Triều Ca không trả lời, bởi vì nàng không cách nào nghịch thiên cải mệnh, cũng không biết chính mình có thể làm gì nữa. Minh Húc than nhẹ một tiếng, nâng khuôn mặt Triều Ca lên, hôn lên trán nàng. Mềm nhẹ mà ấm áp, xoa dịu trái tim vỡ nát của Triều Ca.
“Đi thôi, đi gặp phụ hoàng nàng, ngài bệnh rồi, bệnh rất nặng.”
Triều Ca gật đầu đứng dậy, đi tới phía sau Minh Húc thay cung nử đẩy Minh Húc đi. Cùng với tiếng lăn bánh lộc cộc của xe lăn, Triều Ca cùng Minh Húc rốt cuộc cũng đến Càn Khôn Cung.
Lúc đi vào trong cung, Thiên Túng đang ở trong tẩm điện cùng Lý Băng.
“Triều Ca bái kiến phụ hoàng.”
“Vi thần Minh Húc tham kiến hoàng thượng.”
Lý Băng mở hai mắt ra, lắc lắc đầu nói: “Các con không cần quỳ.”
“Phụ hoàng...” Hạ Triều Ca nhịn không được nhào tới bên giường Lý Băng.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy phụ HSu khi mẫu hậu rời khỏi. Vốn tuổi tác Lý Băng đang là lúc khí phách hăng hái, bây giờ đầu tóc gần như bạc trắng. Hai mắt người giăng đầy sương trắng, sắc mặt tái nhợt, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng đều lan ra ngoài. Nhìn dáng vẻ tiều tụy, buồn bã ủ rũ của Lý Băng, tim Triều Ca lại co rút đau đớn liên hồi. Thấy sự thống khổ và giãy dụa trong mắt Triều Ca, hai mắt Lý Băng bắt đầu ʍôиɠ lung, hiện lên một tầng hơi nước.
Lý Băng vươn tay, siết thật chặt tay Triều Ca, tay ông không ngừng run rẩy. “Các ngươi ra ngoài trước, ta và Triều Ca có chuyện muốn nói.” Thiên Túng gật đầu mang theo Minh Húc ra cửa chờ.
“Triều Ca” Giọng Lý Băng khàn khàn mà trầm thấp.
“Phụ hoàng, người nói đi con đều nghe.”
“Triều Ca, mẫu hậu con trước khi đi, là dáng vẻ gì? Có phải vẫn xinh đẹp như vậy không? Ta hoàn toàn không thể gặp nàng lần cuối.” Hai mắt Lý Băng mê ly, dường như đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Trong thế giới kia, có ông ấy, cũng có Kiều Tâm Lăng.
Nước mắt Triều Ca cũng không nhịn được nữa, như là hồng thủy ập tới, trào dâng ra ngoài. “Phụ hoàng, mẫu hậu lúc đi rất xinh đẹp. Ánh lửa đầy trời chiếu vào khuôn mặt người tựa như một con ɖu͙ƈ Hỏa Phượng Hoàng, xinh đẹp không gì sánh được.”
“Nàng còn nói gì không?”
“Người nói người nhớ phụ hoàng, kiếp sau muốn đi cùng với người.”
Bỗng nhiên, Lý Băng gắt gao siết tay Triều Ca, hai mắt sáng ngời: “Con nói thật chứ?”
Nhìn Lý Băng tiều tụy rồi lại mừng rỡ như vậy, Triều Ca đau lòng không thôi. Phụ hoàng của nàng yêu mẫu hậu như vậy, yêu hèn mọn như vậy, hèn mọn đến mức không dám tin trong mấy năm nay, mẫu hậu cũng yêu người.
“Đương nhiên là thật, người còn nói, việc hạnh phúc nhất đời này chính là gả cho phụ hoàng.” Câu nói này là Triều Ca thay mẫu hậu nói, nàng tin rằng nàng mẫu hậu cũng nghĩ như vậy.
Thân thể Lý Băng buông lỏng nằm ở trêи giường, hai mắt rơi lệ, khiến lòng người chua xót.
“Triều Ca, phụ hoàng không yên lòng nhất chính là con.”
“Phụ hoàng người đang nói gì vậy, ngươi sẽ ổn, mẫu hậu không còn, Triều Ca không thể lại mất đi phụ hoàng nữa!” Triều Ca nước mắt không nhịn được chảy xuống, thấm ướt một mảnh vạt áo chỉnh tề.
Triều Ca, nói cho phụ hoàng, con có yêuHề Minh Húc hay không?.”
“Phụ hoàng, bây giờ không phải là lúc nói cái này, người đừng thế này...”
“Phụ hoàng biết, truyền Minh Húc cùng Thiên Túng vào đi.”
