca chơi quên cả trời đất, mua rất nhiều đồ chơi nhỏ nhét trong túi, trong tay còn cầm một cây hồ lô ngào đường.
Đây chính là cuộc sống vui vẻ của Hạ Triều Ca, có ăn có chơi, còn có người cõng nồi*. (gánh tội)
Thời gian một buổi chiều vội vã qua đi, chỉ chớp mắt, mặt trời đã sắp lặn. Thiên Túng đang định mang Hạ Triều Ca trở về, đột nhiên, Triều Ca dừng lại, chui vào trong một hẻm nhỏ.
“Muội đi đâu vậy?”
Triều Ca không trả lời, nhưng Thiên Túng lại nhận ra, đó là hẻm nhỏ đến phủ Trấn Viễn tướng quân. Một tháng trước, Trấn Viễn tướng quân mang theo con trai độc nhất Minh Húc hồi kinh.
Một khắc sau, trêи tường hậu viện của Trấn Viễn tướng quân, mọc ra thêm hai cái đầu. Chính là Thiên Túng và Triều Ca. Thiên Túng tỏ vẻ cực kì cạn lời, hắn đường đường là một thái tử, lại ôm tường nhà thần tử! Nếu như bị phát hiện, mặt mũi đều mất hết! Bất quá, vì bồi Triều Ca, hắn cũng chấp nhận vậy.
Sau khi bò lên trêи đầu tường, cảnh tượng bên trong viện thu hết vào mắt. Ở một bãi đất trống trong viện, một người tay cầm trường kiếm đang luyện kiếm ở trong sân. Một thân bạch y, một đôi mắt đẹp như hắc ngọc, da thịt trắng nõn, mũi cao thẳng, trêи trán còn có một tầng mồ hôi trong suốt, thiếu niên đang luyện kiếm kia chính là Minh Húc.
Thấm thoát mười năm, đứa bé vừa có tính trẻ con lại kiên cường trước đây đã lớn thành một thiếu niên nhanh nhẹn. Cực sống mười năm sa trường, cũng không lưu lại bất cứ vết trầy xước thô ráp nào trêи gương mặt đẹp đẽ của Minh Húc. Nhưng lại khiến khí phách trêи người hắn có sự khác biệt. Hắn bây giờ, tự tin, anh khí bừng bừng phấn chấn, hai con ngươi sáng như sao trời, lấp lánh lại thâm thúy. Vừa nhìn thấy đã biết, thằng nhãi này lại là một tên trêu hoa ghẹo nguyệt, bắt được vô số con tim thiếu nữ. Mãi cũng không bớt lo được nha!
Triều Ca cứ lẳng lặng nhìn Minh Húc như vậy.
Lúc Triều Ca nghe nói Minh Húc trở lại kinh thành, đã muốn đi xem hắn một chút. Một là nhìn hắn hiện tại biến thành cái dạng gì rồi. Hai là quan sát một chút, hắn có xảy ra chuyện xấu gì không.
Dù sao, sau hạnh phúc mười lăm năm của Hạ Triều Ca, nàng mơ hồ có một loại cảm giác, “ngày lành” sắp đến đầu. Triều Ca gào thét ở trong lòng, nhân tiện còn kéo người đưa ra nhiệm vụ mắng một lần, nói xem trộm kịch bản nhiệm vụ đâu rồi? Lâu như vậy còn không có chút tin tức nào?
Tâm lí Triều Ca đang lên bờ xuống ruộng, nhưng nét mặt lại gió êm sóng lặng, một đôi mắt nhìn Minh Húc đến xuất thần. Một màn này rơi vào mắt Thiên Túng, khiến hắn bất giác lộ ra một nụ cười ôn hòa. Hai người bò trêи đầu tường một hồi, Triều Ca không nhận được nhiều tin tức hơn nên bò xuống đầu tường rời đi. Thiên Túng đi theo sau nàng, cười đến ý vị thâm trường. Triều Ca thấy rùng mình.
“Hoàng huynh, huynh cười gì vậy?”
“Con gái lớn không giữ được, thời gian trôi qua thật nhanh, muội cũng sắp cập kê.” Thiên Túng cười rất vui vẻ.
Triều Ca liền run rẩy. Con hàng này sẽ không cho rằng nàng thầm mến Minh Húc chứ? Nàng chỉ tới tìm hiểu tin tức thôi mà! Làm sao trêи trời dưới dất đều là một tư tưởng vậy? Hiện tại Thiên Túng lại cho rằng nàng thích Minh Húc? Nàng còn oan hơn cả quan âm Thị Kính luôn đó!
“Hoàng huynh, huynh sẽ không cho rằng muội thích Minh Húc chứ?”
“Đây là tự muội nói, huynh không nói gì nhé.”
“Không phải mà, muội không có thích hắn, huynh đừng hiểu lầm mà!”
