Triều Ca lệnh cho cung nhân quỳ trêи mặt đất chuẩn bị một chiếc xe đẩy, đặt Lý Băng trêи ghế. Ở đầu giường Lý Băng, nàng lấy ra tấm binh phù thu hồi từ trêи tay Minh Húc. Nàng ngồi xổm trước mặt Lý Băng nói: “Phụ hoàng, binh phù này con giao cho Minh Húc, con hứa con chỉ tự chủ trương một lần này thôi.” Lý Băng hít sâu một hơi, bất đắc dĩ chớp chớp hai mắt tỏ ý đồng ý.
Bình minh dần dần ló dạng nơi chân trời, tia nắng đầu tiên soi sáng trêи mặt đất. Sau khi Triều Ca sửa sang xong cho Lý Băng rồi thong thả đẩy ông tới Kim Loan điện.
Kim Loan điện.
Thái tử Thiên Túng đang đứng trước long ỷ cau mày. Rất hiển nhiên, hắn cũng cảm giác được bầu không khí biến hóa, mấy ngày nay triều đình phong vân biến sắc, dần dần không khống chế được, khiến hắn tràn ngập nguy cơ.
“Hôm nay lâm triều có việc thì tấu, không việc bãi triều.” Thiên Túng uể oải phất tay một cái.
“Thái tử điện hạ, thần có việc khởi bẩm.”Mục Cảnh Thước ra khỏi hàng, cúi người hành lễ.
“Thừa tướng có chuyện gì khởi bẩm?”
“Hoài thành năm nay lũ lụt, bách tính khổ không thể tả xiết, vốn đã chi ngân sách cứu tế nhưng lại chậm chạp không thấy phát, chuyện này là thái tử điện hạ tự mình đốc thúc, mời thái tử điện hạ cho một lời giải thích.”
Thiên Túng nhíu mày, trong khoảng thời gian này, Mục Cảnh Thước công khai phản đối rất nhiều cách làm của hắn trong triều. Ban đầu hắn chỉ cảm thấy do chính kiến không hợp, bây giờ sợ là có ý làm khó dễ.
“Chuyện này đúng là do ta đốc thúc, khoản cứu tế đã phát đi, còn trêи đường xảy ra sai lầm gì thì ta sẽ đi điều tra.”
“Chuyện này không cần tra nữa, hạ quan đã thay thái tử điện hạ tra được kết quả.” Mục Cảnh Thước nói xong, trực tiếp xuất ra một quyển sổ sách, lật vài tờ.
“Chuyện cứu tế là do đại thần đắc ý của thái tử điện hạ Vương Kha tự mình xử lý, đây là chứng cứ hắn tham ô, mời thái tử xem, mời chư vị xem!” Mục Cảnh Thước trực tiếp mở sổ sách ra đưa cho tất cả mọi người xem, từng việc từng việc, từng khoản chi, từng ghi chép.
Tất cả mọi người đều chấn kinh đến không nói nên lời.
Nhưng vào lúc này, Vương Kha bỗng nhiên ra khỏi hàng quỳ xuống trêи mặt đất dập đầu. “Thái tử điện hạ mau cứu thần, thần đều là phụng mệnh hành sự a! Thần không có tham ô bỏ túi riêng!”
Vương Kha liều mạng dập đầu trêи đất, cái đầu đều bị đập tới chảy máu, rất có tư thế đầu rơi máu chảy.
Thiên Túng kinh ngạc lui lại mấy bước, vội vàng không kịp chuẩn bị. Mấy ngày nay, hắn lao tâm lao lực xử lý quốc sự hoàn toàn thật không ngờ sẽ bị người ta gài bẫy.
“Ý ngươi là ta tham ô số tiền lớn này?”
“Thái tử điện hạ, ngài là người rõ nhất mà!” Vương Kha liều chết cắn Thiên Túng không tha. Thiên Túng trợn mắt há mồm, kẻ đã từng là tâm phúc của hắn lại chẳng biết lúc nào đã phản bội hắn!