Thiên Túng cùng Minh Húc đang ở bên ngoài Càn Khôn điện chờ. Thiên Túng nhìn vẻ thờ ơ cuả Minh Húc, trong lòng không khỏi bội phục. Đây là một kẻ thế nào? Vốn là một thiếu niên hăng hái, hào hoa phong nhã, đột nhiên mất đi hai chân, cưỡi ngựa, múa kiếm, đi lại đều không thể nữa rồi. Đối với một thiếu tướng vang danh chiến công hiển hách mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là nỗi đau khổ nhất đi? Nhưng trêи mặt hắn, Thiên Túng không nhìn ra bất kì oán hận gì, không nhìn ra bất luận thống khổ và bi thương nào.
“Ngươi không đau khổ sao? Nếu như không có trận tai bay vạ gió này, ngươi chính là hùng ưng bay tận cùng bầu trời Bắc Cương.” Thiên Túng vốn vì việc củaHạ Triều Ca nên rất ghét Minh Húc.
“Triều Ca vẫn còn, không có việc gì làm thần an tâm hơn việc này.” Minh Húc lạnh nhạt nói.
Thiên Túng nhíu mày, trong lòng càng thêm nghi hoặc. “Mười năm trước, thần không thể bảo vệ mẫu thân, trơ mắt nhìn người bỏ mạng trong tay kẻ gian.”
“Mười năm sau, trời cao cho thần cơ hội này, để cho thần bảo vệ người mình yêu, không để thần bỏ lỡ lần nữa, sao thần lại hận được chứ?”
“Chỉ cần vừa nghĩ tới thiếu chút nữa thần sẽ âm dương tương cách với nàng thì việc gì thần cũng không oán.” Giọng Minh Húc ôn hòa như gió xuân tháng ba.
“Ta lại không biết ngươi yêu Triều Ca đến vậy.” Thiên Túng kinh ngạc nói.
“Không sao, nàng biết là được.”
Thiên Túng thở dài một tiếng, trong lòng đủ loại cảm xúc.
“Chung quy do ngươi hận phụ hoàng ta hại chết mẫu thân của ngươi. Nếu không có việc này thì ngươi và Triều Ca cũng sẽ không trắc trở như vậy.”
“Hoàng thượng là hoàng thượng, Triều Ca là Triều Ca, thần phân biệt rất rõ.”
Giữa lúc Thiên Túng còn muốn nói gì nữa thì trong điện truyền đến thông báo để bọn họ vào. Lúc trở lại chính điện, Triều Ca đang ở bên giường hoàng đế khóc đỏ hai mắt.
“Tham kiến phụ hoàng ”
“Tham kiến hoàng thượng ”
“Đều không cần đa lễ, Minh Húc, trẫm hỏi ngươi, nếu trẫm đem Triều Ca gả cho ngươi, ngươi có thể cam đoan đời này sẽ đối xử tốt với nó không?”
Trong lòng Triều Ca căng thẳng, bàn tay đang nắm tay Lý Băng dùng sức thu lại. Nàng không biết mình sẽ nghe được đáp án gì, trải qua nhiều chuyện như vậy mà cuối cùng mệnh cách vẫn không thể thay đổi. Kết cục của nàng cũng không tốt.
“Thần sẽ dốc hết khả năng của mình đảm bảo cho nàng một đời an khang.”
“Nếu trẫm muốn ngươi lấy binh phù để đổi thì sao? Cưới con bé, giao ra binh quyền, vì nó ở lại kinh thành, ngươi có bằng lòng hay không?”
Triều Ca sững sờ, đây là muốn đoạt binh quyền của Minh Húc, khiến cho hắn triệt để trở thành chim sẻ trong lồng son sao?Mất đi hai chân, bây giờ lại sắp mất đi binh quyền, nếu như hắn bằng lòng thì thật sự liền hai bàn tay trắng. Triều Ca tuyệt đối không muốn để hắn lựa chọn, quá tàn nhẫn với hắn.
“Phụ hoàng, không làm khó chàng có được hay không? Chàng...” Triều Ca còn chưa nói hết, Minh Húc đã trực tiếp ngắt lời nàng.
“Thần nguyện ý ”
Triều Ca sững sờ, nàng thật sự không ngờ Minh Húc lại đáp ứng dứt khoát như vậy.
“Vậy thì tốt, đây là ngươi nói, Triều Ca, Thiên Túng, các con cũng đều nghe thấy chứ?” Lý Băng nghiêm túc hỏi.
“Nhi thần nghe thấy ”
Triều Ca mím môi không nói, nàng biết Lý Băng đang lo lắng cái gì.
“Đã như vậy, Thiên Túng con hãy thay trẫm nghĩ ý chỉ đi, giải trừ chức vị tướng quân của Minh Húc, thu hồi binh phù, tứ hôn với công chúa Triều Ca, một tháng sau cử hành đại hôn.”
“Cái gì! Phụ hoàng! Mẫu hậu mới rời đi bảy ngày, tang kỳ chưa qua, Triều Ca còn chưa giữ đạo hiếu ba năm, làm sao có thể thành gia lập thất!”
Triều Ca cực kì khϊế͙p͙ sợ, cũng cực lực phản đối.” Tang sự của mẫu hậu con đều giản lược, cả nước sẽ cùng chúc mừng hôn sự của con.” Lý Băng nói.