“Ừm” Thiên Túng buồn cười nói: “Tiểu nữ nhi khẩu thị tâm phi, hoàng huynh hiểu muội.”
Nghe nói thế, Triều Ca đơ tại chỗ như bị sét đánh, kinh ngạc đứng hình. Hoàng huynh, huynh thật sự không hiểu được lòng muội! Triều Ca vội vàng chạy lên, kiên trì giải thích cho Thiên Túng. Nhưng Thiên Túng vĩnh viễn vẫn cười đến ý vị thâm trường, không phản bác, cũng không đồng tình. Triều Ca muốn khóc quá.
Mười ngày sau, Hoàng đế Ly quốc Lý Băng trong lúc lâm triều hạ một đạo ý chỉ. Tứ hôn trưởng công chúa Ly quốc Triều Ca cùng con trai duy nhất của Trấn Viễn đại tướng quân -Thiếu Tướng Quân Minh Húc. Hôn lễ sẽ cửa hành sau khi công chúa Triều Ca cập kê.
Lúc Triều Ca nghe được tin tức này, nàng đang nằm trêи ghế ở trong sân giường ăn táo. Nghe được cung nữ chúc mừng, Triều Ca sặc một miếng táo trong miệng, nuốt không vô, phun cũng không ra. Triều Ca mãnh liệt ho khan, thật vất vả nhổ miếng táo ra, còn chưa kịp nói một câu, liền thấy Thiên Túng đi tới.
“Hoàng huynh, có phải huynh làm hay không?”
Thiên Túng vỗ vỗ lưng Triều Ca giúp nàng thuận khí. “Nhìn muội kϊƈɦ động chưa, không có chút dáng vẻ nữ nhi e thẹn nào cả.” Thiên Túng buồn cười nhìn nàng.
Triều Ca kϊƈɦ động, nhưng không phải kϊƈɦ động như Thiên Túng tưởng! Nàng muốn rời xa Minh Húc, rời xa! Rời xa! Đỡ phải bị chuyện xấu của cái tên kia liên lụy vào người mình!
“Hoàng huynh, không phải muội giải thích với huynh rồi sao? Muội không thích hắn mà!” Triều Ca vẻ mặt kϊƈɦ động.
“Ừm, muội có giải thích, nhưng huynh không tin nhé.” Triều Ca suýt chút nữa lăn từ trêи ghế xuống.
“Hoàng huynh, sai lầm của huynh dẫn dắt phụ hoàng vẽ bậy tranh uyên ương!”
“Triều Ca à, muội cũng không còn nhỏ nữa, hôn sự cũng nên quyết định.”
“Cũng không nên là Minh Húc a!”
“Không phải hắn rất được sao? Tuấn tú lịch sự, văn võ song toàn, trẻ tuổi thâm tình.”
Triều Ca gào thét ở trong lòng: Liên quan gì tới muội! “Hoàng huynh nói không sai, thế nhưng...”
“Hả? Muội thừa nhận là được.” Thiên Túng ngắt lời nàng.
“Muội không có thừa nhận, muội... Nè, nè, hoàng huynh đi đâu vậy? Huynh trở lại đây!”
“Đến Ngự Thư phòng báo cho phụ hoàng “ Thiên Túng đầu cũng không ngoảnh lại.
“Báo cáo cái gì?”
“Báo cáo đúng sự thật”
Nhìn Thiên Túng đi càng lúc càng xa, bóng lưng sắp biến mất. Hạ Triều Ca từ trong trạng thái ngu người giật mình tỉnh lại. Nàng lập tức từ nhảy dựng lên trêи ghế, đang muốn đuổi theo, chỉ thấy một cung nữ cản ở trước mặt nàng.
“Khởi bẩm công chúa, nhị công chúa cầu kiến.” Nhị công chúa? Uyển Tình? Cái vị nhị công chúa tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, tính tình dịu dàng?
Ngày thường Triều Ca ngại trừ cùng Thiên Túng đi ra bên ngoài, chưa từng lui tới cùng Nhị công chúa Uyển Tình và Tam công chúa Tuyết Mạn.
Lúc này, Uyển Tình đến tìm nàng làm cái gì? Triều Ca trong óc xoẹt ra một ý nghĩ không tốt, sắp có chuyện xấu. “Để cho nàng ta vào đi.”
Triều Ca vẻ mặt trấn định ngồi trở lại trêи ghế, khoan thai nâng chén trà lên. Sau khi Uyển Tình đi vào, một đôi tròng mắt sưng đỏ, trêи mặt còn có nước mắt, khóc đến lê hoa đái vũ*. Lúc Triều Ca còn chưa kịp hỏi tình huống này là gì, nàng ta lại bộp một cái quỳ xuống trước mặt Triều Ca. Thật ra thì, luận thân phận, Uyển Tình so với nàng thấp hơn một chút, nhưng gặp mặt cũng không cần phải làm cái đại lễ này nha!