“Chuyện này không phải ta gây ra, ta nhất định sẽ tra ra manh mối! Bãi triều!” Thiên Túng vung tay lên, lại không có bất kỳ một quan viên nào nhúc nhích.
“Thái tử điện hạ, việc này sợ rằng không ổn đâu? Sự tình liên lụy tới ngài, ngài phải tránh nghi ngờ mới phải.” Mục Cảnh Thước cong môi cười nói: “Thái tử điện hạ khổ cực chăm lo đất nước, không bằng cứ nghỉ ngơi trước đi, đợi thần điều tra rõ chân tướng trả lại trong sạch cho ngài.”
“Ngươi, ngươi đang ép ta? Đang đoạt quyền?”
Mục Cảnh Thước cười. Sau lưng lão ta, tất cả đại thần đều quỳ xuống: “Mời thái tử điện hạ tĩnh dưỡng, thừa tướng chủ sự!”
Thiên Túng cực kì khϊế͙p͙ sợ, hắn tức giận chỉ Mục Cảnh Thước: “Nghịch thần, nghịch thần, bắt lại cho ta!” Nhưng mà, thị vệ hoàng cung bốn phía lại không ai nhúc nhích!
Trêи Kim Loan điện, Thiên Túng tứ cố vô thân, lúc này xem như hắn đã hiểu, Mục Cảnh Thước đang bức vua thoái vị!
Hắn vạn lần không ngờ, chính Mục Cảnh Thước lại chọn thời điểm này bức vua thoái vị! Càng không nghĩ đến, văn võ bá quan, hoàng cung thị vệ lại không ai nghe hắn! Thiên Túng lui lại một bước, toàn bộ tinh thần suy sụp. Mẫu hậu vừa mới mất, phụ hoàng bệnh không nhẹ, giang sơn vừa mới giao vào tay hắn, hắn liền vứt nó đi! Hắn còn mặt mũi nào đối mặt phụ hoàng, đối mặt liệt tổ liệt tông, đối mặt bách tính Ly quốc!
“Lòng lang dạ thú, lòng lang dạ thú, từng kẻ các ngươi... Vậy mà liên thủ bức vua thoái vị!” Thiên Túng thống khổ cười ha hả: “Lý gia giang sơn phải đổi chủ sao?”
“Thái tử điện hạ, xin ngài bảo trọng, giao ngọc tỷ truyền quốc, thần sẽ thay ngài điều tra rõ tất cả.” Mục Cảnh Thước tiến lên một bước, lần nữa ép sát.
“Ngươi mơ tưởng à!” Thiên Túng từ chối thẳng thắn.
“Mời thái tử điện hạ giao ngọc tỷ truyền quốc!” Văn võ bá quan, hoàng cung thị vệ nhất tề hô to, bức bách Thiên Túng. Thiên Túng lui lại một bước ngã nhào trêи đất, hắn khϊế͙p͙ sợ nhìn những khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ này mà đau lòng.
“Thái tử điện hạ, giao ra đây đi.” Mục Cảnh Thước cười nói. Nhưng vào lúc này, một tiếng bánh xe lăn truyền đến, từ trong thiên môn cạnh long ỷ, Triều Ca đẩy Lý Băng đi tới. Văn võ bá quan đều là khϊế͙p͙ sợ không thôi. Mục Cảnh Thước nhíu mày lại, không ngờ tới biến số này, nhưng hắn biết Lý Băng đã bại liệt nên cũng không sợ hãi, một Triều Ca có thể làm chuyện gì!"
“Phụ hoàng, Triều Ca, các người sao lại tới! Nơi đây rất nguy hiểm!” Phản ứng đầu tiên của Thiên Túng là đứng dậy đi tới trước mặt Triều Ca cùng Lý Băng.