“Không, phụ hoàng con không đồng ý!”
“Triều Ca, phụ hoàng từ trước tới giờ đều không miễn cưỡng con, nhưng lần này không thể thương lượng.”
“Phụ hoàng!”
Lý Băng uể oải phất tay một cái, ông nói: “Thiên Túng, chuyện này giao cho con làm, trẫm mệt rồi, các con đều trở về đi.”
“Nhưng mà phụ hoàng...” Triều Ca còn muốn phản đối, nhưng Lý Băng đã nhắm hai mắt lại.
“Triều Ca, trở về đi ”
Thiên Túng kéo Triều Ca cùng Minh Húc ra khỏi Càn Khôn điện. Đi ra ngoài điện, Thiên Túng sai cung nhân đưa Minh Húc về trước, hắn một mình đi cùng Triều Ca dưới ánh hoàng hôn. Ánh chiều tà ửng hồng trải dài trêи mặt đất, nhuộm lên toàn bộ hoàng cung vẻ bi tráng tươi đẹp. Bóng Triều Ca cùng Thiên Túng kéo rất dài.
“Triều Ca, nghe phụ hoàng an bài đi, người chỉ muốn tốt cho muội thôi.”
“Tại sao phải cách chức Minh Húc? Bẻ gãy cánh rồi đem nhốt hắn vào trong lồng son? Chuyện này không công bằng với hắn!”
“Muội có biết mười năm trước mẫu thân của hắn chết thế nào không?”
Triều Ca sững sờ, nàng chỉ biết là có liên quan tới phụ hoàng, nhưng không biết cụ thể vì sao.
“Mẫu thân Minh Húc là quận chúa Càng quốc.”
Triều Ca sững sốt, trêи mệnh cách không viết, nàng cũng không biết chuyện này.
“Muội suy nghĩ một chút đi, trong tay Hoàng gia nắm quyền cao, mà Hoàng Hoằng Tân đối với bà ấy rất thâm tình, vạn sự đều lấy bà ấy làm đầu. Phụ HSo có thể yên tâm?”
“Cho nên lúc đầu phụ hoàng vì phá hoại bọn họ mà ban thưởng cho Hoằng Tân một cô tiểu thϊế͙p͙?”
“Là tiểu thϊế͙p͙, cũng là nội gián. Nhưng cuối cùng, tiểu thϊế͙p͙ kia không thể tự kiềm chế mà thíchHoằng Tân, bởi vì đố kỵ sinh hận mà hại chết bà ấy.”
Triều Ca than nhẹ một tiếng, có chút bất đắc dĩ.
“Kết quả này, mặc dù không phải là ý của phụ hoàng, nhưng người cũng không phản đối, xem như là ngầm đồng ý.”
“Đây chính là tử thù.” Triều Ca nhẹ giọng nói.
“Cho nên, nếu như đôi cánh của Minh Húc chưa gãy, sao phụ hoàng dám gả muội cho hắn? Phụ hoàng đều muốn tốt cho muội thôi.”
Triều Ca yếu ớt thở dài, nàng còn có thể nói cái gì đây.
“Nhưng vì sao phải vội vã như vậy? Mẫu hậu mới vừa đi, muội làm gì có tâm tình thành hôn.”
“Triều Ca, thông minh như muội, thật sự không cảm giác được gì sao?”
Triều Ca yên lặng, nàng cảm giác được nhưng không muốn thừa nhận. Lý Băng đang dặn dò hậu sự, người cảm giác bệnh của mình đã không còn nhiều thời gian. Điều người vướng bận nhất chính là sau này nàng có một bến đỗ tốt hay không. Cho nên người rất muốn trước khi rời đi, thấy chính mình xuất giá. Đây là một chút lo lắng vất vả của người làm phụ thân, Triều Ca có thể hiểu, nhưng không thể nào tiếp thu được, tiếp thu người sẽ rời đi. Tất cả mọi thứ đều tiến hành dựa theo vòng quay mệnh cách.
Lý Băng bệnh nặng, Thiên Túng trông coi đất nước, hôn lễ giữa nàng và Minh Húc chậm lại một năm hôn nhưng vẫn thành. Minh Húc bị bẻ gãy đôi cánh, nhốt tại chiếc lồng son trong phủ công chúa. Triều Ca hít sâu một hơi, một trận cảm giác bất lực ập tới, chẳng lẽ nàng thật sự chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả phát sinh sao? Triều Ca cùng Thiên Túng đi rất xa, bất tri bất giác nàng lại đi về Triều Vân Cung.
“Triều Ca, bảo trọng bản thân cho tốt, Hề Minh Húc có thể vì muội làm đến mức này không dễ dàng. Nhưng cũng không thể cam đoan trong lòng hắn không có ý gì khác.” Thiên Túng thở dài, trêи mặt đều là vẻ lo lắng.
“Hoàng huynh, muội sẽ bảo trọng, ngược lại mấy ngày nay huynh phải vất vả nhiều. Án mẫu hậu phóng hỏa hiện tại thế nào rồi?”