Triều Ca lách qua hắn, đi tới trước mặt văn võ bá quan. “Làm sao? Nhìn thấy hoàng thượng chẳng lẽ không nên quỳ? Phụ hoàng ta vẫn còn,Lý gia giang sơn lúc nào đến phiên họ Mục làm chủ?”
Triều Ca lớn tiếng chất vấn, thần sắc uy nghi.
“Thừa tướng, ngươi muốn cầm đầu tạo phản sao? Không quỳ phụ hoàng ta sao?!”Triều Ca trực tiếp nhằm vào Mục Cảnh Thước đứng đầu.
Sắc mặt Mục Cảnh Thước trắng nhợt nhưng vẫn quỳ xuống, hắn quỳ một cái, văn võ bá quan cũng quỳ theo. Thấy một màn như vậy, Lý Băng đau lòng rơi nước mắt. Hắn phát ra tiếng ô ô, muốn Triều Ca cùng Thiên Túng rời đi. Chỉ khi có người nghe lệnh, hoàng quyền mới là hoàng quyền, lòng người không ở đầy thì chẳng là cái thá gì nữa.
Mục Cảnh Thước mang theo văn võ bá quan quỳ xuống hành lễ, bên khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc.
“Khấu kiến Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế ”
“Đứng lên đi” Triều Ca lạnh mặt nói.
Tất cả mọi người đứng lên.
“Không biết lúc này trưởng công chúa mang Hoàng thượng lên đây là có ý gì?” Mục Cảnh Thước hỏi.
“Thế nào? Phụ hoàng ta không thể thượng triều sao? Hiện tại triều đình là do Mục Cảnh Thước ngươi định đoạt sao?”
“Trưởng công chúa không cần giương cung bạt kiếm, tất nhiên hoàng thượng ở đây thì chúng ta liền nói sự thật thôi.” Mục Cảnh Thước chỉ vào sổ sách trêи mặt đất, còn nói một lần việc Vương Kha đang quỳ.
Sắc mặt Thiên Túng tái nhợt, Lý Băng thống khổ, chỉ có mình Triều Ca mặt không đổi sắc. “Tham ô là việc lớn, nhưng có việc còn lớn hơn so với tham ô, tội ác ngập trời chưa được xử lý, chuyện này không vội.”
“Trưởng công chúa có ý gì?” Mục Cảnh Thước cau mày. Triều Ca đưa tay, Tố Y đặt trêи mặt đất một cái hộp, mở hộp ra, một quyển sổ sách xuất hiện ở bên trong.
“Cái này là sổ sách tra ra trong nhà Thị Lang bộ Hộ, bên trong ghi lại toàn bộ chứng cứ thừa tướng tham ô, hối lộ quan viên, kết bè kết cánh, muốn lấy thúng úp voi.”
Tố Y lật sổ sách ra, bên trong ghi lại rõ ràng tất cả người và việc.
“Các vị đại nhân tự nhìn xem phía trêи có tên mình không?” Triều Ca cười nhạt.
Sắc mặt Mục Cảnh Thước trắng bệch nhưng mười phần trấn định, toàn bộ Kim Loan điện đều trong khống chế của lão ta, Triều Ca nói cái gì cũng vô dụng! Chỉ là lão ta chưa từng nghĩ tới kẻ cướp đi sổ sách không phải Thiên Túng mà là Triều Ca! Điều này làm lão ta bất an nhất là cho tới nay, trong danh sách địch nhân chưa từng có tên công chúa điêu ngoa Triều Ca này! Sắc mặt văn võ bá quan đều khó coi, nhưng thừa tướng chưa ngã, bọn họ cũng cố trấn định.
“Sổ sách này ai biết thật hay giả? Trưởng công chúa cứ bôi nhọ vi thần như thế không thích hợp nha?” Mục Cảnh Thước trầm mặt nói.
“Có phải là thật hay không thì điều tra sẽ rõ. Không bằng thừa tướng trở về tĩnh dưỡng đợi ta tra ra cái chân tướng, trả lại sự trong sạch cho ngươi?”Triều Ca cười lạnh trả lại toàn bộ lời Mục Cảnh Thước.
Sắc mặt Mục Cảnh Thước trầm xuống: “Trưởng công chúa chớ vọng luận triều chính ”
“Vậy ngươi ý là để hoàng huynh ta lập lại lời nói một lần nữa?” Triều Ca cười nhạt.
Mục Cảnh Thước lúc này mới nghiêm túc quan sát Triều Ca, so với khí phách cùng uy nghi, Triều Ca đều mạnh hơn Thiên Túng cùng Lý Băng.Thiên Túng chưa trưởng thành, Lý Băng quá mức nhân từ.Mà Triều Ca, đáng tiếc chỉ là một công chúa, nếu không, Lý gia còn có có thể nghịch thiên lần nữa.
“Công chúa chớ đùa, hoàng thượng long thể bất an, người nên sớm mang ngài trở về đi.”
“Trở về? Xem ra, chỉ là tham ô, kết bè kết cánh, còn chưa đủ để thừa tướng sợ ha.”Triều Ca vung tay lên, Tố Y lại đưa một cái hộp lên mở ra, một đạo thánh chỉ sáng loáng nằm bên trong.
“Vậy nếu như là bí mật mưu đồ tạo phản, thông đồng người ngoài b*n n**c thì sao?”
Triều Ca cầm lấy thánh chỉ mở ra.“Thừa Tướng đại nhân, đây là tự ngươi ký hiệp ước cùng tam hoàng tử Càng quốc, ngươi sẽ không quên chứ?” “Chẳng những phải trả lại ba tòa thành trì cho Ly quốc nghị hòa, còn bù thêm năm tòa thành, hoàng kim trăm vạn lượng, phóng bút to nhỉ!”
“Vì ɖu͙ƈ vọng của bản thân mình, ngay cả quyền lợi của Ly quốc đều có thể hi sinh, ngươi có còn lương tâm hay không?”
Nghe nói thế, thần sắc văn võ bá quan đại biến, rất hiển nhiên, bọn họ vốn không ngờ tới Mục Cảnh Thước lại tư thông cùng Địch Phỉ Nhiên! Mục Cảnh Thước sắc mặt triệt để căng ra, lão đưa tay đoạt lấy thánh chỉ ném xuống đất.
Nếu ta nói là đây là giả thì trưởng công chúa có tin hay không?”Vừa nói vừa dẫm lên thánh chỉ, có thể nói kiêu ngạo tột cùng.
Mục Cảnh Thước ngẩng đầu nhìn Triều Ca, dáng vẻ khí thế dọa người. Đổi thành người khác đã sớm sợ đến lùi lại, hoặc là tức giận đến run. Sau đó, sắc mặt Triều Ca không thay đổi, bên môi cong lên một nụ cười nhạt.
“Ta không tin ” Vừa dứt lời, đột nhiên ánh kiếm lóe lên, Triều Ca rút nhuyễn kiếm bên hông ra. Một kiếm đâm vào ngực Mục Cảnh Thước, chỉ cách tim một chút.
Mục Cảnh Thước khϊế͙p͙ sợ trừng lớn hai mắt, thân thể nghiêng qua ngã xuống đất, máu chảy ồ ạt.
“Ngươi... Ngươi...” Hai mắt Mục Cảnh Thước tức giận, không thể tin được.
Một màn này ai cũng không đoán được! Triều Ca vậy mà không nói hai lời liền rút kiếm giết người, văn võ bá quan sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy. Biến hóa này tới quá nhanh khiến cho mọi người đều không kịp chuẩn bị.
“Muốn đoạt quyền, trước tiên phải còn sống. Mục Cảnh Thước, cảm giác sắp thành lại bại thế nào?” Triều Ca giẫm một chân lên ngực Mục Cảnh Thước, vung trường kiếm nhỏ máu tươi tí tách.